Ma Vương Và Kiều Hoa

Chương 26: Say hôn

Phong Việt Từ sau khi say rượu còn an tĩnh hơn ngày thường.

Khương Hoàn ôm y, thật cẩn thận vòng qua cánh tay y, nhẹ nhàng đặt người trên giường.

Ánh trăng thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng, Khương Hoàn đi qua kéo màn che ra, trong phòng thoáng chốc trầm ám xuống, chỉ có quang ảnh nhỏ vụn lạc qua khe hở, sáng tối lập loè.

Cạnh giường bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang nhỏ, lại là do vừa rồi không cẩn thận đυ.ng phải ngọc bội, làm nó rơi xuống trên mặt đất.

Khương Hoàn đi qua, hạ giọng gọi: “Đạo Quân?”

Giữa mày Phong Việt Từ hơi nhăn lại, tựa hồ có chút khó chịu, mi mắt lại chưa mở.

Cảm giác say ồ ạt, cũng không biết là linh tửu tác dụng quá chậm hay là như thế nào, trước đây Khương Hoàn ngàn ly không say lúc này cũng cảm thấy đầu váng mắt hoa, phảng phất thân ở đám mây, mông lung, không thể nào thanh tỉnh.

Khương Hoàn nhặt ngọc thạch lên đặt về lại chỗ cũ, bàn tay chống cạnh giường, cúi đầu nhập thần mà nhìn người đang ngủ say trên giường, ánh mắt từ tóc dài tán loạn chuyển tới khuôn mặt ửng đỏ, lại miêu tả qua mặt mày thanh tuấn. Nửa ngày, bỗng nhiên giống như nhập ma chậm rãi cúi người xuống.

Nơi chạm vào một mảnh mát lạnh.

Trái tim kinh hoàng như nổi trống, Khương Hoàn hô hấp chợt rối loạn, dồn dập mà tăng lên.

Phong Việt Từ giống như bừng tỉnh, thoáng chốc mở mắt ra, phất tay liền hiện lên một đạo linh quang, người đã từ trên giường chuyển tới cạnh cửa, một tay ấn ấn đường, vẻ mặt còn mang theo men say chưa rút cùng mờ mịt.

Khương Hoàn: “……”

Đây là đã tỉnh hay là chưa?

Khương Hoàn hiếm khi chột dạ, có chút không nắm chắc.

Hai người đều trầm mặc, qua nửa ngày, Khương Hoàn thử tới gần y: “Đạo Quân?”

Phong Việt Từ phút chốc nghiêng người, giơ tay hướng thẳng đến hắn, ánh mắt thanh hàn một mảnh, lạnh lẽo như thời tiết vào đông.

Khương Hoàn hoảng sợ, thân hình liền né tránh, nhảy ra ngoài phòng, tâm nói muốn mạng mà! Đây rõ ràng là say rượu còn muốn bạo lực gia đình!

“Đạo Quân! Bình tĩnh bình tĩnh!” Khương Hoàn làm sao động thủ với y, lại né qua một kích, xoay người đè lại tay y, vội nói: “Ngươi thân thể không tốt, đánh ta không sao, nhưng ngàn vạn đừng thương đến chính mình!”

Phong Việt Từ đồng tử nhạt đến mức trong suốt, dường như có bạc hoa truyền lưu, cao ngạo hờ hững, nhìn không ra chút cảm xúc nào, lòng bàn tay vừa chuyển, linh lực cuồn cuộn chụp đén ngực Khương Hoàn, rõ ràng là lực đạo nhẹ nhàng, lại chấn đến Khương Hoàn ngũ tạng đều nóng cháy, lui mấy bước liên tiếp, nếu không có linh quang hộ thể hiện ra, chỉ sợ một chưởng này liền phải khiến hắn trọng thương.

“Linh lực thực mạnh!”

Khương Hoàn lẩm bẩm nói một câu, lại thấy hắn giơ tay, đầu ngón tay dật tán từng quang điểm, dần dần trong lòng bàn tay ngưng tụ thành một thanh trường cung chưa thành hình, kim quang bạc hoa, cực kỳ loá mắt.

Linh lực dao động khiến người hoảng sợ, nơi nào giống như người bệnh nặng.

