Dư Phi Nhứ là chị họ của Hoắc Mộ, bởi vì gần đây bị một tên đàn ông xấu bám theo nên bảo anh cùng cô ấy đi chụp ảnh cưới, gạt gã kia rằng mình đã kết hôn rồi, chị họ có ân với anh, vì để trả lại phần ân tình này, anh đã đồng ý.
Sau khi anh ra tù, mặc dù không đi tìm Cận Quan Quan, nhưng luôn luôn ở sau lưng nhìn cô, điều tra cô, đối với việc cô làm gì đều rõ như lòng bàn tay.
Biết cô sau khi tốt nghiệp mở một tiệm áo cưới, cho nên anh đặc biệt chọn tiệm áo cưới này, chính là muốn xem thái độ của Cận Quan Quan đối với anh.
Xem hai người bọn họ có cơ hội quay lại hay không… Xem Quan Quan, có còn thích anh hay không.
Anh cảm thấy tất cả đều nắm trong lòng bàn tay, nhưng lại thất bại trên người bạn trai cô.
Anh gấp gáp hỏi cô, có bạn trai hay không.
Lần trước ở khách sạn, anh cho rằng Cận Quan Quan nói đùa, thế nhưng lần này phát hiện ra, hình như không phải là nói đùa.
Anh cực kỳ muốn biết có phải là có bạn trai thật hay không, bởi vì nếu có bạn trai thì hai người bọn họ đời này đều không có khả năng nữa, hai người bọn họ không thể quay lại bên nhau nữa.
Đáp án của cô, là có.
Cho nên, hai người bọn họ thật sự không thể nào nữa.
…
Hoắc Mộ về đến nhà đã là đêm khuya, hai năm nay anh vì nhanh chóng dốc sức làm nên công ty mà thường xuyên thức đêm đến hai ba giờ sáng mới về. Anh muốn rút ngắn khoảng cách với Quan Quan, muốn đợi đến lúc bản thân trở nên ưu tú rồi lại xuất hiện. Cho nên mấy năm nay anh vô cùng khó khăn, cộng thêm áp lực, cơ bản là ngủ không được.
Anh về tới căn hộ nhỏ trong tòa nhà mà mình mua, anh nhìn chỗ ở nhỏ bố cục đen trắng, rơi vào sự cô đơn vô biên.
Anh mua căn nhà nhỏ này, còn là vay tiền để mua.
Trái ngược với Cận Quan Quan, căn biệt thự cô ở mấy năm trước bố mẹ đã sớm mua cho cô, hiện tại dựa theo phân số tăng giá thị trường đã có giá trị hơn ngàn vạn rồi.
Anh phát hiện ra, anh có cố gắng thế nào cũng không đuổi kịp.
Anh vào phòng ngủ cởϊ qυầи áo ra, sợi dây thun trên tay cũng tháo xuống.
Năm năm nay anh vô cùng thích sợi dây thun này của mình, từ sau khi Cận Quan Quan đeo sợi dây thun này lên cho anh thì anh chưa từng tháo ra, ngoại trừ lúc tắm rửa gặp nước sẽ bị hỏng, cho nên hiện tại còn giữ gìn vô cùng tốt.
Mấy năm anh ở trong tù, đều dựa vào cái này để chống đỡ.
Anh đi vào tắm rửa rồi đi ra, nhìn ảnh chụp của mình và Quan Quan trên tủ đầu giường.
Anh lấy tấm ảnh xuống.
Trong hình là hình ảnh hai người mặc đồng phục, lúc hai người chụp hình tốt nghiệp, Cận Quan Quan lấy máy ảnh ra, để các bạn học chụp hình giúp bọn họ, nhân lúc chụp hình mà hôn trộm anh, ảnh chụp thu lại khoảnh khắc này.
Vào lúc đó, anh còn đang ước mơ, cùng Quan Quan đi học cùng một trường đại học, nguyện vọng thứ hai của anh là điểm số của Quan Quan có thể đậu được, nếu như Quan Quan thi kém, anh sẽ cùng cô đi học ở trường đại học thấp hơn một bậc.
Nếu như năm đó không xảy ra sự việc như vậy, anh và Quan Quan, có phải đã có thể luôn ở bên nhau không, hiện tại đã kết hôn rồi, trải qua cuộc sống của vợ chồng son.
Nghĩ như vậy anh châm chọc cười một tiếng, hốc mắt không khỏi đỏ lên.
Anh hít hít mũi, nhịn xuống sự xúc động muốn khóc.
Anh dọn dẹp quần áo, móc ra một chiếc qυầи ɭóŧ ở túi trên của âu phục, là qυầи ɭóŧ buổi trưa Cận Quan Quan nhét vào chỗ này của anh.
Lúc trưa đưa cho anh còn ướt dầm dề, qυầи ɭóŧ chảy đầy nước.
Hiện tại đã khô rồi, nhưng vết tích trên đó vẫn còn, hơn nữa mùi hương này chưa tan đi.
Anh nghĩ tới cảnh tượng hương diễm khi trưa, chuyển động yết hầu một cái.
Không nhịn được, đặt cái qυầи ɭóŧ này lên mũi ngửi một cái, là mùi của cận Quan Quan.
