——
Ngày hôm sau Minh Trăn tỉnh lại, cả người đều không thoải mái, thậm chí cảm thấy đầu rất đau.
Nhưng hôm nay phải đi thỉnh an La thị, cho nên Minh Trăn đã để Thiên Cầm cùng Tân Dạ giúp mình rửa mặt chải đầu, thay quần áo để đi đến viện của La thị. Hiện tại nàng cứ thất thần, sau đó trên đường đi thì gặp phải Minh Huệ, Minh Trăn cũng không để ý mấy, chỉ gọi một tiếng “tỷ tỷ”.
An Quốc Công xuất thân là võ tướng, mỗi đứa trẻ trong nhà đều vô cùng khỏe mạnh, Minh Huệ lớn lên thì cao gầy xinh đẹp, bản thân nàng cũng có thể cưỡi ngựa múa kiếm, so sánh với quý nữ trong kinh thành lại có hơn vài phần khí thế.
Cũng bởi vì thế, nàng không vừa mắt Gia Hàn huyện chúa thanh cao, Gia Hàn huyện chúa là một tài nữ, không thích nhìn nhất chính là nữ tử có khí thế uy phong, cho nên đã xúi giục Ninh Đức công chúa cô lập Minh Huệ. Minh Huệ cũng có vài người bạn chơi hợp tính nhau, nhưng nhớ tới Ninh Đức công chúa, trong lòng vẫn cứ cảm thấy không được thoải mái.
Chiều nay Minh Huệ còn phải đi tới một buổi yến hội về thi ca, nhưng nàng cũng sẽ làm không làm cái loại thơ bỏ đi gì đó, cùng lắm là làm vè. Nhưng có đám người của Gia Hàn huyện chúa ở đó, nếu Minh Huệ không đi thì lại có vẻ như là bản thân nàng sợ nên mới không đến.
Thấy Minh Trăn im lặng, khuôn mặt nhỏ nhắn bàn tay trắng nõn, bản thân bị ức hϊếp nhiều lần đến vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi mình là tỷ tỷ, lại nhớ tới những tiểu tiện nhân bên ngoài, hàm răng trắng sáng của Minh Huệ suýt chút nữa đã cắn rách môi, vừa đi vừa lầm bầm: “Hôm nào ta sẽ tụ họp những người quen đến để cưỡi ngựa, đều mời tất cả các ngươi tới xem một lần, cho các ngươi biết thế nào là mất mặt.”
Minh Trăn nghĩ rằng Minh Huệ đang nói chuyện với mình, cho nên “ừm ừm” hai tiếng.
Minh Huệ hoàn toàn bùng nổ tức giận: “Nếu mấy người kia cũng dễ bắt nạt như muội thì tốt rồi.”
Vừa nói, nàng vừa đưa tay ra muốn xoa bóp mặt Minh Trăn.
Minh Trăn hoảng sợ vội vàng né tránh.
Lúc này, xuất hiện trước mặt Minh Trăn và Minh Huệ là một nam tử trẻ tuổi khôi ngô, người nam tử này có nước da hơi ngăm đen, thân hình cao lớn, thoạt nhìn thì vô cùng dễ gần, là thứ trưởng tử của Minh gia Minh Hào.
Sau khi La thị bị Liên thị làm hại dẫn đến sảy thai thì bà đã không còn có khả năng sinh con. Nhưng bà ta thân là chủ mẫu, tuy rằng không thể xem hắn như đứa con mình sinh ra, nhưng cũng là làm tròn bổn phận. Mặc dù tính cách đứa nhỏ này của Minh gia đặc biệt, nhưng bản chất thì đều giống với La thị và Minh Nghĩa Hùng, biết nhìn xa trông rộng đại, suy nghĩ cho đại cục.
Minh Hào nói: “Lục muội cùng Cửu muội đi thỉnh an thái thái?”
Minh Huệ gật gật đầu: “Phải đi đến chỗ thái thái bên này. Gần đây tẩu tẩu có khỏe không ạ? Phải để tẩu tẩu mang theo em bé đến chỗ thái thái chơi nhiều một chút.”
“Bọn ta đều khỏe.” Minh Hào cười nhìn về phía Minh Trăn, “Cửu muội đã trưởng thành rồi, vóc dáng cũng không khác biệt lắm.”
Minh Huệ nói: “Có kém mấy đâu, muội lớn hơn nàng hai tuổi mà cũng không cao hơn nàng là bao.”
Minh Trăn yên tĩnh đứng bên cạnh, khiến cho người ta gặp xong khó mà quên, Minh Hào nói: “Ta đi ra ngoài gặp bạn, hai muội có muốn ta mang cái gì về không? Son phấn hay trang sức đều được.”
Minh Huệ lắc đầu: “Tiền tiêu vặt hàng tháng của muội sắp hết rồi, để tháng sau đi.”
