Nhẹ Chút

Chương 16

Người bên ngoài định gõ cửa, nhưng trợ lý vừa chạy tới đã vội vàng tóm lấy cô ta, hừ một tiếng.

“Chuyện, chuyện gì vậy?”

"Hình như là bạn gái của chủ tịch ở đây, sáng nay vừa ôm vào, dặn dò nếu không có chuyện gì thì đừng gõ cửa."

“A.. Suýt chút nữa, vậy tôi đưa cái này cho cậu, Đó là thư nhận được ở quầy lễ tân vào buổi sáng của chủ tịch."

"Này này này này."

Người đó chạy đi, cầm trên tay củ khoai còn nóng hổi,

lắc lắc phong bì, vậy chờ một lát vậy.

"Ngô, aa ..."

Cái đầu nhỏ giữa hông giãy dụa nhưng lại bị một bàn tay to đè xuống, côn ŧᏂịŧ chọc vào cổ họng khiến cô phát khóc, nước mắt càng ngày càng chảy nhiều trên chiếc quần tây âu màu đen.

Quý Dư Xuyên không nói gì nhưng cũng không cho cô cơ hội cầu xin, liều mạng ấn đầu cô xuống, thúc cô thịt vào miệng cô, Bặc Tảo khụ một tiếng, hô hấp đến khó khăn.

Bàn tay nhỏ bé không ngừng vỗ vào đùi anh, nước mắt tuyệt vọng càng ngày càng chảy nhiều, cô sẽ chết mất.

Khoảnh khắc anh vừa buông tay, Bặc Tảo vội vàng ngẩng đầu lên, một bên khóc lớn một bên ho khan, cô quỳ dưới bàn làm việc, trên người chỉ mặc áo sơmi rộng chỉ che được đến đùi của hắn. vừa ho vừa xấu hổ ôm ngực.

Vật cứng trước mặt cô dựng đứng thẳng tắp, côn ŧᏂịŧ màu tím dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠, tiếng khóc càng lúc càng lớn, cô không ngừng co rút lại sợ hãi, khϊếp sợ nhìn người đàn ông.

"Em không muốn liếʍ, khó chịu quá, đau, cổ họng cũng đau."

Quả thực, lời nói khàn khàn như xé rách, cô đáng thuong cuộn tròn dưới bàn làm việc, chọc người thương tiếc.

Quý Dư Xuyên vỗ đùi,”Đi ra.”

Bặc Tảo sợ hãi hắn, lại không dám vi phạm mệnh lệnh của hắn, một bên khóc lau nước mắt hướng hắn bò đi ra ngoài, “Chủ nhân cầu xin anh, em không cần liếʍ, đau quá, giọng nói bị căng hư rồi.”

“Mở miệng cho anh nhìn xem.”

Hắn dùng ngón tay chặn đầu lưỡi, cúi người nhìn vào, càng ngày càng đâm sâu, đầu ngón tay gần như xuyên thủng cổ họng của cô, khắp người cô đều rất nhỏ, ngay cả miệng và lưỡi cũng nhỏ nhắn đáng yêu vô cùng.

Quỳ trên mặt đất chống hai tay, khó có thể ngẩng đầu mở miệng cho hắn xem, cổ áo sơ mi quá lớn, mơ hồ có thể nhìn thấy ngực trắng nõn cọ xát vào nhau, mày nhíu lại, và mắt ngấn nước.

Sự thương tiếc trong mắt hắn biến thành cảm giác độc ác sắp hành hạ cô, không ai biết rằng lúc này hắn đang chịu đựng ham muốn chơi đùa và bạo ngược với cô,"Tảo Tảo, cổ họng của em không sao, em có thể tiếp tục."

Nghe đến đây, cô mở to mắt.

“Ô...”

Nước mắt chảy xuống vô cùng đáng thương, bất lực lắc đầu mở miệng, bị ngón tay anh nhét vào, nước miếng không kịp đóng lại chảy xuống đầu ngón tay.

“Không cần, không cần!”

“Muốn hay không cũng không tới lượt em quyết định.”

Quý Dư Xuyên cầm côn ŧᏂịŧ, qυყ đầυ chạm tới miệng cô, cảnh cáo,”Hàm răng.”

Cô dù không muốn cũng vẫn phải mở miệng mà ngoan ngoãn ngậm lấy, khóc đến rối tinh rối mù, qυყ đầυ liền đỉnh vào cổ họng, phản nôn thanh càng lúc càng lớn, hắn không thủ hạ lưu tình mà gia tăng tốc độ thọc vào rút ra.

Nôn.

Khuôn mặt cô do đau đớn mà nhăn lại một đoàn, cô giơ hai tay run rẩy, xoa nắn hai quả trứng thật cẩn thận, vừa xoa vừa xoay ý đồ khiến anh xuất ra nhanh chóng.

“Thật đáng yêu.”

Quý Dư Xuyên si mê mà cảm thán nhưng lực tay lại không như vậy.

Sáng nay trước khi thức dậy xuống giường, cô đã bị hắn cởi trần bế lên, chỉ mặc vội chiếc áo sơ mi, sau khi nằm trên xe ngủ một giấc, mới phát hiện bị hắn đưa đến công ty.

