Minh Trăn còn đang ngủ, hơn nữa nàng còn đang ngủ rất say, nàng đưa lưng về phía Kỳ Sùng, Thiên Cầm lo lắng khi ngủ Minh Trăn sẽ cảm thấy không thoải mái khi tóc bị đè nặng, cho nên nàng vén hết toàn bộ mái tóc lên trên, vì vậy khi Kỳ Sùng tiến vào liền nhìn thấy một đoạn cổ nhỏ và trắng như ngọc.
Mềm mại mà lại trắng như tuyết, y phục cũng là màu trắng nhưng lại không nổi bật bằng làn da của nàng.
Kỳ Sùng nhéo nhéo gáy của Minh Trăn.
Ngón tay hắn lạnh như băng, bởi vì trời nóng, Minh Trăn đang ngủ có ra chút mồ hôi, cho nên không tự giác được mà cọ cọ vào tay của Kỳ Sùng.
Trong mơ nàng cũng mơ thấy thời tiết rất nóng, A Trăn ôm một khối băng, cả người cảm thấy vô cùng thoải mái.
Bởi vì cảm thấy thoải mái, khóe môi Minh Trăn hơi nhếch lên độ cong tuyệt mỹ, Kỳ Sùng cảm thấy tiểu cô nương của mình so với đám người lộn xộn bên ngoài quả thực đáng yêu hơn rất nhiều.
Rốt cục Minh Trăn cũng mở mắt ra, nàng dụi dụi mắt: “Điện hạ, người tới rồi sao?”
Bởi vì đang nằm, nàng chỉ có thể nhìn thấy cái cằm đẹp mắt của Kỳ Sùng, cho nên Minh Trăn liền nhanh chóng ngồi dậy, giơ tay ôm lấy vòng eo của Kỳ Sùng cọ cọ hai má trên người hắn: “Vừa rồi ta nằm mơ còn mơ thấy điện hạ đó.”
Minh Trăn thật sự không muốn rời xa Kỳ Sùng một chút nào.
Nàng đã xem Kỳ Sùng thành người mà nàng trân trọng và yêu quý nhất, địa vị của những người khác trong lòng nàng cũng không thể so sánh được với Kỳ Sùng. Giống như huynh trưởng, cũng càng giống một vị trưởng bối khiến cho người ta phải kính trọng.
Kỳ Sùng nói: “Mơ thấy cái gì?”
Minh Trăn ngẩng mặt lên nói: “Mơ thấy điện hạ cho A Trăn ăn đá bào, A Trăn rất vui vẻ.”
Thì ra là muốn ăn đá bào.
Kỳ Sùng sờ trán Minh Trăn, quả thật là ra chút mồ hôi, hắn lấy chiếc khăn tay bên người Minh Trăn, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán nàng, lúc sau khăn tay từ từ đi xuống cũng lau chiếc cổ tinh tế của Minh Trăn.
Nàng ngủ một giấc cảm thấy thật là nóng.
Kỳ Sùng phân phó cho nha hoàn bên cạnh: “Mở cửa sổ ra.”
Thiên Cầm cùng Tân Dạ lo lắng Minh Trăn sẽ trèo đến gần cửa sổ, mặt bên này dựa vào hồ nước, trèo lên thật sự rất dễ ngã xuống đó, cho nên vừa rồi mới đóng lại, trong phòng lúc này mới có chút nóng.
Minh Trăn lắc lắc cánh tay của Kỳ Sùng: “Có được không ?”
Mắt phượng của Kỳ Sùng nhìn Minh Trăn: “Ngươi cảm thấy sao?”
“A Trăn cảm thấy có thể.” Minh Trăn hướng về phía Lý Phúc nói: “Công công đi lấy một bát đá bào lớn cho A Trăn đi, ta muốn một bát thật lớn.”
Lý Phúc: “…” Tiểu tổ tông à làm ơn tha cho hắn đi.
Minh Trăn bò đến trên đùi, tay treo trên cổ Kỳ Sùng: “Điện hạ…..”
Lý Phúc vờ như không thấy. Minh cô nương có sở trường là làm nũng, mười lần làm nũng thì có đến chín lần thành công, hắn cảm giác Tần vương chắn chắn rất thích.
