Cận Quan Quan không muốn nói chuyện không muốn để ý đến anh, đây không phải là cố ý bức người ta sao? Hiện tại phía dưới của cô vẫn một mực rung động như vậy, cô làm sao có thể nói chuyện được, chỉ cần vừa nói là cảm thấy phía dưới rung kịch liệt hơn, hơn nữa dòng nước còn vô cùng nhiều, dòng nước này của cô quá nhiều rồi, cô cảm nhận rõ ràng dòng nước này đều thấm ướt qυầи ɭóŧ của cô rồi.
Cô cúi đầu cũng có thể ngửi được mùi dâʍ ŧᏂủy̠ bốc lên dính trên quần.
Xấu hổ chết mất.
Cận Quan Quan vốn chuẩn bị lúc tan học đến nhà vệ sinh lấy cái kia ra, nhưng nhà vệ sinh hôm nay vô cùng đông, trong vài phút tan lớp hoàn toàn cũng không đủ để cô lấy cái thứ này ra, một mực chờ đến buổi trưa tan học, khoảng thời gian tan học buổi trưa này tất cả mọi người quay về ký túc xá, hoặc là đi tiệm cơm rồi, cho nên không có người. Cô muốn đi nhà vệ sinh lấy ra, Hoắc Mộ đi theo sau lưng cô, cùng nhau vào nhà vệ sinh nữ, may mà không có ai nhìn thấy, nếu không nhìn thấy anh vào nhà vệ sinh nữ thì thật sự là trăm miệng khó cãi rồi.
Hoắc Mộ cùng cô tìm một nhà vệ sinh, Cận Quan Quan đi vào, đứng ở cửa, nói với anh: “Hoắc Mộ, ghét anh chết rồi, còn không nhanh giúp em lấy cái thứ này ra.”
Hoắc Mộ ngồi xổm người xuống đưa tay sờ lên quần đồng phục của cô, cởϊ qυầи đồng phục ra, dâʍ ŧᏂủy̠ quá nhiều, cho nên sau khi cởϊ qυầи, mùi hương ngửi được từ trong quần bay ra đều là mùi dâʍ đãиɠ của Cận Quan Quan.
Hoắc Mộ cởϊ qυầи lót của cô, một dòng chất lỏng lớn chạy lên tay anh, còn có chút ấm áp.
Qυầи ɭóŧ không hoàn toàn được cởi ra, ngược lại treo trên cổ chân cô, anh nhìn huyệt thịt màu đỏ thẫm của cô ngậm lấy cái trứng rung này, dáng vẻ dường như cực kỳ thoải mái, không nỡ phun thứ đồ này ra, cho nên kẹp lấy thật chặt.
Lông đen phía trên lộ ra giọt nước, vô cùng mê người.
Hoặc Mộ cầm tay Cận Quan Quan qua, sờ đến nơi cửa huyệt của cô, giọng nói khàn khàn dặn dò cô nói: “Quan Quan, em tự lấy ra, đẩy tiểu huyệt của em ra, lấy trứng rung ra.”
Cận Quan Quan nghe thấy lời này, hô hấp đều trở nên nóng rực, mặt ửng hồng, nhưng tay đã đến cửa huyệt, chỉ có thể nghe theo anh, đẩy miệng huyệt ra, tìm tới cái trứng rung kia rồi lấy ra.
Nhưng bên trong quá trơn, cũng không biết có phải cái trứng rung này cố ý đối đầu với cô hay không, cô lấy nửa ngày cũng móc không ra, chỉ có thể tách miệng huyệt rộng hơn, ngón tay ở bên trong khuấy đảo. Tìm hồi lâu mới tìm được sợi dây kia, kéo sợi dây kia ra.
Trong khoảnh khắc Cận Quan Quan kéo ra, nghe thấy bên dưới phát ra một tiếng, âm thanh hơi nhỏ giống như tiếng của dụng cụ mở chai.
Nước vốn dĩ được chặn đứng lại chảy ra, hai cánh tay Hoắc Mộ bắt lấy chân cô, sau khi tóm chặt, nhìn huyệt động bị đẩy ra chảy nước không ngừng, thịt non lúc mở lúc đóng vô cùng mê người, đầu của anh chôn vào giữa hai chân cô, ngẩng đầu ngậm tiểu huyệt của cô vào miệng.
“A -----” Tiểu huyệt bị anh ăn vào miệng tê dại, tư thế như này thật sự là quá xấu hổ. Cô chủ yếu hiện ra tư thế đứng tấn, mở rộng chân, Hoắc Mộ nắm lấy chân cô ăn huyệt của cô, cô cúi đầu liền thấy đầu Hoắc Mộ, cô nắm lấy đầu của Hoắc Mộ, lên tiếng rêи ɾỉ: “A ---- Hoắc Mộ, thoải mái quá ---- rất thoải mái ---- đầu lưỡi, đi vào đi, đầu lưỡi liếʍ em, đầu lưỡi đang liếʍ em ----”
Cuối cùng dưới sự liếʍ láp của đầu lưỡi Hoắc Mộ, cô lại đạt đến một lần cao trào. Nước bị anh ngậm toàn bộ vào miệng.
Sau này cô không còn dám nũng nịu với người khác nữa.
Tính chiếm hữu của Hoắc Mộ này rất mạnh, vô cùng mạnh, không cho phép cô nũng nịu với bất cứ kẻ nào, ngoại trừ anh ra.
