Bất Thành Đôi

Chương 34: Tôi Và Cậu Ai Mới Là Con Ruột Vậy?

Trên quảng đường đến nhà tôi, sự tò mò trong tôi lại không thể nào nguôi đi, cảm thấy khó chịu từ sâu bên trong vì chuyện khi nãy, tôi rất muốn được biết Hữu Thiên và Thủy đã nói gì với nhau?

Trầm ngâm suy nghĩ, tôi quyết định quay sang hỏi cậu ấy, thì Hữu Thiên nhìn qua tôi, "cậu có gì khó nói sao?".

"Tôi không có", tuy miệng thì nói rằng không nhưng bên trong thì lại muốn hỏi đến.

"Thủy đến là hỏi xem tết năm nay có tập bè đi đâu chơi hay không?". Biết được cái mình muốn biết tôi nhẹ người vô cùng nhưng miệng vẫn phủ nhận, "cậu nói với tôi làm gì?".

Hữu Thiên nhìn sang, "không phải cậu muốn biết hả?".

"Tại sao tôi phải quan tâm chuyện đó chư?" Nói xong tôi quay sang về phía cửa cười nhẹ.

Đến nhà tôi, mở cửa ra Hữu Thiên trên tay mang theo một chai rượu ngoại bước vào, thấy cậu ấy bước vào ba tôi ngó ra, "Cháu đến rồi à? Nào lại đây ngồi với chú".

Cậu ấy một mạch tiến lại ngồi xuống cùng ba tôi, "cháu có 1 chai rượu ngoại rất ngon, hôm nay mang qua tặng chú".

Ba tôi chỉ nhìn vào chai rượu rồi cười to, "thật sao? Tí chú cháu mình nhăm nhi".

"Dạ".

Còn tôi thì đứng sựng lại ngoài cửa ỉ ôi, "ba! Con mới là con của ba mà? Cậu ấy chỉ là người ngoài thôi mà".

Ba tôi nhìn tôi rồi nói, "quên mất, thôi lại đây ngồi".

Tôi chậm rãi bước vào, vẻ mặt cau có, "không biết ai là con ruột luôn".

Hữu Thiên quay sang, "nhìn cậu kìa, uống tí nước nào", rồi cậu ấy rót tôi một ly nước và đưa tận tay.

"Tôi cảm ơn".

Nhìn xung quanh Hữu Thiên hỏi, "cô đâu rồi chú?".

"Hỏi làm gì? Cậu muốn nhận được sự chú ý của mẹ tôi luôn hay sao?" Tôi hỏi.

Nhìn tôi rồi cậu ấy cười, thấy thế ba tôi chen lời, "kệ nó đi cháu, vào nướng vài con khô chú cháu mình nhăm nhi".

"Dạ".

Hữu Thiên và ba tôi cùng đi vào bếp bỏ lại tôi ngồi lại, "nghỉ chơi với hai người luôn".

Một lát sau Hữu Thiên từ trong bếp bước ra tiến lại gần tôi an ủi, hôn nhẹ lên tráng tôi rồi kéo tay tôi vào bếp.

Kéo chiếc ghế ra cho tôi ngồi xuống. Hữu Thiên đặt chén và đũa lên bàn cho tôi, ba nhìn hai đứa tôi rồi cười, "hai đứa ngọt ngào quá".

Hữu Thiên cười mỉm chi rồi ngồi xuống mời rượu ba tôi. Tôi không nghĩ cậu ấy với ba tôi lại hợp nhau đến thế, ba tôi là một người đàn ông rất chu đáo nhưng lại rất khó khăn trong vấn đề bạn bè của tôi. Ông ấy luôn dặn dò phải tìm bạn tốt mà chơi và phải né tránh những đứa hay phe phái và ăn chơi trác táng.

Nhưng với Hữu Thiên thì ba tôi lại không kiêng dè và cũng không đặt nặng vấn đề đó lên cậu ấy, tôi cảm thấy ông ấy rất thích Hữu Thiên, chắc ở cậu ấy có một điểm nhấn nào đó mà ông ấy rất thích.