Bằng không cũng không đến mức lúc nào cũng níu kéo Minh cô nương, nhìn ánh mắt trông mong khẩn cầu của tiểu cô nương: “Chỉ được ăn một chút.”
Kỳ Sùng cầm lấy tay nàng, quét ánh mắt liếc Lý Phúc một cái: “Còn không đi chuẩn bị?”
Lý Phúc mang theo hai nha hoàn ra khỏi phòng. Tuy rằng hắn cảm thấy A Trăn luôn bị điện hạ ăn rất đáng thương…. Nhưng thành thật mà nói, trong khoảng thời gian Minh Trăn rời đi, Lý Phúc cảm thấy mình còn đáng thương hơn.
Thiên Cầm kinh ngạc hỏi: “Công công, người gầy đi phải không?”
Lý Phúc lắc lắc đầu: “Đừng nhắc đến nữa, tâm tình điện hạ gần đây không tốt, bên ngoài không biết đã chết bao nhiêu người rồi.”
Thiên Cầm nói: “Nguyện nghe kỹ càng.”
Lý Phúc thở dài một hơi: “Dạo gần đây quan viên phạm tội nhiều, trong tình huống bình thường thì đều giáng chức ngay lập tức, nhưng gần đây điện hạ đều hạ lệnh gϊếŧ hết. Không có Minh cô nương bên cạnh, lòng dạ của người cũng trở nên cứng rắn lạnh lùng hơn.”
Thiên Cầm nhớ rõ khi Minh Trăn còn nhỏ thường sinh bệnh, có đôi khi một lần sốt chính là kéo dài mấy ngày liền. Kỳ Sùng vì cầu phúc, gia tăng phúc phận cho Minh Trăn nên đã tha thứ một số tội nhẹ.
Thiên Cầm nói: “Điện hạ đối với ai cũng đều lạnh lùng, nhưng lại coi cô nương như hòn ngọc quý trên tay, việc này thật ra cũng không có gì lạ.”
Lý Phúc nói: “Ngày đó chính tay điện hạ bắt được tai mắt của Sở gia, ngươi không nhìn thấy hình phạt nặng như thế nào đâu, máu từ trên cầu thang chảy xuống dưới, chảy thành hàng trăm lớp. Điện hạ đi ngang qua, vốn chỉ nhắc nhớ một câu dọn dẹp chỗ máu này cho sạch sẽ, Minh cô nương nhìn thấy máu sẽ sinh bệnh, lúc sau đột nhiên nhớ ra Minh cô nương đã đi rồi, sắc mặt người lập tức lạnh đi. Người ra lệnh đem thi thể của những người này xử lý một chút rồi đưa đến Sở gia gửi cho Sở đại nhân, không biết biểu tình của Sở đại nhân khi nhận được một cái hộp toàn thịt người lạnh như băng sẽ như thế nào.”
Hai người nói xong, đồng thời cũng yêu cầu nhà bếp của tiểu trúc Thính Vũ chuẩn bị một bát đá bào cho Minh Trăn ăn.
Sau khi Minh Trăn được như ý nguyện, nàng vui vẻ cầm bát đá bào vui vẻ thưởng thức, bên trong bát là vụn đá bào tưới nước ô mai, óng ánh trong suốt, ngoài ra còn có sơn tra [1] nghiền, nho ướp lạnh, vụn hạt phỉ và hạt thông.
[1] Sơn tra: Hay còn gọi là táo gai. (Hình ảnh cuối chương)
Minh Trăn vui vẻ ăn còn Kỳ Sùng ngồi nhìn nàng.
Tiểu cô nương thực sự rất dễ thỏa mãn, khen nàng một câu, cho nàng ăn đồ ăn ngon là nàng có thể vui vẻ được ngay.
Trước khi nàng ăn hết, Kỳ Sùng đã ra lệnh cho Thiên Cầm thu lại bát.
Tay cầm bát đá bào của Minh Trăn mát lạnh, đôi mắt đặc biệt sáng ngời vì vui vẻ. Mới vừa rồi không cẩn thận, cổ tay áo của Minh Trăn dính đầy nước ô mai ướt thành một mảng.
Kỳ Sùng kéo Minh Trăn qua, cuốn cổ tay áo của nàng lên từng chút từng chút một, để lộ cánh tay trắng nõn, băng cơ ngọc cốt, xắn lên đến tận nửa cánh tay.
