Buổi chiều tan làm về nhà, Cận Quan Quan khóa cửa tiệm áo cưới, nhìn thời gian một chút, cuộc sống của cẩu độc thân chính là buồn tẻ như thế, sau khi tan làm không biết đi đâu, lại về nhà nằm một đêm.
Sau khi cô về đến nhà nằm trên ghế sô pha trầm mặc một lúc, chuẩn bị gọi thức ăn ngoài, kết quả phát hiện vừa nhúc nhích cơ thể là bên dưới như có chất lỏng gì đó chảy ra, cảm thấy không xong cô bèn nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh xem thử, cởϊ qυầи lót ra, kết quả thật bà dì đến thật rồi.
Cô lấy băng vệ sinh trong ngăn tủ ra, ngờ đâu phát hiện đồ trong ngăn tủ chỉ còn lại một miếng.
Cô: “???”
Lần trước sau khi bà dì đến cô định lần sau mua, vậy mà vẫn quên mất. Hiện tại chỉ còn lại một miếng. Cô vốn chuẩn bị gọi đồ ăn ngoài đưa tới, lại nghĩ tới đồ ăn vặt của mình hình như hết rồi nên chuẩn bị gọi đồ ăn vặt, cuối cùng đồ ăn vặt mà mình muốn ăn cũng hết luôn.
Đồ ăn vặt mà cô muốn ăn đều ở siêu thị đặc biệt mới có, siêu thị đó lại không có nghiệp vụ giao hàng.
Cô nghĩ dù sao thời gian cũng còn sớm thế này, thôi thì ra ngoài mua sắm.
Cô đến siêu thị đó đi dạo một vòng, mua một đống băng vệ sinh và đồ ăn vặt, vốn dĩ muốn mua sữa chua, kết quả không ngờ tới là trông thấy…. Hoắc Mộ ở khu vực đông lạnh.
Hoắc Mộ cũng xách theo đồ mua sắm ở chỗ này.
Hai người đối diện chạm mặt nhau như vậy.
Cận Quan Quan lúng túng nuốt nước miếng một cái, không biết có cần chào hỏi hay không.
Cô quá lúng túng đi, sao lại nhìn thấy anh ở chỗ này? Chẳng lẽ anh cũng ở gần đây sao?
Hoắc Mộ lạnh nhạt nhìn cô, vẻ mặt đó giống như là nhìn người xa lạ, ánh mắt không có bất kỳ một chút gợn sóng gì, thấy anh sắp đi, Cận Quan Quan vội gọi anh lại: “Nói thế nào thì chúng ta đã quen biết lâu như vậy rồi, gặp mặt cũng không chào hỏi. Anh đúng là bạc bẽo.”
Hoắc Mộ nghe thấy lời này thì xoay người nhìn cô, giọng điệu tràn ngập ai oán nói: “Chắc không cần đâu, quan hệ trước kia của hai chúng ta, bị bạn trai của em biết dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng thì không tốt.”
Cận Quan Quan: “…”
Bạn trai của cô ở đâu ra chứ? Bạn trai cô thì cũng có, một cây gậy điện có tính không!
Cô lúng túng nói: “Không có việc gì, bạn trai tôi rất thấu tình đạt lý. Hơn nữa, bạn bè bình thường chào hỏi mà thôi, có gì mà dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng?”
Hoắc Mộ buồn buồn “Ồ” một tiếng, muốn rời đi.
Cận Quan Quan cảm thấy mình vẫn không thay đổi được đặc tính giống như chụp ếch, nhìn thấy Hoắc Mộ lúc nào cũng sẽ không tự chủ mà dính lấy, hỏi anh: “Tại sao anh lại mua sắm ở đây? Chẳng lẽ anh sống ở gần đây sao?”
Anh đang chọn rau quả, nghe thấy lời này thì gật đầu ừ một tiếng, lúc trước mua nhà ở nơi đặc biệt lựa chọn, cách không xa khu nhà cao cấp của Cận Quan Quan.
