Nhẹ Chút

Chương 17

Bặc Tảo thật vất vả thuyết phục Quý Dư Xuyên đưa cô đi bệnh viện, nửa ngày liền tốt, buổi chiều lại về nhà, cầu một buổi tối, ngay cả ngủ cũng dẹp, đầu gối quỳ xanh tím.

Mới 8 giờ sáng, đã có người gõ cửa phòng bệnh, cứ tưởng là người nhà cô, vậy mà lại là hai người bạn đại học.

Hai người đàn ông bên trong đồng thời nhìn sang.

“Bặc Tảo, cậu cũng đến à?”

“Các cậu, thật sớm nha!”

Quý Đông Dương ngồi ở mép giường cúi đầu xuống, áo sơ mi trắng nhăn nhúm, giống như đã nhiều ngày không thay.

“Cái thằng này, giờ đó còn đang đi công tác, 6 giờ sáng mới tới được.” Từ Thanh Phong vỗ vai anh thở dài, “Anh đừng có mất tinh thần nữa, có thể cô ấy sẽ tỉnh lại.”

“Đã biến thành người thực vật, có khác gì người đã chết đâu!” Cố Đông Dương cúi đầu, đôi tay nắm chặt phát run, thanh âm buồn trầm, không biết anh là tức giận hay khó chịu.

Lời an ủi trực chờ trên môi, Bặc Tảo nhẹ nhàng nói: “Đừng lo lắng, cậu ấy nhất định sẽ tỉnh lại.”

“Vị kia nhà cậu đâu?” Từ Thanh Phong nghiêng đầu, phía sau cô đúng là không có ai.

"Anh ấy chỉ đưa tớ đến cửa bệnh viện sau đó đi công ty rồi."

“Vậy mà lại bỏ cậu lại, đây hình như không phải tác phong của hắn.”

Thực ra không phải, trước khi đi hắn đã dặn dò cô rất nhiều lần, có điều cô nghe lỗ tai bên trái xong lại chảy ra hết từ lỗ tai phải.

“Đúng rồi Bặc Tảo, tớ có chuyện muốn hỏi cậu.”

Từ Thanh Phong cầm ghế để cô ngồi xuống, “Cảm ơn… cảm ơn.”

“Viên Thất đã đi ăn tối với cậu vào hôm xảy ra tai nạn à?”

“Ừ, nhưng cô ấy không ăn, sau đó liền tức giận mà rời đi, xuống lầu thì đã xảy ra sự cố.”

Bọn họ quay đầu lại nhìn nhau liếc mắt một cái, Từ Thanh Phong ngồi ở mép giường cong lưng, cánh tay chống hai chân, nhíu mày, không tiếng động động tác lẫn ánh mắt đều mang theo cảnh giác.

“Vậy tại sao cô ấy lại muốn đi ăn tối với cậu?”

“Tớ không biết, Quý Dư Xuyên đã mời cậu ấy nhưng tớ lại không hiểu họ đang nói gì.”

“Giờ cậu còn nhớ hôm đó họ đã nói gì không?”

Sau khi nghe câu hỏi, Bặc Tảo liền cảm thấy đầu mình trống rỗng.

Cố Đông Dương chống tay đứng dậy, "Đừng hỏi cậu ấy vô ích. Cậu ấy đã tận mắt nhìn thấy Viên Thất bị xe tông, chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn như vậy, chắc chỉ nhớ mỗi thời điểm Viên Thất bị tai nạn, hôm đó hai người họ nói cái gì làm sao nhớ được.”

Bặc Tảo nhất thời sửng sốt.

Nắm lấy chiếc áo khoác sáng màu, cô hiện tại đúng là không nhớ gì thật.

Từ Thanh Phong mỉm cười lộ chút mệt mỏi, mở ảnh trong điện thoại cho cô xem,” Cảnh sát đã tìm thấy bút ghi âm bị nát ở hiện trường vụ tai nạn. Chúng ta đều biết lúc trước ở lần họp lớp, bọn họ nháo tới không thoải mái nên nếu Quý Dư Xuyên mời cô ấy đi ăn, với tính cảnh giác của Viên Thất, cô ấy chắc chắn sẽ mở bút ghi âm.”

Bặc Tảo nhớ lại,”Đúng rồi, cô ấy đúng là có mang theo bút ghi âm nhưng Quý Dư Xuyên đã bắt cô ấy tắt nó.”

Vẻ mặt của Từ Thanh Phong trở nên nghiêm túc hơn, anh ta so vời người bình thường đúng là thanh tú hơn, nhưng tóc ngắn với phần mái dài chắn ngang chân mày lại làm cho dáng vẻ anh ta có phần nữ tính, Bặc Tảo đơn thuần nhìn vào khuôn mặt để phân biệt người tốt kẻ xấu nên cô đã không giữ khoảng cách với anh ta.

“Vậy, chẳng lẽ ý cậu là chuyện Viên Thất bị tai nạn không phải là ngoài ý muốn?”

“Cái này tạm thời chưa rõ, cảnh sát đều nói là ngoài ý muốn, chiếc xe tải đi vào thành phố tự ý mà lại không có giấy thông hành nên đã gây tại nạn.

“Nhưng mà tại sao lại có thể trùng hợp mà đυ.ng trúng Viên Thất, nói không chừng do có ai đó sắp đặt như vậy.” Cố Đông Dương nói.

Bặc Tảo sửng sốt, nhưng cảm thấy lời bọn họ nói lại khá có lý, cúi đầu suy nghĩ đã bỏ lỡ chi tiết nào.