Cảnh xuân mơ màng, lúc này đã cuối hè, nhưng lại cảm nhận được sắc xuân vô biên.
Minh Trăn cũng lấy tay chạm vào nơi bị bẩn, lành lạnh, nàng vội vã lấy khăn lau tay, cũng lau chỗ áo bị bẩn.
Kỳ Sùng nói: “Con mèo nhỏ ở dơ.”
Minh Trăn cho rằng Kỳ Sùng ghét bỏ mình cho nên thề son sắt đảm bảo: “Lần sau nhất định sẽ không như vậy nữa.”
Lúc này, người ở bên ngoài thông báo tin tức cho Lý Phúc, Lý Phúc nghe xong sắc mặt thay đổi, vội vàng gõ gõ cửa truyền tin tức lại cho Kỳ Sùng biết.
Thời điểm Kỳ Sùng nghe xong, cánh cửa đang đóng lại bị gõ mạnh.
Minh Trăn tò mò hỏi: “Là ai vậy?”
Kỳ Sùng tháo trâm cài ra khỏi mái tóc dài của nàng, mái tóc đen lập tức rũ thẳng xuống, rơi ở bả vai nàng một ít, cũng rũ trên giường. Hắn ấn Minh Trăn vào trong lòng mình,rồi nhàn nhạt nói: “Đừng nhúc nhích, càng không được lộ mặt ra, A Trăn có hiểu không?”
Lúc cần nghe lời Minh Trăn vẫn luôn vô cùng nghe lời, nàng gật đầu đáp: “A Trăn đã hiểu.”
Cửa tự nhiên bị đẩy ra, có người phe phẩy cây quạt tiến vào: “A……. Có phải tiểu vương đã quấy rầy chuyện tốt của Tần Vương rồi không?”
Kỳ Sùng ôm Minh Trăn vào lòng, ngữ khí lạnh lùng đến cực điểm: “Ngươi thấy sao? Giang vương, đây chính là địa bàn của cô, ngươi cũng thật to gan.”
Tác phong hành sự của Ngu Hoài Phong chính là như vậy, Kỳ Sùng cũng biết cả nhà bọn họ đều có bệnh thần kinh, làm ra chuyện gì cũng không có gì khó hiểu.
Thời điểm khi còn ở Ly quốc, Ngu Hoài Phong là một trong hai vị vương ở đó, Ly vương lại thập phần yêu thương đứa cháu này của mình, có thể nói đãi ngộ của Hoài Phong ở Ly quốc cũng không khác biệt mấy so với hoàng đế của Lăng triều.
Nếu đã là hoàng đế, bình thường đương nhiên không cần phải cố kị điều gì, từ trước đến nay luôn làm theo ý mình, muốn làm cái gì nhất định phải làm cho bằng được.
Ngu Hoài Phong đeo mặt nạ, mới vừa rồi hắn cảm thấy hơi xấu hổ, bất quá da mặt hắn dày, rất nhanh có thể khôi phục lại dáng vẻ cười nói: “Thật có lỗi. Tiểu vương chỉ là nghe nói Tần vương phải mấy ngày sau mới bằng lòng gặp lại, nhất thời nóng vội, liền ra lệnh cho người hỏi thăm xem ngài đã đi đâu. Hiện tại đã có lời giải thích, tiểu vương đến muộn là có lý do riêng, điện hạ có nguyện ý nghe một chút không?”
Hai người có thân phận tương xứng, Ngu Hoài Phong nhìn thì có vẻ như bất cần đời, trên thực tế lại rất thông minh, rất thích việc tính kế người khác.
Kỳ Sùng nói: “Rửa tai lắng nghe.”
“Việc liên quan đến một cuộc làm ăn giữa Yên Quốc cùng quý triều [2] vào năm ngoái, nói vậy chắc Tần vương cũng biết, Yên Quốc đã chế tạo một số lượng binh khí lớn và vận chuyển chúng đến nước của ngài. Năm ngoái, đơn vũ khí này đã bị bọn cướp trộm đi, trên thực tế không phải như thế —.”
[2] Tức là triều đình của Kỳ Sùng giống như “quý quốc” là nước bạn.