Bởi vì giá cả bên này quá đắt, cho nên anh chỉ có thể vay tiền mua nhà ở.
Dù sao thì tiền đặt cọc đã móc rỗng anh, cần vay tiền người ta.
Cận Quan Quan nghe thấy lời này vô tình hay cố ý đáp lời nói: “Vậy thì thật là khéo, tôi cũng ở gần đây đấy, anh ở đâu?”
“Quốc Tế Đông Thành.”
Cận Quan Quan nhỏ giọng nói một chữ à.
Cảm thấy không khí bây giờ của hai người quá lúng túng, Hoắc Mộ dường như không muốn phản ứng lại với mình, giọng điệu này cũng lạnh lùng nên cô không quấy rầy anh nữa, tự mình lựa chọn độ thả vào xe mua sắm.
Đồ cô mua đều là một vài loại đồ uống.
Cô sợ mập, uống Coca Cola không đường với cả nước chanh và sữa chua.
Số lượng cô mua là cho cả một tháng, vậy nên hơi nhiều.
Hoắc Mộ vốn dĩ muốn giả bộ như không có chuyện gì, không quan tâm đến cô, không để ý tới cô, nhưng thấy cô thả nhiều đồ uống có ga vào xe mua sắm như vậy thì anh lại tức giận.
Không thể nhịn được nữa bèn đi qua đó, cất hết đống đồ uống có ga cô thả vào trong xe đẩy lên lại khu hàng hóa, giọng nói chỉ trích dạy dỗ cô: “Cận Quan Quan, có phải là em không muốn sống nữa không hay là không cần mạng vậy? Cái cơn đau bụng này của em, em còn mua nhiều đồ uống có ga như vậy, nhiều đồ đông lạnh như vậy. Đã đến kỳ sinh lý rồi mà em ăn nhiều đồ lạnh như vậy, đau chết em.”
Cận Quan Quan nghe anh dạy dỗ mình như vậy, chỉ biết chớp chớp mắt nhìn anh, phút chốc quên mất mình định làm gì.
Đây không phải lần đầu tiên Hoắc Mộ chỉ trích cô như thế.
Sau khi cô và Hoắc Mộ ở bên nhau, anh bắt quản cô giống như quản con gái, có một lần bà dì tới, là vào mùa hè, mùa hè thì được rồi, lúc đó chắc chắn phải uống trà sữa, thực sự không được thì cũng phải uống nước chanh! Lúc nghỉ giữa giờ cô cùng các bạn học đi mua trà sữa uống, còn mua trà sữa lạnh, bỏ đá, cô vừa uống một ngụm đã bị Hoắc Mộ trông thấy ngay trước cửa tiệm trà sữa.
Anh đi đến trước mặt cô với khí thế hung hăng, cướp lấy trà sữa của cô ném đi, còn nói một câu: “Đau chết em thì thôi!”
Cô mới nhớ tới ngày hôm qua cô đau bụng kinh, kéo tay Hoắc Mộ, đau chết đi sống lại nũng nịu: “Hoắc Mộ, em đau bụng kinh quá, cảm giác giống như muốn chết rồi. Nghe nói con gái đau bụng kinh sau này không dễ sinh con, anh nói xem nếu em không sinh con, anh còn cần em không?”
Khi đó Hoắc Mộ nhéo lỗ tai cô, bảo cô đừng nói nhảm.
Mặc kệ có thể sinh con hay không, anh đều chọn cô.
Nhưng lúc nghỉ giữa giờ, Hoắc Mộ cầm bình nước của cô đi rót nước cho cả một ngày cho cô, bởi vì sau khi lên lớp sẽ nguội, anh vẫn luôn chú ý tới bình nước của cô, chỉ cần nguội là sẽ lấy đi không cho cô uống, đến khi tan lớp lại đi lấy nước nóng về cho cô uống.