A Trăn cũng lắc đầu theo.
Minh Hào thấy tiểu muội muội vừa ngoan, lớn lên lại đẹp, bản thân mình cũng thật lòng rất thích. Hôm nay ra cửa đúng lúc cũng muốn gặp Ôn Hồng, chuyện của A Trăn và Ôn Hồng, bát tự cũng nên có một nét phiết, về sau sẽ nhắc nhở Ôn Hồng không được bắt nạt muội muội đáng thương của mình, nếu không thì Minh gia sẽ không tha cho hắn.
Đợi Minh Hào rời đi, Minh Huệ mới từ từ mở miệng: “Ai, phụ thân gả ngươi cho tên nam tử kia, còn không đẹp bằng ca ca của ta.”
Minh Trăn dựng lỗ tai lên, nghiêm túc nhìn Minh Huệ.
Minh Huệ lại nói: “Hắn ở kinh thành là một công tử có địa vị cao quý chưa kể còn rất xuất chúng nữa. Nhà chúng ta tuy giàu có, nhưng bên trên còn có nhà giàu hơn, ngang tầm như nhà ta cũng có, thêm vào đó ca ca là con dòng thứ, có những kẻ kén cá chọn canh, năm đó còn có mấy vị tiểu thư xoi mói, ghét bỏ bộ dạng của ca ca đen, chỉ có tẩu tẩu chúng ta có mắt nhìn thấy nhân tài, cảm thấy đen mà cường tráng một chút cũng không tồi, sau đó thì gả cho ca ca.”
Minh Trăn nghe như lọt vào trong sương mù, nhưng mà người khác nói chuyện, mình chỉ cần im lặng nghe là được, không cần ngắt lời.
“Ý của ta là không phải người nào có vẻ ngoài bình thường thì cũng là người tử tế, vừa tài giỏi lại chính trực như ca ca của ta cũng coi như là hiếm thấy. Nhưng mà, sợ nhất chính là lớn lên có dáng vẻ bình thường, nhân phẩm cũng kém, bản thân còn không có gia thế hay bản lĩnh, như vậy còn không bằng tùy ý nhìn người đẹp cho đã mắt.” Minh Huệ nhìn Minh Trăn với đôi mắt sắc bén: “A Trăn, ngươi hiểu chứ?”
Minh Trăn gật đầu như gà mổ thóc: “Hiểu rồi ạ.”
— Tuy rằng vẫn như lọt vào trong sương mù, nhưng mà, tỷ tỷ nói cái gì thì là chính là cái đó.
Thiên Cầm ở bên cạnh cảm thấy Minh Huệ nói cũng có lý, mấy ngày này Minh Huệ cứ kɧıêυ ҡɧí©ɧ đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ đi, giống như con mèo nổi cáu tức giận ở ngoài cửa kêu vài tiếng, cũng không bắt hay cắn người, cho nên nàng cũng không xem Minh Huệ là người xấu, nhiều lắm chỉ là cô nương choai choai trong mắt có ý xấu nhưng cũng có lòng tốt mà thôi.
Lại nhìn khắp phủ An Quốc Công, cả di nương và tiểu thư đều đông, tuy rằng La thị không thích người khác sinh con, lại càng không thích nhìn thấy mấy di nương kia, gặp Minh Trăn cũng không thích, nhưng không có chuyện làm tổn hại đến con nối dõi, thứ nữ tuy không bằng đích nữ, quần áo thể hiện thân phận đáng giá, lượng bạc mỗi tháng cũng chưa từng bị cắt giảm bớt, xem như là chủ mẫu có cách trị gia.
Minh Huệ gật đầu nói: “Hiểu là được. Tuy rằng ngươi có thể gả cho người có gia cảnh bình thường trở thành vợ cả, không dễ mà trông cậy vào được, nhưng phải nhớ kỹ, đối phương phải thật sự là quân tử thì mới gả, nếu không, gương mặt hắn thành thật cũng được, mặt giống như Phan An [1] cũng tốt, đều không phải người xứng đáng để giao phó cả đời.”
[1] Phan An: tên thật là Phan Nhạc, tự An Nhân, người đời sau quen gọi là Phan An. Ông nổi tiếng là một nhà văn thời Tây Tấn, nhà chính trị gia, và nổi tiếng là một mỹ nam.
Minh Trăn gật gật đầu: “Dạ!”
Minh Huệ thích lên mặt dạy đời, hiện tại làm lão sư đi dạy người ta, còn nói dạy cái gì mà muốn tốt cho Minh Trăn, bản thân trong lòng cũng đắc ý.
