Bất Thành Đôi

Chương 33: Hữu Thiên Rất Là Yêu Tôi

Công nhận là Hữu Thiên cũng không tệ, từ trong phòng bước ra nhìn Hữu Thiên đang say mê trò chuyện cùng ba tôi.

Tiến lại gần tôi nói với ba, "ba ơi, cậu ấy ngày mai còn phải có việc nữa, hay là tới đây thôi".

Nghe vậy ông trả lời, "thế con đưa nó vào phòng nghỉ đi, chỗ này để ba dọn".

"Thế để con phụ chú". Hữu Thiên nói.

Phụ ba xong tôi và cậu ấy trở về phòng, lúc này Hữu Thiên có nói với tôi, "ba của cậu mạnh quá tôi phục sát đất".

"Thế sao cậu không chịu dừng? Ngồi uống chi rồi nói". Tôi quay sang giả vờ giận hờn cậu ta.

Hữu Thiên ôm chặt lấy tôi rồi xoa dịu, "ba của cậu mà, tôi phải kính nể chứ, ba cậu chưa ngừng sao tôi dám chứ?".

"Tôi yêu cậu, tôi yêu luôn cả gia đình của cậu mà", cậu ấy nói tiếp.

Quay sang, "tôi biết rồi, vậy bây giờ đi ngủ được chưa?"

Vẻ mặt say mèm của Hữu Thiên nhìn rất buồn cười, khi bình thường đẹp trai, ngầu bao nhiêu thì khi say lại khôi hài bấy nhiêu, tôi nhìn cậu ấy chỉ biết cười, "cậu phải thả tôi ra, ôm chặt thế này sao mà nằm xuống được?".

Hữu Thiên buông tay ra và né sang một bên cho tôi nằm, "nằm xuống đây, tôi nhường cậu này, tôi nằm một ít thôi". Như vậy, tôi và cậu ấy ôm nhau ngủ đến sáng.

***

Qua tuần sau thì cũng đã đến tết rồi, bầu không khí năm nay se lạnh lạ thường, ngồi trong phòng nhìn ra ô cửa sổ Hưu thiên từ ngoài bước vào, tôi quay sang nhìn cậu ấy từ từ tiến lại, "cậu đang làm gì thế?", Hữu Thiên hỏi.

Tôi chỉ tay vào khung cảnh ngoài cửa, những mầm non bắt đầu phát triển dần dần để trở mình thành hoa thơm, đua sắc.

"Cậu thấy chúng, nhìn có đẹp không?", Tôi hỏi.

Hay tay ôm lấy tôi từ phía sau, đầu đưa ra trước hôn nhẹ lên má tôi rồi Hữu Thiên trả lời, "đẹp, nhưng nó không đẹp bằng cậu".

"Cậu lại nịnh nọt".

"Tết năm nay cậu định làm gì?", Hữu Thiên hỏi.

Xoay về phía sau tôi đáp, "thường thì sẽ đoán giao thừa cùng gia đình, ăn bánh, chúc tết, nhận lì xì rồi đi ngủ".

"Còn cậu?", Tôi hỏi tiếp.

Nhìn tôi rồi Hữu Thiên trả lời, "cũng gióng như cậu", "mà năm nay thì khác".

"Sao lại khác?".

"Thì năm nay có cậu đoán giao thừa cùng tôi".

Tôi trề môi, "không muốn".

"Cậu phải muốn".

"Không muốn".

Muốn, không muốn, cậu muốn, không muốn, cậu muốn.

Tiếng chuông cửa vang lên, tiếng cười đùa giỡn của tôi và Hữu Thiên đồng yên tĩnh. "Ai đến thế?". Cậu ấy hỏi tôi.

"Sao tôi biết được." Rồi tôi đi đến mở cánh cửa ra, đứng trước mặt tôi là Thủy, tôi từ tốn mời cô ấy vào và không nói gì thêm. Hữu Thiên từ trong phòng bước ra, "sao em lại đến đây?".

Thấy hai người nói chuyện tôi đi thẳng một mạch vào bếp rót cho cô ấy một ly nước rồi đặt nhẹ lên bàn và mời Thủy dùng, tiếp đó thì trở về phòng.

"Sao em lại đến đây?". Hữu Thiên hỏi.

"Em tìm anh là muốn rủ anh tết nay hẹn mọi người cùng đi chơi".

Tôi nép sát tay vào cách cửa để nghe lén hai người họ nói chuyện nhưng tôi lại không nghe được gì, thấy vậy tôi liền mở nhẹ cánh cửa ra để dòm ngó tình hình bên ngoài, đúng lúc ấy Hữu Thiên mở cửa ra. Thấy tôi câu ấy hỏi, "cậu làm gì vây?".

Tôi ấp úng, "đâu... Đâu có làm gì".

"Vậy cậu thay quần áo đi, chúng ta về nhà cậu chơi".

"Sao lại về nhà tôi?".

Hữu Thiên đưa chiếc điện thoại lên trước mặt tôi, "ba vợ gọi".

"Thủy đâu?", Tôi hỏi.

"Về rồi".

"Ò".