Nhẹ Chút

Chương 19

Dưới lầu chuông cửa ở không ngừng vang, ấn liên tục không ngừng, từ dưới lầu vang lên một tiếng ầm ầm.

“Quý tiên sinh, anh có nhà không? Quý tiên sinh!”

Bảo an kêu thất thanh, nhéo cổ ho khan.

Hứa Chi An một bên không ngừng ấn chuông cửa” Không thể phá cửa xông vào sao?”

“Này, cái này chúng ta không có quyền làm vậy, anh thật sự nghe bên trong có tiếng kêu sao?”

Anh quay đầu sắc mặt nghiêm túc,” Tôi ở ngay bên cạnh chẳng lẽ lại nghe nhầm sao!”

Không thể nào la nghe lầm, thanh âm thét chói tai đó chắc chắn là của cô gái đó.

“Quý tiên sinh!”

Vừa dứt lời, cửa từ từ mở ra, người đàn ông cau mày hỏi:” “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy!”

Nhân viên bảo vệ cười rụt rè, “ Chính là, anh Hạ, hàng xóm nhà anh nghe được có tiếng thét chói tai của một cô gái, vì vậy tôi lo lắng quá nên chạy qua kiểm tra."

“Là ngươi đúng không!” Hứa Chi An nhìn chằm chằm hắn, hắn mặc một chiếc áo choàng tắm màu xám, dây buộc chặt ngang hông, rõ ràng hoảng hốt cột trước khi xuống lầu,”Anh lại trừng phạt cô ấy à? Anh đã làm cái quái gì với cô ấy vậy, cô gái ..."

"Liên quan cái rắm gì đến anh."

Quý Dư Xuyên nhìn chằm chằm vào nhân viên bảo vệ với khuôn mặt lạnh lùng,”Anh quấy rối làm mất thời gian của tôi tận 1 tiếng đồng hồ, việc nhà của tôi không cần đến phiên anh quản, xem ra bảo an khu này nên đổi được rồi.”

Bảo an sắc mặt trắng bệch,” “Quý…… Quý tiên sinh, tôi.. tôi đây cũng là vì công việc.”

Thấy hắn sắp đóng cửa, Hứa Chi An liền bước đến nắm lấy khung cửa, có thể thấy được sự lạnh lùng thông qua lớp tròng kính.

“Vội vã đuổi chúng tôi đi, anh đây là đang chột dạ sao?”

Trong phòng làm việc trên lầu hai, cô gái ngã trên mặt đất nghiêng đầu, tóc che khuất nửa gương mặt, sắc mặt trắng bệch, một tay bị cà vạt cột vào chân bàn, cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bầm tít, hai chân mở rộng vẫn còn chảy ra chút tϊиɧ ɖϊ©h͙, roi thép rơi trên đất, vết máu chảy đầy trên lưng cô.

Cổ bị bóp hiện lên dấu tay, thân thể nhỏ nhắn run rẩy không dựa được vào bàn ngã xuống đất, cánh tay bị trói buộc phải duỗi thành một đường thẳng.

Cô nửa tỉnh nửa mê, khi Quý Dư Xuyên vào, mắt cô đã nheo lại thành một đường thẳng, thần sắc vẩn đυ.c không rõ nhìn hắn.

“Tên hàng xóm cách vách thật phiền phức, đồ vật của mình mà bị nhớ thương như vậy thật đúng là khó chịu.”

Nghe thấy giọng nói của hắn, thân thể nhỏ bé bắt đầu run lên không ngừng, tiểu huyệt bên trong chảy ra càng nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙, ngón tay đẩy ra tóc đẹp hỗn độn, chạm đến cái cổ sưng tấy, trên mặt cô đều là nước mắt.

Đầu ngón tay mảnh khảnh lưu lại trên cổ cô nhàn nhạt run lên, tưởng véo đi lên, cảm giác véo khi véo vào làn da mềm mại lại tốt đến không ngờ.

“Tảo Tảo nha, lần này anh thật sự tức giận.”

Cà trên tay cô được cởi ra, cô bị hắn nhấc lên đặt lên mặt bàn lạnh lẽo, hai chân không khép lại được, cô dựa vào vai người đàn ông, dưới áo choàng tắm côn ŧᏂịŧ từ đầu đến cuối không có mềm xuống, môi âʍ ɦộ sắp rỉ máu, hắn bẻ hai chân cô ra, không còn khô ráo như lần đầu, có sự bôi trơn của tϊиɧ ɖϊ©h͙ nên hắn đi vào rất thuận lực.

“A..”

Cổ họng phát ra một âm thanh quái dị, thân thể do sợ hãi mà càng ra sức kẹp lấy côn ŧᏂịŧ, qυყ đầυ to bự tiến vào như muốn xé nát cả hoa huyệt.

“Cứu mạng, cứu mạng.”

“Không còn ai có thể cứu được em đâu Taỏ Tảo, lỗ nhỏ hút vào thật chặt, mới thao em một lần mà em đã không chịu nổi rồi sao?”

Bặc Tảo khóc đến không nói nên lời, sắc mặt vô hồn như người chết.

Xâm nhập hoa huyệt ngập tràn tϊиɧ ɖϊ©h͙, cắm vào nghe phụt phụt, tϊиɧ ɖϊ©h͙ muốn chảy ra ngoài lại bị côn ŧᏂịŧ ép trở lại, bụng nhỏ trướng nổi lên, bàn tay run rẩy của cô căn bản chẳng còn sức mà ấn bụng nhỏ xẹp xuống.

“Đều đã thành như vậy, Tảo Nhi còn cảm thấy việc đem con mèo gϊếŧ chết là anh sai không?”

