Gió nhẹ lay, mùi trà nhàn nhạt, hơi nước hóa sương mù lượn lờ bốc lên.
Phong Việt Từ đem chén trà đặt trước mặt Dương Sách, nghe lời nói của gã, giọng như thường nói: “Thẻ ngọc trên người Khương công tử không giống đồ giả.”
Dương Sách nâng chén trà nóng, cơ thể lúc trước sợ tới mức lạnh cứng dần ấm áp, nhỏ giọng nói: “Đạo Quân hẳn là biết, Học Cung chúng ta ngoại trừ ‘học sinh dự thính’ bên ngoài, còn có ‘học sinh phân lớp’.”
Hiệu trưởng của bọn họ là người thực sự nhiệt tình yêu thương quê nhà, không chỉ đem Học Cung đặt tên là “Hoa Hạ”, ngay cả chế độ cũng là bắt chước trường học của Trái Đất.
Nếu theo tuổi phân lớp, người dưới mười hai tuổi vào tiểu học, mười hai tuổi trở lên hai mươi tuổi trở xuống vào trung học, người hai mươi tuổi trở lên vào đại học.
Chương trình học sửa thành sáu loại nghệ thuật, thống nhất là “Lễ, nhạc, thuật, ngự, thư, số*”, bên dưới lại phân rất nhiều chương trình học nhỏ, không thiếu lịch sử địa lý các loại tên quen thuộc.
Phần lớn “Học sinh dự thính” là đệ tử bách gia thị tộc, “Học sinh phân ban” thì là tiền lệ được mở ra vì đám đồng hương bọn họ.
Với bên ngoài, hiệu trưởng bảo “Học sinh phân ban” là học sinh ông thu khi đi du lịch, cho nên trên người sẽ có thẻ ngọc, có thể trực tiếp vào học, có thể nói là rất hao tổn tâm huyết.
Nếu là người quá lớn tuổi, có thể nhận làm giáo viên ở Học Cung hoặc làm việc khác.
Dưới cái nhìn của Dương Sách, đây thực sự là nơi chu đáo, nhưng nơi này, không thể nghi ngờ, cũng mang đến rất nhiều phiền toái.
Tựa như giờ phút này, Phong Việt Từ tự nhiên nói: “Đã được hiệu trưởng chấp nhận, đó là người Học Cung.”
Dương Sách nghe y nói như vậy, nhịn không được thở dài.
Hiệu trưởng có ý tốt, nhưng lòng người phức tạp, nhân cách người cầm thẻ ngọc khó lường, bị đồng hương hại cũng không hiếm thấy, Học Cung Hoa Hạ có thể đứng vững đến nay, có thể nói là kỳ tích.
Cũng chỉ có người như hiệu trưởng mới có thể từ đầu đến cuối vẫn mang một trái tim không hề thay đổi, trước sau như một đón nhận tất cả mọi người.
“Đạo Quân, nếu hắn không phải người tốt thì sao?” Dương Sách cao giọng, nhăn mày: “Hiệu trưởng tốt bụng, thu học sinh rất rộng rãi. Nhưng việc đời khó lường, lòng người dễ đổi, năm vừa rồi cũng có không ít hạng người lòng mang ý xấu, hại Học Cung và mọi người còn chưa đủ thảm sao!”
Gã càng nói càng kích động, không biết bởi vì sợ hãi hay tức giận.
Thanh Ngưu kêu “mu mu”, đạp gã một cái, ý bảo gã nhỏ giọng.
Dương Sách đau đớn che chân, đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Phong Việt Từ, lập tức ủ rũ: “Xin lỗi, Đạo Quân, ta chỉ là……”
Chỉ là sợ Khương đại Ma Vương nổi điên, làm mọi người không chết tử tế được.
So với gã, Đạo Quân thông minh lợi hại hơn nhiều, tạm thời trong tình huống không thể liên hệ được với giáo viên, gã chỉ có thể tới xin Đạo Quân giúp đỡ, mong có thể tống Khương Hoàn trở lại thế giới luân hồi là tốt nhất.
Phong Việt Từ lặng im một lát, nói: “Trên đời này khó tránh nhất chính là ‘sống chết’, khó nói rõ nhất chính là ‘miệng đời’. Trong lòng ngươi sợ hãi, lời nói và suy nghĩ chưa chắc đã rõ ràng.”
Dương Sách vừa nghe, vội nói: “Không phải! Ta từng chính mắt gặp hắn, hắn……”
Nhớ đến cảnh tượng năm xưa, sắc mặt Dương Sách trắng bệch, chẳng thốt nên lời.
Phong Việt Từ nói: “Ta thấy Khương công tử, tính tình kiêu căng ngạo mạn, tuy tản mạn phóng khoáng, nhưng là người tính tình thẳng thắn, không giống hạng người gian ác.”