Chuyện này thực ra liên quan đến chính sự nội bộ của Lăng triều, Kỳ Sùng không hiểu Ngu Hoài Phong từ chỗ nào lại biết được tin tức này. Chỉ xét từ tin tức này, Ngu Hoài Phong chắc chắn không phải là một nhân vật bình thường.
Những năm gần đây, mạng lưới tình báo do Ngu Hoài Phong lập nên đã phát triển vô cùng lớn.
Nhưng tin tức này quả thực rất có lợi cho Kỳ Sùng, bởi vì kẻ cấu kết với nước khác nuốt số tiền khổng lồ này chính là một trong những gia tộc lớn ủng hộ Sở gia.
Kỳ Sùng nói: “Ta không biết thì ra quyền lực của Giang vương đã xâm nhập vào các nước nhỏ bên cạnh.”
“Đâu có đâu có.” Ngu Hoài Phong phe phẩy cây quạt, “Không bằng một nửa của Tần vương.”
Hai người cùng hợp tác đôi bên đều có lợi, kỳ thực đây cũng không phải đầu tiên hai người họ cùng làm việc.
Kỳ Sùng lại mở miệng: “Giang vương có không ít tin tình báo, không biết là đã tìm được vương nữ hay vương tử của quý quốc chưa?”
Nghĩ đến đây, ánh mắt Dư Hoài Phong nháy mắt liền ảm đạm, cười khổ nói: “Có Tần vương hỗ trợ, ta vẫn không tìm thấy, mấy năm nay càng tìm không thấy. Sau khi nói chuyện với ngự y, ta cũng không dám nuôi hi vọng.”
Kỳ Sùng nheo mắt: “Ồ?”
“Tiểu vương lúc trước đã xem thường rồi, phụ vương vì khống chế người nên đã hạ kỳ độc cho người, khi mang thai tiểu vương vẫn còn tốt, cổ độc chưa xâm nhập, nhưng cái thai nhi kia, cổ độc đã sớm xâm nhập kinh mạch, đứa nhỏ sinh ra vốn đã yếu ớt, từ trong bụng mẹ mang theo một thân bệnh, căn bản không thể nuôi được.” Ngu Hoài Phong bất đắc dĩ nói, “Đây có lẽ là lí do vì sao tiểu vương tìm mãi cũng không thể tìm thấy nàng ấy.”
Kỳ Sùng cảm nhận được hô hấp của người trong l*иg ngực mình yên ổn thật lâu, sợ là vừa mới nghe một ít chuyện rối loạn nàng nghe không hiểu liền ngủ rồi.
Hắn giữ bả vai Minh Trăn, để nàng có thể ngủ thoải mái hơn một chút: “Giang vương vẫn còn đang tìm sao?”
“Đương nhiên còn muốn tìm, đây là cốt nhục của Ngu gia chúng ta, chỉ cần chưa có tin tức bất hạnh được xác thực, tiểu vương ta sẽ tiếp tục phái người đi tìm.” Ngu Hoài Phong nhìn chăm chú vào hành động của Kỳ Sùng, liền nhìn ra được hắn đối với người nữ tử trong vòng tay của mình thực sự yêu thích, “Hài tử của Ngu gia chúng ta, tiểu vương liếc mắt một cái chắc chắn có thể nhận ra ngay.”
Ngu gia là gia tộc đời đời có vẻ đẹp tuyệt sắc, người một nhà lớn lên đều giống nhau. Mẫu thân của Ngu Hoài Phong cũng là một mỹ nhân xinh đẹp khác hẳn nhiều nét đẹp phổ thông, bất luận là đứa nhỏ giống ai đều dễ dàng phân biệt, thật sự không được nữa thì sẽ dùng máu để nhận thân.
Điều mà Ngu Hoài Phong lo lắng nhất chính là đệ đệ muội muội của hắn lớn lên ở một nơi xa xôi hẻo lánh nào đó, không cha không mẹ, làm cho người ngoài dễ dàng bắt nạt, hoặc là cũng gặp những rủi ro kỳ lạ. Theo thời gian ngày càng trì hoãn, mấy năm nay, Ngu Hoài Phong ra lệnh cho người tìm kiếm nhiều nhất chính là địa điểm bắn pháo hoa.
