Cậy Quân Sủng

Chương 27: Đánh gãy chân

Còn chưa đến nơi, Minh Trăn đã buồn ngủ, gần như là sắp ngủ thϊếp đi rồi.

A Trăn lúc ngủ thoạt nhìn cũng rất đáng yêu.

Có lẽ vì thời tiết quá nóng, mấy ngày nay Minh Trăn chỉ mặc y phục màu trắng, bởi vì trang phục đơn giản lại càng làm nàng phát ra vẻ xinh đẹp.

Ninh Đức công chúa và Gia Hàn huyền chúa một người được xưng là đệ nhất mỹ nhân, một người được xưng là đệ nhị mỹ nhân, Minh Huệ thật muốn dẫn Minh Trăn ra ngoài cho các nàng nhìn một cái, xem ai mới thật sự là tiểu mỹ nhân.

Chỉ tiếc Ninh Đức công chúa có lòng ghen tị sâu nặng, Gia Hàn nhìn thì thanh cao vô tâm nhưng cũng không dễ chọc. E rằng sau khi nhìn thấy Minh Trăn thì hai người phụ nữ có lòng ghen ghét sâu nặng này sẽ dùng biện pháp nào đó không nên dùng, làm cho Minh Trăn chịu khổ.

Cho dù Minh Huệ không thích Minh Trăn lớn lên xinh đẹp hơn chính mình, nhưng Minh Trăn là người trong nhà, chỉ có người trong nhà mới có thể bắt nạt. Nếu người ngoài bắt nạt Minh Trăn mà nói, vậy tương đương với bắt nạt toàn bộ Minh gia, Minh Huệ thân là đích nữ, để ý nhất chính là thể diện và danh vọng của cả gia tộc.

Không biết Minh Trăn nằm mơ thấy cái gì, trong miệng khẽ lẩm bẩm vài từ.

Minh Huệ nghiêng đầu lắng nghe.

Ước lượng [1]? Ước lượng cái gì?

[1] Từ ‘ước lượng’ (掂下) đọc là ‘dian xia’ phát âm giống với từ ‘điện hạ’ (殿下) đọc là ‘dianxia’. Ở đây A Trăn gọi là ‘điện hạ’ nhưng Minh Huệ lại nghe nhầm thành ‘ước lượng’.

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, trán của Minh Huệ và Minh Trăn đυ.ng vào nhau, hai người đau đến nước mắt lưng tròng.

Minh Huệ vô cùng tức giận, chất vấn xa phu: “Phía trước đã xảy ra sự tình gì?”

Xa phu trả lời: “Xe ngựa của Tần Vương điện hạ đi qua nơi này, chúng ta chỉ có thể nhường đường.”

Cơn tức của Minh Huệ lúc này mới tiêu tan. Nếu là người bình thường, dựa theo tính tình của nàng ấy, nhất định phải đi xuống làm loạn một chút, nếu là Tần Vương —— Minh Huệ cũng không nghĩ muốn lấy trứng chọi đá.

Trước đây nàng đã từng xem phần thể hiện của Tần Vương ở trên võ đài, nàng định đi xem thế tử Khang Vương, nhưng vô tình thấy Tần Vương rút mười mũi tên với một cung, mũi tên xuyên qua hồng tâm, nàng kinh ngạc suýt chút nữa rớt cằm.

Người ngoài còn nói trong tất cả các binh khí, thuật bắn cung của Tần Vương là tầm thường nhất, vì Tần Vương không thích cung tiễn. Minh Huệ xuất thân từ một võ tướng thế gia, không phải người ngoại đạo nên đương nhiên biết để làm được như vậy có bao nhiêu khó. Sau đó lại nghe được một ít chuyện Tần Vương hàng địch tàn nhẫn như thế nào, cho nên mỗi lần bắt gặp Tần Vương xuất hành, nàng cũng không dám nói gì quá đáng.

Một là sợ Tần Vương sẽ biến mình thành bù nhìn với một cung mười tiễn, hai là sẽ gây rắc rối cho phụ thân và ca ca, ba là sẽ ảnh hưởng đến vị hôn phu của mình, dù sao Khang Vương thế tử cũng không phải là người nhàn hạ, hắn ở trong triều có thực chức, cũng có chuyện lui tới với một đảng Tần Vương.

