Khương Hoàn bỗng nhiên đè lại sách, cười cười, nói: “Cuốn ngoại truyện này có chút thú vị, viết rất giống thật. Nếu Khương Đế thật sự sinh ra thời hoàng triều mạt lộ, tự phong làm đế cũng hợp tình hợp lý. Chỉ là cách nói xảo ngộ tiên nhân này quá phóng đại, giống thoại bản xưa hồ biên loạn viết vậy.”
Phong Việt Từ không nói, lật qua một tờ.
—— “…… Khương Đế Bệ hạ hỉ nộ vô thường, cả đời ít khi cười. Ngày trăm thành thu về, thần thuộc chuẩn bị yến tiệc, có người hỏi Bệ hạ, cả đời này thoải mái vui sướиɠ nhất có phải là giờ phút này không? Bệ hạ không đáp, lại ngồi trên địa vị tối thượng mắt lạnh đảo qua mọi người, xoay người xốc bàn mà đi……”
Khương Hoàn nói: “Càng phóng đại, một hồi nói người ta hỉ nộ vô thường, một hồi lại nói ít khi nói cười, còn có hành động xốc bàn này, thực sự là đang nói Khương Đế mà không phải tiểu cô nương nào sao?”
Phong Việt Từ vẫn cứ lặng im, lại lật qua một tờ.
—— “…… Khương Đế Bệ hạ khi thiếu niên có người trong lòng……”
Khương Hoàn nói: “Ta biết ta biết, phía sau khẳng định nói người hắn yêu đã chết đúng hay không? Sau đó thiếu niên ngây thơ một chiều tỉnh ngộ, bắt đầu……”
“Khương công tử, an ——”
Phong Việt Từ ngẩng đầu mở miệng, Khương Hoàn vừa lúc cười ngâm ngâm mà nghiêng đầu, hai người thật sự cách nhau quá gần, chỉ trong phút chốc, môi Khương Hoàn cọ qua khuôn mặt y.
Thanh âm hai người đột nhiên đồng thời im bặt.
Quyển sách trong tay Phong Việt Từ rơi xuống đất.
“……”
Khương Hoàn lần đầu tiên nhìn thấy trên khuôn mặt người trước mắt nổi lên gợn sóng, đó gần như là mờ mịt trống rỗng, bất quá chỉ ngắn ngủn chớp mắt, không đợi người tinh tế cân nhắc, nó liền thối lui, lại khôi phục bình tĩnh như thường.
Khương Hoàn nghĩ thầm nói gì đó, yết hầu lại giống lửa đốt khô khốc, đành phải khom lưng nhặt sách lên, trả lại cho y.
Phong Việt Từ cũng không lên tiếng nữa, thần sắc nhàn nhạt mà thu sách, xoay người lật xem cuốn sách khác.
Khương Hoàn nhìn y chằm chằm, trong lòng giống như có vuốt mèo đang cào, thật sự chịu không nổi sự an tĩnh cực hạn này, vòng qua trước mặt y, giơ tay lên, ngữ khí nhẹ nhàng giống như hống người: “Đạo Quân giận sao? Vừa rồi là chuyện ngoài ý muốn, ta bảo đảm không phải cố ý.”
Phong Việt Từ nói: “Ta biết.”
Khương Hoàn che dấu mà giơ tay ho khan hai tiếng, mơn trớn địa phương vừa chạm gương mặt y, nhất thời có thể nghe được tiếng tim đập như sấm của chính mình.
Nếu thật là cố ý, chỉ sợ sẽ ngay lập tức bị một mũi tên đóng trên tường.
“Đạo Quân,” Khương Hoàn một hồi lâu mới hhồi phục lại, bình phục nỗi lòng hỗn loạn, không hề đề cập chuyện ngoài ý muốn kia, ngược lại hỏi: “Ngươi thực sự cảm thấy hứng thú với Khương Đế sao?”
Phong Việt Từ nói: “Không phải.”
Khương Hoàn khó hiểu hỏi: “Vậy vì sao ngươi vẫn luôn tìm sách có liên quan đến hắn?”