Trong những năm qua Kỳ Sùng hỗ trợ hắn không ít, hai người xem như là cũng hỗ trợ nhau, Ngu Hoài Phong biết rằng ở Lăng triều chỉ có Kỳ Sùng mới có khả năng mò được kim đáy bể.
Cảm xúc của hắn rất nhanh đã khôi phục, đôi mắt sáng rực rỡ nhìn về phía nữ tử đang nằm trong lòng Kỳ Sùng.
Nữ tử này thoạt nhìn thân hình cực kỳ nhỏ bé và yếu ớt, khung xương nhỏ bé, mái tóc như mực xõa ra, ngoan ngoãn ngồi trên đùi Kỳ Sùng, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào ngực Kỳ Sùng, có lẽ là do rụt rè, hoặc là do bản thân Kỳ Sùng đối với những thứ thuộc về mình có tính chiếm hữu quá lớn nên không cho người ngoài nhìn thấy.
Khả năng cao thì nguyên nhân đến từ phía của Kỳ Sùng. Ngu Hoài Phong và Kỳ Sùng mấy năm nay thường xuyên tiếp xúc với nhau, một người đàn ông như Kỳ Sùng nắm trong tay quyền lực to lớn, tâm tư của nam nhân này lại quá nặng, người mà hắn đã coi trọng, tuyệt đối sẽ không lộ ra ngoài.
Không có ai sẽ phơi bày điểm yếu của chính mình ra bên ngoài.
Mùi hương trong phòng có vẻ quen thuộc, Ngu Hoài Phong nói: “Lại là hương hoa mẫu đơn, giống hệt tiểu công chúa hồi đó, các ngươi đều thích loại hương này? Nhưng thật ra lại không dễ dàng gặp được.”
Kỳ Sung rũ mắt xuống, che giấu ác ý trong ánh mắt.
Có lẽ Minh Trăn không nên là của hắn, người tin tưởng, người nàng không muốn rời xa cũng không nên là hắn. Nhà họ Ngu đã tìm Minh Trăn nhiều năm như vậy, nếu Minh Trăn trở về, Ngu Hoài Phong cũng sẽ đối xử thật tốt với nàng. Người mà Minh Trăn luôn miệng gọi ca ca phải là Ngu Hoài Phong mới đúng.
Chỉ có điều — Kỳ Sùng càng thích chiếm lấy. Ngu Hoài Phong có tiếc nuối cũng được, nhớ nhung người thân của mình cũng thế, tìm kiếm khó khăn hay mệt mỏi như thế nào, Kỳ Sùng cũng sẽ không có khả năng chắp tay nhường đi.
Đây là thuộc về Kỳ Sùng, là thứ duy nhất mà Kỳ Sùng có.
“Chỉ là hương liệu tầm thường thôi.”
“Ồ, ta đột nhiên nhớ tới tiểu vương chính là người đã phá hủy chuyện tốt của Tần vương.” Ngu Hoài Phong dùng ánh mắt chứa ý cười của mình nhìn về phía Kỳ Sùng, “Người được Tần vương coi trọng, chắc chắn phải là một giai nhân khuynh thành.”
Trên địa bàn này, người không thể chọc đầu tiên là Kỳ Sùng, người thứ hai chính là nữ nhân của Kỳ Sùng.
Nếu Kỳ Sùng yêu mến, Ngu Hoài Phong cũng không tiện hỏi xem rốt cuộc là mỹ nhân như thế nào mà có thể thu hút được ánh mắt của một nam nhân tàn nhẫn như Kỳ Sùng. Nếu nhìn từ bóng dáng nho nhỏ của nữ nhân này, không khó để đoán ra là một tiểu mỹ nhân nhỏ nhắn yếu ớt.
Hai người lại bàn bạc một ít việc, Ngu Hoài Phong còn có chuyện quan trọng khác, không có nhiều thời gian cùng uống trà với Kỳ Sùng, tối nay cũng phải tiến cung dự tiệc, cho nên vội vàng rời đi.
Khi Ngu Hoài Phong rời đi, Minh Trăn mới dụi dụi đôi mắt tỉnh lại, nàng vốn dĩ không hề ngủ say mà chỉ mơ màng thϊếp đi: “Giọng ca ca vừa rồi rất dễ nghe, giống như giọng của điện hạ vậy.”
