Gặp Lại Sau Nhiều Năm

Chương 19 (H)

Hoắc Mộ đưa cô về, lúc muốn xuống xe, Cận Quan Quan lấy điện thoại ra nói với anh: “Nếu chúng ta đều muốn duy trì quan hệ bạn tình tốt đẹp như vậy thì phải giữ phương thức nhỉ, lần trước anh kéo Wechat của em vào danh sách đen, cho nên, sau này chúng ta… liên hệ bằng thư bỏ trong chai?”

Hoắc Mộ nghe nói như thế thì lấy điện thoại của cô tới, điện thoại của cô hiện tại đang mở, cho nên anh ấn mở Wechat thêm mình vào lại.

“Anh xin lỗi, lần trước cho rằng em có bạn trai rồi, cho nên mới sợ làm phiền em.”

Bây giờ anh nghĩ lại đều muốn đánh chết mình của ngày hôm đó, đêm đó sau khi anh uống rất nhiều rượu, trong mơ màng đã xóa bỏ Wechat của cô.

Cận Quan Quan lộ ra vẻ mặt không lạnh không nhạt, ồ một tiếng, sau đó lấy lại điện thoại, cô lại hỏi anh: “Vậy lần tới chờ sau khi bà dì của em đi rồi em lại tới tìm anh sao?”

Hẹn làʍ t̠ìиɦ thì phải có dáng vẻ phải hẹn làʍ t̠ìиɦ.

Hoắc Mộ không nói chuyện, Cận Quan Quan tức giận xuống xe xách đồ đi vào, anh lái xe rời đi, sau khi Cận Quan Quan đi vào mới nhìn thấy Wechat có một tin nhắn mới.

Hoắc Mộ gửi: [Bất cứ lúc nào cũng có thể tìm.]

Cô cười hì hì đi vào, hận không thể khiến bà dì của mình đi ngay bây giờ, bây giờ ngồi ngay trên háng anh chơi chết anh, để anh gọi bố!

Lúc Cận Quan Quan trở về, mèo nhà cô chui lên đùi cô chạy tới chạy lui, đêm qua cô không về, cho nên mèo nhà cô cho rằng nó bị bỏ rơi rồi, một mực ở bên chân cô chui tới chui lui.

Cô để đồ xuống, ôm lấy con mèo, chải lông cho nó: “Tiểu Bàn, mẹ nói với con, mẹ và bố con có thể có cơ hội quay lại, hi hi hi, vui quá đi.”

Mousse: “...”



Buổi tối Cận Quan Quan không kiềm chế được mà nhớ anh, cho nên gửi một tin nhắn Wechat cho anh, hỏi anh: [Bữa tối anh ăn cái gì? Đúng lúc em mua bò bít tết, nhưng không biết làm, anh có tiện tới nhà em làm cho em không, em mời anh ăn cơm.]

Hoắc Mộ trả lời một chữ “Được”.

Cận Quan Quan vô cùng kích động, buổi tối lúc chờ anh, cô đặc biệt mặc một chiếc áo ngủ màu đen gợi cảm, áσ ɭóŧ tơ lụa kiểu dáng dây, cổ áo mở vô cùng lớn.

Độ dài đến mông, nhưng cái váy này quá ngắn, hơi động thân thể một cái, giơ cao cánh tay váy sẽ cuộn lên.

Cô cảm thấy mình bị quyến rũ rồi, vì vậy mặc vào.

Chờ buổi tối Hoắc Mộ tới.

Buổi tối khi Hoắc Mộ tới, ấn chuông cửa, cô đi mở cửa, đặc biệt làm ra một mức độ thân thể câu người, Hoắc Mộ mở cửa đã thấy Cận Quan Quan mặc như vậy, anh trầm mặc hỏi: “Anh tới để ăn cơm?”

Cận Quan Quan cười giải thích: “Em vừa tắm rửa xong à, cho nên mặc áo ngủ luôn, bình thường ở nhà em đều mặc như vậy. Anh vào đi.”

