Hoắc Mộ vẫn luôn không có cách nào với yêu cầu của Cận Quan Quan, mặc kệ là năm năm trước hay là hiện tại, chỉ cần cô nói ra yêu cầu, Hoắc Mộ đều không thể nào khước từ được.
Cho nên, Hoắc Mộ đưa cô tới chỗ ở của mình.
Cận Quan Quan rất tò mò có phải anh ở một mình hay không, cho nên, theo anh đi vào, căn nhà này không tính là lớn, cũng chỉ có mấy mục mét vuông, nhưng thiết kế này rất Hoắc Mộ, đều là màu trắng đen đan xen, đi vào không cảm nhận được bất kỳ sự ấm áp gì của nhà, bởi vì không có đồ đạc gì cả, chỉ có đơn giản một vài đồ dùng trong nhà, cực kỳ đơn điệu, một chút hơi thở sinh hoạt cũng không có.
Cận Quan Quan đi vào muốn thay giày ở cửa trước, nhưng không có dép lê, nơi này của Hoắc Mộ cũng không có dép lê dành cho nữ, cho nên anh đưa dép lê của mình cho cô.
Anh mang một đôi khác, chân của cô quá nhỏ, đôi chân kích cỡ 36, mang đôi dép nam kích cỡ 40, lớn hơn hẳn một khúc, mang vào vang lên tiếng lẹt xẹt.
Lúc Hoắc Mộ bảo cô đi vào còn giải thích với cô: “Chỗ này của tôi rất nhỏ, chỉ có một căn phòng. Cho nên đêm nay em ngủ ở phòng tôi, tôi ngủ trên ghế sô pha là được rồi.”
Cận Quan Quan nói được, Hoắc Mộ đặt đồ đạc của cô lên ghế sô pha: “Đồ ăn vặt của em tôi để ở đây, em muốn ăn thì ăn, đừng ăn nhiều quá, không tốt cho cơ thể.”
Anh nói ra lời này lại cảm thấy mình quá nhiều chuyện, cuối cùng lại bổ sung một câu: “Được rồi, tôi không có tư cách, không quản được em, em muốn ăn thế nào thì ăn thế ấy đi.”
Cận Quan Quan: “...”
Sau khi Hoắc Mộ cất đồ đạc xong thì cởϊ áσ khoác âu phục xuống, xắn tay áo lên đi nấu cơm.
Cận Quan Quan thấy anh đi nấu cơm, đột nhiên muốn ăn đồ mà anh làm.
Từ nhỏ đến lớn Hoắc Mộ luôn nấu cơm một mình, cho nên tài nấu nướng rất tuyệt, dù sao trong nhà cũng không có ai nấu cơm cho anh.
Mẹ anh mỗi ngày ra ngoài hầu hạ khách khứa. Để anh ở nhà, anh chỉ có thể tự mình bắt tay vào làm, thứ gì cũng là anh tự mình làm, trước kia Cận Quan Quan ăn đồ anh làm còn vô cùng thích, mặc dù không phải là cá thịt to tát gì, chỉ là cơm gia đình đơn giản, nhưng ăn vào thật sự vô cùng ngon.
Nhiều năm như vậy vẫn luôn nghĩ đến mùi vị đó là không quên được.
Trước kia cô đã nói với anh, cô không biết nấu cơm, khi đó Hoắc Mộ đáp lời rất sảng khoái. Nói sau này hai người bọn họ kết hôn, đồ ăn đều để anh nấu, quần áo đều để anh giặt, việc nhà đều để anh làm, tuyệt đối sẽ không để cô chạm vào một chút nước.
Cận Quan Quan nhìn thấy dáng vẻ xào rau của anh, không nhịn được đi vào phòng bếp quan sát anh.
Trước đây anh nấu cơm đều nấu trong căn phòng bếp rách rưới kia. Nhưng bây giờ khác rồi, ở trong căn hộ sạch sẽ chỉnh tề.
