Gặp Lại Sau Nhiều Năm

Chương 12

Cận Quan Quan trở lại tiệm áo cưới vẫn luôn tâm sự nặng nề, trong đầu toàn là lời mà vừa rồi người phụ nữ kia nói với cô.

Hoắc Mộ không phải là chồng tôi, nó chỉ là em họ tôi, không phải là chồng của cô ấy, chỉ là em họ của cô ấy sao?

“A a a a!” Cận Quan Quan cảm thấy điên mất rồi, trong đầu quanh quẩn những lời này tới tới lui lui tối thiểu mấy trăm lần, cô tức giận vò tóc mình một cái rồi nằm sấp xuống mặt bàn.

Đây là chuyện gì vậy? Nếu như không phải là chồng cô ấy, là em họ cô ấy, nói cách khác hai người bọn họ hoàn toàn không kết hôn, hơn nữa cũng không phải là mối quan hệ vợ chồng chưa cưới.

Hoắc Mộ… thật ra vẫn độc thân sao???

Là ý này sao?

Là cô hiểu lầm ư??

Cận Quan Quan càng nghĩ càng thấy đầu phình to, sự việc sao lại biến thành như vậy, mấu chốt là hiện tại vẫn không thể hỏi rõ ràng ngọn nguồn.

Không có ai cho cô hỏi.

Những nhân viên trong tiệm này chắc chắn cũng không biết, dù sao thì Tiểu Ngọc còn đang yêu đương đấy, vẫn luôn cảm thấy hai người bọn họ vô cùng yêu thương nhau.

Chẳng lẽ cô phải đến hỏi Hoắc Mộ?

Lúc cô đang có suy nghĩ này mở Wechat điện thoại ra, thế nhưng trong nháy mắt nghĩ đến, cô cũng đã kéo anh vào danh sách đen rồi, hiện tại đang nằm trong danh sách đen, sao có thể gửi tin nhắn cho anh?

Nếu như trực tiếp gửi tin nhắn, hình như cũng không đúng lắm, dù sao… trước đó cô oán giận người ta như thế, nói với Hoắc Mộ sau này không được quấy rối cô nữa, kết quả mình đi quấy rối anh, đây là người sao?

Cận Quan Quan suy nghĩ một chút, nhanh chóng hỏi lớp trưởng lớp 12 ở trong nhóm lớp.

Trước đó quan hệ của hai người bọn họ cũng không tệ lắm, chắc có lẽ là sẽ biết.

[Lớp trưởng lớp trưởng, tớ muốn hỏi một chút, mấy năm nay cậu có liên hệ với Hoắc Mộ không? Hiện tại trạng thái hôn nhân của anh ta có phải là độc thân không? Có bạn gái không? Có phải là sắp kết hôn không? Cậu có biết không?]

Sau khi cô gửi Wechat đi thì rất thấp thỏm chờ đợi câu trả lời.

Kết quả bên kia nửa tiếng sau trả lời lại: [Không biết nữa, sau khi tốt nghiệp trung học thì chưa từng liên lạc với cậu ấy, nghe nói sau khi cậu ấy xuất ngoại thì không trở về nữa, không biết cậu ấy có chuyện gì, nói là ra nước ngoài đi học, kết quả ngay cả tất cả mọi người lớp chúng ta cũng cắt đứt liên lạc, cũng không biết bây giờ thế nào rồi, sao vậy, bây giờ cậu thăm dò tin tức của cậu ấy, có phải định quay đầu ăn cỏ cũ không?]

Cận Quan Quan nhìn thấy tin nhắn trả lời này bản thân cũng sợ ngây người, làm sao có thể, sao cô lại quay đầu ăn cỏ cũ chứ?

Năm đó cô là người bị đá có được không?

Nếu cô quay đầu ăn cỏ cũ thì quá mất mặt, cô qua loa trả lời: [A, không phải. Chỉ là đột nhiên nằm mơ thấy kinh hãi ngồi dậy, phát hiện ra có một người như vậy, suy nghĩ hồi lâu chưa nghĩ ra đây là ai, nhớ lại thì nghi ngờ, cho nên trong lòng con gái nhiều chuyện, tò mò hỏi một câu.]

Lớp trưởng: […]

Cận Quan Quan thật sự nhịn không được, cô vốn có tính cách tùy tiện, chỉ cần biết được chút tin tức nhỏ thì cũng phải truy hỏi tận ngọn nguồn gốc rễ, hiện tại không biết, trong đầu tuyệt đối không thoải mái.

Cô nhìn đơn tuyên truyền trên bàn một cái đột nhiên nghĩ đến gì đó, biên soạn một đoạn ngắn gửi vào điện thoại của Hoắc Mộ: [Tin tức tốt, tin tức tốt, giá đặc biệt chào mừng hai năm thành lập của cửa hàng! Online đặt chụp ảnh cưới lập tức giảm 2000 tệ!] Đằng sau bổ sung thêm một liên kết của cửa hàng.

Sau khi cô gửi tin nhắn này đi, chờ đợi mấy phút mới bổ sung thêm một tin: [Ngại quá, ưu đãi của cửa hàng, cho nên gửi hàng loạt gửi đến điện thoại của anh. Cũng chưa nhìn rõ đã gửi, vừa rồi lúc xóa tin nhắn mới nhìn thấy. Có điều rất ưu đãi, nếu lần sau anh còn muốn kết hôn, có thể tới tìm cửa hàng chúng tôi, nể mặt anh là người quen sẽ giảm 10% cho anh.]

