Cậu cách quá gần, cho nên lúc nói chuyện, đôi môi hé mở của cậu như có như không chạm vào lỗ tai cô, hơi thở của cậu như cỏ đuôi chó chui vào màng nhĩ làm trái tim cô ngứa ngáy.
Hơi thở đầy hormone nam thuộc về cậu giống như thiên la địa võng, ngang ngược bủa vây cô.
Nguyễn Viên Viên dè dặt hít thở, mùi trong không khí quá phức tạp, có vị hoang dã của rượu và thuốc lá, cũng có mùi hương thanh nhã của chanh sả, quyện với mùi sữa tắm oải hương trên người cô.
Tất cả hòa trộn vào nhau, không thể tách rời.
Cầu thang thoát hiểm vắng vẻ, chỉ có hai người bọn họ, xem như vẫn yên tĩnh.
Cách một cánh cửa chống cháy, cách một đoạn lối đi nhỏ, cửa phòng bida mở toang truyền đến có tiếng ồn ào như một thành phố sầm uất.
Thanh âm kia lúc xa lúc gần khiến toàn thân cô có chút hốt hoảng.
Cậu nhìn cô cứng đờ ở đó như tượng đá, không nhịn được khẽ cười: "Nếu cậu không nói gì thì tôi bắt đầu đấy."
“Cái gì?” Cô quay đầu nhìn cậu, đôi môi vô tình lướt qua mặt cậu.
Hô hấp của cô ngưng trệ, hai mắt trợn tròn, không dám động đậy nữa, khóe miệng cứ vậy mà xấu hổ áp vào má cậu.
“Đây là lần thứ hai cậu chủ động hôn tôi rồi nha.” Cậu cười toe toét, không có ý tốt: “Hay là, tôi hy sinh một chút, ban đầu..."
Cậu hơi dừng lại, tiếp theo là một nụ hôn ập xuống hai đôi môi.
Nguyễn Viên Viên bị dọa đến ngây ngốc, nín thở tập trung tinh thần, không dám chớp mắt, cứng đờ cảm nhận xúc cảm kỳ quái từ trên môi truyền tới, cả người tê dại như bị điện giật.
Chỉ đơn giản dán môi lên như vậy, đối với cậu hiển nhiên vẫn chưa đủ. Đôi môi mỏng khẽ mở, lộ ra một đoạn lưỡi mềm ẩm ướt, nhẹ nhàng chầm chập phác họa môi cô, rồi liếʍ láp môi cô đến ướŧ áŧ.
Trái tim Nguyễn Viên Viên chậm lại hai giây rồi đột ngột đập loạn xạ, như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Trong một góc khuất tương đối yên tĩnh này, nó xuất hiện quá mức sống động, cô dường như còn nghe thấy cậu đè nén khẽ hừ một tiếng, nhịn cười.
Cậu ta nghe thấy tim mình đập sao? Cậu ta đang chê cười mình?
Vì nụ hôn này mà đầu óc cô trở nên choáng váng, mí mắt nặng nề nhắm nghiền lại.
Cậu đánh úp cô, chiếc lưỡi dài tách đôi môi đang mím chặt của cô ra, xông vào cái miệng thơm tho của cô.
"Ưm ~" Cô cau mày.
Mùi hương bạc hà mát lạnh nhanh chóng tràn ngập trong miệng cô. Cô nhớ lúc nãy trong phòng bida, cậu vừa nhai kẹo cao su, vừa thúc cây đánh bi chủ, vừa tùy tính vừa nghiêm túc.
Khoảnh khắc quả bi đỏ rơi xuống lỗ, tim cô cũng đập mạnh hơn chút, như bị quả bi kia đánh trúng.
Cậu dùng tư thế kabedon, giam cô vào trong l*иg ngực mình, tay phải nâng gáy cô lên, hôn càng ngày càng sâu. Cái lưỡi dài tìm được cái lưỡi đang né tránh của cô, liền quấn quít lấy nó, mυ'ŧ mát phát ra tiếng nước nhớp nháp mơ hồ.
Nguyễn Viên Viên không chịu nổi nụ hôn triền miên ướŧ áŧ này, xương cốt mềm nhũn, suýt chút ngã quỵ xuống đất.
Tay phải cậu trượt qua, chờ cơ hội bao phủ chiếm hữu bộ ngực mềm mại của cô, cách một lớp vải tùy ý xoa bóp.
Bầu ngực của cô mềm mại, xúc cảm rất dễ chịu, hơn nữa nó còn to đáng kinh ngạc. Cho dù tay cậu vốn đã quen chơi bóng rổ nhưng vẫn không thể nắm trọn được nó, cậu dùng tay ước chừng, chắc là phải cup E.
Áo ngực của cô khá mỏng, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được hai hạt đậu đang nhô ra qua lớp vải đã hơi cứng. Cậu vân vê, xoa bóp khiến cô khẽ ngân lên một tiếng "ưm~", sau đó bất an giãy dụa trong lòng cậu.
Cậu nheo mắt suy nghĩ, nhìn cô nhắm nghiền hai mắt, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng, trái tim cậu run lên, vật cứng trong quần cũng run rẩy, căng đến phát đau.
Cậu không nhịn nổi nữa, gấp gáp móc cây gậy thịt trong quần ra, hô hấp dồn dập nóng bỏng.
Nguyễn Viên Viên đã phát hiện điều khác thường, mở mắt ra, còn chưa kịp nhìn kỹ có chuyện gì thì nơi riêng tư đã bị người ta hung hăng sờ soạng.
“A!” Tiếng hét chói tai của cô vừa bật thốt lên liền bị cậu bất thình lình chặn cái miệng nhỏ nhắn lại.
Cậu áp lên môi cô thì thầm: "Còn muốn kéo mọi người tới xem cái huyệt nhỏ của cậu ướt như nào sao? Hửm? Qυầи ɭóŧ ướt đẫm còn chưa tính, ngay cả quần bảo hộ cũng ướt đến độ có thể vắt ra nước. Cái đồ dâʍ đãиɠ này, cậu đang rất muốn bị đàn ông làm đúng không?"