Bất Thành Đôi

Chương 18: Khó Chịu Thật!

Khi trời sáng tôi tỉnh giấc, phát hiện ra Hữu Thiên không cạnh mình, tôi ra khỏi phòng để tìm cậu ta nhưng không thấy, ngồi đợi một hồi lâu Hữu Thiên từ ngoài gấp ráp bước vào, trên tay cậu ta cầm hai hộp xốp, thấy tôi cậu ta liền hỏi, "cậu thức rồi à? Nào, lại đây ăn sáng". Tôi tiếng đến và hỏi cậu ta, "sao cậu thức sớm thế? Cậu đi mua đồ ăn sáng cho tôi sao?"

"Ừm, ăn thôi, để tôi mở ra cho cậu".

Hữu Thiên ngồi đó mà giọt mồ hôi cứ lăn dài trên trán, tôi lấy khăn lau nhẹ, Hữu Thiên nhìn tôi, "cảm ơn cậu".

"Không có gì, tôi mới phải là người cảm ơn cậu".

"Bá Nhật cậu ăn đi".

Tiếng gõ cửa vang lên Hữu Thiên đứng lên, "để tôi ra xem ai".

"Ừ".

Hữu Thiên đi vào cùng với cô người yêu cũ tên Thủy, cô ta không hề biết tôi đang ngồi trong bếp. "Em ngồi đi để anh vào lấy nước cho em", cô gái đó gật đầu. Hữu Thiên vào bếp lấy cho cô ta một ly nước, tôi hỏi, "cô ta đến làm gì vậy?".

"Không biết nữa".

Hữu Thiên ra phòng khách đặt ly nước lên bàn và hỏi cô gái đó, "Elem đến nhà anh sớm vậy? Có chuyện gì không?"

"Em chỉ định đến đây thăm hai bác thôi".

"Họ không có ở nhà, hôm khác em hẳn đến".

Cô ấy nhìn vào bếp và phát hiện ra tôi đang ngồi ăn, cô ta hỏi, "bên trong là Bá Nhật phải không?", cô ta đi thẳng về hướng của tôi, "sao cậu lại ở đây? Cậu đang ăn sáng hả?"

"Ừm, cậu ăn không?".

"Không. Tôi ăn rồi".

Cô ta nhìn Hữu Thiên với gương mặt nham hiểm, "Hữu Thiên hôm nay anh đưa em đi chơi được không?"

Hữu Thiên nhìn tôi, tôi đứng lên, "Tôi ăn no rồi, tôi về đây".

"Để tôi đưa cậu về". Tôi thẳng thừng từ chối, "không cần đâu, tôi tự về được".

Cô ta đứng cạnh mỉa mai tôi, "sao về sớm thế, muốn đi cùng không?", Hữu Thiên cũng hỏi tôi, "đi cùng tôi đi Bá Nhật".

"Phiền cậu lắm, tôi về đây". Hữu Thiên gọi tôi, "Bá Nhật", tôi một mạch ra khỏi nhà cậu ta và gọi cho Dương Nhi đến đón tôi.

Cô ta nói Hữu Thiên rằng, "này, anh không sợ cậu ta lợi dụng anh hả, anh không sợ cậu ta thấy anh giàu nên kết thân hả?".

Hữu Thiên khó chịu trả lời, "ý em là gì? Em nói ai cũng như em nghĩ à? Anh cấm em không được động đến cậu ta".

"Em chỉ hỏi vậy thôi, mà thôi bỏ đi, hôm nay mình đi mua sắm đi".

"Ừm, đợi anh vào trong thay quần, áo rồi mình đi".

Đứng đợi Dương Nhi mà trong lòng tôi thấy khó chịu, tôi ghét cô gái đó và không hiểu tại sao tôi cũng không muốn Hữu Thiên đi cùng cô ta. Tôi muốn vào nhà và nói với Hữu Thiên thân quá với cô ta nhưng tôi lại không có lí do nào để nói những lời nói đó, từ bên kia đường, "Bá Nhật".

"Ờ, tui qua liền". Dương nhi hỏi tôi, "nhà ai vậy Bá Nhật?".