“Bặc Tảo, cậu ăn sáng chưa?”

Cô đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Cố Đông Dương, ánh mắt nhanh chóng né tránh, quay mặt đi,”Còn...còn chưa có.”

“Bữa sáng” mà Quý Dư Xuyên cho cô ăn hẳn không tính.

Từ Thanh Phong nghiêng đầu nhìn cô một cách kỳ quái.

“Vậy tôi đi mua đồ ăn sáng, có muốn ăn gì không?”

“Không, không, tớ thực sự không đói.”

“A ~ tôi muốn ăn bánh bao thịt và sữa đậu nành.”

Liếc mắt khinh thường Từ Thanh Phong cà lơ phất phơ, chống thân mình đứng dậy, cầm lấy áo khoác ngắn bên hông mặc vào,” Bặc Tảo, tớ mua đồ ăn cho ba người, cậu cũng ăn chút đi, tối qua chắc cậu ngủ không ngon, trong mắt toàn là tơ máu, khẳng định cơm sáng vẫn chưa ăn.”

Cô không biết sao che mắt lại, bị nói trúng nên hành động theo bản năng, căn bản không nói dối.

Người trên giường bệnh đeo mặt nạ dưỡng khk, các loại ống dẫn đưa vào người cô ấy trong chăn bông. Nếu không có tiếng nói chuyện, trong phòng chỉ còn mỗi thanh âm của máy đo nhịp tim, mạc danh kì diệu mà làm cho lòng người trở nên sợ hãi, cảm thấy nó sẽ biến mất trong chốc lát.

Bặc Tảo mặt khẩn trương nhìn chằm chằm Viên Thất, Từ Thanh Phong cười, “Đừng lo, hô hấp của cô ấy vẫn ổn, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, chẳng phải như trong phim truyền hình nếu nói chuyện nhiều với người thực vật thì sẽ tỉnh lại sao, có lẽ cậu nên thử nói gì đó với Viên Thất đi.”

Nói chuyện với cô ấy?

Chính bản thân cô cũng không biết nên nói cái gì, nếu không phải Quý Dư Xuyên mời cô ấy đến ăn cơm, thì sẽ không xuất hiện sự cố biến cô ấy thành như vầy, cô cảm thấy có lỗi khi Viên Thất trở thành như vậy.

Cố Đông Dương cố ý mua sữa bò cho cô, cảm thấy không nên cho cô uống sữa đậu nành, ngày thường khẳng định cô được Quý Dư Xuyên chiều chuộng.

Bặc Tảo cầm lấy ly sữa chậm chạp không uống, ăn hai cái banh bao đã no rồi, gần trưa Quý Dư Xuyên đến đón cô, nhìn trong phòng còn có hai người đàn ông, chân mày lập tức cau lại.

Hai người nhìn hắn một cái, Bặc Tảo đang cầm ly sữa trong tay liền bị hắn nâng lên.

“Tới cũng tới rồi, sốt ruột đi làm gì?”

“Tôi còn có công việc, lần sau lại đến.”

Bặc Tảo gật đầu chào lại bọn họ, không kịp nói một lời đã bị túm ra cửa.

Từ Thanh Phong trào phúng,” Thật buồn cười, làm như chúng ta bụng đói ăn quàng?”

“Đồ vật quý giá của hắn, xem không được chạm lại càng không, đừng nhìn hắn văn nhã như vậy, kỳ thực là vô cùng ích kỉ.”

“Đương nhiên là có thể nhìn thấy.”

Không nói một lời đem cô túm lên xe, Bặc Tảo khẩn trương ngồi ở trên ghế phụ cúi đầu, trong tay cầm ly sữa bò, bất tri bất giác đem ống hút cắm ở mặt trên, uống lên lên.

“Ai cho em uống?” Hắn đột ngột hỏi.

“Cố, Cố Đông Dương, mua đồ ăn sáng rồi cùng nhau ăn.” ” Uống một ngụm nhân tâm sinh bất an, “Em, em không uống là được.”

Thật cẩn thận yếu đuối, Quý Dư Xuyên cố nén giận làm chính mình trấn định.

Hắn không nói chuyện, Bặc Tảo cũng không dám lại uống, mỏi mệt nằm ở trên ghế phụ mơ màng sắp ngủ.

Dần dần, tốc độ xe nhanh lên, cô cũng hồn nhiên không biết, cả đêm không ngủ, đã sớm tinh bì lực tẫn chịu đựng không nổi.

Quý Dư Xuyên thỉnh thoảng nhìn vào gương chiếu hậu, tăng tốc chạy.

Một chiếc minibus đuổi theo sau xe hắn tận 4 con phố, hắn vượt qua chiếc xe kia cũng siêu, thượng cao giá, Quý Dư Xuyên chân ga đã dẫm tới 120, vẫn như cũ không cắt đuôi được.

Hắn sắc mặt trầm thấp, Minibus đột nhiên xông tới, trực tiếp đánh vào đuôi xe phải, xe phía trước mất lái lao sang trái, hắn vội đạp phanh vượt qua khe hẹp bên trái để vượt xe vào, mới giật mình mà tránh thoát một kiếp.

Bặc Tảo đột nhiên cả người nhào tới, sữa trên tay rơi xuống, Quý Dư Xuyên hoảng loạn vươn tay đỡ lấy cô, “Bặc Tảo!”

May mà có dây an toàn nhưng người thì vẫn chưa tỉnh.