Phong Việt Từ lại cầm một quyển sách từ trên kệ sách, bình tĩnh nói: “Hiệu trưởng nhớ nhà sốt ruột, nhưng Ma Vương không có dấu vết để tìm. Ta từng hỏi Quý cô nương, nàng lại nói bản thân chỉ là người thủ vệ. Thời cơ Tứ Vô Kỳ Cảnh xuất hiện không phải việc nàng có thể quyết định, bí ẩn trong đó cũng không phải nàng có thể giải quyết, một khi đã như vậy, không bằng tìm Cửu Trọng Thiên Khuyết của Khương Đế trước.”
Tứ Vô Kỳ Cảnh thần diệu khó lường, tuy nói không chỗ không có, nhưng tìm không được thời cơ tìm không thấy cổng vào cũng là uổng công.
Cửu Trọng Thiên Khuyết lại không giống, vị trí của nó là cố định.
Huống chi, Cửu Trọng Thiên Khuyết Vọng Phù Cung, vốn chính là chỗ ở của Ma Vương năm xưa—— Bích Không Cảnh.
“Cho nên ngươi hao hết tâm tư, vào Tứ Vô Kỳ Cảnh, tìm Cửu Trọng Thiên Khuyết, đều là vì giúp hiệu trưởng đạt thành tâm nguyện?”
Khương Hoàn lắc đầu, trong lòng đối với hiệu trưởng từ ba phần kính trọng biến thành mười phần chán ghét: “Ngươi cũng thật quá tốt với lão nhân kia rồi!”
Phong Việt Từ nói: “Khương công tử, không thể bất kính với hiệu trưởng.”
Khương Hoàn nói: “Ta hiện tại thực hối hận, nếu ta qua đây sớm mấy năm thì tốt rồi.”
Qua sớm một chút, nói không chừng còn có thể nhìn thấy bản Phong Việt Từ nhỏ tuổi xinh đẹp đáng yêu lại ngoan ngoãn, nói không chừng có thể mang người từ chỗ hiệu trưởng về chính mình nuôi, như vậy là có thể có được một đại mỹ nhân tươi cười với hắn.
Phong Việt Từ không phản ứng hồ ngôn loạn ngữ của hắn, ở thư lâu xem sách một buổi trưa.
Đổi lại trước kia, Khương Hoàn đã sớm không còn kiên nhẫn, nhưng trước mắt đã qua một buổi trưa, hắn vẫn không hề cảm thấy nhàm chán, thậm chí còn chưa đã thèm, cảm thấy thời gian trôi qua phi thường nhanh.
Ra khỏi Tàng Thư Lâu, hoàng hôn buông xuống, sắc trời xẩm tối.
Nhóm học sinh trẻ bị tiếng đàn làm cho mặt xanh lét, một đám mất hết hình tượng đổ đầy đất, còn phải dựng lỗ tai, đáng thương vô cùng mà nghe Tô Lệnh Mưu giảng số học.
Tô Lệnh Mưu lại ngại không đủ, kêu tiểu thư linh hỗ trợ, thường thường mà đưa ra một vấn đề hỏi đáp kỳ lạ, tra tấn các bạn nhỏ đến muốn sống muốn chết.
Thanh Ngưu ngửa đầu, bước chân chạy tới, thập phần kiêu ngạo mà chớp chớp mắt to.
Phong Việt Từ xoa xoa sừng nó, nói: “Thực ngoan.”
Trong miệng Thanh Ngưu phát ra tiếng kêu như làm nũng, mắt to híp thành một cái khe, vui vẻ xoay vòng vòng tại chỗ.
Phong Việt Từ lại dặn dò nó ở đây hỗ trợ, sau khi phân phó cùng Tô Lệnh Mưu, liền trở về trúc lâu cùng Khương Hoàn.
Bóng đêm nặng nề, không gió, lại có minh nguyệt sáng trong treo giữa trời, ánh trăng rơi rụng khắp viện, không cần đèn dầu chiếu sáng, cũng đã cực kỳ sáng tỏ.
Giữa đình viện, một vò rượu lẳng lặng bày trên bàn, vẫn chưa mở ra.
Khương Hoàn vừa tiến đến liền thấy, không khỏi nghiêng đầu cười: “Đạo Quân, lúc này nên bồi ta uống rượu đúng không?”
Phong Việt Từ nhất ngôn cửu đỉnh, nhẹ nhàng gật đầu.
Hai người đi vào đình ngồi xuống, Phong Việt Từ phất tay áo hóa ra một cái ly đưa qua.
Khương Hoàn xoay ly, đuôi lông mày khẽ nhếch: “Đạo Quân không phải đang cho rằng bồi ta uống rượu chính là nhìn ta uống đó chứ?”