Cận Quan Quan thấy bên kia chưa trả lời, cảm thấy mình thật là ngớ ngẩn, cô muốn tìm chủ đề trò chuyện với anh nhưng không có gì để nói, miễn cưỡng cũng không có kết quả gì.

Cô cho rằng anh sẽ không trả lời, kết quả tin nhắn mới của điện thoại nhảy ra, cô sợ đến mức lập tức nhấn mở màn hình. Là của Hoắc Mộ: [Không cần, đời này sẽ không kết hôn nữa, em giữ lại tự mình dùng đi.]

Cận Quan Quan: “…”

Cô muốn hỏi anh, người vợ kia của anh có phải là không phải vợ của anh hay không? Có phải anh còn chưa kết hôn không? Bây giờ có phải anh còn độc thân không?

Cô có nhiều điều muốn hỏi anh như vậy, nhưng lại thiếu mất một thân phận để hỏi.

Cũng buồn cười.

Cận Quan Quan coi như thôi không trả lời nữa.

Tin nhắn mới của Wechat nhảy ra, tin nhắn mới của lớp trưởng vừa mới hỏi han, hỏi cô: [Đúng rồi, Quan Quan, cậu hỏi tớ chuyện này khiến tớ nhớ lại, năm đó Hoắc Mộ thi đậu đại học Thanh vì sao không đi học? Bây giờ chẳng phải tớ đang làm giảng viên ở trường cấp 3 của chúng ta sao? Khoảng thời gian trước gặp được chủ nhiệm lớp 12 trước đó của chúng ta, nhắc đến chuyện này thầy ấy còn canh cánh trong lòng. Khi đó Hoắc Mộ thi đậu đại học Thanh nhận được học bổng toàn phần, toàn tỉnh chúng ta chỉ có một mình cậu ấy không chịu thua kém như thế, nếu thật sự đi học ở nơi đó, có tiền đồ rồi làm vẻ vang cho trường chúng ta cũng tốt.]

Cận Quan Quan cau mày nghi ngờ, ngón tay nhấn trên bàn phím trả lời: [Anh ấy thi đậu đại học Thanh hồi nào? Anh ấy căn bản không điền nguyện vọng trường này nha? Anh ấy đã sớm chọn trường học ở nước ngoài, xuất ngoại du học rồi.]

Bên kia gửi một vẻ mặt nghi ngờ: [Làm sao có thể chứ? Năm đó lúc cậu ấy điền nguyện vọng tớ ở ngay bên cạnh cậu ấy nên nhìn thấy mà, lúc nộp lên không thể đổi nữa, nguyện vọng 1 của cậu ấy chính là đại học Thanh này, hơn nữa nguyện vọng thứ hai là Đại học Khoa học và kỹ thuật Hoa Trung, giống nguyện vọng của cậu như đúc đấy, khi đó tớ còn trêu chọc cậu ấy đây là dự định cùng cậu có đôi có cặp, vui kết liền cành đấy, một người lạnh lùng như cậu ấy, tớ cho rằng cậu ấy không biết cười kìa, lúc ấy khi tớ trêu chọc cậu ấy, nhìn thấy cậu ấy cười rất vui vẻ.]

Cận Quan Quan nhìn thấy tin nhắn trả lời này, cả người hoàn toàn mông lung, đầu vù vù một cái không vận hành được nữa.

Năm đó anh… giống như mình, cũng điền nguyện vọng vào trường này sao?

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, những lời châu ngọc năm đó anh nói, cô ghi hận nhiều năm như vậy không thể nào nhớ nhầm được.

“Cận Quan Quan, đừng ngu ngốc nữa, lời nói tôi lừa cô cô cũng tin cho được. Sao tôi lại học chung trường đại học với cô được chứ? Tôi hoàn toàn không định thi trường trong nước, nguyện vọng cũng hoàn toàn không điền giống cô, cô không nhìn mình xem có trí thông minh gì, tôi có trí thông minh gì, cô cảm thấy tôi có thể sẽ giảm cấp bậc xuống cùng cô lấy tiền đồ của mình ra làm loạn sao? Cơ hội trong nước không tốt bằng xuất ngoại du học, tôi vốn chuẩn bị ra nước ngoài đi học, cho nên vẫn luôn chuẩn bị xin xuất ngoại ra nước ngoài, bên kia đã trả lời rồi. Đơn xin của tôi đã thông qua rồi, ngày mai bắt đầu lên máy bay, ra nước ngoài du học.”

Lời nói năm đó của anh tàn nhẫn như vậy, thế nhưng dựa theo lời lớp trưởng nói, rõ ràng, rõ ràng là như nhau, anh và mình thi cùng một trường đại học, vì sao anh lại lừa cô chứ?

Cô muốn hỏi Hoắc Mộ cho rõ ràng, rốt cuộc là vì sao? Vì sao có nhiều chuyện không giống như cô nghĩ như vậy, đến tột cùng là vì sao.

Lời anh nói năm đó có phải là thật không.

Thế nhưng, cô do dự đấu tranh rất lâu vẫn không hỏi, chỉ có thể điểm nhiên như không có gì xảy ra.

Cô đã không còn là Cận Quan Quan của năm đó, tuổi tác dưới sự lắng đọng của thời gian càng ngày càng già, cô cũng càng ngày càng nhát gan, sớm đã không còn sự khinh cuồng, một trái tim nhiệt huyết của thời tuổi trẻ và tinh thần nghiêm túc không sợ mất mát đó.

Cô bây giờ, phập phồng thấp thỏm bị thời gian lắng xuống, vừa nhát gan vừa sợ hãi, cũng không còn sự dũng cảm của năm đó nữa.