hời gian đang vào cuối tháng nóng nhất, cho dù màn đêm đã buông xuống nhưng vẫn có cảm giác đặt mình vào lò lửa.
Những chú ve nằm nhoài trên thân cây kêu ỉu xìu, tiếng này ngâm theo tiếng khác, hòa với tiếng ù ù của máy điều hòa, có thể sánh với khúc hát ru.
Bút bi đang cầm trong tay chợt ‘cạch’ một tiếng rơi xuống mặt bàn, một tay chống má của Nguyễn Viên Viên run lên, lập tức kết thúc chuyến câu cá và tỉnh táo lại.
Trên bàn vẫn còn mở bài thi toán học, dừng lại ở câu hỏi nhỏ thứ ba trong câu hỏi thứ hai từ dưới đếm ngược lên, không làm tiếp nữa.
Cô xoa xoa khuôn mặt, chậm rãi hoàn hồn lại rồi tiếp tục vùi đầu tính theo công thức.
Bị kẹt ở câu đạo hàm số học cuối cùng khiến cô bực bội cắn nắp bút, đành chụp câu hỏi gửi cho bạn cùng lớp kiêm chị em tốt Biên Lục Hạ.
Không đến một lúc thì đã nhận được tin nhắn và định vị do cô ấy gửi đến.
[Biên Lục Hạ: Mày chụp mờ quá, tao thấy không rõ, hay là mày đem ra đi, chị dạy cưng.]
Có người dạy sẽ dễ hơn là tự mình ngồi mày mò.
Nguyễn Viên Viên lật đật thu dọn đồ đạc, thay quần áo, đeo ba lô trên lưng rồi ra ngoài.
Không ngờ Biên Lục Hạ lại ở quán bida.
Nguyễn Viên Viên còn chưa tiến vào đã nghe thấy âm thanh bida va chạm vào nhau ở bên trong truyền ra.
Trong ánh đèn mờ ảo, tiếng người huyên náo trong sảnh bida, có khoảng hai mươi bàn bida, ở chỗ trống sát tường bố trí mấy hàng ghế sô pha và bàn trà để cung cấp cho khách nghỉ ngơi.
Cô nhìn quanh bốn phía, ở cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến âm thanh ồn ào.
Nhìn sang nơi phát ra tiếng là một cô gái tóc dài mặc quần ngắn, đưa bình nước cho nam sinh.
Nam sinh đó khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, đang uể oải dựa vào bàn bida phía sau, tay phải cầm cây cơ bida, tay trái tùy tiện khoác lên mép bàn, ngón giữa còn đang kép một điếu thuốc tỏa khói.
Cậu rất cao, ít nhất cũng hơn một mét tám, dáng người không gầy gò như thiếu niên bình thường, vai rộng lưng dài, mặc áo ba lỗ in hoa màu đen, vừa khéo để lộ ra cánh tay cơ bắp rắn chắc, kèm với hình xăm đồng hồ cát màu xanh đen trên cánh tay, trông không dễ chọc vào.
Cậu cạo một kiểu đầu đinh cực kì thử thách nhan sắc, các đường nét trên khuôn mặt mạnh mẽ nhẵn mịn, ngũ quan sắc nét, giống như con lai. Chiếc đinh tán màu đen trên tai phải phản chiếu lại ánh sáng rực rỡ, cực kỳ bắt mắt.
Cậu cong môi cười, sự lưu manh và kiêu ngạo tản ra từ trong xương, hoàn toàn không ăn nhập gì với quán bida mờ tối này.
Cậu ngước mắt lên nhìn người con gái đó, đôi mắt không tính là sáng trong nhưng lại như phủ một tầng sương mù, từ nơi sâu lộ ra sự tà khí gian xảo.
Nguyễn Viên Viên không hiểu sao lại cảm thấy ớn lạnh sau lưng, giống như mình bị một con rắn độc ở nơi sâu thẳm nhìn chòng chọc.
“Chút nước này, không đủ để dập tắt lửa của tôi đâu.” Nam sinh đó nói đầy ẩn ý, tiếng nói trầm thấp đầy từ tính, lười biếng nhưng quyến rũ.
Vài nam sinh ở gần đó nghe thấy thế thì ném ánh mắt mờ ám sang, huýt sáo.
Cô gái rất phối hợp, ỏn ẻn nói: “Nước của em gái, bao no ~”
Một đoạn đối thoại, Nguyễn Viên Viên có cái hiểu cái không.
Rõ ràng người bị người ta đùa giỡn không phải cô nhưng cô lại không khỏi ngượng ngùng mà gục đầu xuống, khuôn mặt nhỏ trắng nõn như sữa dần ửng đỏ lên.
“Viên Viên! Đây nè!” Biên Lục Hạ gọi cô.
Cô vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Biên Lục Hạ tết tóc kiểu cornrow nguyên một đầu, đứng ở chỗ cách cô không đến bốn mét, đang vẫy tay với mình.
Cô sải bước đi qua đó, không may là phải đi ngang qua chính giữa cô gái đó và thiếu niên bất lương kia.
Tim cô nhảy lên bịch bịch, giống như có nước lũ hay mãnh thú đang đuổi theo phía sau, đi nhanh như bay.
Đột nhiên cánh tay bị người ta kéo lại, cô giật mình, ngừng thở, loạng choạng đυ.ng phải cơ thể rắn chắc theo quán tính.
Máy lạnh trong sảnh bida mở đủ, thổi cho cánh tay cô lạnh buốt, tương phản với sự nóng rực trong lòng bàn tay của nam sinh, như thể lửa cháy lan ra đồng cỏ, làm cho cả người cô nóng lên.
“Khóa kéo của ba lô cậu vẫn chưa kéo hết.” Cậu bảo, giọng nói rất mê người, chậm rãi lọt vào tai cô, trêu chọc con nai đang chạy loạn trong lòng cô.
Cô cảm giác được ba lô phía sau lưng bị người ta đυ.ng vào, tiếng khóa kéo roẹt roẹt, trêu đùa dây thần kinh trong đầu cô.
“Nguyễn, Viên, Viên…” Cậu nhấn nhá gọi tên cô.
Cô hoảng sợ, bỗng nhiên nhớ đến, trên khóa kéo của ba lô có treo một món đồ trang trí nhỏ, khắc chữ “Nguyễn”.
“Thật là qua loa.” Cậu chế nhạo, hơi thở phả ra lướt qua vành tai cô làm nó ngứa ngáy.
Cô quay đầu lại nhìn cậu, không ngờ khuôn mặt của hai người lại sát vào nhau, gần đến nỗi môi của cô từ từ cọ lên cánh môi lành lạnh của cậu.
Cô không chắc cậu có thể cảm nhận được một chút xúc giác kì diệu này hay không, nhưng cô cảm thấy cánh môi giống như bị điện giật, trong nháy mắt tê đi.
Khuôn mặt cô đỏ bừng lên, giống như một con chim tước bị kinh hãi, bay xoẹt qua chạy trốn mất.