Hoàn toàn không giống với Kỳ Sùng, không cách nào so sánh được, giọng Kỳ Sùng là lãnh đạm trầm thấp, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi cùng tôn kính, người kia thì âm nhu lại mang theo ý cười, càng lộ ra vẻ hiền hòa, làm cho lỗ tai người ta cảm thấy tê dại.
Kỳ Sùng nhéo cằm Minh Trăn: “Thật sao?”
Minh Trăn còn nghiêm túc trả lời: “Thật nha.”
Kỳ Sùng nhéo nhéo vành tai Minh Trăn: “Lỗ tai A Trăn hư rồi, cho nên mới nghe lầm.”
Vành tai nàng mềm nhũn, hơn nữa còn mềm mại đáng yêu, màu sắc phiếm hồng, khiến người ta vô cùng yêu thích.
Minh Trăn bị niết vành tai liền cảm thấy thân thể mềm nhũn, hơn nữa còn cảm thấy hơi ngứa.
Nàng quả thực rất nhạy cảm, có một số nơi không thể chạm vào.
Ngón tay Kỳ Sùng mang theo đầy vết chai mỏng vì dùng đao, đây là một đôi tay đã quen dùng các loại vũ khí, thon dài tuyệt đẹp, khớp xương rõ ràng, là một đôi tay có thể gϊếŧ người vô hình, nhìn như không để ý lại chứa đầy sức lực, một kích chí mạng.
Hiện giờ Kỳ Sùng đang nắm trong tay quyền thống trị nửa thiên hạ, nắm trong tay trọng binh quyền lực lớn, nhưng lúc này lại nhẹ nhàng miết vành tai Minh Trăn, trong sự dịu dàng lại mang theo sự nuông chiều không thể tả: “A Trăn còn chưa xỏ lỗ tai.”
Minh Trăn cảm thấy hơi ngứa, muốn đẩy Kỳ Sùng ra: “Ta sợ đau, điện hạ, thật ngứa nha, người không cần nhéo lỗ tai A Trăn nữa, A Trăn rất không vui.”
Kỳ Sùng đột nhiên cắn vành tai nàng, một tay nghịch nghịch mái tóc dài đen nhánh của nàng, tay kia ôm lấy eo Minh Trăn để tránh cho nàng ngã xuống vì trọng tâm không ổn định.
Minh Trăn sững người trong giây lát.
Nàng cũng không biết mình đã nghe được cái gì, có lẽ cái gì cũng không nghe thấy, trong trường hợp này, Kỳ Sùng sẽ không nói chuyện.
Điều duy nhất nàng có thể cảm nhận được là cảm giác bị cắn nhẹ ở vành tai.
Giống như biến thành con thỏ trắng nhỏ đáng thương, bị con mãnh hổ cắn một ngụm, yếu ớt nằm trong miệng mãnh thú, ngay cả sức giãy giụa cũng không có, thậm chí không thể kêu được thành tiếng.
Đối phương không chỉ muốn uống máu thịt tươi ngon của nàng mà còn muốn đem da thịt mềm mại nuốt vào bụng, tất cả mọi thứ đều muốn.
Nam nhân có du͙© vọиɠ chiếm hữu mạnh mẽ, đồng thời là người mà Minh Trăn tín nhiệm và lưu luyến không muốn rời xa, nàng vốn tránh không thoát.
Vành tai hồng hiện ra, một bên đỏ gần như sắp rỉ máu, hơn nữa có vẻ còn hơi sưng.
Kỳ Sùng cảm thấy trừng phạt A Trăn cũng không tệ, tiểu cô nương không chịu được đau đớn, thủ đoạn như vậy đối với nàng cũng có thể khiến nàng nhớ lâu một chút.
Hắn nói: “Bên này cũng muốn.”
Điều duy nhất Minh Trăn lo lắng chính là điện hạ thật sự sẽ cắn rớt lỗ tai của nàng.
Chờ Kỳ Sùng kết thúc, ung dung giúp Minh Trăn sửa sang lại tóc tai và y phục, Minh Trăn đột nhiên nhớ tới mình còn có một vị tỷ tỷ, tỷ tỷ hiện tại hẳn là chơi đủ rồi muốn về nhà.
Nàng mang giày vào, vành tai hiện tại vẫn có chút đau nhức, cảm xúc ướt nóng trên tai vẫn còn, Minh Trăn không dám nói chuyện với Kỳ Sùng, cũng không dám khen giọng ca ca khác dễ nghe nữa.