Nghe xong, Dương Sách sợ đến ngây người.
Phàm là người biết đến Khương Hoàn, đều sẽ sinh ra cảm xúc mâu thuẫn với hắn, hoặc sợ hoặc giận hoặc kính hoặc ghét, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy có người khen Khương đại Ma Vương, còn là từ miệng của Thanh Huy Đạo Quân được người đời kính ngưỡng!
Dương Sách cảm thấy mông lung, không biết nên nói gì cho phải.
“Dù theo lời ngươi nói, hắn không phải người lương thiện, nhưng cũng không phải sợ hãi.” Phong Việt Từ nhìn gã một cái, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Có ta bảo vệ các ngươi chu toàn.”
Trong lòng Dương Sách cảm thấy ấm áp, xúc động đến mức lệ nóng doanh tròng.
Mọi người đều biết, Thanh Huy Đạo Quân ốm yếu bệnh tật, không thể ra tay với người khác, nhưng việc này không có nghĩa là y không có năng lực tự bảo vệ mình.
Năm xưa Lục quân khinh người, Đạo Quân không thể nhịn được nữa, cuối cùng sử dụng “tên Phong Linh” khiến người đời kinh ngạc
“Tên Phong Linh” do y tự nghĩ ra, quả thực là khắc tinh lớn nhất của người tu hành, một mũi tên phong ấn linh lực toàn thân, cho dù ngươi có muôn vàn thuật pháp vô số thủ đoạn cũng không sử dụng được.
Từ trước đến nay, Lục quân bá đạo hiếu chiến bởi vậy mà phải ẩn dấu tung tích khoảng chừng hơn nửa năm.
Chỉ có người cảm khái Đạo Quân quá từ bi, một mũi tên phong ấn linh lực, không ảnh hưởng đến tính mạng, cũng không phải mãi mãi, đến cuối cùng vẫn không muốn đả thương người khác.
Dương Sách và mọi người đều tin tưởng Phong Việt Từ không chút nghi ngờ, tới đây vốn chỉ để nhắc nhở và xác nhận, nghe vậy mới hơi tươi cười: “Đạo Quân đã nói như vậy, ta an tâm rồi.”
Khương Hoàn đại Ma Vương thực sự rất đáng sợ, nhưng nhìn bộ dáng Đạo Quân bình tĩnh thong dong, dường như hắn cũng không kinh khủng như vậy.
Tiễn bạn nhỏ đi, Phong Việt Từ lật một trang sách, gió thổi cây lay, vài chiếc lá nhẹ nhàng rơi trên trang sách, vừa lúc chặn chữ viết.
Đầu ngón tay Phong Việt Từ khẽ gẩy lá cây đi, nói: “Khương công tử, đừng nghịch ngợm.”
Không biết tự khi nào đã có người nằm trên cây, áo đen tung bay, khóe miệng nhếch lên, tỏ vẻ khó hiểu: “Cuối cùng thì tại sao Đạo Quân lại phát hiện ra ta?”
Phong Việt Từ: “Cảm giác.”
Lại là cảm giác?
Khương Hoàn nhảy xuống, đến bên cạnh y ngồi xuống, cầm ấm trà lên uống: “Đạo Quân, nói có lệ một lần là đủ rồi.”
Phong Việt Từ ngẩng đầu nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Khương công tử không dấu được mùi máu tanh nồng trên người, khiến nơi nơi gió tụ mây mù, thường xuyên khiến người ta đau đầu.”
Khương Hoàn: “……”
Nếu người khác nói như vậy, Khương Hoàn sẽ chẳng thèm quan tâm, cùng lắm thì tặng hắn một đao, nhưng nếu người nói là Phong Việt Từ thì không có cách nào cả.
Dù sao cũng không thể xuống tay với đóa kiều hoa này.
Giọng Khương Hoàn mang theo vài phần trào phúng: “Tấm lòng Đạo Quân như gương sáng, rõ ràng hơn bất kỳ ai, vậy tại sao còn giúp ta nói chuyện trước mặt bạn nhỏ kia? Nói lời trái lương tâm không khó chịu sao!”
Phong Việt Từ: “Ta cũng không nói lời trái lương tâm.”
Một câu nhẹ phất phơ như lông vũ, âm cuối khẽ kéo theo tiếng ho khan trầm thấp, tựa như một cây móc thật nhỏ, dễ như trở bàn tay chiếm thành đoạt đất, đi thẳng vào đáy lòng.
Cục khí nghẹn trong l*иg ngực Khương Hoàn lặng lẽ tan đi, chớp mắt một cái chỉ cảm thấy gió xuân mười dặm, trăm cây hoa nở.
