Gặp Lại Sau Nhiều Năm

Chương 26

Cận Quan Quan đang kẻ mắt, sau khi vẽ eyeliner xong lại đến lông mi, dùng sức nhấn vào trong mắt, Hoắc Mộ nhìn thấy cô vẽ mắt như vậy thì đau lòng muốn chết, sợ cô đâm mù mắt, những thứ này có thể rơi vào trong mắt.

Anh hết sức chăm chú nhìn chằm chằm cô trang điểm mắt xong, dù sao thì anh cũng sợ cô đâm vào mắt.

Sau khi Cận Quan Quan trang điểm mắt xong, trang điểm cơ bản xong xuôi, cô cất đồ đạc, nhìn thấy dáng vẻ anh nhìn chằm chằm vào mình, cô nhìn anh một cái, hỏi anh: “Anh nhìn em chằm chằm làm gì?”

Hoắc Mộ thu lại ánh mắt, hỏi cô: “Hôm nay em muốn đi đâu?”

Cận Quan Quan: “Đi làm.”

Hoắc Mộ lại hỏi: “Vậy khi nào thì em tan làm, anh đi đón em, hai chúng ta đi xem phim ăn cơm?”

Giọng điệu Cận Quan Quan lười biếng nói: “Để xem thử đã, em cũng không xác định được khi nào thì có thời gian. Có thể sau khi tan làm có người khác hẹn em ăn cơm cũng không chừng, chờ sau khi em rảnh rồi lại tìm anh.”

Hoắc Mộ thấy lời này thì cúi đầu, buồn buồn “ồ” một tiếng, sau đó nói được.

Anh muốn đưa cô đi làm, thuận tiện đưa cô đi ăn sáng, Cận Quan Quan từ chối, ánh mắt nhìn anh cũng mang theo chút ghét bỏ: “Hai chúng ta vẫn nên duy trì một khoảng cách thì hơn, dù sao cũng đã nói là làm bạn tình, bạn tình thì nên có sự tự giác của bạn tình, anh đưa em đi làm, đưa em đi ăn sáng thì giống cái gì? Em tự lái xe mình đi là được, cũng không phải quá muốn lên xe của anh.”

Cận Quan Quan nói hết lời, rất tuyệt tình mà rời khỏi nhà anh, ra ngoại gọi taxi, đi đến đầu đường liền có xe taxi, cô lên xe.

Hoắc Mộ bị bỏ lơ như thế, anh không hiểu được rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, làm sao lại tức giận với anh như vậy?

Anh làm gì sai sao? Chẳng lẽ chỉ bởi vì hôm qua bắn ra ngoài mà không bắn vào trong cô?

Anh còn không phải là sợ cô uống thuốc sao, dù sao thì uống thuốc cũng không tốt cho thân thể.

Buổi chiều anh không có việc gì làm, ở nhà chờ tin nhắn của Cận Quan Quan.

Chờ xem cô có thời gian hay không.

Cận Quan Quan vốn dĩ không muốn đi làm, nhưng cô không muốn đối diện với Hoắc Mộ, nên trang điểm đi ra ngoài đến xem cửa hàng.

Cận Quan Quan ở trong cửa hàng một mực xem phim giống như đã qua mấy đời, đến lúc hơn ba giờ chiều, cô nhận được tin nhắn Wechat của Hoắc Mộ, anh hỏi cô: [Có rảnh không? Tối nay có hẹn không?]

Cận Quan Quan vốn không có tâm tình gì, nhưng nhìn thấy lời này thì bật cười, chẳng biết tại sao mà cảm thấy tâm tình của mình tốt hơn nhiều rồi.

Hôm nay cô chẳng có việc gì cả, chỉ là muốn làm lơ anh, cho nên cô gửi một câu qua: [Để xem đã, cũng không chắc, bây giờ đang bận.]

Hoắc Mộ trả lời bằng một nhãn dán được.

Đợi đến lúc năm giờ, Hoắc Mộ lại gửi một câu: [Sắp tan làm chưa, bây giờ có rảnh không? Nếu như rảnh thì anh đến tiệm áo cưới đón em.]

Cận Quan Quan nhìn tin nhắn Wechat này của anh, nhìn điện thoại bật cười.