Phong Việt Từ ngẩng đầu nhìn hắn, không mở miệng, lại phảng phất đang hỏi lại —— không phải sao?
Khương Hoàn nhẫn cười, gõ ly một cái, lại hóa ra một cái đưa tới trước mặt y, lắc đầu nói: “Một người uống rượu không thú vị, là Đạo Quân mời ta, tự nhiên phải uống cùng nhau. Ta đã hỏi riêng Lâm cô nương, linh tửu cũng giống như dược quả thanh lộ, uống mấy chén đối với thân thể ngươi cũng không đáng ngại, ngược lại có thể ấm thân.”
Phong Việt Từ lại nhìn ly, lẳng lặng nói: “Ta khống biết uống rượu.”
“Ngươi coi như uống nước, có cái gì khống biết?” Khương Hoàn cười cười, trực tiếp động thủ mở vò, mùi rượu thơm nồng tức khắc tràn ra: “Đạo quân, rượu do chính ngươi ủ, không muốn nếm thử sao?”
Khương Hoàn rót đầy rượu, bưng lên nếm một ngụm, chỉ cảm thấy thơm ngọt lạnh lẽo, dư vị lại giống như liệt hỏa, liên tục khen: “Rượu ngon rượu ngon, Đạo Quân thật lợi hại, trên đời này sợ là không có gì ngươi không học được .”
Phong Việt Từ nói: “Là do trong sách nói rõ ràng, không phải là công lao của ta.”
Rượu gạo gợn sóng, chiếu ra trăng sáng cuối trời, thập phần mê người.
Khương Hoàn ánh mắt tha thiết mà nhìn y chằm chằm, ý bảo y nếm thử, Phong Việt Từ thấy vậy, rốt cuộc giơ tay cầm ly, đặt bên môi.
Khương Hoàn chờ mong hỏi y: “Thế nào?”
Phong Việt Từ dừng một chút, mới nói: “Tạm được, chỉ là có chút say.”
“Bình thường uống rượu cũng không khác gì uống nước trong, chẳng qua rượu ngươi ủ chính là linh tửu……” Khương Hoàn vốn định giải thích một chút với y, lại bỗng nhiên thấy trên khuôn mặt tuyết trắng của y hiện lên hai vệt hồng nhàn nhạt, thanh diễm vô cùng, nhất thời thế nhưng nhìn ngây người, nói năng lộn xộn: “Linh tửu, thứ linh tửu kia, không quan hệ, ngươi thể hàn như băng, có thể uống hơn hai ly, không sao cả, đối với thân thể ngươi cũng tốt, uống nhiều chút.”
Phong Việt Từ hơi ngửa đầu, uống cạn một chén rượu.
Khương Hoàn nhìn cần cổ thon dài của y, tức khắc cũng ngửa đầu, một ngụm uống cạn rượu trong ly, theo sau bất động thanh sắc mà cầm lấy vò rượu, lại lần nữa rót đầy cho hai bên: “Lúc trước Đạo Quân hỏi qua, trên đời này có thứ gì ta chân chính để ý. Ta cẩn thận nghĩ qua, trước đây thật là không có.”
Phong Việt Từ nói: “Khương công tử như vậy, cũng không phải không thể.”
Trên đời trăm ngàn loại người, trăm ngàn loại cách sống, không ai có tư cách yêu cầu người khác giống ngươi. Người lòng mang thiên hạ cố nhiên đáng kính trọng, nhưng người chỉ lo thân mình chưa chắc đáng phải chịu thóa mạ.
Ở địa vị này, phải gánh đủ trách nhiệm.
Tứ Quân lấy quyền thế củng cố địa vị, được người trong thiên hạ cung phụng, dã tâm rõ ràng hướng tới địa vị tối cao, chuyện bọn họ chỉ lo thân mình lúc ấy khiến nhiều người tức giận. Nhưng sức mạnh của Khương Hoàn là tự thân luyện ra, cũng không thiếu người khác cái gì, tự nhiên không cần để ý đến ánh mắt người khác.
Phong Việt Từ nói: “Thế gian mây bay che mắt, tiêu sái nhất không ngoài Khương công tử.”
Khương Hoàn cười nói: “Thế gian ô trần mê tâm trí, thông thấu nhất không ngoài Đạo Quân.”