“Ây dà, Đạo Quân thật sự rất biết dỗ người khác.” Khương Hoàn vốn định duỗi tay giúp y thuận khí, nhưng nghĩ đến vết hằn đỏ lúc trước để lại trên cổ tay y thì rút tay về, đưa chén trà qua, nói: “Dù ta không phải người lương thiện, chỉ sợ cũng không đành lòng ra tay với người đẹp như Đạo Quân.”
Phong Việt Từ nhận lấy chén trà, nhẹ giọng nói lời cảm tạ: “Tâm trí Khương công tử vững như bàn thạch, đương nhiên sẽ không bị tác động bởi bề ngoài.”
Khương Hoàn nghe vậy, nửa thật nửa giả cười: “Cái đẹp của Đạo Quân, không ở bề ngoài.”
Phong Việt Từ chỉ lẳng lặng uống trà, nghe hết lời nói càn rỡ của hắn, mắt chẳng nâng lấy một chút.
Khương Hoàn buồn cười, nhưng không nói tiếp sang chuyện khác.
Bốn phía sương khói lượn lờ, lá cây xào xạc, nhưng ồn ào náo động trong lòng tan hết, bỗng xuất hiện cảm giác năm tháng tĩnh lặng, có lẽ do người bên cạnh.
Thời tiết buổi trưa rất tốt, mọi người cùng nhau dùng cơm trưa, dọn dẹp mọi thứ, rời khỏi khách điếm, chuẩn bị trở về Hoa Hạ Học Cung.
Ra khỏi cửa thành, Lý Miên Khê hỏi trước: “Lâm cô nương, có cần đưa ngươi về nhà hay không?”
Lâm Yên Lam lắc đầu, nhíu mày nhìn về phía Phong Việt Từ: “Lúc trước Đạo Quân hay dùng linh lực, bước vào Vong Xuyên, tính trạng cơ thể khiến người khác lo lắng, ta còn phải chăm sóc một thời gian. Trong nhà có mẹ và Thiếu Chước, dù sao cũng không vội, ta cùng các ngươi về Học Cung vậy.”
Phong Việt Từ xoay người bái tạ, nói: “Làm phiền Lâm cô nương.”
Nói xong, y phất tay áo một cái, giữa không trung xuất hiện một con thuyền tinh xảo rực rỡ, thân thuyền gỗ mun vân vàng, dài rộng to lớn, bên trong có những căn phòng trang nhã được chạm rỗng hai bên, hai bên trái phải rũ xuống màn che tơ lụa thêu hoa văn bạc, gió mát tung bay, sương mù lượn lờ.
Mọi người ngửa đầu che mặt, trăm miệng một lời: “Oaaaaaa!”
Lâm Yên Lam giật mình, cảm thấy buồn cười, nói: “Diệp đại công tử tặng cho Đạo Quân hải phách minh châu, Khương đại công tử liền đưa thuyền Ô Linh, hai người bọn họ thật là cái gì cũng phải tranh cao thấp.”
Quản Đồng liên tục gật đầu, nói: “Không phải từ trước đến nay Khương gia thích bắt chước Khương Đế Bệ hạ sao, cực thích màu đen vàng, thuyền này không làm toàn bộ thành màu vàng và màu đen cũng rất không dễ dàng. Có một lần ta đi với trưởng bối đến Vọng Xuyên, nhà ở của bọn họ đều là cung điện vàng ngọc rực rỡ, quả thực là y theo hoàng đế, cũng khó trách người Diệp gia nhìn không thuận mắt.”
Không nói tới chuyện khác, thời Ma Vương Bệ hạ thống ngự màn trời, không biết Khương Đế Bệ hạ còn đang ở chỗ nào đâu.
Tần Văn Nhân cười nói: “Khương Đế đảng và Ma Vương đảng tranh chấp mấy ngàn năm, nhìn nhau không thuận mắt cũng không phải ngày một ngày hai. Nhưng theo sách sử, Khương Đế Bệ hạ không giống người thích phong cách này, miêu tả cung Vấn An Phù chính là ‘trắng tinh như tuyết, sáng trong như nguyệt’.”
Hà Dự Lập buông tay, nói: “Người ta là truyền nhân chính thống của Khương Đế, tất cả bọn họ nói đều đúng.”
Nói về đề tài liên quan đến “Đế Vương”, mọi người luôn bàn tán rất sôi nổi, chỉ có Quý Thời Nghiên và Dương Sách trong lòng đang có vướng mắc, không mở miệng.
Khương Hoàn đánh giá thuyền: “Thẩm mỹ kiểu này tục khó chịu nổi …… Đạo Quân, ngươi không ném nó thật là bất ngờ.”