Cô quyết định không trả lời.

Cảm giác để Hoắc Mộ giống như cún con cực kỳ không tồi.

Đến bảy giờ tối, cô mới tùy tiện trả lời một câu: [Mới nhìn thấy tin nhắn. Vốn chuẩn bị về nhà, nhưng nhìn thấy anh thành tâm như thế, được thôi, trong vòng nửa tiếng nếu như anh có thể xuất hiện ở cửa hàng em, em sẽ đi ăn cơm với anh, không được thì thôi.]

Hoắc Mộ quả nhiên rất nghe lời, trong vòng nửa tiếng xuất hiện ở cửa tiệm áo cưới. Cận Quan Quan lên xe, sau khi lên xe, Hoắc Mộ hỏi cô muốn ăn gì.

Cận Quan Quan trực tiếp nói ra một nhà hàng giá cả cực kỳ đắt, chi phí chia đầu người rất cao.

Năm đó cô cùng Hoắc Mộ chịu khổ, hiện tại anh có chút tiền, không cho anh tiêu, anh có thể sẽ còn tiêu cho người phụ nữ khác đấy.

Hoắc Mộ nghe xong không có ý kiến, đưa cô đi.

Nói tới thì vẫn rất châm chọc, hiện tại hai người bọn họ đi nhà hàng cao cấp, trước kia lúc bọn họ yêu đương đều đi nhà hàng nhỏ, ăn thức ăn nhanh hoặc là ăn cơm tiệm, đồ ăn không quá mấy chục tệ nhưng cũng đủ no.

Khi đó Hoắc Mộ đã rất áy náy vì Cận Quan Quan cùng anh chịu khổ, nhưng mà, anh vừa không có năng lực, càng không có tiền để đưa cô ra vào nhà hàng cao cấp gì đó, ngay cả đi ăn những đồ mắc tiền trong trung tâm thương mại anh cũng không có tiền.

Cận Quan Quan không xem thường anh, ngược lại còn vui vẻ hài lòng mà theo anh cùng đi đến tiệm cơm nhỏ, đồ ăn vặt là món thiết yếu khi ăn cơm của hai người.

Hoắc Mộ rất vui vì hiện tại có chút năng lực có thể nuôi được Cận Quan Quan, bởi vì lúc trước anh đã thề, chờ sau khi mình có tiền nhất định phải để Cận Quan Quan sống tốt, không thể cùng anh ăn thức ăn nhanh nữa.

Cận Quan Quan và Hoắc Mộ đi tới nhà hàng này, vậy mà lại đυ.ng phải người quen cũ.

Lúc nhìn thấy hai người vậy mà cùng nhau đi đến nhà hàng này ăn cơm, Thư Lâm rất kinh ngạc.

Thư Lâm từ xa liền nhìn thấy hai người bọn họ nhưng vẫn không chắc chắn lắm, bây giờ sau khi thấy là bọn họ mới xác định đi lên chào hỏi: “Cận Quan Quan, Hoắc Mộ. Vừa rồi tớ thấy là hai người nhưng vẫn không chắc, không nghĩ tới thật sự là các cậu, các cậu cũng tới nơi này ăn cơm sao, hai người các cậu bây giờ vẫn ở bên nhau à.”

Mấy năm nay Thư Lâm thay đổi không tính là lớn, vẫn là dáng vẻ dịu dàng điềm tĩnh như vậy. Tóc vẫn thẳng dài đen nhánh xinh đẹp, mặc âu phục đi làm, bộ dáng chuyên nghiệp tinh anh.

Cận Quan Quan nghe thấy lời ẩn ý này của Thư Lâm, không phải là đang nói cô ta cho rằng hai người đã chia tay rồi à.

Cô lúng túng không biết trả lời thế nào, Hoắc Mộ nắm tay Cận Quan Quan nói: “Ừm.”

Thư Lâm thấy bọn họ như vậy thì cũng không tiếp lời nữa: “Được rồi, vậy lần sau có cơ hội rồi gặp, hiện tại tớ có việc, không nói chuyện nữa.”

