Đầu lưỡi linh hoạt khuấy đảo trong miệng huyệt của cô, lúc anh biết cô sắp đến rồi thì tốc độ đột nhiên tăng nhanh thọc vào rút ra, tốc độ nước chảy đã không theo kịp tốc độ mυ'ŧ của anh, thuận theo cằm của anh chảy đến trên ống quần anh.
Quần tây màu đen đã nhiễm không ít dâʍ ŧᏂủy̠ của cô, một mảng màu tối ướt dầm dề ở nơi đó.
Cận Quan Quan bị liếʍ láp thật sự không chịu nổi, kẹp đầu của anh càng chặt hơn, thật sự là rất dễ chịu, Hoắc Mộ có ý đồ muốn đưa cô lêи đỉиɦ, đầu lưỡi không ngừng lại, đưa tay đến trên viên thịt của cô, bóp lấy âʍ ѵậŧ sưng đỏ lên của cô, sau hai lần kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Cận Quan Quan chịu không nổi thét a lên một tiếng, cô muốn buông Hoắc Mộ ra, cô có cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ muốn tiểu.
Lâu lắm rồi cô không có được loại cảm giác tinh tế này, cô không hiểu muốn tiểu này chính là sắp lêи đỉиɦ rồi, hay là mình thật sự sắp tiểu, sợ tiểu vào miệng anh, cho nên muốn đẩy anh ra.
Hoắc Mộ thấy cô buông đầu anh ra thì biết cô sắp phun ra rồi, lần đầu tiên khi anh liếʍ cho cô, Cận Quan Quan không biết kiểu bị liếʍ còn có thể phun ra âm tinh này gọi là lêи đỉиɦ, cho nên lúc cảm thấy mình sắp tiểu thì đẩy anh ra, nằm trên giường đột nhiên một luồng nướ© ŧıểυ phun ra, thứ nước y đúc tinh tế phun ra, cô còn tưởng là mình đái dầm mất mặt nên đã khóc òa lên.
Hiện tại Hoắc Mộ biết được cô sắp tới rồi, giữ lấy chân của cô, để cô phun nước vào trong miệng anh.
Cận Quan Quan không có cách nào đẩy anh ra, chỉ có thể phun vào miệng anh, một luồng sảng khoái ra ngoài, Hoắc Mộ nuốt toàn bộ nước mà cô phun ra.
Cô tới rồi, đầu giống như bắn pháo hoa, lâu rồi không có sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ thoải mái thế này, dư âm lêи đỉиɦ của cô vẫn còn, cho nên cô hơi híp mắt lại, một bộ dáng vẻ mệt mỏi.
Cô cực kỳ thoải mái, hiện tại không nói nổi một lời nào.
Ngồi ở trên vô lăng này cũng không dễ chịu, cho nên Hoắc Mộ kéo chân cô một cái, để cô ngồi trên đùi mình, bây giờ bên dưới còn đang chảy nước ướt dầm dề, lông tóc dính phải không ít nước, làm như vậy nước trên ống quần tây của anh đều chảy xuống đến trên chân anh.
Hoắc Mộ nhíu mày nhìn cô, lấy tay của cô sờ lên trên đùi của mình, giọng nói khàn đi trêu chọc cô nói: “Thấy không, em thoải mái như vậy, ra đầy cả ống quần tôi. Bây giờ trong miệng tôi đều là mùi vị dâʍ ŧᏂủy̠ của em. Thoải mái như vậy? Hiện tại có phải cô bé ngứa ngáy lắm không, có cần tôi cᏂị©Ꮒ em không?”
Cận Quan Quan không trả lời anh, nhưng đôi mắt đỏ hồng cũng không biết có phải là đang chỉ trích anh hay không.
Tay Hoắc Mộ bóp trên âʍ ѵậŧ của cô, miệng huyệt vẫn bởi vì vừa rồi mở ra mà chưa khép lại, anh lấy ngón tay ra, đặt trên mép thịt này của cô lượn vòng, chỉ là không cắm vào, làm cô bé của cô ngứa hơn, hỏi cô: “Cận Quan Quan, trả lời vấn đề của tôi. Em nói cho tôi biết có phải em thật sự có bạn trai hay không, em nói cho tôi biết tôi sẽ cắm vào em. Để em dễ chịu, hiện tại cô bé chắc chắn là rất ngứa ngáy, rất muốn có cái gì đó cắm vào, đúng không?”
Cận Quan Quan nhìn anh áo mũ chỉnh tề, làm hành động bỉ ổi như vậy, muốn đè đầu anh lên mặt đất mà ma sát, nhớ tới tay anh tiếp tục đặt ở phía dưới của cô sờ mó, cho nên lấy tay anh ra, cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh nói: “Tôi có bạn trai hay không? Chuyện này bây giờ anh còn nghi ngờ sao? Chẳng lẽ trong mắt anh tôi rác rưởi như thế? Rời khỏi anh là tôi không tìm được bạn trai nữa sao? Có điều may mà anh nhắc nhở tôi, tôi mới nhớ tới hôm nay bạn trai tôi về rồi, tôi đúng lúc có thể tìm anh ấy cắm vào tôi, không làm phiền đến cây gậy đã từng quấy nhiễu người phụ nữ khác của anh, tôi không có hứng thú lắm, mới vừa rồi được anh liếʍ, tôi quả thật rất thoải mái, bây giờ bên dưới ướŧ áŧ, đúng lúc tìm bạn trai tôi cũng không cần bôi trơn nữa, có thể trực tiếp thọc vào rút ra, cảm ơn anh nha.”