Đêm như mực, trăng như nước, hai người ly chạm ly, trong cảm giác say choáng, Phong Việt Từ cũng rút đi vài phần sơ đạm, cho dù ngồi ngay ngắn như thường, rốt cuộc vẫn nhiều vài phần phóng túng.
Khương Hoàn vẫn luôn vì hai người rót rượu, cũng không biết uống bao nhiêu ly, hắn bỗng nhiên nói: “Trước đây không để ý, không có nghĩa hiện tại và sau này không có.”
Ánh mắt Phong Việt Từ vẫn thanh minh, bên tai lẫn gương mặt lại đều đã phiếm hồng, phảng phất đã có vài phần men say, nhất thời không nói tiếp.
Khương Hoàn ánh mắt đối diện y, lẩm bẩm nói: “Ta muốn nghe Đạo Quân đàn một khúc.”
Phong Việt Từ lặng im một lát, nhẹ phẩy ống tay áo, trước mặt liền xuất hiện một cây đàn khác, kém “Lưu Mộng Cầm” một chút, nhưng cũng là trân phẩm khó được.
Tiếng đàn vang lên, nhẹ nhàng nhàn nhạt, tại đêm dài chậm rãi không hề có cảm giác ồn ào náo động, chỉ có yên lặng xa xưa, bồi người đi vào mộng đẹp.
Khương Hoàn phút chốc thẳng lưng, trường đao tức thời xuất vỏ, theo ánh trăng mà động.
Đao khí tung hoành, đem hoa cỏ giữa núi rừng nơi xa gọt một nửa, dẫn vào trong viện.
Khương Hoàn thu đao, giơ tay, lòng bàn tay rơi đầy hoa tươi.
Hắn đến bên cạnh Phong Việt Từ, đem hoa rơi trong tay đặt xuống bên cạnh đàn.
“Khi mới gặp Đạo Quân ở Lan Khê, đó là ta cầm lòng không đậu. Thấy ngươi cầm ô đi giữa núi rừng, ta bỗng nhiên nghĩ…… Về sau vẫn sẽ luôn che ô cho ngươi.”
“Giờ này khắc này, ta càng rõ ràng hơn, ngươi là nơi lòng ta hướng về cả đời này.”
Tiếng đàn chợt ngừng lại, Phong Việt Từ lẳng lặng nhìn hắn, nửa ngày không nói gì.
Khương Hoàn thường ngày nụ cười đều quen mang theo chút bất cần, lúc này lại không có, hắn thực nghiêm túc, nghiêm túc chưa bao giờ từng có.
Thời gian trôi đi thong thả dần, Phong Việt Từ rốt cuộc có động tác.
Y giơ tay chống trán, thanh âm thấp không thể nghe thấy: “Ta đau đầu.”
Khương Hoàn không nghe rõ, đến gần đỡ lấy y, khẩn trương khó được nói: “Cái gì?”
Phong Việt Từ chưa bao giờ uống rượu, lúc này bồi Khương Hoàn uống nhiều như vậy, trên mặt nhìn thanh tỉnh, kỳ thật đã sớm say, cho nên rượu Khương Hoàn rót cho y sau đó y liền tiếp tục uống, kêu y đánh đàn y liền nghe lời đánh đàn.
Giờ phút này nhìn chằm chằm người trước mắt, thần sắc như thường, đầu óc lại có chút cứng đờ.
Khương Hoàn nhịn không được kêu một tiếng: “Đạo Quân?”
Phong Việt Từ tựa hồ nhớ tới, chợt nhắm mắt, say ngã xuống bàn.
“……”
Khương Hoàn dở khóc dở cười, hắn còn tưởng người này thiên phú dị bẩm, lần đầu tiên uống rượu liền ngàn ly không say, nhưng hiện tại nhìn bộ dáng này, rõ ràng đã uống choáng váng.
Hắn đẩy đàn ra, đỡ lấy cánh tay Phong Việt Từ, chỗ bàn tay đυ.ng vào nhưng thật ra không lạnh như vậy, ôn lương ôn lương, giống như ôn ngọc.
Khương Hoàn ngứa ngáy, nhìn chằm chằm gương mặt ửng đỏ của Phong Việt Từ, không nhịn được chọc chọc, cười nửa ngày, cuối cùng đành phải đem người bế lên đưa vào phòng, thở dài: “Sớm biết đã không cho ngươi uống nhiều vậy.”