Đừng nói đàn ông nghiêm túc là đẹp trai nhất, ngay cả đàn ông tập trung nấu cơm cũng đẹp trai, nhìn bên mặt của anh, giống như là ngũ quan tỉ mỉ phác họa ra, vô cùng đẹp đẽ.
Cô hỏi anh: “Tôi chưa ăn cơm tối, tôi có thể ăn không?”
Hoắc Mộ không nói chuyện, nhưng lúc nấu cơm quả thật là nấu phần cho hai người.
Sau khi anh chuẩn bị xong thì gọi cô: “Có thể ăn cơm rồi.”
Cận Quan Quan ở trên ghế sô pha bên ngoài uống sữa chua xem TV, nghe thấy anh gọi thì nhanh chóng đi qua.
Vừa rồi cô lấy cớ vào nhà vệ sinh, nhìn bên trong bên ngoài chỗ ở của anh một vòng, trong nhà vệ sinh chỉ có đồ dùng của nam, không có một thứ gì của phụ nữ, hơn nữa đều là đồ đơn, hoàn toàn không có đồ đôi cho hai người.
Cô lục lọi mấy lần, muốn tìm ra bαo ©αo sυ, phát hiện ra hoàn toàn không có bαo ©αo sυ, nói cách khác Hoắc Mộ có thể là sống một mình, cũng không ngủ với bạn gái anh, chắc hẳn là không có bạn gái rồi.
Dép lê chính là minh chứng rất tốt, nếu thật sự có bạn gái thì nói thế nào cũng sẽ có dép lê cho nữ, dù sao thì cũng sẽ đến đây.
Sau khi cô nghĩ đến có thể anh còn độc thân, không nhịn được mà kích động.
Cô muốn theo anh tới xem nơi anh ở, chính là vì xem xem có phải anh thật sự kết hôn rồi hay không, đây thì có chỗ nào là dáng vẻ kết hôn chứ.
Hơn nữa, dù cho anh thật sự kết hôn rồi thì chắc chắn sẽ không để cô tới, sợ bị vợ anh biết được.
…
Cận Quan Quan đi qua, nhìn trên mặt bàn đó một ly nước đường đỏ, ở vị trí ngồi của cô.
Đột nhiên cảm thấy mũi chua xót.
Hoắc Mộ xới cơm cho cô, biết cô không thích ăn hành, cho nên những món anh làm đều không bỏ hành.
Một lần nữa nếm được mùi vị quen thuộc, Cận Quan Quan cảm thấy yết hầu toàn là vị chát.
Hoắc Mộ không nói gì, ăn cơm, Cận Quan Quan nhìn chằm chằm vào anh, nhịn không được mở miệng, hỏi anh: “Hoắc Mộ, lần trước khi vợ chưa cưới kia của anh tới lấy hình cưới có nói với tôi, anh không phải là chồng cô ấy mà là em họ của cô ấy, thật sao? Chuyện là như thế ư?”
Hoắc Mộ nghe thấy thế bàn tay cầm đũa cứng lại, không nhìn cô, sắc mặt có chút luống cuống, nhưng anh không phủ nhận: “Ừm, đó là chị họ của tôi, xảy ra chút chuyện, cho nên chị ấy bảo tôi cùng chị ấy chụp hình cưới.”
Trong lòng Cận Quan Quan không lừa gạt được chính mình, nghe thấy anh nói chắc chắn như vậy, trong đầu vô cùng vui vẻ giống như pháo hoa nở rộ.
Khóe miệng cũng không nhịn được mà giương lên.
Lại hỏi anh: “Vậy bây giờ anh còn độc thân không? Anh và Thư Lâm không quen nhau sao?”
Thư Lâm là nữ học bá ở trường cấp 3 của bọn họ. Hoắc Mộ đứng nhất, cô ấy đứng thứ hai, lúc học cấp 3, Thư Lâm còn thích Hoắc Mộ, không cướp lại Cận Quan Quan nên không ít lần khinh bỉ cô.
