Gặp Lại Sau Nhiều Năm

Chương 21 (H+)

Mùi vị rất da^ʍ, nhưng lại vô cùng dễ ngửi, anh thích loại mùi hương này.

Tay tách cánh thịt ta, nhìn thấy huyệt thịt màu đỏ thẫm bên trong, trong đó chảy nước, cho nên có chút bọt nước ở phía trên huyệt thịt, nước phun ra nuốt vào theo mức độ co lại giãn ra, hình ảnh vô cùng dụ hoặc.

Anh nhìn thấy hình ảnh này, trực tiếp mở miệng ngậm tiểu huyệt của cô, nuốt tiểu huyệt của cô vào.

Cận Quan Quan bị anh mở miệng ngậm lấy miệng huyệt, thoải mái đến mức uống mông lên, tiểu huyệt càng đến gần miệng anh hơn.

Sau khi Hoặc Mộ liếʍ bên ngoài một lần, đầu lưỡi đi vào trong liếʍ, thịt non bị đầu lưỡi của anh khẽ liếʍ một cái, thân thể co lại, thật sự là quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá thoải mái, nước chảy càng nhiều, trực tiếp đánh vào trong miệng anh, bị anh liếʍ vào.

Mới đầu vẫn là liếʍ chậm rãi, lúc Hoắc Mộ ngẩng đầu nhìn dư vị say mê thoải mái của Cận Quan Quan, anh bắt đầu tăng nhanh động tác của đầu lưỡi, nhanh chóng liếʍ lấy sự trơn mềm ở bên trong, đầu lưỡi kí©ɧ ŧɧí©ɧ âʍ ѵậŧ, Cận Quan Quan không tự chủ được mà kẹp chặt chân, lúc cô kẹp chặt chân, Hoắc Mộ đẩy chân ra, sau đó đầu lưỡi chui vào cửa hang của cô, cửa hang nhỏ hẹp, đầu lưỡi đi vào, đầu lưỡi vận động như cái pít tông ra ra vào vào ở miệng huyệt cô.

Cận Quan Quan bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến toàn thân run rẩy, đưa tay nắm lấy tóc của anh, cô cong thân thể dựa vào cái giường này, liền thấy cái đầu tóc đen của anh chôn ở bên dưới của cô, say sưa ngon lành mà ăn tiểu huyệt của cô.

Sự hưởng thụ về thị giác như thế này thật sự là quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Cận Quan Quan kẹp lấy đầu của anh, đầu lưỡi của anh còn đang chui vào liếʍ trong tiểu huyệt của cô không ngừng.

Dễ chịu đến mức nước chảy rất nhiều, làm cho miệng của Hoắc Mộ đều nhiễm mật dịch của cô, loại cảm giác thoải mái này không giống với cảm giác lêи đỉиɦ khi mình kẹp chân thủ da^ʍ, đây quả thật chính là từ thể xác đến tinh thần đều được thỏa mãn, hơn nữa cảm giác nhẹ nhàng đến mức chân đều run lên, cô cảm thấy bên dưới của mình đều không cách nào nhúc nhích được, được liếʍ rất thư thái.

Hoắc Mộ nhìn thấy âʍ ѵậŧ nhô lên kia liền đưa tay gảy, kí©ɧ ŧɧí©ɧ âʍ ѵậŧ của cô, Cận Quan Quan cảm thấy mình không xong rồi, tay và miệng của anh hai tầng kí©ɧ ŧɧí©ɧ phía dưới như vậy, cô cũng cảm thấy mình hình như sắp tè ra quần rồi, một cỗ dịch nướ© ŧıểυ sắp phun ra rồi.

Cận Quan Quan sợ mình sắp tiểu ra rồi, nướ© ŧıểυ bắn vào miệng anh, thật sự rất xấu hổ, cho nên nhìn chằm chằm vào bả vai anh muốn lấy chân đá anh ra, mang theo tiếng khóc nói: “Đừng liếʍ nữa, đừng liếʍ nữa, Hoắc Mộ, anh buông tay, anh buông em ra, hình như em sắp tiểu ra rồi, em sắp tè ra rồi, anh buông ra.”

