Gặp Lại Sau Nhiều Năm

Chương 16

Hoắc Mộ cảm thấy mình thật sự điên mất rồi đây.

Anh vốn dĩ trải qua rất thảm, năm năm không có bất kỳ sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© gì, thật vất vả lắm trong khoảng thời gian này gặp lại Quan Quan, nhưng thật sự chưa từng thoải mái kêu vui vẻ tràn trề, anh ngoại trừ tự mình thủ da^ʍ ra là chính là lần đó bị Quan Quan sục bắn ra, đếm cũng đếm hết, còn chưa thật sự cắm vào huyệt, anh sắp đói khát chết rồi.

Vốn dĩ đàn ông ở tuổi này du͙© vọиɠ không hề nhỏ, hiện tại anh chỉ nhìn thấy qυầи ɭóŧ của Cận Quan Quan, côn ŧᏂịŧ lại cực kỳ không hăng hái mà chống lên.

Anh tắm nước lạnh giải quyết một cái rồi ra ngoài.

Cận Quan Quan ở trên giường bên ngoài nằm đưa lưng về phía anh chơi điện thoại, cô giống như chơi trò gì đó đến mê mẩn, hoàn toàn không chú ý tới anh đã ra ngoài, chân đặt thẳng tắp trên giường, cô còn lắc lư chân một cái.

Nguyên nhân bởi vì thân thể đang hoạt động, cho nên áo sơ mi cũng dời lên trên theo động tác đong đưa, qυầи ɭóŧ của cô lộ ra, hơn một nửa cái mông đều bị Hoắc Mộ nhìn thấy.

Điều kiện gia đình của Cận Quan Quan tốt, cho nên từ nhỏ đến lớn đều được nuông chiều, làn da càng vô trắng nõn, đôi chân thẳng thon dài kết hợp với da thịt trơn mềm như ngọc Dương Chi, Hoắc Mộ cảm thấy mình sắp không nhịn được nữa rồi, rất muốn đưa tay sờ chân của cô, nghĩ đến hình ảnh trước kia hai cái chân dài của Cận Quan Quan treo trên hông anh hướng về phía bên trên côn ŧᏂịŧ của anh thọc vào rút ra, anh đều muốn nổ tung rồi.

Anh nhanh chóng đi ra ngoài, không nhìn nữa.

Có thể nghẹn chết người.

Cận Quan Quan chơi game thua rồi, cho nên lúc này mới quay đầu nhìn anh, nói với anh: “Anh muốn đi ra ngoài ngủ ở ghế sô pha sao? Vừa rồi tôi thấy ghế sô pha kia của anh nhỏ như vậy, anh cao như thế, nó hoàn toàn không chứa được anh, hay là anh cùng ngủ trên giường với tôi đi?”

Anh thật sự rất cao, lúc học cấp 3 anh đã cao 1m85 rồi, hiện tại có vẻ như là cao 1m88, bởi vì so với thời cấp 3 thì thấy anh cao hơn một chút.

Hoắc Mộ nghe thấy lời này thì quay người nhìn cô, giọng điệu có chút luống cuống hỏi: “Cùng ngủ trên giường với em, bạn trai em không để ý sao?”

Cận Quan Quan nghe thấy như thế thì hận không thể cắn đầu lưỡi mình, lúc trước sao lại lấy bạn trai của mình ra tỏ vẻ chứ? Bạn trai từ đâu ra của cô, kết quả còn luôn bị Hoắc Mộ lấy ra nói.

Hoắc Mộ mở miệng một câu bạn trai em, ngậm miệng một câu bạn trai em, Cận Quan Quan đều sắp nghi ngờ có phải Hoắc Mộ coi trọng bạn trai cô không, hai người bọn họ mới là chân ái, cô là người chen chân?

Cận Quan Quan tâm tình không tốt mà cúi đầu, buồn bực nói ra một câu: “Tôi không có bạn trai.”

“Hửm?”

Cận Quan Quan nghe giọng điệu tràn đầy sự nghi ngờ của anh, ngẩng đầu giải thích với anh: “Tôi vốn dĩ không có bạn trai. Trước đó là tôi lừa gạt anh, dù sao anh cũng có vợ rồi, tôi cũng không có bạn trai, tôi cảm thấy mất mặt, cho nên mới nói với anh như vậy.”

Hoắc Mộ nghe lời này, không biết vì sao khóe môi không nhịn được mà cong lên, tâm tình rất tốt.

Anh không nói gì, nhưng không tự chủ được mà từ từ đi đến bên giường ngồi rồi nằm xuống.

Cận Quan Quan thấy anh nằm xuống thì dời sang bên cạnh một chút, nhường lại một vị trí cho anh, hai người nằm xuống, ngủ rất gần sát nhau.

Hoắc Mộ vừa nằm xuống, Cận Quan Quan nghiêng đầu nhìn anh: “Hoắc Mộ, mấy năm đó anh ở nước ngoài có tốt không? Nước ngoài có phải là có rất nhiều người đẹp không? Anh ở nước ngoài có từng có bạn gái không?”

Cái cằm của Hoắc Mộ kéo căng, nghe thấy lời này thì trầm mặc một hồi, giải thích nói: “Không có, anh vẫn luôn độc thân, chưa từng có bạn gái.”