Sau khi Hoắc Mộ đi vào, con mèo Anh lông ngắn kia của Cận Quan Quan thấy anh vào lập tức chạy tới, vẫy vẫy đuôi cọ lấy chân anh.

Cận Quan Quan đóng cửa lại nói với anh: “Đây là con mèo em nuôi, nó tên là Mousse, có điều anh cách xa nó một chút, con mèo này sợ người lạ, thích cào người ta, đặc biệt là người lạ, người chưa từng thấy đều sẽ bị nó cào. Nó có tính tấn công.”

Sau khi Cận Quan Quan nói xong xoay người lại, kết quả nhìn thấy con mèo được anh ôm trong ngực, anh vuốt lông trên đầu của con mèo, đang nựng con mèo.

Dáng vẻ này có chỗ nào là nghiêm túc, đây rất rõ ràng là thích ghê gớm, thoải mái đến mức khuôn mặt đều vặn vẹo kia kìa.

Cận Quan Quan cảm thấy mình đã bị phản bội.

Mẹ nó, con mèo sắc tình này, nữ chạm vào nó thì vẻ thù địch, chỉ cần trai đẹp đυ.ng vào nó, nó đều tự mình hiến thân, con mèo dễ dãi này.

Đây là người đàn ông của cô có được không?

Nuôi miếng thịt lợn nướng cũng tốt hơn là nuôi mèo.

Hoặc Mộ mang theo mèo đi vào, Cận Quan Quan chỉ vào phòng bếp nói: “Em đã mua nguyên liệu rồi, nhưng em không biết làm.”

Hoắc Mộ nghe thấy thế thì buông cục lông trên tay xuống, xắn tay áo lên đi vào phòng bếp rửa tay chuẩn bị làm cơm Tây cho cô.

Lúc rửa nguyên liệu anh không vui hỏi cô: “Em không biết nấu cơm, bình thường em ăn cơm thế nào?”

“Thức ăn ngoài, thức ăn ngoài ở trăm dặm xung quanh đây em đều từng gọi hết rồi. Nếu thỉnh thoảng không muốn ăn thức ăn ngoài em liền đi ăn lẩu, nướng thịt.”

Hoắc Mộ nói một câu: “Không khỏe mạnh.”

Cận Quan Quan hừ một tiếng nói: “Năm đó em cũng muốn nấu cơm, nhưng mà anh không cho em nấu, anh nói anh sẽ luôn nấu cơm cho em, kết quả thì sao? Kết quả em ngược lại thật sự không học được kỹ năng nấu nướng, bây giờ còn bị anh nói không khỏe mạnh.”

Hoắc Mộ nghe thấy lời này thì không trả lời, anh cũng muốn nấu cơm cho cô, nấu cả đời.

Đáng tiếc, lời muốn nói chỉ có thể là tạo hóa trêu người.

Hoắc Mộ làm sau một khoảng thời gian là xong, Cận Quan Quan đi qua, cùng anh uống rượu vang đỏ ăn bò bít tết, Hoắc Mộ rửa sạch bát đũa của cô xong thì chuẩn bị rời đi.

Lúc đi ra ngoài, Mousse lại chạy đến trước mặt anh, muốn anh ôm.

Cận Quan Quan thật sự quá ghen tị, ghen tị một con mèo, cả buổi tối nay con mèo thật sự luôn tranh sủng với cô.

Cô nói với Hoắc Mộ: “Nếu không anh ở đây một đêm đi, em thấy mèo nhà em rất thích anh, nếu anh đi, nó sẽ không vui.

Lúc sờ lông mèo Hoắc Mộ giương mắt nhìn cô một cái, sau đó nói một tiếng được.

Sau khi nghe anh đồng ý, Cận Quan Quan lập tức đi vào trong lòng lấy một chiếc áo ngủ cho anh, là đồ đôi với áo của cô.

Mua lúc dạo phố trước đó.