Sau này cô ấy cũng thi vào Harvard, cho nên người trong lớp đều lan truyền Hoắc Mộ và Cận Quan Quan chia tay, cùng học ở Harvard với Thư Lâm, bởi vì không chịu được yêu xa, hơn nữa học bá mỹ nữ ở ngay bên cạnh, nước xa không cứu được lửa gần, cho nên trực tiếp chia tay cô rồi ở bên Thư Lâm.
Hoắc Mộ nghe thấy lời này thì cau mày, không thể tưởng tượng nổi nhìn qua cô hỏi: “Tôi quen cô ta khi nào? Tôi không thân với cô ta.”
Cận Quan Quan nghe thấy thế thì vui vẻ, chính là nói lúc hai người bọn họ ở nước ngoài cũng không có yêu nhau.
Không hề giống như lời lan truyền.
“Vậy anh đang độc thân sao?” Cô không nhịn được lại hỏi thêm một câu.
Hoắc Mộ không nói lời nào, gắp thức ăn cho cô nói: “Độc thân, ăn cơm đi.”
Cận Quan Quan nghe thấy anh nói hai chữ độc thân trong đầu càng thêm bắn pháo hoa, độc thân, không có bạn gái.
Nhưng không có bạn gái thì thế nào, trước kia người ta đã nói rõ ràng với cô, không thích cô, chẳng qua là tìm cô chơi đùa mà thôi.
…
Sau khi cơm nước xong Hoắc Mộ đi rửa chén, Cận Quan Quan muốn tắm, nhưng không có quần áo ngủ, Hoắc Mộ lấy cho cô một chiếc áo sơ mi trắng của mình, áo sơ mi của đàn ông đối với phụ nữ mà nói là rất dài. Cô mặc lên người hoàn toàn có thể làm áo ngủ.
Sau đó Hoắc Mộ đưa cho cô một chiếc qυầи ɭóŧ: “Đây là của em lần trước để lại, tôi giặt sạch sẽ rồi, em có thể mặc được.”
Lần trước anh lấy cái qυầи ɭóŧ này thủ da^ʍ bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra đầy quần, cho nên đã giặt giũ sạch sẽ rồi.
Cận Quan Quan nghe thấy lời này thật sự muốn tìm cái lỗ chui vào, không nghĩ tới anh thật sự còn giữ lại cái qυầи ɭóŧ này của cô, lần trước nhiều nước như vậy.
…
Sau khi Cận Quan Quan tắm xong, Hoắc Mộ cũng đã rửa xong chén bát, anh đi vào căn phòng tắm kia nhìn một chút. Đúng lúc Cận Quan Quan đi ra, Cận Quan Quan ra ngoài, khăn lông lau không kỹ cả đầu tóc toàn là nước ẩm ướt.
Vừa rồi cô không tìm thấy khăn, cho nên đều dùng của Hoắc Mộ, anh đi vào thì nhìn thấy đôi chân thon dài trắng nõn của cô để trần, cẳng chân thẳng tắp thon dài, hơn nữa trước ngực…
Sau khi cô tắm xong không có thói quen mặc áσ ɭóŧ, cho nên không mặc áσ ɭóŧ mà áo sơ mi hơi có chút xuyên thấu, cô không mặc áσ ɭóŧ, lập tức liền thấy hai đỉnh đầṳ ѵú của cô nhô lên dán trên áo sơ mi.
Anh nhìn mà bụng dưới có phản ứng dựng lên, chuyển động yết hầu một cái, anh nói anh phải đi vào tắm rửa đã.
Sau khi anh đi vào, chuyện gay go hơn xảy ra, qυầи ɭóŧ và áσ ɭóŧ của Cận Quan Quan, nằm ở ngay trong rổ, anh vừa liếc mắt đã nhìn thấy.
Bầu ngực lớn của cô, mặc áo ngực gần đến cup C, lúc cô học cấp 3 ngực đã không nhỏ, bây giờ dường như càng lớn thêm rồi.