Ma Vương Và Kiều Hoa

Chương 27: Nhất niệm

Tin hay không, cũng không quan trọng.

Phong Việt Từ từ nhỏ tu hành, trước nay một lòng hướng đạo, không dính bụi trần. Cái gọi là tình niệm, dưới cái nhìn của hắn cùng danh lợi quyền thế giống nhau, là mây khói thoảng qua trên đường, khám phá tắc ngộ.

Khương Hoàn thiên tư bất phàm, chỉ cần có thời gian chỉ sợ có thể áp đảo trên Tứ quân, mà nay vọng động tình niệm, liền như lịch kiếp.

Nhất niệm thiên, nhất niệm địa, nhất niệm thân hãm lao tù, nhất niệm hi vọng.

Phong Việt Từ nói: “Nghe Khương công tử nói, như qua luân hồi, thấy tiền sinh. Vậy ngươi có từng nghĩ tới, là luân hồi ảnh hưởng , khiến ngươi thấy ta như thấy cố nhân, trong lòng vương bụi trần, nhưng vốn không phải ý của ngươi.”

Khương Hoàn tức khắc lắc đầu, nhìn chằm chằm hắn cười cười, nghiêm túc nói: “Nếu thực sự có luân hồi, ta đây tin tưởng…… Đạo quân tất nhiên là sở cầu duy nhất kiếp trước lẫn kiếp này của ta.”

Phong Việt Từ rũ mắt nghiêng đầu, thấp giọng ho khan, mặt mày hiện lên vẻ ủ rũ, đã không còn ý định tranh luận cùng hắn.

Khương Hoàn thấy vậy liền cũng kết thúc đề tài, chỉ lại dặn dò vài câu: “Đạo quân mệt mỏi, nghỉ ngơi cho tốt. Sáng mai ta đi thư lâu một chuyến, giúp ngươi nhìn đám tiểu tể tử kia, ngươi mấy ngày này cần dưỡng thân thể, cũng đừng đi đâu nữa. Có chuyện gì, chỉ cần giao cho ta, được không?”

Phong Việt Từ nói: “Như vậy, làm phiền Khương công tử.”

Khương Hoàn liền đi ra ngoài, động tác cực nhẹ đóng cửa.

Phong Việt Từ lại bất động, chậm rãi uống xong trà, qua một hồi lâu, đầu cũng không nâng nói: “Trên phòng gió lớn, chớ có ở lâu. Rượu hại người, cũng chớ lại uống tiếp.”

Lười biếng nằm trên nóc nhà, trong tay ôm vò rượu đang muốn tiếp tục uống Khương Hoàn: “……”

Muốn chết, hắn rõ ràng ẩn giấu hơi thở, cũng không phát ra một chút tiếng động, vì sao còn có thể bị Phong Việt Từ phát hiện?

Hôm sau, Khương Hoàn sáng sớm chạy tới thư lâu, khi Lâm Yên Lam lại đây đưa thuốc, lúc đi qua phía trước nghe được tiếng kêu rên hết đợt này đến đợt khác của bọn học sinh.

Phong Việt Từ chậm rãi uống thuốc, chỉ nói: “Khương công tử có chừng mực.”

Lại qua vài ngày, Lâm Yên Lam nhìn chằm chằm vành mắt xanh đen, lúc tới đưa thuốc đi đường đều ngủ gà ngủ gật, ngữ khí thập phần uyển chuyển: “Đạo quân, Tô tiên sinh nhờ ta hỏi ngài một chút, có biện pháp nào cản Khương công tử lại không? Đừng để cho hắn lại gây họa…… Khụ, đừng để cho hắn lại đi huấn luyện người khác.”

Phong Việt Từ nghe vậy, rốt cuộc buông quyển sách trong tay, đứng dậy nói: “Ta đi xem.”

“A a a ——”

“Cứu mạng ô ô ô!”

“Ta phải về nhà! Ta muốn thôi học! Ta muốn cáo ——”

Mới vừa lên đài liền nghe được từng tiếng kêu thảm thiết, Lâm Yên Lam vẻ mặt thương hại, tâm nói cũng không biết lúc này là đang chịu loại tra tấn gì.

Phong Việt Từ gợn sóng bất kinh, chậm rãi hành đến trước thư lâu.

