Thuyền Ô Linh hoa mỹ tinh tế, tuy bị Khương Hoàn ghét bỏ nhưng lại nhận được rất nhiều sự yêu thích từ các bạn nhỏ, mọi người đều tranh nhau muốn thử một lần. Nhưng dù sao bọn họ vẫn còn trẻ tuổi, linh thuyền bay giữa trời, ổn thì ổn thật, đường bay lại vặn vẹo thành hình con rết, khiến cho không ít tu giả qua đường phải quay đầu lại.
Thậm chí suýt nữa đυ.ng phải vài vị trưởng bối ngự kiếm chở người.
“Hoa Hạ Học Cung cẩn thận một chút, bên kia bên kia, đi đúng đường vào! Sư trưởng của các ngươi đâu? Sao lại cho đám ranh con các ngươi ngự thuyền linh tinh thế này!”
“Tiền bối, chúng ta đang thực hành! Xin lỗi ạ! Ngài đi thong thả!”
Các bạn nhỏ vừa hổ thẹn vừa hưng phấn, chương trình học của Học Cung nhiều lý thuyết, thực hành cũng cố định ở trong sân, còn có sư trưởng ở bên che chở, nào có bao giờ được kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế này.
Rèm thêu chỉ bạc phấp phới, như ẩn như hiện, Phong Việt Từ dựa trên sập giữa thuyền, lẳng lặng lật quyển sách trong tay, coi tiếng động bên ngoài như mây bay, mặc các bạn trẻ tự trải nghiệm.
Khương Hoàn nằm trên đỉnh khoang thuyền, vắt chân, vừa ngáp vừa duỗi cái eo lười: “Ta bảo Đạo Quân này, tấm lòng của ngươi thật bao la, thế mà còn không sợ xảy ra chuyện.”
Phong Việt Từ: “Có Khương công tử ở đây, đương nhiên là ta yên tâm.”
Khương Hoàn đi xuống vén rèm lên, thấy hắn cầm sách nửa nằm, tóc đen tán loạn, tư thái đoan chính, vẫn là bộ dáng không vui không buồn nhàn nhạt kia, nhưng lại nhiều thêm một phần lười biếng.
Người đẹp chính là người đẹp, làm cái gì cũng cực kỳ xinh đẹp.
Khương Hoàn nhìn y chằm chằm, cười: “Đạo Quân cứ yên tâm thoải mái sai ta như vậy sao? Ta không muốn mua bán lỗ vốn.”
Phong Việt Từ: “Tùy ngươi.”
Đôi mắt y không nâng, lật qua một trang sách, đọc cực kỳ nghiêm túc, tựa như đang đắm chìm ở thế giới trong sách.
Khương Hoàn bất mãn, nhón mũi chân, cơ thể nhoáng lên, trong chớp mắt đã ngồi ở bên cạnh, gõ gõ bàn, giơ tay huơ huơ trước mặt y: “Đạo Quân, ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi có thể đáp lại một chút được không?”
Phong Việt Từ chỉ đọc sách, không nói gì.
Khương Hoàn nheo mắt, thầm nghĩ một quyển sách nát, có gì mà đẹp, có gì thú vị hơn người sống chứ!
Hắn bỗng dựa sát vào, ụp bàn tay lên trang sách.
Cuối cùng thì Phong Việt Từ cũng ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: “Khương công tử.”
Khương Hoàn sát lại gần khuôn mặt y, chỉ cảm thấy làn da trắng mịn như tuyết ngọc, không có lấy mảy may tì vết, bỗng nín thở, quên mất bản thân muốn nói cái gì.
Phong Việt Từ cũng cảm thấy khoảng cách quá gần, nhưng đằng sau không còn khoảng trống, đành hơi nghiêng đầu, tóc dài xõa đầy vai trái, vài lọn tóc rối quấn lấy đầu ngón tay Khương Hoàn.
Tại giờ phút này, trong đầu Khương Hoàn trống rỗng, theo bản năng mở miệng, giọng nói lơ lửng như trên mây: “Đạo Quân có nhớ không, ngươi còn thiếu ta một bữa rượu?”
Phong Việt Từ thấy hắn cũng không có ý muốn lùi lại, bất đắc dĩ đưa tay chống bả vai hắn nói: “Nhớ rõ. Khi rời Học Cung, đúng lúc hoa đào rơi, ta đã chôn một vò rượu hoa đào dưới tàng cây, hiện giờ trở về, đúng lúc có thể mở ra.”
Tay hơi dùng sức, đẩy người về phía sau, nhưng Khương Hoàn vẫn vững như Thái sơn, chưa động mảy may.