Hắn vừa mới toát ra chút ý niệm, liền thấy Phong Việt Từ thân hình run rẩy, linh lực đảo mắt tán loạn, che môi lại phun ra một ngụm máu, nhắm mắt, cả người ngã xuống đất.

“Không xong! Đạo Quân!” Khương Hoàn cuống quít tiếp được y, không ngừng chuyển vận linh lực qua, vừa vội vừa tức: “Chỉ uống chút rượu…… Ta liền nhịn không được hôn ngươi một chút, đến nỗi liều mạng với ta sao!”

Phong Việt Từ mặt mày rung động, chậm rãi mở mắt ra, nghiêng đầu ho khan một trận xong, ánh mắt dần dần từ ảm đạm chuyển sáng tỏ, mờ mịt nói: “Khương công tử?”

“Rốt cuộc tỉnh, ngươi sắp làm ta sợ muốn chết đó Đạo Quân! Sau này ta không dám để ngươi uống rượu nữa!” Khương Hoàn thở phào một chút, bế y lên đưa về phòng, lại vội vội vàng vàng xoay người ra cửa: “Ta đi tìm Lâm cô nương, ngươi ngàn vạn đừng lộn xộn!”

Phong Việt Từ nửa nằm, nhìn chằm chằm lòng bàn tay của mình, như là phát ngốc, hồi lâu không hoàn hồn.

Không bao lâu, Khương Hoàn liền mang theo Lâm Yên Lam trở lại.

“Đạo Quân!” Phong Việt Từ bên môi trên tay toàn là máu, trên quần áo cũng dính không ít vết máu, khiến Lâm Yên Lam sợ tới mức mặt không còn chút máu, dưới chân nhũn ra mà xông tới bắt mạch cho y, cực giận nói: “Tại sao lại như vậy? Là ai? Học cung ai dám động thủ cùng ngài!”

Khương Hoàn nói: “…… Là ta.”

Lâm Yên Lam cho rằng chính mình nghe lầm, kinh ngạc quay đầu lại: “Cái gì?”

Khương Hoàn nói: “Y động thủ cùng ta.”

Lâm Yên Lam mở to hai mắt, đang muốn nói gì, liền nghe Phong Việt Từ mở miệng nói: “Lâm cô nương tạm thời đừng nóng nảy, việc này không quan hệ đến Khương công tử.”

Khương Hoàn thở dài, nói: “Không, là ta sai, không nên để ngươi uống nhiều rượu như vậy.”

Phong Việt Từ khẽ lắc đầu, nói: “Là ta nhận lời mời của ngươi trước.”

Nghe tới nghe đi, Lâm Yên Lam cuối cùng minh bạch, thì ra hai người uống rượu gặp phải sự cố. Nàng thi châm cho Phong Việt Từ một lát, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, lại tức lại bất đắc dĩ nói: “Khương công tử, ta từng nói với ngài Đạo Quân có thể uống rượu. Nhưng các ngươi uống rượu thì uống rượu, đang yên lành vì sao lại động thủ?”

Khương Hoàn nhất thời cứng họng, ngay sau đó nói: “Đang yên lành, một cô nương đừng hỏi nhiều như vậy. Thân thể Đạo Quân như thế nào?”

“Buổi sáng mới vừa thấy khởi sắc, hiện tại lại không tốt” Lâm Yên Lam nhìn Phong Việt Từ, nhăn mày: “Đạo Quân giờ phút này, nhất định đầu đau muốn nứt ra đúng không?”

Phong Việt Từ thần sắc như thường, chưa lộ mảy may, khinh đạm nói: “Không sao.”

Khương Hoàn lập tức nói: “Không phải nói loại trà kia có thể giảm bớt đau đầu sao? Ta đi pha một ít!”

Phong Việt Từ gọi hắn lại: “Khương công tử.”

Khương Hoàn nghe tiếng, nháy mắt quay đầu lại.

Phong Việt Từ nói: “Để Lâm cô nương bắt mạch cho ngươi.”

Khương Hoàn mặt mày khẽ nhếch, nở nụ cười: “Không cần. Đạo Quân lúc toàn thịnh có lẽ còn có thể thương ta, vài thứ này thì tính là gì. Chỉ là có một chuyện, Đạo Quân về sau nếu muốn động thủ, cứ nói với ta trước, ta đứng yên cho ngươi đánh được không? Nhưng ngàn vạn đừng lăn lộn bản thân.”