Cận Quan Quan không hề gì nói xong thì muốn ngồi dậy.
Hoắc Mộ rất tức giận đè lấy chân cô không cho đi, sắc mặt dần dần trở nên rất khó coi: “Cận Quan Quan, tôi hỏi lại em một câu, có phải em thật sự có bạn trai không? Điều này rất quan trọng, trả lời tôi, có phải em thật sự có bạn trai không?”
Cận Quan Quan thấy vẻ mặt anh như thế, bị anh hù dọa cho mất mật.
Cơ thể cô run run, tiếp tục cậy mạnh cười: “Làm sao? Tôi còn lừa anh à? Chẳng lẽ trong lòng anh ngay cả bạn trai tôi cũng không có được? Ngại quá, chị đây mấy năm qua có rất nhiều bạn trai làm cho thoải mái, vừa khéo người gần đây vô cùng thích, đừng cho là tôi ra rồi thì cho anh cᏂị©Ꮒ, cho rằng tôi không có ai cần nên mới đói khát.”
“Hoắc Mộ, anh giấu giếm bạn gái anh ra đây thân mật với tôi như vậy, bạn gái anh có biết không? Từ khi nào mà anh lại biến thành người như vậy? Vì sao anh lại biến thành dáng vẻ hiện tại? Tôi cùng lắm là cho rằng anh chỉ lạnh lùng. Nhưng làm thế nào cũng không nghĩ tới, anh lại đa tình đến mức độ này. Xem ra phong thủy ở nước ngoài thật là tốt, nuôi dưỡng anh thành như vậy.”
“Bạn gái anh nhìn rất dịu dàng, dáng dấp còn xinh đẹp như thế, là kiểu anh thích. Đối xử tốt với bạn gái anh đi, đừng có mà chân đạp mấy thuyền nữa. Năm năm trước là tôi ngốc, tôi ngây thơ, cho nên mới đần độn cho anh đùa giỡn, nhưng cũng không đại biểu cho việc hiện tại tôi vẫn giống năm năm trước, còn có thể tặng không tới cửa, tôi hiện tại có cuộc sống của tôi, tôi cũng có bạn trai rồi, cho nên xin anh đừng quấy nhiễu tôi được không?”
Hoắc Mộ lúc đầu chăm chú giữ lấy chân của cô, nghe thấy lời này thì thả lỏng tay, buông cô ra.
Cận Quan Quan đi đến bên cạnh ghế lái, chuẩn bị mặc qυầи ɭóŧ và quần jean của mình vào.
Cô vốn dĩ muốn mặc qυầи ɭóŧ, nhưng phát hiện ra cái qυầи ɭóŧ này vừa rồi dính chất lỏng của cô, hơn một nửa đã ướt rồi.
Qυầи ɭóŧ ướt như thế, cô cũng không muốn mặc vào nữa, cho nên, Cận Quan Quan đưa cái qυầи ɭóŧ này cho anh, đặt trên đùi anh: “Cái qυầи ɭóŧ này đã thành như vậy rồi, cũng là kiệt tác của anh, cho nên tặng anh, lần trước quần lọt khe của tôi cũng bị anh lấy đi nhỉ. Nếu anh đã đói khát đến thế, có loại sở thích này, thích lấy qυầи ɭóŧ của phụ nữ, vậy tôi sẽ tốt bụng tặng cái này cho anh, chiếc này tốt hơn cái lọt khe kia, ít nhất đây đều là dâʍ ŧᏂủy̠ của tôi, anh có thể từ từ ngửi rồi bắn súng.”
Cận Quan Quan nói xong, kéo quần jean lên ra khỏi cửa xe đi mất.
Sau khi Cận Quan Quan rời đi, Hoắc Mộ mở cửa sổ xe để làm tan đi mùi vị bên trong, anh cũng không muốn ngửi mùi của người phụ nữ này nữa.
Cảm thấy bực bội, anh châm một điếu thuốc, nhìn chằm chằm Cận Quan Quan ở bên ngoài đón xe rời đi.
Anh bỗng nhiên rất hối hận.
Hối hận bản thân sao lại chủ động tìm Cận Quan Quan.
Sao lại không có cách nào khắc chế suy nghĩ muốn tiếp cận cô, mặc kệ là trước kia hay là hiện tại.
Anh luôn không rõ ràng thân phận của mình, anh và Cận Quan Quan, sinh ra đã bắt đầu định trước khác nhau một trời một vực.
Anh là con của gái điếm, anh ra đời đã không vẻ vang.
Anh còn có tiền án, anh đâm người ta bị thương, anh đã ngồi tù ba năm.
Chỉ lấy bất kỳ một tội danh nào ra cũng đều là tội không thể tha.
Anh làm sao xứng với cô gái tốt như Quan Quan.
Anh không nên chủ động, không nên.
Không nên để bản thân mất kiểm soát, lúc nào cũng cảm thấy mình cố gắng một chút, cố gắng thêm một chút thì anh có thể ở cùng Quan Quan.
Nhưng có một số việc, từ khi sinh ra đã định trước là bất hạnh.