Từ sau khi Minh Phù xuất giá, trong phủ cũng không có tỷ muội nào thân thiết với nàng nữa. Minh gia Bát tiểu thư mấy năm trước bởi vì phong hàn mà chết yểu, Thất tiểu thư rất phiền lại còn tích cực, cả ngày cứ lẩm bẩm mãi không ngừng, thường vì một chút chuyện nhỏ mà để tâm, cho nên Minh Huệ chơi không hợp với nàng ấy.
Ngược lại Minh Trăn cũng có vẻ thú vị.
Mất một khoảng thời gian để tới viện của thái thái, Minh Huệ liền nói cho Minh Trăn biết nam nhân như thế nào mới là nam nhân tốt: “Người tốt nhất đó là Tần Vương điện hạ và Khang Vương thế tử, ta đã thấy qua Tần Vương điện hạ, hắn lớn lên vô cùng đẹp, con người hắn cũng rất tài giỏi, cho nên đến bây giờ vẫn chưa lập gia đình, người bình thường không lọt vào được mắt hắn, cái đứa ngốc nghếch như ngươi lại càng không thể, bởi vì những người khác và hắn cách xa tận vạn dặm, cho nên sẽ không dám nhắc đến hắn, về sau có lẽ hắn sẽ đính hôn với tiểu tiện nhân nhà Vũ Văn gia.”
Sau đó là Khang Vương thế tử.
Minh Trăn nghe Minh Huệ nói một mạch về Khang Vương thế tử, từ cưỡi ngựa giỏi thế nào, đến tửu lượng tốt như thế nào, bình thường thích mặc y phục màu gì cũng biết hết.
Đương nhiên, Minh Trăn nghe cái gì quên cái đó, chỉ có Thiên Cầm và Tân Dạ nghe. Thiên Cầm và Tân Dạ đã gặp qua Khang Vương thế tử, quả thật là một người tốt, lớn lên ngọc thụ lâm phong tuấn tú lịch sự, nhưng cũng không có khoa trương như Minh Huệ kể vậy.
…..Vị thế tử này là vị hôn phu của Minh Huệ, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đây mà.
Trong mắt Minh Trăn, Kỳ Sùng chính là nam nhân hiền lành tốt bụng nhất trên đời này.
Mãi tới lúc đến chỗ ở của An Quốc Công phu nhân, tâm sự của Minh Huệ vẫn như cũ chưa dứt, nàng vội vàng ngồi xuống uống một ly trà nhuận giọng.
Minh Trăn cũng uống một ngụm trà.
La thị thấy sắc mặt của Minh Trăn tái nhợt, trên đường đi hình như đã ra không ít mồ hôi, tuy rằng không thích Minh Trăn, cho đến nay vẫn ghi hận ma ma bên người mình vì Minh Trăn mà chết, nhưng người hạ lệnh đánh chết là An Quốc Công, giống như không có cách nào để trách tội An Quốc Công, bà cũng không thể trách tội Minh Trăn được, chỉ có thể không thích thôi.
Nữ hài tử trong nhà cần quản thì vẫn nên quản một chút, cho nên La thị nói: “Có phải cơ thể vẫn yếu ớt hay không? Như vậy cũng không tốt, tuổi không còn nhỏ cũng nên biết chăm sóc cơ thể cho tốt, trong nhà kho còn một ít nhân sâm, mỗi ngày uống một chút canh sâm cho bổ.”
Minh Trăn không thích uống canh, nàng lắc lắc đầu: “Tạ ơn thái thái đã quan tâm, A Trăn cảm thấy cơ thể vẫn tốt.”
Minh Huệ nói: “Chung quy đều là vì ở trong sương phòng ngủ nhiều, mỗi ngày đều nằm lì trên giường thì bảo sao mà bị bệnh. Phải đi ra ngoài nhiều một chút mới tốt, nhìn khuôn mặt này của ngươi liền biết không đi ngoài cửa nhiều.”
Nhìn thấy thân thể Minh Trăn băng cơ ngọc cốt, Minh Oái chua xót nói: “Vì sao nữ hài tử trong nhà chỉ có nàng là trắng nhất? Ta dùng phấn ngọc trai mười năm, cũng không trắng được như A Trăn vậy.”
Các cô nương công tử trong nhà ít nhiều gì đều có chút giống Minh Nghĩa Hùng.
La thị nói: “A Trăn giống mẫu thân của nàng, tướng mạo của mẫu thân nàng vừa trắng vừa đẹp tựa như ánh trăng.”
Bạch thị mà, họ Bạch, người giống như tác phẩm điêu khắc từ tuyết, A Trăn lớn lên trông như vậy, La thị cũng không cảm thấy lạ. Chỉ là gương mặt lại không quá giống, A Trăn lại quá mức xinh đẹp.
La thị lại nói: “Buổi chiều ngươi có muốn ra ngoài không? Đúng lúc dẫn A Trăn đi cùng, dẫn nàng đi nhiều một chút, cũng để nàng làm quen luôn.”
