Có lẽ là lần đầu tiên bị ngậm trong miệng, cũng có thể là miệng của người con gái mình thích nên sức bền bỉ của Hoắc Mộ không lâu như khi tự mình thủ da^ʍ.
Dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ vừa liếʍ vừa mυ'ŧ của Cận Quan Quan, chẳng mấy chốc Hoắc Mộ đã cảm thấy mình sắp bắn ra.
Anh sợ mình sẽ bắn vào trong miệng của Cận Quan Quan, cho nên kêu cô ngừng lại: “Quan Quan, dừng tay, lấy ra, anh sắp bắn rồi.”
Cận Quan Quan nghe thấy lời này thì thả lỏng côn ŧᏂịŧ của anh, hướng về phía anh cười rất xinh đẹp: “Vậy thì bắn vào trong miệng em, em muốn nếm thử hương vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh.”
Cận Quan Quan nói xong lời sắc tình như vậy, lại một lần nữa ngậm côn ŧᏂịŧ của anh vào trong miệng.
Hoắc Mộ thật sự bắn vào miệng cô rồi, nghe thấy lời này của cô rồi thêm hai ba lần liền trực tiếp phun ra.
Cận Quan Quan không nghĩ tới sẽ nhanh chóng như vậy, ngậm vào miệng rồi Hoắc Mộ liền trực tiếp bắn ra, một luồng dịch trắng đυ.c phun vào miệng cô, một đống nồng đậm.
Con người Hoắc Mộ ăn uống vô cùng sạch sẽ, không uống rượu không hút thuốc, càng không biết ăn đồ ăn cay gì, hơn nữa còn trẻ tuổi, cho nên tϊиɧ ɖϊ©h͙ không có bất kỳ mùi vị gì khác thường, Cận Quan Quan trực tiếp nuốt xuống một đống bị phun vào trong miệng.
Sau đó rút côn ŧᏂịŧ của anh ra từ trong miệng cô, lúc rút ra ngoài, có một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn ra, hòa lẫn với nước bọt của Cận Quan Quan, chảy ra ngoài.
Cận Quan Quan thấy nó chảy ra bèn vươn đầu lưỡi liếʍ khóe miệng một cái.
Cô cười hì hì hỏi anh: “Hoắc Mộ, thoải mái không? Bọn họ nói đàn ông bắn tinh chính là lêи đỉиɦ, vừa rồi anh bắn nhiều như vậy, chắc chắn là rất thoải mái nhỉ.”
Hoắc Mộ lấy khăn tay ra lau côn ŧᏂịŧ của mình, sau khi lau xong thì cẩn thận, động tác cực kỳ dịu dàng lau chất lỏng trên miệng Cận Quan Quan: “Ừm, rất dễ chịu.”
Nói xong anh cúi đầu hôn miệng Cận Quan Quan một cái, Cận Quan Quan nghe anh nói thoải mái như vậy, không vừa lòng mà nũng nịu: “Anh xem anh cũng lêи đỉиɦ thoải mái như vậy, nhưng em còn chưa từng lêи đỉиɦ. Em muốn được anh liếʍ tiểu huyệt, chắc chắn cũng rất thoải mái.”
Hoắc Mộ nghe xong lời này của cô, bản thân cô không xấu hổ chứ anh thì ngượng đến độ tai đỏ lên. Nhưng vẫn thẹn thùng nói: “Vậy lần sau anh liếʍ tiểu huyệt cho em, để em cũng thoải mái.”
Cận Quan Quan nghe nói như thế thì vui vẻ, nghe thấy anh nói sẽ liếʍ huyệt cho mình, phía dưới không tự chủ được mà chảy ra một ít chất lỏng.
Nghĩ đến đầu lưỡi của anh đi vào trong huyệt non nớt của cô liếʍ láp, cô lại không chịu nổi kẹp chân lại, phía dưới thật là ngứa ngáy, rất muốn được đầu lưỡi của anh liếʍ.
Mặc quần vào cho Hoắc Mộ rồi hai người về nhà.
Khoảng thời gian Hoắc Mộ và cô ở bên nhau, hai người bọn họ rất ít khi gây gổ. Ngoại trừ nguyên nhân bởi vì ghen tuông chiến tranh lạnh ra, Hoắc Mộ cũng không dám cãi nhau với Cận Quan Quan.
Bởi vì chỉ cần mỗi lần cãi nhau với cô, Cận Quan Quan cuối cùng sẽ dùng những chiêu khiến anh nộp vũ khí đầu hàng. Hoắc Mộ thật sự không có cách nào, không đấu lại mỗi lần cô đều liếʍ cho anh bắn ra.
…
Cận Quan Quan nghe thấy giọng điệu quen thuộc này của anh, ngược lại cảm thấy rất trào phúng, anh dựa vào cái gì mà can thiệp vào việc của cô, lấy thân phận gì, lý do gì mà đến can thiệp vào việc của cô.
Cận Quan Quan cố ý chống lại anh, lấy toàn bộ đồ uống trên kệ hàng này đặt lại vào xe: “Hoắc Mộ, có cần tôi nhắc nhở anh không, hai chúng ta hiện tại không có bất kỳ quan hệ gì, cho nên tôi mua cái gì uống gì thì liên quan quái gì tới anh. Anh lấy thân phận gì mà đến quan tâm tôi? Là thân phận bạn trai cũ hay là thân phận bạn trai cũ cặn bã?”
Hoắc Mộ bị lời này chặn cho á khẩu không nói được gì.
