Bất Thành Đôi

Chương 31: Hạnh Phúc Chỉ Vậy Là Đủ

Hữu Thiên đưa tôi một cái thẻ, cậu ấy nói rằng tôi có thể dùng nó bất cứ lúc nào, mua bất kỳ thứ gì mà tôi muốn. Tôi đã đưa tay từ chối ngay sau đó nhưng cậu ấy thì khăng khăng muốn tôi giữ lại nó.

"Cầm lấy đi, tôi cho câu đấy Bá Nhật".

"Nhưng tôi...".

"Cậu cứ lấy mà dùng, cậu thấy như lúc chiều tôi xót lắm".

"Tôi...".

"Cậu đừng có tôi và tôi nữa, nào tối nay ngủ lại đây".

Gật đầu, tôi suy nghĩ về chuyện của cậu ấy tôi thắc mắc rằng Hữu Thiên làm gì có nhiều tiền đến thế, mua nhà còn cho cả thẻ ngân hàng, khổng phải cậu ấy buôn lậu chứ?

Tôi năm bên Hữu Thiên, ôm chặt lấy cậu ấy ngước mắt nhìn lên, "Hữu Thiên, tôi có chuyện muốn hỏi".

Xoa đầu tôi rồi đáp,"cậu hỏi đi".

"Gia đình Thủy gọi cậu đến có chuyện gì không? Cậu trả lời thật lòng cho tôi biết đi".

"Không có gì hết, nhà họ chỉ là muốn mời tôi đến ăn cơm cùng".

Cậu ấy đưa tay xoay người tôi về hướng đối diện, nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói tiếp, "Thủy đã nói với ba mẹ cô ta là muốn kết hôn với tôi".

"Hả?", Tôi hạ giọng "rồi cậu đồng ý chứ gì?".

Nằm xuống, quay người sang hướng khác. Hữu Thiên xoay tôi lại, "tôi nói đồng ý khi nào".

"Rồi cậu cũng phải lấy cô ta".

Hữu Thiên nằm xuống ôm lấy tôi, "không đâu, tôi không lấy cô ta đâu. Người tôi yêu là cậu làm sao có thể kết hôn với cô ta được".

Quay sang tôi hỏi, "Thế cậu dự tính thế nào?".

"Mẹ tôi biết tôi với cậu quen nhau, mẹ cũng rất yêu thương cậu nên cậu yên tâm gia đình họ muốn chắc gì tôi và mẹ tôi muốn".

Hữu Thiên hôn vào chán tôi rồi nói, "yên tâm, tôi là của riêng Bá Nhật thôi".

"Cậu hứa rồi đó, của riêng tôi thôi".

"Ừ tôi hứa, nào đi ngủ, mai tôi đưa cậu đi dạy".

Chủ Nhật:

Buổi sáng tinh mơ tôi cùng mẹ quét dọn nhà, phụ mẹ lau chùi cửa kính, chăm sóc cây cối và rửa bát đĩa. Xong việc tôi có ngồi trò chuyện với mẹ một lúc.

Không nói về vấn đề gì ngoài việc kể cho mẹ nghe chuyện Hữu Thiên mới mua nhà riêng, mẹ nghe xong cũng ngạc nhiên, "thằng bé đó giỏi thật".

Mẹ còn luôn miệng nói, "sau này ai lấy được Hữu Thiên làm chồng, chắc có phước lắm". Ngồi nghe mẹ nói mà trong tâm tôi cứ trả lời rằng, "là thằng con của mẹ đây".

"À mẹ! Con định dọn qua ở cùng Hữu Thiên được không mẹ?".

Mẹ nhìn tôi rồi trả lời, "sao được con, đó là nhà của người ta mà".

"Cậy ấy kêu con về hỏi mẹ, vì cậu ấy ở một mình cảm thấy buồn tẻ nên muốn con dọn qua ở cùng cho vui".

Mẹ tôi cầm chiếc điện thoại lên, "để mẹ gọi hỏi ý của ba con xem sao".

Tôi liền giật lấy chiếc điện thoại từ tay mẹ, "ơi mẹ, mẹ, mẹ... Không cần thiết phải hỏi ba đâu, chỗ đó cũng gần chỗ con làm con thấy nghe được ba cũng đồng ý mà".

"Thôi được rồi, vậy con thu dọn đồ đạc cần thiết mang qua bên đó đi".

Tôi tiến lại ôm chặt và hôn lấy mẹ, "yêu mẹ nhất. À, để con báo cho Hữu Thiên một tiếng chắc cậu ấy vui lắm".

