Bất Thành Đôi

Chương 32: Buổi Tối Đầy Bất Ngờ

Hai người tôi cùng nhau đi đến điểm hẹn, khánh cùng Dương Nhi tình tứ tay trong tay ở cạnh nhau, lúc này tôi và Hữu Thiên bước đến cạnh bàn của hai người họ, "wow cả hai tình cảm dữ ta?" Tôi nói.

Hữu Thiên kéo nhẹ chiếc ghế ra từ từ cho tôi ngồi xuống, cậu ấy xem tờ menu trên bàn rồi gọi ngay cho tôi một ly nước cam, "nước cam đẹp da".

Dương Nhi nói, "xem kìa, cậu ta đẹp sẵn rồi không cần đẹp thêm đâu".

Lúc này Khánh hỏi Hữu Thiên rằng, "sao, nhà mới ở có thoải mái không?"

Cậu ấy chỉ gật đầu, tôi liền hỏi, "sao cậu biết?"

Lúc này Hữu Thiên đáp, "là cậu ấy giới thiệu mà".

"Ò, ra vây", tôi quay sang Dương Nhi rồi nói tiếp, "tí nữa đi ăn không? Quán cũ".

"Được đó, lâu rồi chưa ghé qua".

Tình cờ chúng tôi gặp được Hân và bạn của cô ấy bước vào quán, gặp Khánh ngồi đấy Hân liền tiến đến, "lâu ngày không gặp, anh thế nào?"

Khánh nhìn qua một bên thay vì về hướng của cô ấy, cậu ta tỏ thái độ không quan tâm Hân nhưng miệng vẫn trả lời, "ổn".

"Anh vẫn còn giận em hả?"

"Không có!". Hữu Thiên đáp thay lời cho cậu bạn.

"Anh vẫn còn thương em mà đúng không Khánh?".

Cậu ta quay lại và nói với cô ấy rằng mình không còn tình cảm với cô ấy nữa và mong rằng sau này đừng làm phiền đến mình nữa, nếu muốn tình bạn này vẫn tiếp tục.

Hữu Thiên cũng lên tiếng, bọn mình vẫn là bạn như trước nên cậu cứ từ từ mà nói chuyện, cậu ấy đứng lên nắm lấy tay tôi và hướng mắt về Dương Nhi, "ra xe đợi cậu ấy rồi bọn mình đi ăn".

Khánh nhìn Dương Nhi rồi gật nhẹ đầu cho cô bạn của tôi biết rằng *không sao đâu*

.........

Ra khỏi quán nước vẻ mặt lo lắng của Dương Nhi hiện lên rõ rệt, tôi đứng nếp vào xe nhìn bên trong. Hữu Thiên nói với Dương Nhi rằng hãi tin tưởng người anh em của tôi, cậu ấy không sao đâu.

"Tôi tất nhiên là tin tưởng cậu ấy rồi, cậu ấy mà dám phản bội, tôi thề sẽ đánh cho cậu ấy hết dám nhìn ai luôn".

Hữu Thiên đi lại gần tôi, "xem kìa, bạn cậu ghê quá".

"Sau này người anh em của cậu phải khổ dài dài rồi", nhìn nhau rồi hai chúng tôi cười nhẹ.

Lúc này khánh bên trong đã nói với Hân rằng, cậu ấy vẫn xem Thủy và Hân là bạn như trước. Hân nắm chặc tay khánh rồi luôn miệng hỏi rằng, "chúng ta có thể quay lại như trước không?"

Khánh bỏ tay của Hân ra khỏi tay của mình, "không thể, anh có người mới rồi", cậu ấy đứng lên và từng bước rời khỏi, cô ấy thì nhìn theo với gương mặt không cam tâm.

Nắm tay Dương Nhi bước lên xe, "đi ăn thôi, giải quyết xong rồi".

"Đợi cậu hơi lâu rồi đó", tôi nói.

"Thế thì tôi sẽ để phu nhân của tôi khao đêm nay".

Dương Nhi nhìn cậu ta và không nói gì thêm. Khánh liên đổi câu, "hay để tôi vậy". Tôi và Hữu Thiên nhìn nhau rồi cười phì vì hai người họ quá đáng yêu.

Ăn uống no nê bọn tôi chào tạm biệt nhau, mở cửa xe bước vào Hữu Thiên hỏi tôi có muốn về nhà thăm mẹ không? Hỏi cho có lệ, tôi chưa kiệp trả lời thì cậu ta đã phi xe theo hướng rẽ về nhà tôi.