Hoắc Mộ nghe đến đó thì hiểu được cô đây là sắp bắn ra rồi, cho nên liếʍ thịt non của cô càng nhanh hơn, Cận Quan Quan thật sự nhịn không được nữa, trực tiếp ra tay đẩy anh ra, sau khi đẩy ra cũng bắn ra một dòng nướ© ŧıểυ hình trụ nhỏ, cứ như vậy mà bắn ra, bắn ra trong phạm vi không gian nhỏ.

Cô làm thế nào cũng không có cách nào khống chế bản thân mình, cứ như vậy mà phun ra, nhìn thấy mình tiểu cảm thấy vô cùng uất ức. Cô tự chôn đầu trong chăn, đầu cũng úp vào chăn, cảm thấy thật là mất mặt, tại sao có thể tiểu trước mặt anh chứ, thật sự là xấu hổ quá đi mất.

Cô chỉ muốn được anh liếʍ huyệt, nhưng liếʍ ra nướ© ŧıểυ thì quá đáng sợ rồi, cô cảm thấy rất thẹn thùng, chôn trong chăn không ra.

Hoắc Mộ chỉ chốc lát sau liền nghe thấy cô ở trong đó khóc, lúc nghe thấy cô khóc cả người đều ngơ ngác, sờ tóc cô hỏi cô: “Làm sao vậy? Em khóc cái gì? Anh liếʍ em không thoải mái sao?

Cận Quan Quan không có mặt mũi gặp anh nữa, thận trọng kéo chăn mền xuống, hai mắt đỏ bừng nhìn anh nói: “Em cảm thấy quá mất mặt, em tè ra, em không phải cố ý, em hoàn toàn không nhịn được, cứ như vậy mà tè ra, có phải anh cảm thấy em rất mất mặt không?”

Hoắc Mộ nghe đến đó thì bật cười, giải thích với cô: “Quan Quan, em đây không phải là tè, em đây là triều phun. Không phải cả ngày em toàn đọc mấy H văn kia sao? Điểm ấy cũng không biết? Em đây là dễ chịu đến triều phun ra ngoài, cũng không phải là tiểu. Là bắn dâʍ ŧᏂủy̠.”

Cận Quan Quan nghe đến đó thì hoàn toàn ngơ ngác rồi, cô không phải là tiểu, là triều phun?

Phụ nữ mà triều phun cũng không nhiều lắm, cô biết. Bình thường phụ nữ mà triều phun thật sự là cực phẩm, hơn nữa rất dễ chịu mới có thể triều phun được, không ngờ cô lại triều phun.

Cận Quan Quan nghe đến đó thì rất ngại ngùng, chôn cả mặt vào trong chăn, có điều cũng may vừa rồi không bắn chất lỏng này vào trong miệng anh, nếu như bắn vào trong miệng thì cô thật sự vô cùng xấu hổ.

Hoắc Mộ nhìn dáng vẻ cô thẹn thùng bất động như vậy, cũng không vạch trần cô, lấy khăn giấy ở một bên tới, đẩy chân cô ra, dọn dẹp vật nước ở giữa hai chân cô, vừa rồi bắn ra nhiều như vậy, bây giờ nước còn lưu lại đây, chảy vào trong chăn, cả bãi đều là nước của cô, anh lấy khăn giấy lau sạch sẽ vệt nước ở giữa hai chân cô.



Ngày hôm sau Hoắc Mộ rời giường thì nghe thấy Cận Quan Quan nũng nịu nói vào điện thoại: “Ôi chao, lớp trưởng, cậu giúp hai tụi tớ đi mà, tụi tớ thật sự không phải cố ý đến trễ. Chẳng qua là trên đường xảy ra một chút sự cố nhỏ, tớ bị đau bụng, cho nên anh ấy đưa tớ đi khám bác sĩ, cậu cũng đừng nhớ hai tụi tớ.”