Có điều cũng không thật sự để ý đến cô, cô mua những đồ uống này xong chuẩn bị rời đi, mua một đống đồ, đi tính tiền.
Hoắc Mộ tính tiền trước cô, anh tính tiền xong là đến lượt cô.
Hoắc Mộ không vội tính tiền, đưa thẻ cho nhân viên thu ngân, nói với nhân viên thu ngân đó: “Tính chung hóa đơn với cô ấy.”
Cận Quan Quan còn lâu mới muốn tính tiền chung với anh, cô từ chối anh: “Không cần anh tính chung hóa đơn với tôi, tôi có tiền tôi tự trả.”
Hoắc Mộ đã đưa tấm thẻ cho nhân viên thu ngân rồi.
Nhân viên thu ngân này còn tưởng rằng bọn họ là vợ chồng đang cãi nhau đây, cho nên dự định giúp bọn họ một chút, tự động thanh toán chung cho bọn họ.
Cuối cùng sau khi quẹt thẻ xong trả lại thẻ tín dụng cho Hoắc Mộ còn có hóa đơn, nhét một hộp bαo ©αo sυ vào trong túi mua sắm của bọn họ, chu đáo nói: “Siêu thị chúng tôi đang có hoạt động, mua đồ đủ bao nhiêu tiền thì sẽ tặng đồ với giá tương ứng, khoản tiền mua hàng của anh chị đúng lúc có thể tặng một hộp này.”
Cận Quan Quan vừa định từ chối, nhưng bây giờ nói ra thật sự là quá lúng túng, bởi vì cô ấy đã thả đồ vào trong túi, cũng chỉ có thể đỏ mặt nhận lấy.
Cận Quan Quan thấy mua xong rồi thì định rời đi, Hoắc Mộ xách đồ giúp cô, nói với cô: “Để tôi xách giúp em, em nhiều đồ như vậy, một cô gái như em xách không được.”
Cận Quan Quan vừa định nói mình xách được nhưng nhìn đồ mua cả xe này, cho dù cô có là thủy thủ Popeye thì cũng không thể xách nhiều như vậy. Cô mua nhiều quá… đặc biệt là hờn dỗi anh nên điên cuồng để đồ uống vào trong giỏ mua sắm, một đống đồ uống này vô cùng nặng.
Cô thật sự không xách được nhiều như vậy, cho nên chỉ có thể để cho anh giúp mình, nói một câu cảm ơn: “Vậy anh đưa một cái túi cho tôi đi, không thể để anh xách hết được.”
Hoắc Mộ nghe thấy lời này, lựa chọn cầm một cái túi nhỏ, lấy một chai sữa chua còn có một ít đường đỏ của cô bỏ vào trong túi cô, cộng thêm hộp bαo ©αo sυ kia, cho cô xách cái túi nhỏ này.
Cận Quan Quan: “…” Nhìn cô giống Lâm Đại Ngọc* yếu đuối sao?
(*: Lâm Đại Ngọc, tên tự là Tần Tần, là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng, tác giả Tào Tuyết Cần.)
Cận Quan Quan xách cái túi nhỏ, đi theo sau lưng Hoắc Mộ, hai bên tay của Hoắc Mộ xách theo tất cả đồ đạc, tay của anh vô cùng có sức lực, một mình xách hai túi đồ, hoàn toàn không tốn sức gì nhiều.
Cận Quan Quan chạy theo anh có một loại hoảng hốt, hai người giống như vợ chồng kết hôn ân ái đi ra ngoài mua sắm.
Hoắc Mộ xuống dưới bãi đậu xe, hỏi cô: “Có lái xe tới không?”
Cận Quan Quan lắc đầu: “Không có, nhà tôi cách nơi này không xa, cho nên tôi đi bộ tới.”
Hoắc Mộ bỏ mọi thứ cô mua vào cốp sau xe của mình, gọi cô: “Lên đây đi, tôi đưa em về.”
Cận Quan Quan lười xách nhiều đồ như vậy về, có người đưa về cũng tốt, cho nên theo anh lên xe.
Hoắc Mộ cùng cô ở trên xe chẳng hề nói một câu, sau khi cô lên xe thì trực tiếp báo địa chỉ, bởi vì quá gần nên chỉ chốc lát sau đã đến.
Sau khi Cận Quan Quan xuống xe, nghĩ tới điều gì đó, nói với Hoắc Mộ: “Tôi quên mang chìa khóa rồi. Làm sao đây? Giờ này chắc chắn không còn ai mở khóa nữa. Tôi chỉ có thể về nhà vào ngày mai. Nhưng hiện tại tôi có thể đi đâu chứ?”
Hoắc Mộ:”…”
Cũng giả vờ không biết hiện tại cửa nhà đều dùng khóa mật mã.
Hoắc Mộ nghe cô nói như vậy thì bày mưu tính kế cho cô: “Gọi điện thoại cho bạn trai em nói em không về, bảo anh ta tới đón em, hoặc là trực tiếp đến nhà bạn trai em, ở cùng với bạn trai em.”
Cận Quan Quan: “…” Cô lúng túng cười hỏi anh: “Bạn trai tôi lại đi công tác rồi, cho nên bây giờ không ở đây, nhà anh cách nhà tôi cũng rất gần, có tiện để tôi đến nhà anh không? Anh yên tâm, tôi chỉ ở một đêm, ngày mai về ngay, ngày mai tìm người mở khóa là được rồi.”
Cô muốn hỏi rõ Hoắc Mộ, vợ chưa cưới kia của anh là có chuyện gì, anh rốt cuộc là có vợ hay chưa.