Trong lúc học còn lấy tay đặt ở bụng cô xoa bóp cho cô.
Đã nói với cô rất lâu không thể uống nước lạnh, Cận Quan Quan ngoài mặt đồng ý với anh, kết quả sau lưng lại cùng bạn học đi mua trà sữa uống, ngược lại làm anh tức giận, Hoắc Mộ hai ngày không để ý tới cô.
Sau đó Cận Quan Quan chặn anh ở phòng học, bởi vì ngày đó anh trực nhật, anh về cuối cùng, cho nên lúc bấy giờ trong phòng học không có ai.
Hoắc Mộ một mực không để ý tới cô, lên lớp tìm anh nói chuyện cũng không để ý tới, tan học thì trực tiếp đi về, vất vả lắm mới tìm được cơ hội, đương nhiên là chặn anh ở trong phòng học, đóng cửa phòng học lại.
Cận Quan Quan đi về phía anh nói: “Hoặc Mộ, anh vậy mà không để ý tới em, em quá thất vọng về anh, em phải nói cho anh biết, kết cục của việc không để ý tới em rất nghiêm trọng, thật đó.”
Hoắc Mộ thấy cô tới, không biết cô có ý gì, nhưng thấy cô cười gian trá thì cảm thấy không bình thường, muốn rời đi.
Cận Quan Quan đẩy ngã anh ngồi xuống một cái ghế, sau đó lột quần đồng phục của Hoắc Mộ ngay tại chỗ, ngay tiếp theo qυầи ɭóŧ ở trong cũng cởi xuống, Hoắc Mộ bị hành động lột cả qυầи ɭóŧ này của cô dọa sợ, Cận Quan Quan nhìn em trai hiện tại còn mềm nhũn của Hoắc Mộ cảm thấy rất đẹp mắt.
Hiện tại bọn họ bên nhau còn chưa được mấy tháng, cũng chưa từng “yêu” lần nào, Cận Quan Quan một mực nhắc nhở anh nói có thể đến khách sạn thuê phòng, nhưng Hoắc Mộ kiên quyết không chịu, khăng khăng nói hai người còn nhỏ.
Cận Quan Quan bắt đầu từ cấp ba đã xem truyện người lớn, người bị sách cấm đầu độc, luôn muốn thử xem lêи đỉиɦ là cảm giác gì, nhưng cô cũng chỉ hình dung từ trong sách, chưa hề nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ thật sự, cho nên cô rất muốn nhìn một chút, hiện tại ngược lại để cô có cơ hội, nhìn thấy của Hoắc Mộ.
Dươиɠ ѵậŧ của Hoắc Mộ dài như vậy, bởi vì chưa cứng lên nên hiện tại mềm mềm nằm sấp ở đây, nhưng cho dù là mềm xuống thì độ dài này cũng không nhỏ.
Hơn nữa màu sắc còn là màu hồng, trông rất đáng yêu.
Cô đưa tay sờ một chút, cười vui vẻ nói: “Hóa ra dươиɠ ѵậŧ nhỏ là như vậy.”
Hoắc Mộ nghe thấy chữ nhỏ này cảm thấy lòng tự trọng đàn ông của mình bị đả kích. Nhỏ chỗ nào… bây giờ còn chưa cương đâu.
Cận Quan Quan chỉ sờ một cái, kết quả vật trên tay cô trở nên lớn hơn thêm một vòng, cô giật nảy mình, thật sự trở nên lớn hơn, thật sự đáng sợ.
Sau khi lớn hớn cây gậy kia trở nên thô to, Cận Quan Quan nuốt nước miếng một cái, sau đó đưa tay cầm nó trên tay, cây gậy này càng lúc càng to.
Lớn đến nỗi cô cảm thấy sắp không cầm được nữa, thật là lớn, trong nháy mắt trở nên lớn hơn rồi, hơn nữa lại thẳng tắp, hình dáng khác biệt với lúc cong xuống trước đó.