Giờ này hai người bọn họ đến trường học đã không kịp nữa, chắc chắn sẽ đến trễ, bọn họ bắt rất nghiêm, nếu như đến trễ sẽ bị phạt.

Cận Quan Quan sáng sớm tỉnh lại đã nghĩ đến chuyện này, cho nên gọi điện thoại nũng nịu với lớp trưởng, bởi vì lớp trưởng là người làm công tác đi bắt người.

Hoắc Mộ ở bên cạnh nghe cô nũng nịu với lớp trưởng, không nói lời nào, sau khi rửa mặt xong thì đi ra ngoài.

Sau khi Cận Quan Quan dỗ lớp trưởng xong còn nói một câu yêu cậu moah moah, vô cùng vui vẻ mà đi rửa mặt.

Sau khi đi ra, cô chuẩn bị thay quần áo, Hoắc Mộ gọi cô: “Tới đây.”

Cận Quan Quan đi qua trực tiếp ngồi lên đùi anh, sau đó anh kéo mở chân cô ra, Cận Quan Quan không biết anh đây là làm gì, chân cứ như vậy mà bị mở ra, hơn nữa anh cởi bỏ qυầи ɭóŧ của cô, Cận Quan Quan cho rằng anh đây là muốn cái đó, một giây sau, Hoắc Mộ xé mở trứng rung trên bàn, trực tiếp mở ra, đẩy cánh thịt của cô ra, tìm tới cửa động, nhét trứng rung vào trong cô.

Cận Quan Quan bị anh nhét một vật vào, giật nảy mình, miệng huyệt bị vật này chặn lại, cô không biết chuyện gì xảy ra, Hoắc Mộ lại nắm lấy bàn tay muốn động của cô, giọng điệu chua chua hỏi cô: “Cận Quan Quan, nói chuyện đàng hoàng với anh một chút, em yêu ai?”

Cận Quan Quan: “...” Cho nên ngay cả chuyện này cũng ghen sao?

Cô sờ lấy mặt anh giải thích: “Ôi chao, không phải giống như anh nghĩ đây, em chỉ nói ngôn ngữ mạng thôi, nói với lớp trưởng cái này cũng không có gì, em cũng không phải thích lớp trưởng, anh đừng ghen với chút việc này mà?”

Hoắc Mộ cố ý không nghe vào tai lời cô nói, sau khi nhét cái trứng rung này vào, giúp cô mặc qυầи ɭóŧ: “Hiện tại vẫn không biết lỗi, vậy hôm nay em mang cái trứng rung này đi học. Bạn lớp trưởng em yêu kia có thể vẫn không biết em đi học mà còn vụиɠ ŧяộʍ nhét cái trứng rung này.”

Cận Quan Quan: “...”

Sau khi anh nói hết lời, mặc cái qυầи ɭóŧ này vào cho cô, giúp cô thay quần áo, vỗ mông cô để cô rời đi.

Cận Quan Quan vẫn chưa từng nghiên cứu cái trứng rung này, cho rằng chỉ là nhét vào trong mà thôi, ngoại trừ bên dưới không thoải mái ra thì cũng không có gì, nhưng loại cảm giác không thoải mái lại rất thoải mái này, không hình dung ra được.

Bây giờ cô phải đi học, chỉ có thể nhét cái trứng này đi, không nghĩ tới sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.

Cuối cùng lúc bọn họ trả phòng tính tiền, Hoắc Mộ lại tốn tiền cho cái trứng rung này.

Nhân viên phục vụ quan sát Cận Quan Quan một chút, không rõ là ánh mắt gì. Cận Quan Quan vừa thẹn thùng vừa xấu hổ.



Cận Quan Quan cùng anh hai người tay trong tay ra ngoài ăn sáng sau đó đi học, trường cấp 3 của bọn họ bắt người yêu sớm rất nghiêm, cho nên hai người bọn họ dắt tay nhau đều là sau khi qua cửa, vụиɠ ŧяộʍ sờ sờ nắm tay.