Cận Quan Quan nhìn bóng lưng Thư Lâm rời đi, dáng vẻ nữ tính tinh anh chuyên nghiệp, cô không nhịn được mà bốc lên mùi chua, hỏi Hoắc Mộ: “Hiện tại cậu ấy so với năm đó hình như càng thành thục hơn, hơn nữa hình như cũng gợi cảm hơn, năm đó không ở bên cậu ấy, anh hối hận không?”

Giọng điệu của Hoắc Mộ rất nhạt: “Anh và cô ấy cho tới bây giờ đều không có gì cả, hơn nữa anh cũng không có bất kỳ cảm giác gì với cô ấy, tụi anh chỉ là quan hệ bạn học bình thường.”

Cận Quan Quan mới không tin đâu, năm đó anh đã cùng Thư Lâm ra nước ngoài rồi, còn là chính miệng Thư Lâm nói, nói hai người bọn họ cùng nhau đăng ký trường đại học Harvard, Hoắc Mộ chắc chắn là có chút tình cảm với cô ta, chỉ có điều hai người không ở bên nhau mà thôi.

Cận Quan Quan ghen tuông, ăn cơm cũng không hăng say, nửa chừng cô đi vào nhà vệ sinh, nói là dặm phấn.

Không nghĩ tới lại trùng hợp gặp Thư Lâm ở trong nhà vệ sinh như vậy.

Thư Lâm đang rửa tay, Cận Quan Quan đi qua lấy phấn nền ra dặm, sau khi Thư Lâm rửa tay xong thì hỏi cô: “Sao cậu lại ở bên Hoắc Mộ rồi? Năm đó còn tưởng rằng hai người các cậu không có khả năng ở bên nhau đâu, không nghĩ tới hai người các cậu lại ở bên nhau.”

Cận Quan Quan không thích Thư Lâm, bởi vì chị gái này lúc học cấp 3 đã bắt nạt cô, đối với cô rất có địch ý, không ít lần làm khó cô.

Cô dặm phấn xong, ý cười nồng đậm nói: “Thật là khiến cậu thất vọng rồi đấy, hai người chúng tôi vẫn ân ái như thế, không chiếm được anh ấy chính là không chiếm được, cho dù hai người học cùng một trường thì cậu cũng không thể có được anh ấy.”

Thư Lâm nghe thấy lời này thì kinh ngạc: “Cậu nói cái gì vậy? Gì mà tôi và cậu ấy học cùng một trường, năm đó tôi quả thật đi học ở Harvard, nhưng cậu ấy không có đi cùng, năm đó tôi mời cậu ấy đi rồi, nhưng cậu ấy từ chối, sau đó cũng không tới học ở Harvard, mấy năm nay tôi cho rằng cậu ấy đều đi học ở trong nước.”

Cận Quan Quan nghe thấy lời này thì trợn tròn mắt, mắt thấy Thư Lâm muốn rời đi, cô nhanh chóng đuổi theo ra ngoài kéo cô ấy hỏi: “Không phải, Thư Lâm, cậu nói lời này là có ý gì? Vì sao, năm đó anh ấy không cùng cậu đi học ở Harvard sao? Không thể nào, năm đó không phải anh ấy điền nguyện vọng ở Harvard sao? Anh ấy nhận được thư thông báo trúng tuyển của Harvard, anh ấy muốn đến Harvard mà.”

Thư Lâm cũng ngây ngốc rồi, vung tay cô ra: “Ai nói với cậu, năm đó cậu ấy không chọn Harvard có được không? Làm sao lại nhận được thư thông báo trúng tuyển của Harvard? Cậu ấy không đi, trường học của chúng ta cuối cùng chỉ có hai người đi, một người là tôi, một người là ở lớp 3 sát vách, chỉ có hai người chúng tôi đi, không có người khác. Nếu Hoắc Mộ có đi Harvard thì tôi còn rõ ràng hơn cậu, nhưng đích thực là cậu ấy không đi.”

Cận Quan Quan hoàn toàn trợn tròn mắt, trợn đến mức đều quên truy hỏi cô ấy cho rõ ràng rồi.

Hoắc Mộ anh ấy… năm đó vậy mà không đi Harvard, vậy năm đó tại sao anh phải nói như vậy?