Lúc đầu mềm nhũn vẫn chưa có gì, hiện tại trở nên to lớn khiến cô sợ hãi, nam nữ làʍ t̠ìиɦ là dùng thứ này cắm vào tiểu huyệt sao? Thô dài như vậy, có bị thọc cho chết không?
Vào cũng không vào được nhỉ, Cận Quan Quan tự tay tách ra nhìn huyệt của mình, một cái lỗ nho nhỏ, làm sao có thể cắm vào được.
Hoắc Mộ nhìn côn ŧᏂịŧ của mình lớn lên sau khi bị cô sờ, nhẫn nhịn đến mức gân xanh đều nổi lên, nới tay của cô ra, không cho phép cô quấy rối: “Quan Quan, buông tay cho anh, em biết em đang làm gì không?”
Cận Quan Quan nhìn anh nhẫn nhịn thành như vậy chắc chắn là nhịn đến sắp nổ tung rồi, muốn bắn ra, cho nên cười rất ngọt nói: “Đương nhiên là biết, em muốn ngậm dươиɠ ѵậŧ cho anh.”
Hoắc Mộ trong nháy mắt đó phảng phất như lỗ tai mình ù đi, anh không thể tin được lời mình nghe thấy là cái gì.
Cận Quan Quan nói lời này với anh ư?
Hoắc Mộ sợ cô làm thật, cho nên muốn đẩy cô ra, nhưng đã trễ rồi. Cận Quan Quan đã bày ra dáng vẻ quỳ trên mặt đất bắt lấy gậy thịt của anh, sau đó lè lưỡi liếʍ chóp đỉnh một cái.
Sau khi bị cô liếʍ một cái, Hoắc Mộ giật thót người, toàn thân căng cứng, anh cảm thấy sắp điên rồi.
Cận Quan Quan không thấy ghét bỏ thứ này của anh, ngược lại cảm thấy cây gậy này rất đáng yêu, bởi trông nó căng đầy, không đen chút nào, cô bóp một cái, phát hiện chỗ qυყ đầυ có chất lỏng gì đó xuất hiện.
Cô lập tức liền ngậm lấy, đầu lưỡi liếʍ một cái.
Cô không có kinh nghiệm, toàn là dựa theo những nội dung trong sách cấm kia, nữ chính thường ngậm luôn vật kia của nam chính vào trong miệng.
Lúc đầu cô muốn khiến anh thoải mái, nhưng không có kinh nghiệm, răng đυ.ng phải.
Hoắc Mộ đau bóp cằm cô nói: “Thu răng lại, đừng dùng răng, dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ là được rồi. Giống như cho em ăn kẹo que vậy, liếʍ vòng quanh.”
Cận Quan Quan nghe lời này giống như hiểu ra được một vài đạo lý, cho nên dựa theo lúc mình ăn kẹo que mà liếʍ lấy.
Một tay cô nắm lấy cây gậy này của anh, đề phòng tuột mất, dươиɠ ѵậŧ ở trong miệng cô lớn thêm một vòng, miệng của cô bị dươиɠ ѵậŧ nhét đầy, sắp ngậm không được nữa rồi, nước miếng chảy ra.
Không có hương vị gì, cô lại ngậm đến có cảm giác say sưa ngon lành.
Hoắc Mộ cảm thấy mình thật sự sắp điên mất rồi, nhìn cô gái mình thích mặc đồng phục quỳ trước mặt anh ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của mình, loại cảm giác về mặt thị giác này đã có thể làm cho anh lêи đỉиɦ.
Tay Cận Quan Quan cũng đang vuốt ve côn ŧᏂịŧ của anh, nước bọt chảy ra trên côn thị anh, hòa trộn với một chút chất lỏng chảy ra của anh.
Hoắc Mộ thoải mái đến mức kiềm chế không được: “Ưm…” Phát ra tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ, trầm thấp gợi cảm.