Minh Trăn xoa trán: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không có chuyện gì,” Minh Huệ nói, “Tần Vương vừa mới đi qua chỗ này thôi, cũng không biết hắn định làm gì, ngươi đừng lo lắng, khu vực này căn bản là lãnh thổ của hắn, không ai dám làm gì ở đây, chờ lát nữa ngươi đội mũ có màn che vào đi ra ngoài, tuyệt không có người không có mắt trêu chọc ngươi. “

Minh Trăn cũng không định đi ra ngoài chơi, trong xe ngựa có chậu băng, hơi lạnh, bên ngoài vừa nóng, lại có mặt trời, còn không bằng ở trong xe ngựa vui vẻ ngủ một chút.

Nàng vẫn luôn lười biếng không muốn động.

Minh Huệ lòng đau như cắt đưa cho Minh Trăn mười lượng bạc: “Muốn ăn cái gì thì tùy tiện mua một chút đi, không đủ thì ghi sổ, đừng nói ra tên ta, báo tên của ca ca ta, vượt qua năm trăm lượng thì báo tên phụ thân ta, ngươi hẳn là cũng tiêu không được nhiều như vậy đi?”

Minh Trăn lấy tay khăn bao bạc, cười ngọt ngào: “Được ạ, cảm ơn tỷ tỷ.”

Đi đến phía trước, Minh Huệ bước xuống xe ngựa, mang theo nha hoàn của mình đi xuống thuyền, hướng ra giữa hồ.

Minh Trăn vén rèm lên, lặng lẽ nhìn thoáng qua bên ngoài.

Xa xa là một cái hồ lớn, trong hồ có rất nhiều hoa sen, nơi không có hoa sen lá sen chính là một đường thủy, có thể đi thuyền nhỏ đến giữa hồ.

Giá lên thuyền không hề rẻ, một người hai mươi lượng bạc, tính cả nha hoàn, nên căn bản chỉ có những tiểu thư công tử của những gia tộc giàu có mới có thể ở đây uống rượu mua vui.

Bởi vì chỗ đình giữa hồ và ao sen này, cách Ngọc Hồ không xa còn có một tửu lâu rất lớn, còn có một ít tiệm đồ cổ, tiệm mỹ phẩm, tiệm trang sức, tiệm binh khí, tiệm may gì đó.

Thiên Cầm cùng Tân Dạ nhìn thấy Minh Trăn lén nhìn bên ngoài, hai nàng cũng cười: “Cô nương muốn đi xuống dưới một chút không? Đến nơi này cũng không cần sợ, coi như là quay về nhà mình.”

Trong kinh thành có một ít sản nghiệp lớn, sau lưng không có khả năng không ai chống đỡ. Cửa hàng bên này cơ hồ đều là thủ hạ của Tần Vương, tai mắt đông đảo, hiểu rộng bốn phương, cũng thu thập được tốt tin tức cùng tình báo của nhiều nơi.

Minh Trăn không muốn động, nàng lắc lắc đầu: “Quên đi, ta ở trong xe ngựa ngủ một chút. Tiền tỷ tỷ cho, các ngươi cầm đi mua một ít ăn ngon.”

Mười lượng bạc rất nhiều, đồ ăn ngon gì đó đều có thể mua được. Minh Trăn không hay đi ra ngoài, chính nàng cũng không biết cần tiêu bao nhiêu tiền, cho nên mới đưa bọn nha hoàn như vậy.

Thiên Cầm phân phó Tân Dạ đi một ít đồ tốt.

Minh Trăn đang ngủ ngon lành, đôi mắt cong cong, không biết mơ thấy gì, khóe môi cũng tự nhiên mà cong lên.

Tân Dạ mua đồ về, vén rèm lên chỉ thấy Minh Trăn đang dựa trên đệm mềm ngủ say. Nàng đem số bạc còn lại bỏ về bọc, nhìn Thiên Cầm nói: “Tần Vương điện hạ cũng ở bên này, ta thấy một vài ám vệ, thuận miệng hỏi vài câu.”