Nghe được lời này, Lâm Yên Lam cùng Phong Việt Từ ngơ ngẩn.

Lời này nghe tới không có gì, chỉ là ngữ khí Khương Hoàn thực sự có chút thân mật, xem thần thái kia, người mù cũng nhìn ra vài phần không đúng.

Lâm Yên Lam sắc mặt khẽ biến, bật thốt lên nói: “Khương công tử, ngươi……”

Khương Hoàn pha trà, đầu cũng không nâng: “Ta thế nào?”

“…… Không có gì. Sắc trời quá muộn, ta không tiện ở lâu, làm phiền Khương công tử chăm sóc Đạo Quân, để ngài ấy cẩn thận nghỉ ngơi, ngày mai ta lại đem thuốc qua.”

Lâm Yên Lam xem mặt đoán ý, đem lời đến miệng nuốt trở vào.

Những năm gần đây, nàng gặp qua quá nhiều người động tâm với Đạo Quân. Từ phía Lâm Yên Lam xem, chuyện này thật sự là một chuyện hết sức bình thường. Ngay cả chính nàng, khi thiếu niên cũng từng có ảo tưởng không thực tế đối với Phong Việt Từ, tuổi tác lớn dần mới thoát khỏi.

Làm nàng ngoài ý muốn chính là Khương Hoàn.

Lâm Yên Lam từng đùa Khương Hoàn là người “Mặt lạnh tâm nóng”, nhưng kỳ thật trong lòng cực kỳ rõ ràng, hắn thực sự là một người chân chính lạnh nhạt lại nguy hiểm.

Y giả thấy nhiều sinh tử, lần đầu tiên nhìn thấy Khương Hoàn ở Lâm gia, nàng liền phát hiện trên người người này luôn mang theo huyết khí sát phạt quanh quẩn không tiêu tan, cắt đến người xương cốt sinh đau. Nàng mỗi lần đối diện ánh mắt hắn, cho dù trong đó đang hàm chứa ý cười, cũng không thể cảm nhận được một chút ấm áp nào —— ánh mắt đó như đang nhìn con kiến hoặc một người đã chết.

Chỉ có khi đối diện Phong Việt Từ, ánh mắt như vậy mới có thể xuất hiện biến hóa.

Lâm Yên Lam vốn tưởng rằng đó chỉ là trò chơi “Hứng thú”, nhưng giờ phút này, nàng khó có thể tưởng tượng mà thấy được tâm động cùng quyến luyến trong cặp mắt khó lường kia, mờ mịt, nóng cháy giống như mực đậm không thể hòa tan nổi.

Bị người như vậy quấn lên, không cẩn thận một chút chính là vạn kiếp bất phục.

Lâm Yên Lam nghĩ nên lén nhắc nhở Phong Việt Từ một chút, nhưng nghĩ lại, Đạo Quân xưa nay thanh minh thông thấu, chỉ sợ còn rõ ràng hơn nàng.

Nàng chỉ là một thầy thuốc, cũng không có lập trường đi nhúng tay việc tư của người khác.

“Lâm cô nương, làm phiền,” Khương Hoàn mở miệng nói: “Đi thong thả.”

Lâm Yên Lam thở dài nhỏ đến khó phát hiện, cáo từ rời đi. Trong phòng liền chỉ còn lại hai người Khương Hoàn cùng Phong Việt Từ, trong lúc nhất thời yên tĩnh đến châm rơi có thể nghe.

Ấm trà ở trong tay chuyển động, hơi nước lượn lờ bốc lên, Khương Hoàn đột nhiên hỏi: “Đạo Quân còn nhớ rõ việc xảy ra khi say rượu sao?”

Nếu mới vừa rồi y để Lâm cô nương bắt mạch cho hắn, có lẽ cũng nhớ rõ việc động thủ với hắn, lại không biết còn nhớ những lời hắn đã nói hay không.

Phong Việt Từ hiện nay đã hoàn toàn thanh tỉnh, tự nhiên sẽ không tránh mà không đáp, bình tĩnh nói: “Nhớ rõ.”