Cô nói với anh: “Anh đi tắm rửa đi, đây là đồ mới. Trước đó lúc cửa hàng chiết khấu có nói chiếc thứ hai bằng nửa giá, cho nên em mua kiểu nam cùng một bộ với của em.”

Sau khi Hoắc Mộ nhận lấy thì đi vào, đồ rửa mặt gì đó, ở trong đó đều có đồ mới.

Cận Quan Quan nhìn anh đi vào phòng tắm của mình tắm rửa thì rất vui vẻ, mình cũng đi theo vào, con Mousse này không biết làm mèo, thật sự quá đáng ghét, lại còn muốn đi vào.

Cận Quan Quan khóa nó ở bên ngoài không cho nó vào.

Cận Quan Quan ở trên giường chờ Hoắc Mộ đi ra.

Đàn ông tắm rửa không có phiền phức như phụ nữ, hơn nữa cũng không cần gội đầu gì đó, rất nhanh đã đi ra.

Cận Quan Quan nhìn thấy anh đi ra mặc áo ngủ cô mua, không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái.

Cô đặc biệt làm điệu làm bộ mà nằm nghiêng trên giường, dây áo ngủ trên vai phải tuột xuống, cô không mặc áσ ɭóŧ, cho nên đầṳ ѵú tươi đẹp như hạt đậu đỏ lộ ra trong không khí, cô cố ý không kéo lên.

Hoắc Mộ đi ra thì nhìn thấy tư thế trên giường như vậy của cô.

Trông thấy đầṳ ѵú của cô đứng thẳng, lộ ra nửa bầu ngực, ngực lớn trắng như tuyết ưỡn cao.

Cận Quan Quan nhìn thấy ánh mắt của anh trở nên thâm thúy, cô đưa tay nhéo vυ' của mình, ngón tay ở trên đầṳ ѵú nắm lấy lôi kéo, giọng nói mê hoặc hỏi anh: “Muốn ăn không?”

Hoắc Mộ đi qua, kéo dây áo ngủ của cô lên, ngôn từ chính nghĩa nói: “Bà dì của em vẫn còn đây, kiềm chế một chút.”

Cận Quan Quan: “...” Cô thấy khó chịu, sờ tới chỗ đũng quần của Hoắc Mộ, hiện tại anh chắc chắn đã có phản ứng rồi, chỗ đũng quần đã nhô lên cao rồi.

Cô sờ bên ngoài trêu chọc anh: “Bà dì em đến thì làm sao? Phụ nữ lại không chỉ có một cái lỗ, không phải em còn có miệng sao? Còn có vυ'? Bắn lên trên vυ' em, khó chịu không? Tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở trên vυ' em, giống như sữa, đầṳ ѵú của em ngứa quá, rất muốn được anh hút đó.”

Hoắc Mộ vốn còn muốn kiềm chế, nhưng nghe được một phen như vậy, cả người muốn bùng nổ, bắt lấy cằm cô, để cô đối diện với mình, cắn răng nghiến lợi hỏi cô: “Cận Quan Quan, sao em lại dâʍ đãиɠ như thế?”

Cận Quan Quan cười càng thêm dâʍ đãиɠ, cởϊ qυầи lót của anh ra, sau đó cự long bắn ra, tay của cô cầm thứ này của anh, ve vuốt trong tay: “Lớn thật đó, lại còn nóng nữa.”

Cô ngồi bên giường, Hoắc Mộ cứ đứng như vậy, vẻ mặt cô dâʍ đãиɠ nhìn chằm chằm vào gậy thịt của anh, sờ một cái, thấy ở đầu đều có chất lỏng chảy ra rồi, cô tìm đúng cơ hội, lập tức mở miệng, đưa thứ đồ này vào trong miệng.

Lúc thứ này của Hoắc Mộ được cô ngậm vào trong miệng, cái miệng nhỏ chặt chẽ đến mức da đầu anh tê dại.