"Ừm báo thằng bé một tiếng đi".

Tôi chạy thẳng vào phòng ngay sau đó, cầm lấy chiếc điện thoại lên và gọi điện cho Hữu Thiên ngay tức thì, "alo, mẹ cho tôi qua ở cùng với cậu rồi".

Nghe câu hỏi của cậu ấy tôi có thể cảm nhận được rằng Hữu Thiên rất vui, "thật hả?"

"Ừm".

"Vậy sáng mai tôi đến đón cậu".

Tối đến chúng tôi call cho nhau, nhìn nhau qua màn hình nhỏ mà tôi nôn nóng đến sáng hôm sau vô cùng.

"Bá Nhật. Thẻ ATM tôi đưa cho cậu, cậu không dùng đến sao?"

"Tôi vẫn chưa dùng đến nó".

"Cậu cần gì thì cứ mua đi nha, thôi tôi đi ngủ đây. Mai gặp".

Vẫy tay chào nhau qua khung hình nhỏ, trao nhau những lời chúc ngủ ngon tuy nghe thấy đơn giản nhưng trong lòng của đôi bên thấy ấm áp vô cùng.

Hôm nay Hữu Thiên đưa tôi về thăm bác gái, tôi có mang theo một ít quà tặng. Khi tôi đến nhà mẹ của Hữu Thiên chào đón tôi rất nhiệt tình và vui vẻ bác ấy dần tiến đến tôi rồi nói, "Bá Nhật đến chơi hả con?"

Cầm món quà trên tay tôi đưa ra cúi nhẹ người để bài tỏ rằng mình muốn tặng nó cho bác ấy, "dạ, con có món quà nhỏ này muốn tặng bác".

"Con đến chơi là vui rồi, quà cáp gì không biết".

Hữu Thiên nói với mẹ mình rằng, "con nói với cậu ấy là không cần nhưng cậu ấy quyết mua cho bằng được, thôi mẹ nhận lấy đi".

Bác gái nhìn tôi rồi mỉm cười, "vậy bác nhận", nói xong bác gái mời tôi vào trong và mang nước và dĩa trái cây ra mời tôi, "cháu ăn thử đi ngọt không? Bác mới gọt vỏ đó còn tươi lắm".

"Dạ".

"Bá Nhật này, con có khó khăn gì thì cứ nói với bác hay Hữu Thiên, ở đây bác xem cháu như là con của mình".

Hữu Thiên nói, "con dâu của mẹ đó".

Nhìn qua Hữu Thiên, tối dùng chân đá nhẹ vào chân của cậu ấy rồi nói nhỏ,"Hữu Thiên..."

Bác gái nhìn hai đứa tôi rồi cười thầm bảo, "hai đứa này, có mẹ ở đây đó nghe".

Hữu Thiên nói với mẹ cậu ấy, "mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ".

"Hai đứa cần mẹ giúp chuyện gì à?".

Hữu Thiên nắm trặc tay tôi, hít thở sâu rồi bày tỏ rằng, "chuyện là, Thủy muốn kết hôn với con". Tiếp đó Hữu Thiên đem mọi chuyện kể cho mẹ cậu ấy nghe.

Nghe xong bác nhìn sang tôi rồi hỏi, "cháu có còn đau chỗ nào không?"

Hữu Thiên trả lời, "con chăm cậu ấy tốt lắm, không còn chỗ nào đâu".

Bác gái nói, "chuyện của con bé Thủy để mẹ nói với ba con, chắc ba con cũng phản đối vì ông ấy cũng yêu quý Bá Nhật mà".

Bác gái ngỏ lời, "vậy tối nay Bá Nhật ở lại nhà bác nha".

Hữu Thiên đáp, "nhưng tối nay bọn con có hẹn với khánh đi chơi".

Tôi nói với cậu ấy, "hay là hẹn lại hôm khác, tối nay ở lại cùng mẹ cậu cũng được".

"Thôi, có hẹn thì đi đi hôm khác đến chơi cũng được".

Tôi đáp, "Nhưng..."

"Không sao, hai đứa con cứ đi chơi với bạn đi", rồi bác gái quay sang nói với Hữu Thiên, "con liệu mà lo cho con dâu của mẹ kỹ vào, có gì mẹ tính chuyện với con".

"Mẹ, con biết rồi mà". Cậu ấy nói xong tôi cũng chào tạm biệt bác ấy.