Chỉ thấy Khương Hoàn gác một đôi chân dài, không chút để ý mà nằm trên mái nhà, trong tay nắm vô số căn linh tuyến, đầu kia linh tuyến buộc vô số học sinh mặt mũi bầm dập, giống như thả diều treo giữa không trung, chợt trái chợt phải, chợt cao chợt thấp.

Bọn học sinh cần phải vừa chống cự linh tuyến lôi kéo, vừa vận chuyển linh lực duy trì thân hình cùng phương hướng, nếu không ngay sau đó liền sẽ đυ.ng vào những tảng đá lớn vây lại từ bốn phương tám hướng, đâm đến thảm không nỡ nhìn.

Càng đáng sợ còn có muôn vàn đạo đao khí không biết khi nào sẽ buông xuống, có thể nháy mắt đem người xuyên thành cái sàng!

Lâm Yên Lam: “……”

Tô Lệnh Mưu ở phía dưới dậm chân, không ngừng kêu Khương Hoàn dừng lại, giọng nói đều kêu khàn, Khương Hoàn lại giống như không nghe thấy, cười ngâm ngâm mà xem các bạn nhỏ tung bay trên dưới, đâm vào nhau túi bụi, hiển nhiên là cảm thấy rất thú vị.

Bất quá Phong Việt Từ vừa tới, Khương Hoàn liền lập tức từ mái nhà nhảy xuống: “Đạo quân, ngươi lúc này không phải đang uống thuốc sao? Sao lại tới đây? Ta một chút nữ là xong rồi.”

Tô Lệnh Mưu: “……”

Hắn hô cả ngày không phản ứng nửa điểm, Thanh Huy vừa đến liền giống như thấy bảo bối sáp lại gần! Thể diện đâu!

Phong Việt Từ nhìn bọn học sinh, nói: “Khương công tử, có thể, buông bọn họ ra.”

Khương Hoàn vui vẻ đáp: “Được a.”

Hắn nhẹ buông tay, người giữa không trung xôn xao rớt đầy đất, lại là một đống kêu thảm thiết thay nhau cáo trạng.

“Là Đạo quân! Đạo quân ô ô ô……”

“Đạo quân cứu chúng ta!”

“Đạo quân! Hắn không phải người a! Thật quá đáng!”

Thanh Ngưu chạy lại đây, ngửa đầu kêu mu mu, hồng hộc phun khí, cùng mọi người thảo phạt Khương Hoàn.

Khương Hoàn không để bụng mà cười cười, “Đau một chút thế này đều nhịn không nổi, các ngươi còn có thể làm cái gì?”

Mọi người: “……”

Phong Việt Từ giơ tay phất lục lạc, thu lại tiếng đàn lúc trước, đầu ngón tay lại bắn ra, gió mát thanh thanh, khiến người tinh thần chấn động, toàn bộ mỏi mệt đau đớn đều phảng phất nhạt đi.

Mọi người lệ nóng doanh tròng, chớp chớp đôi mắt, quả thực muốn nhào lên ôm lấy hắn khóc lớn.

Phong Việt Từ nói: “Ngày mai là liên thí, hôm nay trở về sớm chút chuẩn bị, không cần luyện nữa.”

Mọi người kích động nói: “Vâng!”

Thanh âm chưa tan, nháy mắt cả bọn đã chạy hết, ngay cả cọng tóc cũng không còn.

Khương Hoàn lắc đầu cười nói: “Khi ngươi không tới bọn họ đều gắng guownguj chống đỡ, ngươi vừa tới, mỗi người như biến về ba tuổi. Đạo quân chính là mềm lòng, quá sủng hài tử, cái này thực không tốt.”

Phong Việt Từ lại nói: “Bọn họ thực tốt.”

Khương Hoàn không có nguyên tắc mà đáp: “Phải phải phải, ngươi nói đều đúng.”

Khi hai người nói chuyện, sóng vai bước xuống thềm đá thanh ngọc, nhìn vô cùng hài hòa, Lâm Yên Lam cùng Tô Lệnh Mưu hơi hơi hé miệng, cuối cũng vẫn không thể nói gì.