Minh Huệ bất mãn làm nũng: “Nương, người cũng không phải không biết người hôm nay ta muốn gặp là ai, là gặp Gia Hàn và Ninh Đức công chúa. Hai nàng ấy ngày thường đã không thích ta, lần trước còn cố ý để cung nữ hắt rượu vào người ta trên cung yến làm cho ta khó xử vô cùng, mang A Trăn theo, chỉ sợ một câu của Ninh Đức công chúa thôi cũng đã khiến A Trăn khóc rồi, bản thân ta trước mặt hay sau lưng đều có địch, căn bản đối phó không hết.”
La thị nở nụ cười: “Còn không phải con bị chiều đến hư rồi hay sao, cho nên người khác mới không thích con?”
Nhìn La thị và Minh Huệ nói chuyện thân mật, Minh Trăn vẫn luôn chậm chạp đột nhiên ý thức được bản thân đã thiếu hụt cái gì.
Hình như thiếu mất phụ thân và mẫu thân, đại khái là trưởng bối quan tâm mình giống như La thị quan tâm đến Minh Huệ vậy.
Minh Trăn cũng không cảm thấy ghen tị, chỉ là ngưỡng mộ thôi. Nhìn thấy người khác vui vẻ dù sao vẫn tốt hơn nhìn thấy người khác đau khổ đan xen với vui vẻ.
Thực ra bản thân nàng cũng có Tần Vương điện hạ. Chỉ là khoảng thời gian gần đây, Tần Vương điện hạ đối xử với A Trăn xa cách không ít, tối hôm qua A Trăn vô cùng mong ngóng điện hạ có thể ôm nàng vào trong ngực an ủi, để buổi tối nàng không còn sợ hãi, nhưng điện hạ cũng không làm.
La thị nói: “Có phải các con làm thơ hội ở Ngọc Hồ không? Nếu ở bên này, con cứ qua bên đó, để A Trăn đi tản bộ xung quanh một chút là được rồi. Nàng lớn lên ở nông thôn, cái việc đời gì đều chưa gặp qua, dù sao vẫn nên đi nhìn cảnh bên ngoài một lần.”
Minh Huệ hơi bất đắc dĩ: “Được rồi, vậy người phải cho con một ít bạc, nếu không thì con không dẫn theo A Trăn đâu. Kết thúc thi hội, chúng ta mua một ít đồ ăn, không có tiền mua nhiều sẽ rất mất mặt. Người biết mà, thứ quý nhất ở Ngọc Hồ, những cửa hàng mặt tiền đó đều do hoàng gia chống lưng phía sau.”
La thị dù không thích Minh Huệ tiêu xài phung phí, nhưng là nữ nhi duy nhất của mình thì chỉ có thể chịu đựng, cho nên để nha hoàn đưa cho nàng mấy chục lượng bạc.
Sau khi ra ngoài, Minh Huệ cười tủm tỉm ước lượng túi tiền: “Ít nhất phải có tới năm mươi lượng bạc.”
Minh Trăn cũng thử ước lượng, kinh ngạc nói: “Nặng thật đấy.”
Lúc này Minh Huệ mới nâng cằm lên nói: “Được rồi, ta có thể dẫn ngươi đi ra ngoài chơi. Ngọc Hồ cũng an toàn, toàn bộ Ngọc Hồ đều là của Tần Vương, giờ cũng đã nở đầy hoa sen, có lẽ là các nàng sẽ làm một ít thơ linh tinh để khen ngợi hoa sen, đến lúc đó nói bừa vài câu khí thế cho các nàng oai cái mũi rồi chúng ta sẽ rời đi.”
Minh Trăn gật đầu: “Thiên Cầm tỷ tỷ và Tân Dạ tỷ tỷ có thể đi cùng được không?”
“Đi chứ, nếu không không tìm thấy ngươi thì phải làm thế nào? Đến lúc đó để ca ca ta dẫn theo binh đầy thành đi tìm thì ta liền mặc kệ ngươi.”
Minh Huệ còn đang suy nghĩ rốt cuộc năm mươi lượng bạc này chút nữa nên mua cái gì, mua đôi bông tai mới nhất màu xanh của Trân Bảo Các, hay là mua son với phấn hương, nghe nói tốt nhất chính là son hoa hồng, vừa thơm vừa bóng, dùng vô cùng tốt.
Nàng thoáng nhìn qua Minh Trăn, sắc mặt Minh Trăn hình như vẫn luôn tái nhợt như vậy, dường như mất máu quá nhiều.
Minh Huệ xoa bóp mặt Minh Trăn: “Quên đi, mua hộp son đi, mua đôi bông tai xanh kia cho ngươi mượn, đến tám phần là ngươi sẽ làm mất, son ta mua, ngươi cũng có thể tới dùng một chút.”
Minh Trăn gật gật đầu: “Được.”