Nàng nói: “Điện hạ, ta cũng phải đi rồi, để lát nữa còn cùng tỷ tỷ về nhà.”
Nàng rất tự nhiên nói việc trở về An Quốc Công phủ thành về nhà, trước kia rõ ràng Tần vương phủ mới là nhà của nàng.
Ánh mắt Kỳ Sùng tối sầm lại, cài lại trâm lên tóc cho nàng: “Hai ngày nay lại cao lên một ít rồi?”
Thật ra cũng không có cao lên, chỉ là Kỳ Sùng luôn cảm thấy Minh Trăn sẽ lập tức trưởng thành.
Trên thực tế, A Trăn của ngày hôm nay với A Trăn ngày hôm qua cũng không có gì khác nhau, cho nên Minh Trăn lắc đầu.
Minh Trăn đi ra cửa vẫy vẫy tay với Kỳ Sùng: “Ta đi đây, ta sẽ nhớ điện hạ mỗi ngày.”
Ngoài miệng nói mỗi ngày đều sẽ nhớ hắn, thực tế lại chạy trốn nhanh hơn bất cứ ai.
Minh Trăn cũng không muốn rời khỏi Kỳ Sùng, chỉ là lần này điện hạ cắn lỗ tai nàng, điều này theo bản năng làm cho Minh Trăn cảm thấy điện hạ rất xa lạ, thái độ của điện hạ đối với nàng so với trước kia hoàn toàn khác nhau.
Tựa hồ như… Tựa như thực sự muốn cắn rớt vành tai của nàng vậy.
Sau khi Minh Trăn đi ra ngoài, Thiên Cầm thở phào nhẹ nhõm: “Vừa rồi xa xa nô tì đã nhìn thấy Lục tiểu thư tìm người, nô tì bảo Tân Dạ dẫn nàng rời đi, nàng hẳn là vẫn ở trong Ngưng Hương Các mua đồ, nô tì dẫn người đi tìm nàng.”
Hiện tại chính là thời điểm náo nhiệt nhất ở ven Hồ Ngọc. Các tiểu thư thích dạo chơi ở nơi này, trong kinh thành so với những nơi khác đương nhiên phồn hoa hơn nhiều, ở nơi cách đó không xa sẽ có bán một ít đồ ăn ngon.
Tâm trạng của Minh Huệ vui như bay lên, cầm son nhẹ nhàng ngửi, trên mặt cũng lộ ra dáng vẻ rực rỡ.
Minh Trăn đi tới: “Tỷ tỷ.”
Minh Huệ vẫy tay: “Ngươi xem cái hộp nào có hoa văn đẹp? Là Hằng Nga Bôn Nguyệt này đẹp, hay là Hồ Điệp Hí Vũ này đẹp? ”
Minh Trăn chọn một cái: “Cái này đi.”
Minh Huệ vô cùng vui vẻ mua nó, vừa rồi ở trên đường nàng gặp Gia Hàn, Gia Hàn không biết gặp chuyện xui xẻo gì mà bộ dạng thất hồn lạc phách, một lát sau lại che miệng cười trộm. Cho dù thế nào đi chăng nữa, Gia Hàn cũng coi như là đối thủ một mất một còn của Minh Huệ, nhìn đối thủ một mất một còn ngốc nghếch ở trên đường, trong lòng Minh Huệ liền cảm thấy vui vẻ.
Nàng gặp chuyện vui liền mua hai hộp: “Cái này cho ngươi. Này —— sao tai ngươi lại đỏ như vậy, lại còn bị sưng lên rồi. ”
Minh Trăn: “…”
Thiên Cầm ở một bên nói: “Ở đây có nhiều muỗi, cô nương vừa mới bị muỗi cắn.”
Minh Trăn gật gật đầu: “Đúng vậy, muỗi đáng sợ lắm.”
Minh Huệ cũng không nghĩ nhiều: “Chúng ta lại đến tiệm may xem một chút, xem gần đây có y phục nào đẹp không?”
Minh Trăn cũng cảm thấy đi nhìn ngắm khắp nơi vô cùng thú vị, cho nên cũng đi theo.
Chú thích: Quả sơn tra (táo gai)