Tô Lệnh Mưu đứng ở trên cầu thang, nhìn chằm chằm bóng dáng hai người đi xa, ninh mày: “Lâm cô nương, bọn họ……”

Hắn một câu còn chưa nói xong, đã bị tiếng gầm rú chợt khởi nơi chân trời đánh gãy. Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc linh thuyền thật lớn chậm rãi bay đến phía trên học cung, trên lan can treo cờ Tứ Long Trùng Tiêu tung bay phiêu đãng, hết sức bắt mắt.

Tô Lệnh Mưu rốt cuộc không rảnh lo chuyện khác, sắc mặt ngưng túc, trầm giọng nói: “Tới!”

Dựa theo lễ nghĩa tới nói, phi hành Linh Khí không được vào học cung, khách nhân tiến đến nơi này đều phải ở thang trời ngoài cửa xuống dưới, lại do người từ học cung tiếp đón vào. Nhưng chiếc linh thuyền của Tứ Quân Thư Viện đã bay vào, lại còn không có nửa phần dấu hiệu muốn ngừng lại.

Lâm Yên Lam lo lắng nói: “Lục quân lúc trước chặn Đạo quân không được, ăn lỗ nặng, nay nén giận mà đến, tất nhiên định làm ồn ào!”

Tô Lệnh Mưu phất tay ném bội kiếm ra, ngự kiếm bay lên, “Dù cho là một trong Tứ quân, cũng không thể để hắn giương oai ở học cung!”

Trong võ trường, các thiếu niên dừng động tác lại, trong học lâu , các học sinh thăm dò nhìn ra. Nhóm tiểu đậu đinh chơi đùa trên đường bị các học trưởng học tỷ một tay một đứa bế lên, vội vàng đưa về học túc.

Tô Lệnh Mưu cùng sư trưởng khác trong học trong đồng thời ngự kiếm bay đến trước cửa cung, liếc nhìn lẫn nhau, trong lòng đều có dự đoán.

Mọi người trước thủ lễ, rồi sau đó trưởng giả cầm đầu vuốt râu nói: “Lục quân đại giá, không có tiếp đón từ xa. Còn thỉnh chư vị đồng đạo rời thuyền một chút, cũng để cho chúng ta làm hết lễ nghĩa của chủ nhà.”

Trên linh thuyền, có hai nữ một nam đi đến đầu thuyền, toàn bộ hắc bạch trường bào, bên hông treo Tứ long ôm ngọc, chắp tay nửa đáp lễ nói: “Bộ Y, Bộ Nhiêu, Bộ Xá, gặp qua chư vị!”

Không thuận theo không buông tha không tha, chỉ nghe tên của ba đồ đệ một chút, liền đủ để tưởng tượng tính tình Lục quân như thế nào.

Bộ Y Bộ Nhiêu dung mạo có bảy phần tương tự, là đôi hoa tỷ muội, chỉ là một vị mỉm cười, một vị mặt lạnh, nhưng thật ra cực dễ phân biệt. Mà Bộ Xá kia một đôi mắt hạt châu không ngừng chuyển động đánh giá bóng người phía dưới, nhìn rất là tà khí.

Bộ Xá nói: “Sư tôn ta là Tứ quân tôn sư, lần này đại giá quang lâm, lại chỉ có mấy người các ngươi tới đón, đây là lễ nghĩa vốn có của Hoa Hạ Học Cung các ngươi sao?”

Trưởng giả Học cung không nhẹ không nặng mà trả lời: “Ngược lại muốn hỏi vị viện sinh này một câu, mấy người chúng ta có vấn đề gì? Hiệu trưởng công việc bận rộn, hàng năm là mấy người chúng ta quản lý học cung, mà nay đồng thời tới đón, có từng chậm trễ Lục quân các hạ chưa?”

Bộ Nhiêu lạnh mặt nói: “Thanh Huy Đạo quân không đến.”

Mọi người Học cung nghe vậy, sắc mặt đềutrở nên thập phần khó coi.

Một người bên cạnh Tô Lệnh Mưu cười nhạo một tiếng, người nọ là sư trưởng nhóm tiểu học Phương Tự Sinh, hàng năm dẫn dắt hài tử, chính mình tuổi cũng trẻ, không được trầm ổn lắm, nhịn không được liền nói: “Tiểu cô nương, ngươi là thân phận gì, thế nhưng xuất khẩu cuồng ngôn, yêu cầu Đạo quân tới đón? Nói câu không dễ nghe, Thanh Huy Đạo quân điạ vị so Tứ quân, dưới bầu trời này có thể có người không biết Lục quân, lại không ai không biết Đạo quân! Cho dù là Lục quân các hạ, cũng không có tư cách khiến Đạo quân ra cửa đón chào!”