Mặc dù bắt nghiêm, nhưng người trong lớp đều biết hai người bọn họ ở bên nhau, thầy cô cũng mở một mắt nhắm một mắt, không ảnh hưởng đến thành tích học tập là được.

Lúc Cận Quan Quan đi lên tới trên lầu, mắt thấy sắp đến cửa phòng học, không biết vì sao bên dưới đột nhiên rung động một trận, là cái trứng rung trong tiểu huyệt kia đang rung, không phải rung tần suất nhỏ, tiểu huyệt tê tê, cô không có cách nào đi được.

Cô nhìn Hoắc Mộ một cái, trên tay Hoắc Mộ lại có một cái điều khiển từ xa nho nhỏ, cái này điều khiển trứng rung của cô, cô tức giận nhìn anh nói: “Anh đừng như vậy, đây là lớp học, nếu như bị mọi người biết em nhét trứng rung đi học là tiêu đời.”

Hoắc Mộ nghe nói như thế ngược lại còn tăng thêm một tần suất, trứng rung bên dưới cô đang nhanh chóng rung động, cô cảm thấy mình sắp bị rung đến không đi được nữa rồi.

Được rồi, rất thoải mái, cảm giác rất thoải mái, phía dưới cô không ngừng chảy nước, bởi vì kẹp lấy thứ này sợ rơi ra, cho nên luôn kẹp chặt huyệt nộn, kẹp càng chặt, trứng rung còn dán sát vào, mặt cô đỏ ửng.

Hoắc Mộ thấy dáng vẻ dễ chịu đến say mê của cô, đẩy cô đi vào trong.

Sau khi đi vào, Cận Quan Quan chỉ có thể quay về vị trí ngồi xuống, cái trứng rung này lại rung lên.

Tần suất lại nhanh hơn.

May mà cái trứng rung này không có âm thanh, cho nên tiếng rung không bị nghe thấy.

Cô ngồi xuống kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức cô cảm thấy qυầи ɭóŧ đều là nước, nước chảy không ngừng.

Tiếng chuông vào học rất nhanh đã vang lên, Cận Quan Quan muốn đi nhà vệ sinh móc thứ này ra cũng không được, bởi vì giáo viên đã tới rồi, chỉ có thể nhét cái trứng rung này lên lớp.

Cô véo cánh tay Hoắc Mộ một cái, kết quả, Hoắc Mộ có ý đồ xấu mở cái trứng rung này ở mức lớn nhất.

Đột nhiên có một cỗ ma sát nhanh chóng, Cận Quan Quan không nhịn được mà rêи ɾỉ một tiếng, có điều may mà tiếng nhỏ, cộng thêm tiếng ồn ào trong lớp nên không có ai nghe thấy.

Hiện tại cô rất muốn rên thành tiếng, bởi vì bên dưới thật sự rất thoải mái, thứ đồ bên trong đó kẹp lấy huyệt nộn của cô rung động, cô cảm thấy dễ chịu đến mức đầu sắp nổ tung rồi.

Cô chỉ có thể kiềm chế, một mực chịu đựng.

Tiết học đó Hoặc Mộ cũng không chuyên tâm lên lớp, chỉ một mực nhìn cô chằm chằm, trong lúc đó Cận Quan Quan còn bị gọi lên trả lời câu hỏi, lúc cô đứng dậy, bên dưới có một dòng nước chảy, cô bị rung đến mức không có cách nào suy nghĩ được, chớ đừng nói chi là nói chuyện.

Vẫn là Hoắc Mộ nhắc nhở đáp án cô mới qua được ải, giáo viên thấy sắc mặt cô có gì đó không đúng, còn sợ cô bị bệnh, bảo cô sau khi tan học đến phòng y tế xem tử.

Cận Quan Quan nói được, ngồi xuống, cái trứng vẫn đang rung.

Hoắc Mộ tiến đến bên tai cô, đè thấp giọng nói, dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe được hỏi cô: “Có phải rất dễ chịu không? Bây giờ dâʍ ŧᏂủy̠ nhiều không?”