Nói là chạy trốn nhưng thật ra cũng không thể trốn quá xa.
Cô đi theo Biên Lục Hạ ngồi trên sô pha bằng chất da màu đen, điện thoại mở flash chiếu sáng, bày ra đề cương toán, vở ghi chép, nháp và một bóp bút trên bàn trà.
Hai cô gái đang động não.
Một nam sinh mặc đồ bóng rổ màu xanh dương lui khỏi bàn bida, nhân lúc rảnh đi uống nước, nhìn thấy hai người đang học tập nhiệt tình bèn lớn giọng, nửa đùa nói: “Hai người được đấy, ở đâu cũng có thể học.”
Cậu ta là Hà Kình, bạn trai của Biên Lục Hạ, lên đến cấp ba mới quen biết Biên Lục Hạ, cho đến khi học kì hai của lớp 10 kết thúc, hai người họ mới xác định quan hệ.
Làn da màu đồng cùng dáng người cao lớn khôi ngô, hoàn toàn xứng với thân phận cán bộ môn thể dục.
Biên Lục Hạ khịa cậu ta: “Chứ ai giống như anh đây ~ nhảy trên tránh dưới, còn ngang tàng hơn cả khỉ ~”
“Hi, có ngang tàng hơn nữa thì cũng không thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn (*) của em nha ~” Cậu ta đánh úp, đột nhiên cúi người hôn trộm lên gò má của cô ấy.
(*) Chỉ lòng bàn tay của Như Lai Phật Tổ.
“Cút!” Biên Lục Hạ ‘xì’ một tiếng, một cước đá lên bắp chân của cậu ta, cậu ta lập tức ôm chân kêu gào, biểu cảm rất lố và khôi hài.
Thử đến cách giải thứ ba, Nguyễn Viên Viên không khỏi tò mò, hỏi Biên Lục Hạ tại sao lại đến quán bida.
Lúc này mới biết, một người bạn hồi tiểu học của Hà Kình muốn chuyển đến trường trung học số một Phất Thành, đã lâu không gặp nên mọi người nhân dịp nghỉ hè tổ chức vài ván, ra ngoài chơi.
Trường trung học số một Phất Thành là trường trung học trọng điểm của tỉnh, ngoài lịch sử thành lập trường lâu đời, đội ngũ giáo viên hùng hậu, là lò luyện thủ khoa của kì thi đại học ra thì đặc sắc lớn nhất chính là phương thức quản lí nghiêm khắc bán quân sự hóa, xu thế muốn cho mỗi học sinh đều có gấp đôi phẩm hạnh, cử chỉ đoan chính, như khuôn đúc trẻ em.
Nhưng, bất kể Nguyễn Viên Viên liếc trộm bao nhiêu lần vẫn không thể phân biệt ra trong hoàn cảnh chướng khí mù mịt kia, ai sẽ là bạn cùng trường với bọn họ.
Đám nam sinh đó chỉ toàn mặc kệ mọi thứ, vui chơi quên trời đất, mùi thuốc lá và rượu nồng nặc, còn có người thỉnh thoảng lại văng tục.
Một điểm sáng duy nhất chính là thiếu niên bất lương tư thế lười nhác lưu manh nhưng đẹp trai bất kham kia.
Đặt trong một đám người, cậu quá chói mắt, làm hại cô không cẩn thận nhìn thêm vài lần.
Làm đi làm lại hồi lâu, cuối cùng cũng tính ra kết quả.
Nguyễn Viên Viên dừng bút, duỗi lưng một cái.
Biên Lục Hạ đi đến chỗ Hà Kình cùng cậu ta đánh bida.
Cô lẻ loi cô đơn, đang suy nghĩ xem có nên quay về không thì ánh mắt liếc nhìn xung quanh bỗng nhiên dừng lại.
Thiếu niên bất lương kia sau khi lựa chọn được vị trí đẹp, cúi thấp người xuống, tay trái áp lên mặt bàn, bên tay phải gác cây cơ bida lên rãnh chữ V do ngón cái và ngón trỏ tạo thành, đẩy bida đi, ra lực vô cùng mạnh mẽ, bi cái ‘cạch’ một tiếng, tách đám bi đang được xếp gọn, một quả bi màu đỏ đυ.ng vào biên rồi quay lại, rơi vào trong lỗ.
Cậu đi vòng quanh bàn bida tìm một góc độ khác, liên tiếp đánh vào bảy quả bi, quả cuối cùng từ từ dừng lại trước miệng lỗ.
Có người giơ ngón cái lên với cậu, la lên: “Bốn đỏ, hai đen, một xanh, tổng cộng hai mươi ba điểm, chậc chậc chậc, anh Tưởng vẫn trâu bò như thế!”
Nam sinh được gọi là “anh Tưởng” kia nghiễm nhiên là được bợ đít đã quen rồi, mặt không đổi sắc bôi phấn lên đầu cây cơ.
Cậu vô tình liếc mắt sang chỗ cô, đúng lúc đυ.ng phải tầm mắt của cô, đáy mắt chợt hiện lên một tia sáng u ám.
Cậu ngoắc ngoắc ngón trỏ về phía cô.
Nguyễn Viên Viên hồi lâu vẫn chưa phản ứng kịp, chần chừ chỉ vào chính mình.
Cậu khẽ gật đầu.
Cô mù mờ đi qua.
“Hình như cậu thấy rất hứng thú thì phải.” Cậu đẩy bả vai cô, để cô đứng bên bàn bida, nhét cây cơ vào tay cô bảo: “Chơi thử đi.”
Cô rất hiếm khi tiếp xúc thân thể với nam sinh, bị cậu chạm vào bả vai và ngón tay, cơ thể cứng như pho tượng, hai má đỏ bừng, vô cùng khô nóng.
Vài nam sinh nhìn hai người, mắt liếc nhau, khóe miệng cong lên nụ cười sâu xa.
Nguyễn Viên Viên lắp bắp: “Tôi, tôi không biết…”
“Như vầy nè…” Cậu kéo dài giọng, vòng qua phía sau cô, giống như một bức tường thịt, chặn đường lui của cô, “Tôi dạy cậu.”
Dứt lời, cậu nắm lấy tay trái của cô, ấn lên phía bên bàn.
Bàn tay của cậu rất lớn, ngón tay thon dài mạnh mẽ, bao trọn bàn tay nhỏ nhắn mềm mại như không xương của cô, Nguyễn Viên Viên có thể cảm giác được sự thô ráp nơi lòng bàn tay cậu đang cọ xát sột soạt trên mu bàn tay nhẵn mịn của mình.
“Đừng căng thẳng, rất dễ.” Cậu tách bàn tay như phấn đang nắm hờ của cô, cẩn thận giúp cô bày tư thế.
“Cúi người.” Cậu chỉ huy, l*иg ngực rắn chắc rộng lớn đè lên lưng cô, ép cô khom người xuống, cô bị cậu vòng trong ngực, trái tim đập thình thịch, cũng không rõ cậu có nghe thấy hay không.
Vì để kéo giãn khoảng cách với cậu, cô nhúc nhích một cách thiếu tự nhiên, phần mông ngạo nghễ vừa khéo đυ.ng phải một thứ nửa cứng nửa mềm.
Cậu rên lên một tiếng, dán sát bên tai cô, nói nhỏ: “Ông đây tốt bụng dạy cậu đánh bida mà cậu lại cọ bừa vào thằng em của ông để làm gì thế hả?”