Nhẹ Chút

Chương 18

Với cú va chạm mạnh, chiếc minibus bị vỡ nát phần đầu vẫn đuổi theo hắn ở phía sau, một tay cầm vô lăng, lắc mạnh vai cô với tay kia.

"Bặc Tảo! Dậy đi Bặc Tảo!"

Nhìn chằm chằm vào con đường trước mặt, lướt qua kính chiếu hậu, chiếc xe kia dường như không muốn sống nữa, đạp chân ga ở mức thấp nhất.

“Sách……”

“Tảo nhi!”

Cô gục đầu xuống ngủ thϊếp đi, nhịp thở êm đềm, không phải là đã ngất đi, nhưng làm sao có khả năng cô không tỉnh lại với lực tác động này.

Quý Dư Xuyên nhanh chóng đảo lại và dẫm hạ phanh, chiếc xe phía sau không phản ứng kịp, hắn xuống khỏi đường cao tốc, chiếc xe lao ra và nhanh chóng vượt qua hắn.

Anh thở phào nhẹ nhõm, nhìn nghiêng về phía tiểu cô nương đang ngủ say, có điều gì đó không ổn.

Liên hệ với cục cảnh sát, chiếc minibus kia dùng biển số giả và đã bị bỏ hoang 2 năm. Theo lộ trình giám sát, chiếc xe đã bị bỏ rơi trong một khu rừng hẻo lánh ở ngoại ô. Tất cả các cửa sổ đều được che bằng kính riêng tư nên không thể điều tra xem ai đang ngồi bên trong.

Bặc Tảo với đôi mắt đờ đẫn, đầu óc choáng váng ngồi bật dậy khỏi giường, tóc xõa dài trên vai, cả khuôn mặt ửng hồng do ngủ, vén chăn lên nhìn qua, cô không mặc bất cứ cái gì.

Vội vàng vờn quanh chung quanh, nhìn đến là trong nhà, chính là Quý Dư Xuyên cởϊ qυầи áo cho cô.

Ngoài cửa sổ là bầu trời trong xanh, cảm thấy mình đã ngủ rất lâu cũng cảm thấy đã bỏ lỡ rất nhiều thời gian.

Cô nhấc chăn bước ra khỏi giường, dùng sức ấn mũi chân xuống đất, ngay lúc cả người bị đẩy lên khỏi giường, đầu gối mềm nhũn ra, đập mạnh xuống đất một cái.

Cánh tay và lòng bàn tay như không còn sức lực, cô chảy nước mắt vì đau.

Bầu ngực mềm mại bị đè ép trên mặt đất cố gắng gượng dậy, sau đó lại yếu ớt nằm xuống.

Đôi mắt liếc tới gầm tủ đầu giường, giống như có cái vỏ nhựa.

Cô vươn tay, lấy tay với lấy cái vỏ, là một cái nhãn được bóc ra từ chai thuốc [Fluoroacetamide].

“Tảo nhi.”

Quý Dư Xuyên nghe được thanh âm vội vàng đi lên, cô theo bản năng mà nắm chặt đồ vật trong tay, bị hắn bế lên, buồn rầu càu nhàu,”không đủ sức lực.”

“Ngủ lâu như vậy, không có sức lực là bình thường.”

“Em, em ngủ bao lâu a?”

“Mười chín giờ.”

“Lâu như vậy?”

“Đã đói bụng sao?” Hắn ngồi ở mép giường, vuốt mái tóc đẹp hỗn độn của cô.

“Ân, có điểm.”

“Anh đi nấu cơm, em ở đây một lát.”

Bặc Tảo nắm góc áo của hắn,”Điện thoại....bây giờ, mấy giờ rồi?”

Hắn lấy điện thoại từ túi quần thể thao, bật màn hình rồi để nó ở đầu giường.

“Chính xác là chín giờ.”

Sau khi đi ra ngoài, Bặc Tảo liền cầm điện thoại tìm kiếm tên loại thuốc trên nhãn, kết quả khiến cô sửng sốt.

“Thuốc diệt chuột?”

Trong não cô chợt lóe lên một câu nói cùng nụ cười khinh bỉ của Viên Thất:” Bặc Tảo, cậu không nghĩ hắn có vấn đề sao? Phương pháp đánh cậu lại vô cùng tàn nhẫn, anh ta đối với cô gái nhỏ như cậu mà xuống tay được thì đương nhiên sẽ không có tiếc thương gì cho lũ chó mèo này rồi.”

Chó mèo.

Ý nghĩ cùng kết quả trên tay khiến cô khó mà tin được run lên.

Quý Dư Duyên dám gϊếŧ mèo, con mèo của hàng xóm là do hắn nhét thuốc diệt chuột vào giăm bông, vì cái gì mà muốn gϊếŧ mèo? Hắn không phải là người như vậy. Hắn rõ ràng trước kia đã nói thích động vật nhỏ.

Cầu thang truyền tới tiếng bước chân.

Quý Dư Xuyên quay lại nhìn, Bặc Tảo đang mặc trên người chiếc hoodie trắng rộng, vôị vàng đi xuống lầu tay nắm lấy lan can bước từng bước một thận trọng, sắc mặt tái nhợt khó coi.

“Tảo Tảo.”

