Mùa Xuân Khát Khao Làm Anh Đào Nở Rộ

Chương 3: Đặt vật cứng rắn giữa hai chân cô

Giọng cậu hơi khàn khàn xen lẫn chút âm trầm lười nhác, nghe vô cùng gợi cảm.

Lỗ tai Nguyễn Viên Viên nóng rực, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ chui vào.

"Muốn làm cũng đừng quậy ở đây. Lỡ hại ông không kìm được thì đừng trách sao ông lập tức làm cậu." Cậu hả hê uy hϊếp cô.

Cô không dám trêu chọc nữa, huống hồ gì cô còn gặp phải loại thiếu niên lưu manh bất lương như cậu, vành mắt nhất thời dâng lên một tầng hơi nước: "Tôi... Tôi không học..."

“Muộn rồi.” Cậu nắm lấy tay phải cô, bắt cô giữ chặt gậy đánh bida, rồi đặt giữa các ngón tay trái.

Hôm nay cậu mặc quần short rộng thùng thình, đũng quần bị vật nam tính cương cứng chống lên một cái lều nhỏ, đầu thằng em liên tục chọt vào chân cô.

Trong lúc chen chúc, váy của cô bị lõm vào mông.

“Ông đây cũng đã cứng rồi, lỡ như bị người ta nhìn thấy thì không chỉ có ông đây bị mất mặt đâu.” Dứt lời, cậu dắt tay cô đánh một cú đầu tiên.

Khoảnh khắc bi chủ chạm vào bi đỏ, cậu ác ý đẩy hông, đυ.ng qυყ đầυ vào miệng hoa huyệt. Cô khẽ "a" một tiếng, âm thanh vừa khéo bị tiếng bi va chạm giòn giã che lấp.

Bi đỏ rơi xuống lỗ, đám con trai vây xem cực kỳ nể mặt hoan hô khiến cô ngượng ngùng không dám ngẩng đầu lên.

"Được rồi ~" Cậu nói, giọng điệu trước sau như một: "Người ta da mặt mỏng, tụi mày đừng có lộn xộn."

Lời này của cậu rõ ràng là đang bảo vệ cô.

Mọi người lại muốn cười ầm lên, nhưng vừa đυ.ng phải vẻ cảnh cáo trong mắt cậu lập tức nén xuống. Tuy nhiên vẫn có người nhịn không được, len lén cười thành tiếng.

Nguyễn Viên Viên càng thêm xấu hổ, hận không thể chui xuống gầm bàn bida làm đà điểu.

Cậu dẫn dắt cô đánh trúng ba bi liên tiếp, tư thế ôm cô vẫn không thay đổi. Đôi môi mỏng xinh đẹp thì thầm bên tai cô, tất cả đều là kỹ thuật chơi bida.

Một nội dung nghiêm túc, nhưng vì tư thế của hai người mà trở nên như người yêu đang thủ thỉ thân mật.

Lỗ tai cô cực kỳ nóng.

Rõ ràng là trong phòng bida rất lạnh, nhưng người cô lại bừng cháy một ngọn lửa không biết tên nào đó. Cô bị thân nhiệt của cậu bao phủ, ngọn lửa càng ngày càng mãnh liệt, như sắp bùng nổ trong cơ thể cô. Cô gấp gáp tìm một nơi để phát tiết.

Không biết vô tình hay cố ý mà vật cứng rắn trong quần của cậu luôn cọ vào người cô khiến nơi riêng tư của cô ẩm ướt.

Cô mơ hồ hiểu được đó là cái gì. Nhưng cô thực sự không muốn thừa nhận mình bị một tên con trai xa lạ kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nước mật từ hoa huyệt lại chảy ra.

Cô nuốt nước miếng, mắt thấy quả bi màu vàng cuối cùng chạm vào mép bàn rồi dừng lại cách lỗ ở giữa 1cm, cô vội vàng muốn thoát khỏi l*иg ngực của cậu.

“Đừng lộn xộn.” Cậu trầm giọng nói, giọng điệu không tốt, dọa Nguyễn Viên Viên lập tức câm miệng.

Cậu đẩy bàn tay phải của cô ra, buộc cô phải buông cây gậy bida xuống, một cánh tay giống như dây leo, ôm lấy vòng eo thon của cô, ngang ngược ép cô vào trong ngực.

“Đi.” Một chữ dứt khoát.

Cậu dùng cái tư thế xấu hổ này, ôm chặt cô như con tin, bước ra khỏi phòng bida, sau đó lại mở cửa chống cháy, đi vào cầu thang thoát hiểm không một bóng người.

Theo từng bước chân di chuyển, con quái vật to lớn trong đũng quần không ngừng run rẩy cọ sát vào mông và chân cô.

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Viên Viên trải qua loại chuyện này. Trong lòng cô rối loạn, đầu óc trống rỗng giống như bị vật gì rút sạch một chút lý trí cuối cùng.

Đèn khẩn cấp trên đầu cầu thang thoát hiểm tỏa ra ánh sáng yếu ớt, cánh cửa chống cháy vừa khép lại, cậu liền buông cô ra.

Đại não Nguyễn Viên Viên còn chưa kịp phản ứng, tay chân đã gấp gáp nắm lấy tay nắm cửa, muốn lao ra ngoài.

Một tay cậu bắt lấy cổ tay cô, nhanh như chớp kéo cô lại.

Lưng cô trực tiếp đập vào bức tường sau cánh cửa, tuy không đau lắm nhưng vẫn khiến cô sợ hãi khẽ kêu lên một tiếng rồi chết sững tại chỗ.

Cô nghiêng đầu, mắt dán chặt vào cánh cửa đang đóng kín.

Một cánh tay xăm hình đồng hồ cát đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt cô, chắn gần hết tầm nhìn của cô.

Trái tim của cô lỡ nhịp.

Ngay giây tiếp theo, một cơ thể ấm áp tràn ngập hormone nam dán lên cơ thể cô.

Một gậy thịt to cứng đâm vào chân cô, cọ xát qua lại vào giữa chân cô, không chút chểnh mảng cọ qua cọ lại giữa hai chân cô.

Cô nơm nớp lo sợ, lại nghe thấy cậu nói: "Khi nào ông đây bắn ra sẽ thả cậu đi."