Thiên Cầm cầm một khối đường lá sen nếm thử: “Có nói cho bọn họ, cô nương của chúng ta cũng ở đây, điện hạ rảnh có thể qua nhìn một chút không?”

“Hôm nay điện hạ muốn gặp một vị khách quý, tuyệt đối không có khả năng đến đây.” Tân Dạ lại lấy một túi tiền khác ra, cười thần bí, “Ngươi đoán chủ tiệm bánh cho cái gì?”

A Trăn thích ăn đường, bình thường ăn đều đến chỗ này mua, một vài chủ tiệm ở mặt ngoài là người làm ăn, trên thực tế có một ít đều xuất thân là ám vệ, biết được một số chuyện của Tần Vương.

Chẳng hạn như người mở cửa hàng bán đường này biết trong phủ có một cô nương được Tần Vương xem như trân bảo, Tần Vương còn nuôi dưỡng cô nương này vô cùng duyên dáng, hắn cũng biết được Tân Dạ là nha hoàn của cô nương, mỗi tháng đều sẽ mang những món điểm tâm ngon nhất cho nàng ăn.

Thiên Cầm nhìn thấy một sấp ngân phiếu: “Ngươi lấy tiền của hắn làm cái gì?”

Tân Dạ nói: “Ngươi thật sự chỉ nghĩ hắn mở một cửa hàng điểm tâm nhỏ kiếm một chút tiền thôi sao? Bọn họ thay điện hạ chúng ta ngầm làm rất nhiều việc, ngân phiếu là hắn hiếu kính cô nương, nói là cô nương du ngoạn, trên đường nhìn trúng cái gì thì cứ tùy tiện lấy.”

Thiên Cầm cảm thấy đau đầu: “Cô nương chúng ta còn hiếm lạ cái gì? Quên đi, nhớ báo cho Lý Phúc công công, người này cũng coi như có năng lực, chính là đầu cơ trục lợi quá mức.”

Phía sau, Minh Trăn cũng xoa mắt tỉnh ngủ, nàng mơ mơ màng màng vén rèm lên, gọi Thiên Cầm một tiếng, Thiên Cầm đút một viên đường vào miệng nàng: “Cô nương làm sao vậy?”

Minh Trăn nói: “Không có việc gì, ta uống nước.”

Thiên Cầm đỡ nàng đi ra, đội mũ có màn che cho nàng: “Đi đến tiểu trúc Thính Vũ ngủ một lát đi, nơi này dựa vào Ngọc Hồ, phong cảnh giúp ngủ ngon, tỉnh dậy cũng thoải mái.”

Minh Trăn đi theo, bên này dựa vào hồ, kết cấu cực kỳ tinh xảo, cũng là gian phòng tốt nhất, ngồi ở bên cửa sổ, nàng loáng thoáng có thể nhìn thấy đình giữa hồ ở đối diện.

Đúng lúc có một con thuyền nhỏ ở bên dưới đi qua, Minh Trăn loáng thoáng có thể nghe được phía dưới có người nói chuyện.

“Quận chúa [2], người lẻn ra ngoài để công chúa một mình đối mặt với Lục tiểu thư Minh gia, chỉ sợ hai người sẽ đánh nhau.”

[2] Ở chương trước tác giả có để Gia Hàn là huyện chúa, nhưng chương này có chỗ tác giả lại viết là quận chúa, để thống nhất mình sẽ chuyển hết thành quận chúa nha.

Một thanh âm có chút lạnh lẽo lọt vào tai: “Sợ cái gì, Minh Huệ cũng không phải đứa ngốc, nào dám đánh nhau với Ninh Đức.”

Nha hoàn rất bất đắc dĩ: “Ninh Đức công chúa nói chuyện thật sự khó nghe, Minh gia cô nương ở nhà cũng rất được nuông chiều, bị mắng đến máu chó đầy đầu, sao nàng có thể chịu được? Huống hồ, đắc tội chỗ An Quốc Công với Hoàng Hậu cũng không có gì tốt.”

“Vậy thì có liên quan gì đến ta?” Gia Hàn từ từ thở dài, “Là ta buộc các nàng đánh nhau sao?”

Nha hoàn: “….”