Cho nên, cô chỉ làm nũng vài câu với lớp trưởng liền bị anh đối xử như thế, sau này không dám nữa.
…
Ngày hôm nay lúc tỉnh lại, Cận Quan Quan lại ngủ thẳng tới buổi chiều, mèo đã bò lên giường cô rồi.
Cô cho rằng con mèo đói bụng, chuẩn bị rời giường cho mèo ăn, sau đó lúc xúc cát mèo thì phát hiện ra con mèo đã ăn uống no đủ, chuẩn bị đi ngủ, cho chén mèo của nó đã để đồ ăn cho mèo, về phần cát mèo kia đã được xúc, rất rõ ràng chính là Hoắc Mộ làm.
Cô cảm thấy rất vui vẻ, có nhiều thêm một nhân viên xúc phân.
Sau khi cô rửa mặt đi ra ngoài, bên ngoài có cơm đã được nấu, ngay cả bữa sáng và cơm trưa Hoắc Mộ đều làm hết, cũng lợi hại, trực tiếp bày trên bàn, trên giấy viết đói thì hâm nóng lên rồi ăn.
Buổi sáng lúc anh ra ngoài, Cận Quan Quan còn đang ngủ, không đành lòng đánh thức cô, liền trực tiếp làm bữa sáng và cơm trưa cho cô, xem cô tỉnh lại ăn cái gì.
Tâm tình Cận Quan Quan rất nặng nề.
Vì sao Hoắc Mộ đối với cô dường như… rất tốt, rất tốt.
…
Mấy ngày sau đó Hoắc Mộ bề bộn nhiều việc, công ty nhận được một khoản làm ăn mới, cho nên anh chủ yếu đều ở trong công ty, không về nhà.
Cận Quan Quan nửa đường đi tìm anh mấy lần nói chuyện phiếm, thấy anh đều về rất khuya, cho rằng anh không có hứng thú nữa.
Hờn dỗi cũng không tìm anh, có điều buổi tối nhìn thấy tin Wechat anh gửi tới, anh còn đang ở công ty gắng sức tăng ca.
Gần đây công ty nhận được một chuyện làm ăn nên anh bề bộn nhiều việc, vậy nên không có thời gian, đợi anh bận xong sẽ đến tìm cô.
Lúc này trong lòng cô mới thoải mái được một chút.
Liên tục ba ngày trôi qua, hôm nay lúc Cận Quan Quan tỉnh lại đi vào nhà vệ sinh một chuyến, nhìn thấy qυầи ɭóŧ của mình không còn một chút dấu vết nào nữa, qυầи ɭóŧ đều sạch sẽ, bà dì hết rồi, nói rõ ra là đi rồi.
Cô vô cùng kích động.
Cho nên nhanh chóng gửi một tin nhắn Wechat cho Hoắc Mộ: [Thân thích của em đi rồi.]
Sau khi cô gửi đi, nhìn thời gian một chút, đã giữa trưa rồi, mình ngủ đến trưa mới tỉnh, bên kia chắc chắn đã đi làm rồi.
Hoắc Mộ rất nhanh trả lời một chữ ừm.
Cận Quan Quan sắp bị dáng vẻ nhạt nhẽo của anh chọc giận rồi đấy, ừm cái gì?
Chẳng lẽ anh không phải nên gửi một cái hẹn sao? Mẹ nó.
Cô cũng đã nhắc nhở kɧıêυ ҡɧí©ɧ rõ ràng như vậy rồi, sao anh lại không biết chứ?
Đầu gỗ.
Cận Quan Quan là nhịn không được nữa, cho nên tự mình hỏi lại anh: “Vậy tối nay em đến nhà anh, hay là anh đến nhà em?”
Hoắc Mộ gửi cho cô một tin nhắn chứa mật mã cửa nhà: [Em tới nhà anh.]
Cận Quan Quan nhìn chằm chằm tin nhắn này, vui vẻ hớn hở cả nửa ngày.
Vui quá đi mất. Rốt cuộc cũng có thể bị dươиɠ ѵậŧ của anh đi vào rồi.
Cận Quan Quan thật sự rất hưởng thụ dươиɠ ѵậŧ của Hoắc Mộ, dù sao thì năm đó lúc anh đi vào thật sự rất thoải mái, cái kiểu thoải mái đến bay lên kia.
Còn có một chuyện, chính là trong khoảng thời gian Cận Quan Quan có kinh nguyệt, cô vô cùng đói khát.
Phía dưới rất ngứa ngáy.
Cô đã năm năm không ăn mặn rồi, nghĩ đến sự dễ chịu trước kia, hiện tại không nhịn được nữa.
Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc muốn đi nhà Hoắc Mộ, đêm nay cho anh một sự kinh hỉ.
Đồ của phụ nữ nhiều, mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm, còn có quần áo mình mặc gì đó đều mang theo.
Cô đến nhà Hoắc Mộ, một lần nữa xem mật mã khóa. Cô sửng sốt, còn tưởng rằng mình nhìn nhầm rồi.
Cái mật mã khóa này làm sao có thể là sinh nhật của cô?
Cô nhập mật mã này vào, thật đúng là đi vào được, lúc đi vào, bản thân cô cũng hoảng hốt.
Sinh nhật của cô...