Không dự đoán được y bằng phẳng trực tiếp như thế, tay Khương Hoàn run lên, suýt nữa làm nước trà bắn ra.

“Ta……”

“Khương……”

Hai người đồng thời nói, lại đồng thời ngậm miệng.

Khương Hoàn nói: “Để ta nói trước đi. Người như ta không quá thích loanh quanh lòng vòng, cũng không thích giấu diếm chuyện gì, từ trước đến nay có một nói một, có hai nói hai. Nói những lời này với Đạo Quân, tất cả đều xuất từ phế phủ. Ta chỉ muốn làm ngươi hiểu rõ tâm ý của ta trước, cũng không phải là muốn nhận được hồi đáp gì, chỉ vì ta biết được, hồi đáp hiện nay Đạo Quân có thể cho tất nhiên không phải thứ ta muốn.”

Phong Việt Từ an tĩnh mà nghiêm túc lắng nghe.

Khương Hoàn cười cười, nói: “Bất quá này cũng không sao, ta thích Đạo Quân, tự nhiên cũng thích tính tình ngươi như vậy. Ta từng nói qua với Đạo Quân, nếu thích một người, liền nên cố gắng theo đuổi, ta không kiên nhẫn với người khác, đối Đạo Quân lại là kiên nhẫn dùng mãi không xong, cho nên ta không vội, cũng sẽ không bức bách ngươi tiếp thu thứ gì.”

Hắn đi tới, đem nước trà nóng hôi hổi đưa cho Phong Việt Từ.

Phong Việt Từ nói cảm tạ rồi tiếp nhận, cho dù đang đàm luận phong nguyệt, biểu tình hai người cũng cực kỳ bằng phẳng tự nhiên, hoàn toàn không cảm thấy đây là việc xấu hổ không thể gặp người.

Lấy động tình người, chiếu thấy bản tâm.

Phong Việt Từ nói: “Khương công tử là động tình niệm.”

Khương Hoàn nói: “Là động tâm động tình với Đạo Quân.”

Phong Việt Từ thấp giọng ho khan, chậm rãi uống trà, nghiêm túc nói: “Thất tình lục dục, là căn bản của người, lại thường xuyên là đi nhầm một bước thì sai hết tất cả. Khương công tử, thứ ta nói thẳng, tu hành đến nay thực sự không dễ, con đường vô thượng gần ngay trước mắt, vì cái gì lo sợ không đâu?”

Khương Hoàn nghe vậy chỉ cười, cười hơn nửa ngày: “Lời Đạo quân rất có đạo lý, ta lại muốn hỏi một câu, tu hành đến tột cùng là vì cái gì?”

Phong Việt Từ nói: “Thế nhân sở cầu không giống mhau.”

Khương Hoàn liên tục gật đầu, nói: “Không sai, có người cầu trường sinh, có người mộ danh lợi, có người yêu quyền thế, có người vì tự do…… Không thể quơ đũa cả nắm.”

Phong Việt Từ buông ly: “Vậy Khương công tử là vì sao?”

Khương Hoàn suy nghĩ có chút phiêu xa: “Nói thật ra, ta trước kia thật không hiểu được là vì cái gì, trong lòng thật sự trống rỗng, chỉ có vận mệnh chú định nói cho chính ta phải mạnh lên, mới có thể thay đổi thứ gì đó? Không sợ Đạo Quân chê cười, khi ta nhìn thấy ngươi, mới sinh ra một ý niệm —— ta hẳn là đang tìm kiếm thứ gì đó rất quan trọng, hoặc là người, chỉ có mạnh lên, mạnh đến mức có thể tự cao tự đại mới có thể tìm được.”

Phong Việt Từ ngẩng đầu nhìn hắn, không lên tiếng.

Khương Hoàn đối diện ánh mắt thanh minh như gương của y, trong nháy mắt dường như lâm vào lốc xoáy thời gian, thoát ly thể xác, trong lúc thần hồn điên đảo, hắn tựa như quay về địa vị tối cao kia, phảng phất có hai thanh âm xuyên thấu thời không trọng điệp lên nhau: “Ta đang tìm ngươi, ngươi tin hay không?”