Vốn là tính cách của Ninh Đức công chúa và Minh Huệ cũng hợp nhau, nếu không phải Gia Hàn châm ngòi thổi gió, làm sao có thể có nhiều mâu thuẫn như vậy?

Nha hoàn cũng không dám nhiều lời, chỉ nói: “Tần Vương điện hạ ở trong này, ngài ấy hẳn là sẽ không gặp người, người biết mà, hắn luôn luôn lạnh lùng.”

Ánh mắt của Gia Hàn cũng trở nên buồn bã: “Hắn sở dĩ biến thành như hôm nay, đều là bởi vì ta, bằng không vì cái gì mà vẫn chưa thành thân. Lúc ấy trên cung yến, hắn nhìn chằm chằm ta rất lâu, hiển nhiên là rung động với ta, đáng tiếc hai nhà chúng ta như nước với lửa, ngay cả cơ hội để nói chuyện cũng không có.”

Nha hoàn: “……”

Nàng sợ nhất chính là để Tráng Võ hầu biết được Gia Hàn lén gặp Tần Vương, liên lụy đến chính mình, sẽ đánh gãy chân mình. Nhưng tính tình của Gia Hàn, nàng cũng vô cùng kiên quyết, cho nên chỉ có thể kiên trì đi theo.

Minh Trăn đi xuống thò đầu ra xem xét, Thiên Cầm nhanh chóng nắm tay nàng quay về: “Không phải buồn ngủ sao? Mau nằm xuống đi.”

Minh Trăn nói: “Ta nghe các nàng nói chuyện, nói đến điện hạ.”

Thiên Cầm nhìn nhìn bên ngoài, phía dưới đều là nước, sao có thể có người? Sợ là cô nương bị ảo giác rồi.

“Không có ai.” Thiên Cầm nói, “Mau đi ngủ.”

Kỳ Sùng ở bên cạnh chờ người, người lại chậm chạp không đến, người này thật ra cũng không phải người khác, chính là ca ca ruột kỳ quái kia của Minh Trăn.

Cách mười năm, Giang Vương điện hạ lại một lần nữa đến kinh thành của Lăng triều.

Kỳ Sùng đợi nửa canh giờ, Lý Phúc thấy sắc mặt hắn càng ngày càng trầm liền ghé đến nói vài câu: “Giang Vương điện hạ vẫn luôn như thế, không ai dám khinh mạn,cũng đã quen làm mưa làm gió ở đất Ly. Minh Trăn cô nương đang ở tiểu trúc Thính Vũ, sao điện hạ không đi trêu chọc Minh cô nương một chút?”

Tiểu cô nương mềm nhũn, bị người trêu chọc liền rơi nước mắt, trên đời này còn gì vui bằng.

Kỳ Sùng đột nhiên nhớ tới đêm qua, Minh Trăn một bên chảy nước mắt một bên khóc thút thít nói chuyện.

“Đi.” Kỳ Sùng nói, “Nói với Giang Vương một câu, muốn gặp bổn vương thì chờ thêm nửa tháng nữa đi.”

Lý Phúc: “….Rõ.”

Sau khi lên bờ, Gia Hàn cũng thấy được thân ảnh quen thuộc, mặt nàng ửng hồng lên. Nàng ở ngay bên cạnh tiểu trúc Thính Vũ, mắt thấy Kỳ Sùng sắp đến, tim nàng đập mạnh, đột nhiên nắm chặt tay nha hoàn.

Móng tay sâu đâm vào da thịt, máu từ tay nha hoàn chảy ra.

Bởi vì chung quanh cũng có người, nàng không dám ở trên đường tùy tiện đáp lời, cho nên vào tiểu trúc Thính Vũ, thật không ngờ, vậy mà tần Vương cũng đi vào!

Bên trong im lặng đến cực điểm, gần như là không có người, tùy tùng của Tần Vương đều trông coi ở bên ngoài, chỉ có Lý Phúc bên cạnh theo tới.

