Mùa Xuân Khát Khao Làm Anh Đào Nở Rộ

Chương 5: Cắm vào

Từ nhỏ Nguyễn Viên Viên đã vô cùng ngoan, chính là học sinh giỏi trong miệng của mọi người, bé ngoan, thầy cô người lớn nói một thì cô chắc chắn không dám nói hai.

Theo như lời nói của Biên Lục Hạ, cô chính là một quả hồng mềm hiền lành, vô cùng dễ bóp, không ít lần bị bắt nạt ở trường, nếu ra ngoài xã hội, chắc chắn cô sẽ không đứng vững được, bị người khác bắt nạt.

Vì thế, để bảo vệ bản thân, Nguyễn Viên Viên sống thành một cây trinh nữ (*) nhạy cảm, trốn kín trong bụi cỏ, nếu có người chạm vào một cái thì cô sẽ lập tức co mình lại.

(*) Hay còn được gọi là cây mắc cỡ, loại cây này sẽ co lá lại mỗi khi mình chạm vào

Nếu như vào lúc trước, nhìn thấy lưu manh ở đầu đường thì chắc chắn cô sẽ lập tức chạy trốn tới cuối hẻm.

Thế nhưng lúc này đây, cô còn bị chàng trai xấu xa trước mặt này mê hoặc, cùng chơi bida với cậu, nhận một cái hôn từ cậu, còn bị cậu sờ soạng bộ phận riêng tư nữa.

Đây là trải nghiệm khác người nhất suốt 16 năm qua của cô.

“Không……” Giọng cô nhỏ như muỗi kêu.

Tai cậu nghe thấy vậy, chân mày xinh đẹp nhướng lên, giữ chặt đôi tay nhỏ trơn mềm của cô, sau đó luồn xuống váy: “Không tin à? Vậy cậu tự sờ xem, có phải nó ướt dầm dề rồi hay không.”

“Không muốn!” Nguyễn Viên Viên trừng mắt nhìn cậu, liều mạng giãy giụa, muốn rút tay về.

Sức lực của hai người cách xa nhau, cô không giành được nên muốn dùng một cái tay khác bắt lấy cổ tay của cậu.

Không ngờ vừa bắt một cái liền nắm được một thứ hình gậy cứng rắn nóng bỏng, chàng trai trước mặt hít hà một tiếng, chân mày nhíu lại, thô bạo mắng một tiếng: “Đệch”, đôi tay đột nhiên bắt lấy hai cổ tay trắng nõn của cô, kéo tay cô lại, giữ trên đỉnh đầu cô.

Tư thế này khiến bộ ngực khổng lồ của cô ưỡn lên trước, cọ lên ngực cậu.

Cậu kéo gần khoảng cách giữa hai người, ép ngực cô sắp biến hình đến nơi, dùng một bàn tay chống lên tường để giữ vững.

“Đồ lẳиɠ ɭơ, biết vừa nãy cậu cầm trúng cái gì không? Là thằng em của ông đây đấy! Không nhẹ không nặng, nếu bóp hỏng rồi thì cậu bồi thường nổi không?”

Nguyễn Viên Viên ngơ ngẩn, khuôn mặt xinh đẹp và vành tai đỏ bừng, khó trách cảm giác hồi nãy lại kỳ lạ như vậy.

Cô ngập ngừng mím môi: “Xin……”

“Có xin lỗi cũng vô dụng, không bằng giúp ông đây bắn ra là được.” Dứt lời, cậu thúc eo lên, cây gậy to cứng lập tức đi vào giữa hai chân cô, không hề quan tâm gì cả, ngang ngược cọ lên.

“A ~” Cô rêи ɾỉ theo bản năng, trước mắt đột nhiên đầy ánh sáng trắng.

Cây gậy thô cứng ở dưới thân chàng trai đang cọ sát nơi riêng tư của cô, cảm giác tê dại truyền thẳng lên từ thân dưới một cách kỳ diệu, cô cảm thấy dường như mình đã bay lên mây, bàn chân dẫm lên một nơi không chân thật, mềm như bông.

“Có cần phải phản ứng ghê gớm vậy không? Hửm?” Cậu buồn cười liếc cô, bờ eo cường tráng đè lên thắt lưng cô, tốc độ đong đưa trước sau càng lúc càng nhanh, cọ làn váy của cô lay động, nếu không mở lớp vải trong ra, nếu nhìn không thì thật sự giống như cậu đang chơi cô vậy.

Cô giống như một con cá nằm trên thớt, còn chưa ra vào được hai nhịp đã bị cậu làm choáng váng, giữ chặt lấy, để mặc cho cậu dùng con dao bằng thịt dưới quần, không ngừng nghiên nát, cọ sát vào nơi riêng tư nhất, khó mở miệng nhất đến mức nó ngứa ngáy khó chịu, ướt đẫm.

“Ưm ~” Cô kìm giọng rêи ɾỉ, âm thanh mềm mại, âm cuối còn hơi run rẩy, tôn lên sự bí ẩn của nơi bí mật này.

“A ~” Cậu không ngừng thở dốc, híp mắt, hơi nâng cằm lên.

Nguyễn Viên Viên nhìn thấy yết hầu hơi nhô lên của cậu, nó run rẩy khi cậu phát ra tiếng, vô cùng gợi cảm, khiến cô hơi muốn…… hôn lên đó.

Cô thẹn thùng dời tầm mắt, cậu đột nhiên nặng nề ấn mạnh qυყ đầυ lên cửa huyệt, đẩy lớp vải cuối cùng của cô đi vào một chút.

“A! ~” Cô sướиɠ đến mức rêи ɾỉ yêu kiều. vách tường thịt co bóp mãnh liệt một hồi.

Một loạt âm thanh ầm ĩ ngột nhiên xuyên qua lối đi nhỏ, dừng lại ở cửa thang máy cách cầu thang an toàn không xa lắm, nghe những người đó ba hoa khoác lác, cô bừng tỉnh nhớ ra bọn họ đang……. làm bậy nơi công cộng.

Cô lập tức im như ve sầu mùa đông.

“Có vậy mà bị dọa rồi sao?” Cậu vỗ vỗ đùi ngoài của cô, ra lệnh: “Kẹp chặt chân lại.”

Cô không động đậy.

“Mẹ kiếp!” Cậu vỗ lên mông cô một cái, đau đến mức cô phải nức nở một tiếng: “Nhanh lên! Nếu ông đây mà bắn không ra thì sẽ lột quần cậu, cắm vào nơi đó của cậu mà bắn đấy!”