Phong Việt Từ: “Đều ở tâm ý, không ở biểu tượng.”
Khương Hoàn cười nhạo, nhìn thuyền, sự ghét bỏ bộc lộ ra ngoài, cảm thấy nửa điểm cũng không xứng với khí chất của Phong Việt Từ, đề nghị: “Hay là ném đi, hôm khác ta đưa cái tốt hơn cho ngươi.”
Phong Việt Từ nâng tay áo che miệng, ho khan hai tiếng.
“Thuyền Ô Linh chính là Linh Khí phi hành chất lượng cao! Rất quý giá!” Khâu Lâm Hàn nhịn không được đáp lại một câu, ngay sau đó hiếu kỳ nói: “Nghe Miên Khê học đệ nói, Khương học trưởng không xuất thân từ Vọng Xuyên Khương thị, nhưng ta thấy từ tên đến quần áo của ngài đều rất giống người Khương gia, với lại ngài cũng dùng đao, mọi người đều biết, người Khương gia chủ tu đao đạo.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đồng loạt nhìn lại đây, hiển nhiên đã sớm muốn hỏi.
Khương Hoàn thu lại ánh mắt đánh giá, bâng quơ nói: “Thật không khéo, ta không thích người khác đυ.ng hàng phục sức của ta nhất. Nhưng ngươi đã nhắc nhở ta, một ngày nào đó nhất định phải tới cửa học hỏi một chút, xem bọn hắn lĩnh hội được mấy phần chân truyền của Khương Đế.”
Giọng hắn mang theo ý cười tản mạn, nhưng lại khiến người nghe đổ mồ hôi lạnh sau lưng, bỗng rét run khó hiểu.
Tất cả mọi người đều không nhịn được nghĩ thầm: Nói đến đúng lý hợp tình như vậy, Vọng Xuyên Khương thị người ta nhận truyền thừa mấy ngàn năm, đυ.ng hàng là Khương học trưởng ngài mới đúng ấy!
Phong Việt Từ nghe bọn hắn ríu rít không ngừng, lớn tiếng dặn dò: “Các ngươi thay phiên điều khiển thuyền, lấy đó để rèn luyện. Còn ai chưa biết chương trình học, có thể hỏi người khác.”
Chương trình học của Học Cung bao gồm Lễ, Nhạc, Thuật, Ngự, Thư, Số, trong đó “Ngự” là khống chế Linh Khí, đối với nhóm học sinh linh lực yếu ớt, tạch môn là chuyện thường.
“Vâng!” Các bạn nhỏ đồng thanh đáp, lập tức không còn tâm tư bàn tán, tất cả đều chạy lên sờ Linh Khí.
Khương Hoàn sóng vai cùng Phong Việt Từ, chậm rãi đi sau cùng, đột nhiên hỏi: “Người Khương gia và người Diệp gia, Đạo Quân nghiêng về bên nào hơn?”
Phong Việt Từ nói: “Cả hai đều tốt.”
Khương Hoàn thâm thúy cười cười: “Nếu đánh nhau, nói vậy sẽ rất thú vị.”
Phong Việt Từ bước lên thuyền, Khương Hoàn theo bản năng đỡ một cái, bỗng nghe chất giọng lành lạnh của y vang lên: “Đạo pháp sinh ra trong đất trời, tổn hại đến sự hài hòa của đất trời đều phải chịu trời phạt. Sát tính của Khương công tử quá nặng, nên thu lại thì tốt hơn.”
Khương Hoàn mỉm cười, ngửa mặt nhìn trời: “À? Trời đất bao la, Khương Hoàn ta có gì phải sợ.”
Phong Việt Từ chậm rãi đi, áo tơ tóc dài, tay áo phất lên, hoa văn sen xanh trên áo nở ra lớp lớp, có một loại đẹp đẽ cao ngạo, cách xa trần thế. Y đứng trên thuyền, ánh mắt đảo qua bộ dáng kiêu ngạo của Khương Hoàn, gợn sóng bất kinh nói: “Chỉ hy vọng như vậy.”
.
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Đế đảng: →→
Ma Vương đảng: →→
.
.
Chú thích:
(*)Sáu loại nghệ thuật gồm: Lễ (Lễ nghĩa), Nhạc (Âm Nhạc), Xạ (Bắn cung), Ngự (Cưỡi Ngựa), Thư (Thư Pháp), Số (Toán học). Đây là Lục lễ thời cổ đại nhưng theo như truyện thì chắc nó sẽ có nghĩa là: Lễ (Lễ nghĩa), Nhạc (Âm Nhạc), Thuật (Kiếm thuật), Ngự (Ngự linh khí), Thư (Thư Pháp), Số (Toán học).