Cận Quan Quan nghe thấy thế, đáy lòng vui vẻ, cười nói với anh: “Hoắc Mộ, em không ngốc. Em cũng không ngốc như anh nghĩ, nếu như em thật sự ngốc như thế, em sẽ không thi đậu được Thanh Đại, năm đó em rất cố gắng, em thật sự đã rất cố gắng.”

Vì đuổi theo bước chân của anh, cô đã cố gắng như vậy để bản thân thay đổi tốt hơn.

Hoắc Mộ quay đầu, nhìn hốc mắt cô không nhịn được mà đỏ lên, anh nghẹn ngào nói: “Anh biết. Quan Quan, anh xin lỗi. Năm đó lời anh nói đã làm tổn thương em.”

Cận Quan Quan nghe thấy thế thì cười lạnh: “Có một số việc nói cũng đã nói ra rồi, tổn thương cũng tổn thương rồi, không có nghĩa nói một câu xin lỗi là tổn thương năm đó liền không còn nữa.”

Sau khi cô nói xong xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía anh, không để ý đến anh.

Hoắc Mộ có một loại xúc động muốn ôm lấy cô, lại kiềm chế mình không được qua đó.

Anh nghiêng người một mực nhìn bóng lưng cô mà ngẩn người.



Cận Quan Quan nhắm mắt lại, lại quay trở về thời cấp 3, sau khi cô biết được điều kiện gia đình của Hoắc Mộ không tốt.

Cô biết điều kiện gia đình anh không tốt như thế, phản ứng đầu tiên là đau lòng.

Vô cùng đau lòng anh, không hề từ bỏ suy nghĩ theo đuổi anh, ngày hôm sau liền bắt đầu chuẩn bị làm bữa sáng.

Thời đó theo đuổi một người vô cùng thuần túy, theo đuổi anh liền trực tiếp tặng đồ.

Cô mang bữa sáng cho anh, bánh ngọt dì trong nhà làm, đều rất ngon, cô lấy một cái cặp l*иg, chờ Hoắc Mộ đến lớp ngồi xuống liền đưa cho anh nói: “Hoắc Mộ, tớ mang theo bữa sáng cho cậu nè.”

Hoắc Mộ nhìn cũng chưa từng nhìn, trực tiếp từ chối: “Không cần, tôi ăn rồi. Cậu giữ lại tự mình ăn đi.”

Cận Quan Quan không từ bỏ ý định nói: “Đây là bánh ngọt, có thể làm đồ ăn vặt, cậu ăn sáng rồi, đợi một chút nữa đói bụng thì có thể ăn, hơn nữa lúc hết giờ cũng có thể ăn đồ ăn vặt.”

Hoắc Mộ vẫn từ chối, ánh mắt nhìn cô sắc bén như mang theo dao, giọng nói lạnh như băng: “Không cần, tự cậu ăn đi, không cần cho tôi, tôi không muốn ăn.”

Cận Quan Quan bị anh hung dữ như thế thì không có cách nào, yên lặng mà cất cặp l*иg đi, lúc hai người ở trong giờ tự học buổi sáng thì lấy bài tập ra hỏi anh: “Hoắc Mộ, bài này làm thế nào vậy? Tớ không biết.”

Lúc Hoắc Mộ học bài thích ở một mình, không thích có người quấy rầy anh, cho nên đẩy sách của cô, giọng điệu càng thêm ác liệt: “Không biết thì cậu tập trung nghe giảng bài đi, cậu có từng tập trung nghe giảng không? Cậu chỉ có cái bài này là không biết sao? Tôi thấy toàn bộ cậu đều không biết. Không biết thì cậu đi hỏi giáo viên đi hỏi tôi có ích gì, tôi không có nghĩa vụ dạy cho cậu.”

Phàm là một người bình thường bị hung dữ như thế chắc chắn rất tức giận, đánh nhau cũng có khi, nhưng khi đó không biết đầu óc Cận Quan Quan có phải không bình thường không, nghe thấy lời này lại đột nhiên bật cười nói: “Cậu vậy mà biết tớ không lên lớp nghe giảng, còn biết tớ không biết gì cả, bình thường có phải cậu luôn chú ý tới tớ không?”

Hoắc Mộ: “...”

Hoắc Mộ không để ý tới cô nữa, Cận Quan Quan cảm thấy lúc đó mình quả thật rơi vào bể tình, dù cho anh tức giận với mình cũng cảm thấy anh đây là đang trêu đùa với mình, nhìn khuôn mặt tức giận của anh đều cảm thấy mình ghê gớm.

Hoắc Mộ muốn đi lấy nước, cô lập tức cướp lấy ly nước của Hoắc Mộ: “Để tớ, tớ giúp cậu lấy nước.”

Hoắc Mộ chưa kịp nói chuyện, cô đã cướp mất ly nước của anh, múc nước quay về cho anh.

Khi đó đang là mùa hè ánh nắng chói chang.

Không khí vừa khô vừa oi lại nóng. Trong phòng học nhiều người như vậy, chỉ có mấy cái quạt trần kia hoàn toàn quạt không đủ.

Cận Quan Quan tự mình mang theo một cái quạt điện nhỏ, cô đặt cho quạt thổi về bên phía Hoắc Mộ, bởi vì chỗ của anh ở trong góc, cách cái quạt rất xa, chắc chắn là rất nóng.

Hoắc Mộ không thích quạt của cô thổi về phía mình, nhiều lần xoay quạt của cô qua phía bên cô, Cận Quan Quan còn thầm lặng xoay quạt thổi về phía bên anh.

Động tác thận trọng.