Mùi hương này có thể khiến anh mê muội.
Anh ngửi mùi dâʍ ŧᏂủy̠ của chiếc qυầи ɭóŧ, ngay sau đó cự long lập tức nhô lên, cứng ngắc.
Anh ngồi bên giường, cởϊ qυầи và qυầи ɭóŧ xuống, móc cự long ra ve vuốt trong tay, trong đầu tưởng tượng đến lúc hai người bọn họ điên cuồng làʍ t̠ìиɦ vào năm năm trước, thứ này của anh cắm vào trong miệng huyệt của Cận Quan Quan mạnh mẽ ra vào trong cô, sự ấm áp và chặt chẽ của miệng huyệt của cô, sự ấm áp chặt chẽ đó nuốt lấy anh, sít sao cắn chặt anh, kẹp lấy anh, thoải mái đến mức anh tê dại cả da đầu.
Anh nghĩ đến sự dễ chịu thoải mái khi côn ŧᏂịŧ bị Cận Quan Quan ngậm trong miệng, đầu lưỡi nhỏ của cô liếʍ mυ'ŧ phía dưới anh, anh thoải mái tựa như sẽ lập tức nộp vũ khí đầu hàng, nghĩ đến loại khoải cảm đó, nhanh chóng vuốt ve.
Anh bắn không ra, đặt qυầи ɭóŧ của Cận Quan Quan lên trên côn ŧᏂịŧ của anh, giống như là bị huyệt non mịn của cô sít sao bao lấy, về mặt thị giác đạt được sự thỏa mãn.
Lúc này mới bắn ra, đều bắn lên trên chiếc qυầи ɭóŧ này.
Trong đầu anh đều là hình ảnh điên cuồng thọc vào rút ra huyệt non mịn của Cận Quan Quan, lúc có thể bắn ra, trong miệng gọi tên cô: “Quan Quan -----”
…
Cận Quan Quan cảm thấy gần đây mình có chút cố gắng đến quên cả ăn uống.
Mỗi ngày trước kia cô đều ngủ đến hai ba giờ chiều mới dậy, sau đó lại ngơ ngơ ngác ngác xem phim, ăn thức ăn ngoài, một ngày cứ thế trôi qua.
Nhưng gần đây ngày ngày đều muốn đi làm, quả thật cũng là vì ngủ không được, lúc nào cũng trằn trọc không yên, nên mỗi ngày đi làm quẹt thẻ đúng giờ, hôm nay khi đi làm vừa vặn nhìn thấy vợ của Hoắc Mộ tới.
Cô ấy tự mình đến tiệm áo cưới lấy ảnh chụp, lần trước nói không cần chỉnh sửa, cửa hàng bọn họ đã trực tiếp rửa ảnh cưới mà lần trước bọn họ chụp rồi, chỉ đợi bọn họ tới lấy.
Hiện tại Dư Phi Nhứ tới lấy, nhìn ảnh cưới một chút, cảm thấy không tệ gật đầu: “Được đấy, ảnh cưới này tôi rất hài lòng, kỹ thuật của cửa hàng các cô không tệ, tôi đã chuyển khoản cho các cô rồi, tôi đi trước đây.”
Dư Phi Nhứ mang ảnh cưới đi, Cận Quan Quan nhìn một cô gái như cô ấy mang theo ảnh cưới nặng nề, khung hình cưới này là đồ tặng, vô cùng lớn, thế là cô nhanh chóng đi qua đỡ giúp cô ấy: “Để tôi giúp cô.”
Dư Phi Nhứ nói câu cảm ơn, hai người cầm theo ảnh cưới đi ra ngoài, bỏ vào trên xe của Dư Phi Nhứ.
Dư Phi Nhứ lại nói câu cảm ơn.
Cận Quan Quan trả lời không có gì, nhưng nhìn ảnh cưới lên ghế phụ, Cận Quan Quan cười hỏi cô: “Hôm nay là cuối tuần, chồng cô sao không đi cùng cô?”
Dư Phi Nhứ đóng cửa xe lại, cũng cười trả lời cô: “Cô hiểu lầm rồi, người cùng tôi đi chụp ảnh cưới không phải là chồng tôi, nó là em họ tôi mà thôi.”
Cận Quan Quan: “???”
Cận Quan Quan hoàn toàn ngổn ngang trong gió, cũng không hiểu được lời của cô gái này là có ý gì?
Dư Phi Nhứ giải thích một câu như vậy xong thì lên xe rời đi, Cận Quan Quan còn muốn hỏi lại mà ngờ đâu người đi mất rồi.
Cô… con mẹ nó, không thể hỏi nhiều thêm một chút rồi mới đi sao?
Cận Quan Quan cảm thấy suy nghĩ của mình bây giờ chao đảo rất nghiêm trọng, cũng không biết là có chuyện gì.
Hoắc Mộ… không phải là chồng cô ấy, là em họ của cô ấy??
Cho nên hai người bọn họ không có kết hôn.
Không đúng, nếu không phải thật sự muốn kết hôn, thế sao có thể làm như vậy.
Đây là chụp ảnh cưới mà!