Các học sinh liên tục gật đầu, ngại quy củ không dám mở miệng, lại ở trong lòng âm thầm trầm trồ khen ngợi.

“A.” Lại nghe một tiếng cười lạnh trong linh thuyền truyền ra, ngay sau đó linh lực giữa không trung hội tụ áp đỉnh, thế nhưng hình thành chưởng ấn chụp xuống, này khí thế bá liệt cách nhau khá xa đã khiến người kinh hoàng hoảng sợ.

Tô Lệnh Mưu bỗng chốc hô: “Tự Sinh cẩn thận!”

Ai cũng không nghĩ tới Lục quân làm càn vô lễ như thế, nói động thủ liền động thủ, hoàn toàn không đem Học cung để vào mắt.

Phương Tự Sinh giơ kiếm chắn trước người, những người khác sôi nổi cầm kiếm tương trợ, lại chỉ có thể đánh tan ba phần chưởng khí, mỗi người đỏ mặt tía tai mà cố chống, không lùi nửa bước.

Lục quân nói: “Bổn quân thật ra không tin Thanh Huy sẽ nhìn các ngươi tìm chết! Hắn không tới, bổn quân buộc hắn tới!”

Lời còn chưa dứt, lục lạc vang lên, cùng với đao khí vô hình thổi quét mà đến, nháy mắt chạm đến, chưởng ấn trong không trung kia chỉ trong chốc lát liền bị đao khí đánh đến tán loạn.

Học sinh phía sau giống như nước biển phân lưu hướng hai bên thối lui, Khương Hoàn ôm đao, cười như không cười mà đi tới, “Khẩu khí thật lớn a.”

Bạch y tung bay, áo xanh mờ mịt, Phong Việt Từ ngồi trên lưng Thanh Ngưu, mặt mày tĩnh xa cao triệt, khuôn mặt vô bi vô hỉ,

“Ngươi? Là ngươi!” Trên linh thuyền truyền đến tiếng động bàn ghế ly rơi xuống đất, ngay sau đó chính là tiếng Lục quân căm giận ngút trời, từng tiếng điếc tai: “Khương Đế truyền nhân! Người Khương gia!”

Khương Hoàn nói: “Mắt ngươi mù sao.”

Thoáng chốc linh lực điên cuồng tuôn ra, giống như mãnh thú táo bạo cuồng nộ cắn xé mà đến. Khương Hoàn phất tay quét ngang, dưới chân một chút, lược thân tiến lên, cùng Lục quân đang nén giận đối chưởng, lại từng người thối lui, giữa hư không giằng co.

Lục quân sắc mặt cực kỳ khó coi, “Vọng xuyên Khương thị không hổ là Khương Đế chính thống, nhân tài xuất hiện lớp lớp, một tên vô danh tiểu tốt cũng có thể có thực lực như vậy! Nhưng ngay cả gia chủ Khương gia cũng không dám đắc tội bổn quân như thế, đến tột cùng ai cho ngươi lá gan?”

Khương Hoàn đã lười đến lại giải thích quan hệ cùng Khương gia, nói: “Ngại quá, Đạo quân nhà ta cấp.”

Phong Việt Từ chậm rãi vỗ về sừng trên đầu Thanh Ngưu, nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo của hắn ở trước mặt Lục quân, ngược lại cấp đủ mặt mũi, không mở miệng phản bác.

Mọi người: “……”

Lục quân khoảnh khắc đen mặt, ngón tay gập lên, lòng bàn tay nắm chặt, trong tay liền xuất hiện một thanh trường kích huyền thiết, xông thẳng đến chỗ Khương Hoàn: “Hỗn trướng! Bổn quân hôm nay nhất định phải khiến ngươi huyết bắn tại đây!”

Ánh đao hiện ra, huyết sắc ngang trời.

Khương Hoàn cầm đao cùng hắn đối thượng, mặt mày tùy ý phi dương, ẩn sâu lệ khí, “Nga? Rửa mắt mong chờ.”