Tay của Cận Quan Quan không nhàn rỗi, cởϊ áσ ngủ hai dây của mình ra, sau đó ấn tay của Hoắc Mộ ở ngực cô, đè lên đầṳ ѵú của cô.

Ý tứ rất rõ ràng, sờ cho cô.

Trên tay Hoắc Mộ sờ hai bên ngực lớn của cô, sau khi vuốt ve thành hình dạng không giống nhau, ngón cái và ngón giữa kéo đầṳ ѵú của cô, khiến đầṳ ѵú cứng lên.

Cận Quan Quan ngậm lấy gậy thịt của anh, giống như ăn đồ ăn mỹ vị, đầu lưỡi liếʍ trên đỉnh, lại liếʍ quanh một vòng.

Khi Hoắc Mộ cuối cùng không chịu được nữa, anh giữ hai bên gương mặt cô, gậy thịt ở trong miệng cô bắt đầu vận động giống như pít tông, ra ra vào vào ở miệng cô, nhét vào rút ra với tốc độ nhanh, cô cảm thấy như sắp bị đẩy vào cổ họng rồi, gậy thịt này quá lớn, ở trong miệng cô lại lớn thêm một vòng.

Cuối cùng lúc bắn ra đột nhiên không kịp chuẩn bị, một cỗ dịch trắng đυ.c đậm đặc bắn vào trong miệng cô, cô không nuốt vào được, chảy ra ngoài một chút.

Hoắc Mộ rút côn ŧᏂịŧ từ trong miệng cô ra, sau khi Cận Quan Quan trở lại bình thường, cô chỉ vào đầṳ ѵú mình nói: “Nơi này rất ngứa, anh hút một chút.”

Hoắc Mộ nghe thấy lời này, ngồi xổm xuống, hai cánh tay nâng lấy vυ' của cô, ép vào giữa, một giây sau mở miệng ngậm núʍ ѵú bên phải của cô.

Đột nhiên hút cái này, bây giờ giống như em bé bú sữa, hút cho quầng vυ' của cô lớn thêm một vòng, Cận Quan Quan thoải mái đến mức nắm đầu anh.

Anh vẫn luôn dùng miệng hút, một bên khác dùng tay đàn ông để sờ, cảm giác không giống như dùng tay phụ nữ sờ. Lúc anh sờ tay giống như có điện, sờ cho Cận Quan Quan rất thoải mái, hàm răng của anh khẽ gặm cắn đầṳ ѵú của cô, cô sướиɠ đến mức ưm a rêи ɾỉ.

Lúc Hoắc Mộ hút núʍ ѵú của cô, bên dưới lại ngẩng đầu lên.

Sau khi Cận Quan Quan buông anh ra, cô nằm trên giường, hỏi anh: “Em kẹp cho anh bắn ra?”

Tư thế này trước kia bọn họ cũng từng chơi rồi, lúc cô học cấp 3 vυ' đã không nhỏ, cho nên ép vào kẹp cho anh, mỗi lần lúc hành kinh mà Hoắc Mộ muốn, cô đều dùng vυ' kẹp cho anh bắn ra.

Nghĩ đến kɧoáı ©ảʍ trước kia được kẹp bắn ra, Hoắc Mộ đi lên, đặt cô dưới thân, dươиɠ ѵậŧ lại lớn lên, để ở giữa ngực cô, Cận Quan Quan lập tức siết chặt hai bên ngực, kẹp chặt dươиɠ ѵậŧ của anh.

Sau khi kẹp chặt, bắt đầu cọ lên xuống sục cho anh bắn ra.

Hoắc Mộ nhìn gương mặt cô lộ ra biểu hiện thoải mái dâʍ đãиɠ, bên dưới trướng đến nổ tung, cuối cùng lúc bắn ra, bắn đến mức trên cằm, trên vυ', trên đầu núm đều là dịch trắng đυ.c.

Hình ảnh cực kỳ dâʍ đãиɠ.