Gia Hàn vịn tay nha hoàn, gặp đối phương đi ngang qua mình, Long Tiên Hương nhàn nhạt bao phủ bốn phía, áo choàng nhẹ nhàng bao quanh, thân hình cao lớn đĩnh bạt, ngọc bội bên hông rũ xuống va chạm với cái quạt, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Nàng thật sự nhịn không được, mở miệng gọi một tiếng: “Tần Vương điện hạ….”

Kỳ Sùng hờ hững quay đầu lại, nhìn thấy một thân ảnh bình thường mà không thú vị, hồi tưởng một chút, hẳn là người hàng năm vẫn đi theo bên người Ninh Đức.

Gia Hàn thấy đối phương không trả lời, nhất thời sắc mặt ửng đỏ: “Hôm nay thời tiết vô cùng tốt, thần nữ muốn mời điện hạ cùng lên uống rượu.”

Lý Phúc biết Kỳ Sùng đối với nữ nhi của các vị đại thần đều hiểu biết không nhiều lắm, hắn nhẹ giọng nói: “Đây là nữ nhi của Tráng Võ hầu, Gia Hàn quận chúa.”

Chính là vị Tráng Võ hầu ở tiền tuyến cũng không quên tham ô quân lương cướp bóc của dân chúng, cũng là Tráng Võ hầu mà trong nhà hào nô ở bên ngoài đánh chết dân chúng, cường thú dân nữ. Về phần chuyện ngày thường của Gia Hàn, Lý Phúc cũng nghe được, Ninh Đức công chúa hiện tại ngang ngược kiêu ngạo như thế này, cũng có một nửa công lao của Gia Hàn.

Kỳ Sùng cười như không cười, đánh giá Gia Hàn một phen, nàng một thân áo trắng, đầu cài trâm ngọc, miếng ngọc bội trên áo có giá trị xa xỉ, có thể thấy nó được làm rất tỉ mỉ, đơn giản lại thanh sạch. Chỉ tiếc là đã dính vô số máu của bao người.

Thật sự dơ bẩn.

Ánh mắt hắn lạnh như băng, giống như mãnh thú xưng vương, cảm giác áp bách dường như làm cho người ta muốn quỳ gối dưới chân, phủ phục xưng nô.

Gia Hàn lắp bắp mở miệng: “Thần nữ…. Thần nữ biết, gia phụ đã nhiều lần đắc tội điện hạ, thần nữ cũng không đồng ý việc làm thường ngày của gia phụ, thầm muốn xin lỗi điện hạ.”

Nàng cũng không dám nhìn ánh mắt sâu thẳm uy nghiêm của Kỳ Sùng, thầm nghĩ ngày đó Tần vương chỉ cần một tiễn đã đâm xuyên qua trái tim của bạch hổ, nghe nói da hổ đã bị lột, có lẽ cũng muốn ghi danh chiến công vĩ đại của Tần vương.

Phong thái này, mới là người xứng đôi với nàng.

Lý Phúc nói: “Quận chúa mời trở về đi, điện hạ đang có chuyện quan trọng.”

Lúc lên lầu, Lý Phúc buồn bực nói: “Phụ thân của nàng có biết nàng làm chuyện như vậy không? Việc này truyền ra ngoài thì thật đáng xấu hổ, nếu bên ngoài mà đồn ra thì không có cô nương nào nghĩ người trong sạch.”

Nhưng cho dù bình thường Kỳ Sùng làm việc tàn nhẫn, cũng không xuống tay tính kế cả phụ nữ và trẻ em của đối phương.

Kỳ Sùng nói: “Nếu A Trăn gạt cô đi ra ngoài, thay cô xin lỗi cừu địch, để cô biết được ——”

Lý Phúc lạnh run: “Ngài muốn đánh gãy chân của Minh cô nương sao?”

Kỳ Sùng: “. . . . . .”

Cực cực khổ khổ nuôi dưỡng mười năm mới nuôi được thành bộ dáng hiện tại, nuôi lớn Minh Trăn không phải là chuyện dễ dàng, nếu thật sự để nàng ở trong thôn trang hoặc là ở trong hậu viện của An Quốc công phủ, chỉ sợ một lần mắc bệnh thì nàng đã sớm không còn.

Đánh gãy chân lại càng không thể. Nhốt trong l*иg sắt khiến cho nàng không chạy được mới là cách làm chính xác.