Tóc vẫn còn nhét ở cổ áo, đôi mắt tròn xoe có chút đáng yêu.

“Không phải không có sức sao, sao còn chạy nhanh như vậy.”

“Cái này!” Cô lo lắng nuốt nước bọt, nhanh chóng hít một hơi đưa cho hắn xem nhãn thuốc trên tay.” Đây là thuốc diệt chuột, trong nhà không thể có khả năng có cái này! Mèo nhà hàng xóm chính là giăm bông có thuốc chuột mà chết, ngươi lần trước có mua giăm bông, có phải anh làm hay không?”

Quý Dư Xuyên nhìn thấy thứ cô cầm trên tay, tắt bếp gas.

“Có phải hay không……” Bặc Tảo muốn biết đáp án, Viên Thất nói câu nói kia, cũng rõ ràng xác định điểm này, cô hẳn là biết hắn đã độc chết một con mèo.

“Đúng vậy.”

Đôi mắt trợn tròn khủng hoảng.

Quý Dư Xuyên hướng cô đi đến, cầm lấy nhãn thuốc từ trong tay cô, xé ra từng mảnh, cúi đầu nhìn cô cười,” Có vấn đề gì sao?”

Cái gì vấn đề, vậy mà còn hỏi cô có gì vấn đề

“Anh vì cái gì mà gϊếŧ một con mèo, con mèo đó chỉ từ trong nhà chạy ra mà thôi! Anh trước kia nói với em là thích động vật nhỏ! Anh vốn không phải như vậy, vì cái gì anh lại đi gϊếŧ con mèo mà lại còn nói hợp tình hợp lý như vậy?”

“Hợp tình hợp lý?”

Thanh âm mỏng, lạnh lùng, thái độ đột ngột thay đổi, khóe miệng hắn cong lên.

“Anh chỉ là nhìn tên hàng xóm cách vách không thuận mắt, hắn vậy mà lại tiếp cận em, đồ vật của anh mà hắn dám nhớ thương, vậy thì phải chịu một cái giá lớn.”

“Anh không thể vô lí như vậy! Em với anh ta chỉ mới gặp nhau ở siêu thị, nửa xu quan hệ cũng không có, vậy mà anh lại gϊếŧ một sinh mạng đang sống sờ sờ!”

Da đầu đột nhiên đau đớn, tóc bị kéo lên, cô há to miệng gào thét, kiễng chân đứng lên vì đau.

“Vô lý, anh vô lý vậy đấy. Xem rrânh với con mèo trong lòng em đều như nhau. Tảo Tảo, quá đơn thuần cũng không phải là chuyện tốt, ai dạy em cự tuyệt anh!”

Một tiếng gầm nhẹ, chân cô bị đá xuống, quỳ xuống trên sàn, đùi trắng nõn lập tức hiện lên dấu chân nhàn nhạt.

“Ư....”

“Nếu thích con mèo kia như vậy, chi băng quỳ ở đây đi, khi nào em cảm thấy con mèo đó đáng chết, anh sẽ cho em đứng dậy!”

“Ô.....A, aa! Anh dựa vào đâu, dựa vào cái gì hả!”

Bang!

Cú tát mạnh vào đầu cô, tóc cô bay tung tóe, gần như đập xuống sàn, cô quỳ xuống và bật khóc.

Nghĩ cho kĩ mình sai ở đâu, giờ thì chịu đói đi.”

Quý Dư Xuyên bước qua cô rồi sải bước lên lầu, chỉ nghe thấy người phía sau đang khóc đứng dậy, chân mày cau lại, trầm giọng rống.

“Quỳ xuống!”

“Ô ô, rõ ràng chính là, anh sai! Em không có sai!”

"Em có biết hậu quả của việc làm này không?"

Anh đi xuống lầu, hung hăng đi về phía cô, Bặc Tảo sợ hãi khóc lóc, theo bản năng sợ muốn trốn, quay đầu liền chạy về phía cửa.

“Em thử chạy mà xem! Đứng lại ngay cho tôi!”

“Ô, ha…… Ô ô anh sẽ đánh em, anh đánh em, em không cần qua đi, em…… Không cần!”

Chân cô ngắn căn bản không thể so với hắn, chỉ cần hai ba bước hắn liền nắm được nón áo của cô.

Thân thể mỏng manh ấn vào l*иg ngực, bóp chặt cổ cô, cúi đầu trừng mắt nhìn cô.

“Thật kì quái, anh cho rằng anh đã đem em dạy dỗ tốt, như thế nào vẫn còn có tâm tư phản kháng? Nếu em mà dám chạy ra cửa, hai chân cũng không cần nữa, có biết hay không?”

Gương mặt chảy đầy nước mắt, cô sợ hãi khóc lớn, cánh tay bị hắn kéo lên lầu, đầu gối đã thành một mảng xanh tím.

Đem ấn cô ở bàn làm việc to rộng ở thư phòng, hắn lấy một cây roi thép sắc nhọn đầy gai nhọn, Bặc Tảo gào thét chống cự, cổ bị bóp, mặt bị đè trên bàn làm việc méo mó khó coi, áo hoodie vì giãy dụa mà bị đẩy lên tận ngực, tiếng kêu gần như vang vọng xuyên qua rừng cây dựa vào núi.