Bất Thành Đôi

Chương 19: Cậu Thì Có Lỗi Gì?

Tôi trả lời với Dương Nhi là nhà của Hữu Thiên, cô ấy ngạc nhiên và hiện lên vẻ mặt nghi ngờ và hết sức tò mò, cô bạn cứ hỏi về tôi và Hữu Thiên, trên đoạn đường về nhà tôi cũng đã tường thực lại cho Dương Nhi nghe tất cả mọi chuyện từ đôi vòng tay, mua đồ ăn và kể cả cô người yêu cũ của cậu ta. Dương Nhi bỗng dưng ngừng xe và quay đầu lại nói với tôi, "hay chúng ta trở lại đó, buộc Hữu Thiên giải thích cho rõ đi Bá Nhật?"

"Thôi đi, nếu cậu ta muốn thì đã nói với tui ngay đó rồi".

Mặc dù nói như thế nhưng tôi vẫn rất muốn Hữu Thiên nói rõ cho tôi biết, thật sự cô ta là người yêu cũ hay có mối quan hệ gì khác. cậu ta muốn Bá Nhật tôi là của riêng cậu ta, tôi nói lớn, "đúng là đồ ích kỷ". Nghe vậy Dương Nhi liền hỏi, "ai ích kỷ?".

"Còn ai vào đây, thôi tui không muốn nhắc đến cậu ta nữa".

Hữu Thiên cùng cô bạn gái cũ đi shopping, Hữu Thiên thì giữ khoảng cách còn Thủy thì cứ cố tình lại gần và tìm cơ hội năm tay nhưng đều bị Hữu Thiên từ chối, cô ta còn cố tình lừa Hữu Thiên là mình bị đau chân do đi quá nhiều, cô ta ngồi xuống là luôn miệng nói là chân mình đau quá.

"Để anh xem chân em có bị gì không?"

"Ây da! Đau quá", cô ta nhìn Hữu Thiên rồi nói tiếp, "anh vẫn còn quan tâm em phải không?"

Cậu bạn của tôi đứng lên, thở dài, "anh nói cho em biết, anh với em bây giờ chỉ nên là bạn".

"Tại sao chúng ta không thể như trước vậy Hữu Thiên?", vừa nói cô ta đưa đôi bàn tay của mình nếu giữ Hữu Thiên.

"Không tại sao hết, chỉ là anh không muốn thôi".

"Có phải là do tên Bá Nhật đó không? Không sao anh làm bạn với cậu ta cũng được mà chỉ cần chúng ta quay lại anh làm gì cũng được mà, Hữu Thiên".

"Sao cái gì em cũng mang cậu ấy ra vậy? Bá Nhật thì làm sao?".

"Anh làm em kinh tởm quá Hữu thiên".

"Nếu vậy em tránh xa anh ra giùm đi".

Hữu Thiên một mạch lái xe ra về bỏ mặt Thủy ở lại một mình, cậu ta đến nhà tìm tôi nhưng không thấy, còn lúc này tôi đang đi đọc sách cùng Dương Nhi để giải tỏa muộn phiền của bản thân. Không tìm được tôi nên cậu ta đã nhắn tin và gọi cho tôi, tiếng chuông thông báo vang lên tôi liền ấn tắt Dương Nhi quay sang hỏi tôi, "ai gọi thế, sao cậu không nghe?".

"Cậu ta gọi tôi, tôi không muốn nghe".

Tiếng chuông lại một lần nữa vang lên Dương Nhi nhanh tay lấy chiếc điện thoại và trả lời, Hữu Thiên bên kia thì, "cô là ai, Bá Nhật đâu?".

"Tôi là bạn của cậu ta, cậu tìm cậu ta có gì không?". Tôi liền lấy điện thoại lại và tắt ngay, thu dọn gọn gàng tôi đứng lên và ra về, "kệ cậu ta, về thôi".

Hữu Thiên đứng trước nhà tôi, tay thì cứ cào phím gửi tin nhắn cho tôi, điện thoại thông báo hơn 99+, nghe tiếng xe Hữu Thiên quay về hướng chúng tôi và vội vàng chạy lại gần.

"Bá Nhật sao cậu không trả lời tin nhắn của tôi?"

"À! tôi thấy nó không quan trọng nên cũng không để tâm đến, có gì sao?"

"Cậu không để tâm nhưng tôi thì để tâm".

"Cậu để tâm chuyện gì? Cũng chỉ mấy dòng tin nhắn", cậu ta chen vào lời nói của tôi, "tôi để tâm đến cậu".

"..."

Hữu Thiên nắm lấy tay tôi, gương mặt thì tỏ ra lo sợ, "cậu giận tôi hả Bá Nhật? Tôi xin lỗi cậu mà".

Tôi gạc tay Hữu Thiên ra, "cậu làm cái gì vậy? Người ta nhìn thấy thì sao? Bỏ tay ra đi".Hữu Thiên cương huyết giữ chặt tay tôi không chịu buông, còn luôn miệng xin lỗi. Tôi không kiềm lòng được khi đứng trước cậu ta, tôi hỏi, "cậu xin lỗi chuyện gì?".

"Tôi không nên để cậu về một mình, không nên đi cùng Thủy, Tôi càng không nên làm cậu buồn".

Tôi nhìn cậu ta rồi cười nhẹ, "Ai nói với cậu tôi về một mình, tôi về với bạn của tôi, tại sao cậu lại không nên đi cùng thủy? Cô ta là bạn thân của cậu mà, tôi không dám ý kiến". Tôi lên giọng với cậu ta, "Ai nói tôi buồn?"

"Tôi biết cậu khó chịu, lần sau không như thế đâu".

Tôi chỉ vào mặt cậu ta, "còn có lần sau?"

"Không có, không có lần sau".