Bước vào nhà, lúc này ba tôi cũng có mặt tại nhà, ông nhìn tôi rồi hỏi, "con trai ba đây à?"

Tôi cũng bất ngờ vì ba đi làm xa tận trên Sài Gòn lâu lắm rồi tôi chưa được gặp ông ấy, tôi chạy đến ùa vào lòng ba và ôm chặc lấy ông.

Hữu Thiên đừng sau cúi đầu chào, ba tôi hỏi, "thằng bé này là?"

Mẹ liền nói với ba, thằng bé này là thằng bé mà tôi hay kể với mình đó, ông nhìn xem, thằng bé khôi ngô tuấn tú chưa?

"Cháu chào chú", cậy ấy bắt tay với ba tôi.

Nhìn vào bếp tôi thấy trên bàn ăn vẫn còn nguyên vẹn thức ăn, "ba mẹ ăn muộn thế?"

"Ba con mới về đến, mẹ định sáng mai gọi báo cho con".

"Hai đứa vào ăn cùng luôn đi", ba tôi nói.

Ba mang một chai rượu từ trong tủ ra và đặt trên bàn, "ngâm từ đầu năm đến giờ cũng đã gần một năm, nay mang ra uống xem ngon không?"

Tôi phụ mẹ bài chén đĩa lên bàn còn Hữu Thiên thì mang thức ăn lên thêm, lúc này cậu ấy chợt nhớ ra đã bỏ quên thứ gì đó trên xe nên chạy ra lấy, tôi cũng chả biết là gì mà cậu ấy vội vã đến thế, lúc sau cậu ấy chạy vào trên tay cầm một túi quà, "cháu có mang quà tặng cô chú, khi nãy Bá Nhật vội vàng chạy vào, cháu chạy theo cũng quên mang vào luôn".

Mẹ tôi nhận lấy quà rồi mời Hữu Thiên ngồi xuống dùng bữa cùng, ba tôi rót một ly rượu rồi đưa cho cậu ấy, "cháu biết uống rượu không? Nào thử một chút".

"Dạ cháu biết", cậu ấy đáp.

Tôi thì bảo với cậu ấy rằng, uống ít thôi, ba tôi uống dữ lắm cậu theo ba tôi là ngủm khi nào không hay đó.

"Tôi uống với ba cậu một ít nha", cậu ấy lén nhắn tin cho tôi.

"À cháu tên là gì? Nghe mẹ nó kể mà chứ quên mất", ba tôi hỏi.

"Cháu tên Hữu Thiên".

Ba tôi hỏi cậu ấy, nhìn cháu đẹp trai thế này chắc có nhiều cô gái theo đuổi lắm? Không như thằng Nhật nhà chú, lớn chồng ngồng thế này rồi mà vẫn chưa có người yêu.

Cậu ấy chỉ mỉm cười rồi đáp với ba tôi, "dạ không nhiều đâu bác, cháu kén chọn lắm".

Mẹ tôi ăn không nhiều nên đã dọn dẹp chén dĩa thừa trên bán, do khi nãy đi ăn cũng nhiều nên tôi cũng đứng lên phụ mẹ dọn dẹp và rửa chén, trên bàn chỉ còn một vài món ăn đủ cho ba và Hữu Thiên nhăm nhi.

Ba tôi ngỏ lời, "cháu cứ uống, đêm nay ngủ lại nhà chú".

"Chú nói thế thì cháu chỉ biết nghe lời ạ".

Ba tôi lấy chai rượu định rót vào ly thì cậu lấy liền đưa tay ra, "để cháu rót cho chú", rồi Hữu Thiên hỏi bố tôi, "chú làm ở Sài Gòn có cực không ạ?"

"Công việc tuy vất vả tí nhưng đổi lại được mấy đồng dư gửi về lo cho mẹ con thằng Nhật chú cũng không hề thấy mệt mỏi".

Cầm ly rượu lên Hữu Thiên mời ba tôi một ly, ba tôi nói với cậu ấy, ông định tìm một công việc gần nhà, gần gũi với vợ con.

"Chú dự tính như thế cháu thấy cũng đúng ạ, cô ở nhà một mình bận bịu có chú cô cũng đỡ được phần nào".

Nhìn Hữu Thiên bà tôi khen ngợi cậu ấy, "nhìn cháu còn nhỏ mà hiểu chuyện như vậy rồi".

"Dạ, cháu cảm ơn chú".