Hắn tự cho nàng “ăn sáng”, quỳ xuống mà liếʍ mυ'ŧ ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ xem như bữa sáng.

“Để anh xem em ăn sáng, có khi nào khẩu giao đến trưa sẽ thành bữa trưa cho em hay không?”

Cái này thật sự có khả năng, cô không chịu nổi nữa.

“Tảo Tảo thật đáng thương, để anh giúp em một chút.”

Bặc Tảo muốn lắc đầu nhưng trong miệng cắm côn ŧᏂịŧ lớn không thể động đậy, hắn đột nhiên ấn đầu cô rồi lại nhấc lên, xem miệng cô như hoa huyệt mà chọc vào rút ra cuối cùng cổ họng không thể kiềm chế được nữa.

Nôn.

“A..Cái miệng nhỏ kẹp thật giỏi! Nước miếng của em vậy mà so với nước mắt còn nhiều hơn, dịch tiết trên đó cũng trơn hơn dâʍ ŧᏂủy̠ trong hoa huyệt, quả nhiên Tảo nhi đúng là một bảo vật, thật đúng làm người ta mê luyến a.”

Hắn chỉ quan tâm đến sự thoải mái của mình chứ không thể nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của cô, hai tay yếu ớt nắm lấy góc ống quần của hắn, đầu bị hắn thao tác lên xuống, đầu như vang lên tiếng ong ong, khiến đại não choáng váng.

“Tảo Tảo, tại sao lưỡi của em không cử động nữa!” Giọng điệu của Quý Dư Xuyên đột nhiên trở nên hung dữ.

Bặc Tảo cố hết sức nâng đầu lưỡi, cổ họng nóng rát đau đớn, cô không tiếng động rơi lệ lắc đầu, đổi lại Quý Dư Xuyên mất kiên nhẫn chậc một tiếng.

“Anh thường ngày dạy em như thế nào, sao lại làm bộ dáng quỷ khóc sầu không nghe lời như vậy hả?”

Côn ŧᏂịŧ được rút ra, cô thút thít ho khan, ghé vào hai chân hắn,”Em không được, chủ nhân, yết hầu đau quá.”

“Thật là cái phế vật, tiểu phế vật.”

Quý Dư Xuyên nắm lấy tóc cô, tay trái nắm lấy côn ŧᏂịŧ nhanh chóng loát lên xuống, thỉnh thoảng qυყ đầυ đỏ tươi lại chạm đến miệng nhỏ, động tác loát càng lúc càng nhanh, Bặc Tảo biết hắn đã tha cho mình, vưỡn đầu lưỡi, làm cho qυყ đầυ có thể chạm được vào lưỡi.

Đã mười phút rồi mà tay hắn vẫn chưa dừng lại.

“Ngô.” Ngay cả lưỡi của cô cũng mệt mỏi.

“Tiếp hảo.”

Bặc Tảo ửng hồng khuôn mặt, vội vàng há to miệng.

Hắn cụp mi xuống,”Không có kêu em mở miệng.”

Mới vừa nhắm lại, mã mắt côn ŧᏂịŧ liền phun lên dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn trúng vào mắt cô, hét lên một tiếng vội vàng nhắm mắt lại, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt phun đầy lên trên mặt cô, đến mũi cũng có, mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm trong không khí

“Ô…… Ô ô.”

“Khóc cái gì, còn không nhanh ăn sạch bữa sáng.”

“Chỉ.. chỉ là, chủ nhân.”

Lông mi dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ căn bản không thể mở mắt được, cô chỉ có thể lấy ngón tay lau sạch rồi bỏ vào miệng, khuôn mặt dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ phá lệ da^ʍ mỹ.

Quý Dư Xuyên mặc quần vào, “ăn từ từ.”

Nghe thấy tiếng bước chân của hắn đẩy ghế rời đi, Bặc Tảo hoảng sợ, nhanh chóng ăn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên mắt vào trong miệng, mở mắt ra nhìn hắn đi, cố gắng bò theo ra ngoài, nơi này là phòng làm việc, còn nàng chỉ có mặc 1 cái áo sơ mi trắng không che giấu được cái gì, xấu hổ muốn chui xuống đất, nhao nhao không dám từ gầm bàn chui ra.

Chẳng được bao lâu hắn đã trở lại.

Trong tay cầm một ly sữa bò, cùng một cái phong thư.

“Không tồi, đều ăn sạch sẽ.”

Bặc Tảo bị nâng cằm lên, cười hì hì.

“Uống ly sữa này đi.”

Vẫn còn ấm, cô ôm ly lên uống.

Ngồi trên ghế, Quý Dư Xuyên mở phong bì trên tay, mở tờ giấy a4 đã gấp gọn gàng ra bên trong, dùng ngón tay mảnh khảnh kẹp hai góc lại, trên đó in ba câu đen đậm.

[Anh là người đã gϊếŧ Viên Thất ]

[Anh không sợ bị trời phạt sao Quý Dư Xuyên]

[Chờ chết đi]