Hơi hơi đong đưa vυ' thành trói buộc giống nhau trên dưới lay động, hắn bàn tay to nắm chặt, đem vυ' mềm mại ép lại, ngữ khí hung ác, “Nói!”

Đau đớn làm cho cả người cô thẳng tắp, run run rẩy rẩy giương môi.

“Không, không phải.”

“Con mèo đó chết là đáng, em đã hiểu chưa?”

“Đã hiểu ô, đau quá.”

Quý Dư Xuyên cười lạnh chế giễu,” Đây cùng là do Tảo Tảo em xứng đáng.”

Hắn gia tăng tốc độ thọc vào rút ra, cái bàn do va chạm mà không ngừng run lên, tinh hoàn cực đại rũ xuống, dùng sức đánh vào mông bạch bạch.

Những tiếng rêи ɾỉ đứt quãng thoát ra, Bặc Tảo khuôn mặt đỏ bừng không chịu nổi

cơ thể bị va chạm liên tục như một khối phế bỏ, tiếng lảm nhảm trong cổ họng như phối hợp với hắn mà biến thành tiếng rêи ɾỉ.

Quầy lễ tân ở công ti lại nhận được một chiếc phong bì gửi cho hắn.

Lần trước việc của chiếc minibus đã khiến hắn nghi ngờ, kia chính là thư đe dọa, lần này lại có một lá thư khác.

[ ngươi sống không lâu]

Xuy.

Qúy Dư Xuyên đem phong thư xé nát ném vào thùng rác, cầm điện thoại bắt đầu điện.

“Gọi trưởng phòng hậu cần lên.”

Một tấm ảnh cắt ra từ tờ báo đặt trên bàn, đẩy tới chỗ anh.

“Tôi muốn anh gϊếŧ người này.”

Người đàn ông trước mặt bóp một góc bức ảnh, vết sẹo trên khóe mắt hiện lên một mảnh cảnh giác nhỏ, “Đây là?”

“Một kiến trúc sư căn bản không bước ra khỏi cửa.”

Người đàn ông không hiểu lắm.

“Hắn sống cạnh nhà tôi, gϊếŧ chết hắn bằng mọi giá.”

Quý Dư Xuyên bắt chéo chân, trong mắt không khỏi hiện lên ý cười ẩn giấu dưới lông mi dài, hắn duỗi tay,”Con số này là thù lao của anh.”

“Ôi chủ tịch quả là đánh giá tôi cao quá rồi, tôi bất quá chỉ là một kẻ buôn lậu được ngài thu lưu, ngài không cần tốn nhiều tiền như vậy đâu, tôi chỉ cần số này thôi.”

Người đàn ông giơ một ngón tay.

Bặc Tảo kéo cơ thể tàn tạ của mình, đỡ vách tường mà chầm chậm bước ra ngoài. Mắt cô lờ đờ, khuôn mặt vô cảm, chiếc váy màu cam cô đang mặc cũng không khiến khí sắc cô tươi tỉnh nổi.

Ký gửi thùng chuyển phát nhanh to lớn ngoài cửa, là mẹ gửi tới bánh và hoa tươi.

Người chuyển phát nhanh kinh ngạc nhìn cô, còn chưa kịp hỏi thì phía sau đột nhiên vang lên một tiếng kêu vội vàng.

“Chào, chào cô!”

Cô lộ ra thần sắc mệt mỏi quay đầu, nhìn về phía chàng trai mang mắt kính, mặc áo sơmi caro, có chút quen mắt, máy tính chết máy lại khởi động máy. {khúc này mình không hiểu dịch sao nên để vậy luôn}

Sửng sốt hồi lâu, cô mới nhận ra đó là hàng xóm cách vách.

“A..chào, chào anh.”

Tóc cô tán loạn sau giấc ngủ, tán loạn sau lưng, khuôn mặt cô ấy cứng đờ không chút biểu cảm.

Chào xong r cô mới kịp phản ứng, Quý Dư Xuyên sẽ không cho phép cô nói chuyện với người đàn ông khác, hoảng sợ mở to hai mắt, vội vàng xoay người đi về phía cửa.

“Này,.. đợi đã.”

Chàng trai trực tiếp nắm lấy tay cô ấy, chỉ nghe hít hà một tiếng, không chừng anh ta đã đυ.ng trúng miệng vết thương.

“Xin, xin lỗi! Tôi chỉ là lo lắng cho cô, hôm qua tôi nghe được trong phòng truyền đến tiếng la, cô không sao chứ?”

“Anh tránh ra!”

Cô thanh âm nghẹn ngào, ôm hộp chuyển phát nhanh vào người, muốn tránh bàn tay anh đυ.ng chạm.

Anh thở dài, ngôì xổm xuống đối mặt với thân hình nhỏ của cô mà nhìn thẳng, mỉm cười không khỏi khiến ngươì khác cảm thấy bình tĩnh.

“Cô không cần sợ hãi tôi, chẳng qua tôi cũng có một em gái cao tương đương cô, cảm thấy cô rất giống con bé, cho nên có hơi để ý, cô có phải bị người đàn ông kia đánh không?”

Bặc Tảo né tránh ánh mắt của anh mà lùi về phía sau, quay đầu không nhìn anh, không nói chuyện, ánh mắt hạ xuống như một đường thẳng, yếu ớt đáng thương.

“Cái này.” Anh đưa tay vén chiếc váy dài đến mắt cá chân, Bặc Tảo vôị vàng che váy lại, Hứa Chi An chỉ vào vật trên chân cô,” Xiềng xích bạc hắn là hắn đeo cho cô.”