Khương Hoàn chỉ mỉm cười nhìn y, ngụ ý —— tới đây tới đây, ngươi cứ đẩy nữa đi.
Phong Việt Từ đảo mắt, tựa như đang nhìn một đứa trẻ nghịch ngợm, giơ quyển sách lên gõ đầu hắn.
Khương Hoàn nhanh tay nắm lấy cổ tay y, khoảnh khắc da thịt chạm nhau, trong lòng rung động, tựa như rơi vào bụi hoa, mơ mơ màng màng.
Khương Hoàn sợ làm y bị thương, cố gắng nhẹ nhàng, mủm mỉm cười, hỏi: “Rượu hoa đào do chính Đạo Quân ủ?”
Phong Việt Từ khẽ gật đầu, rút tay về che miệng ho khan.
Khương Hoàn vốn định trêu chọc y vài câu, thấy vậy trong lòng lập tức căng thẳng: “Cơ thể ngươi ……”
Phong Việt Từ vừa ho vừa lắc đầu, lòng bàn tay bỗng nhỏ máu, khiến Khương Hoàn hoảng sợ, vội đè cổ tay y truyền linh lực, cao giọng định gọi: “Lâm cô nương.”
Phong Việt Từ cản hắn, nhẹ giọng nói: “Lâm cô nương đã cố hết sức rồi, việc này cũng không có cách nào khác. Cơ thể ta cũng không đến nỗi, chỉ hơi đau đầu, không cần làm phiền bọn họ.”
Câu nói thốt ra, nhẹ nhàng bâng quơ lấy khăn ra lau chùi sạch sẽ vết máu trên tay.
——chuyện mệnh số, không thể cưỡng cầu.
Y cứ tỉnh táo như thế, hiểu rõ mệnh số của mình.
Khương Hoàn nhìn y, tựa như có người cầm vô số cây kim đâm vào tim, hơi đau hơi ngứa, vừa nhiều vừa nhỏ liên tiếp không ngừng, càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng đau đớn, thậm chí còn kèm theo cảm giác hoảng loạn không rõ.
Cường giả tâm định, gợn sóng bất kinh.
Trải qua muôn ngàn chuyện được mất, nhìn thấu hết ân oán tình thù, nhưng tất cả đều là chuyện của người khác. Khương Hoàn không nghĩ tới có một ngày, hắn sẽ bởi vì một người nào đó mà xuất hiện cảm xúc chỉ xảy ra với kẻ yếu mà chính mình từng khinh thường.
Khương Hoàn khẽ hỏi: “Nếu một ngày kia…… Đạo Quân không tiếc nuối sao?”
Lời hắn nói không rõ ràng, nhưng Phong Việt Từ vừa nghe đã hiểu, trả lời: “Không tiếc nuối.”
Lòng có tiếc nuối, tất sẽ cưỡng cầu, cầu tới cầu đi dần trở thành chấp niệm, cuối cùng trở thành hại người hại mình.
Giống như Âm Ma cầu mấy ngàn năm, hao hết tâm tư để chuyển sang kiếp khác, mà nay cũng chỉ có thể đau khổ giữ một chút hy vọng nhỏ nhoi, kết quả là tốt hay xấu vẫn không biết được.
Khương Hoàn trầm mặc một lát, không ngoài ý muốn chút nào đối với loại đáp án vô dục vô cầu này, một lúc lâu sau, thấp giọng nói: “Nhưng ta cảm thấy trên đời nếu đã không có Đạo Quân, chắc chắn sẽ mất đi rất nhiều ánh sáng.”
Màn che nhẹ bay, Phong Việt Từ nhìn chăm chú vào trời xanh mây trắng bên ngoài thuyền, bình tĩnh nói: “Thế gian vạn vật sẽ không vì ai đó mất đi mà phai màu, huy hoàng như ‘Đế Vương’, trăm ngàn năm sau cũng chỉ là một nét bút trong sách sử.”
Khương Hoàn nghĩ, không sai, trên đời ai cũng đều không quan trọng như vậy, chỉ có người để ý, mới có thể đem ngươi trở thành cả thế giới, một khi ngươi mất đi, tại khoảnh khắc đó trên cuộc đời sẽ không còn niềm vui nào nữa.
Thuyền đi mấy ngày, các bạn nhỏ tiến bộ rất nhanh, cuối cùng cũng tìm ra đường lối, rảnh rỗi lập tức sẽ tụ lại đây, khuôn mặt không dấu được vẻ vui mừng, cười hì hì gọi “Đạo Quân” “Khương học trưởng”, kiêu ngạo nói về những thứ mình học được.
Ngẫu nhiên Phong Việt Từ sẽ chỉ điểm hai câu, nhưng Khương Hoàn thì là tới một người đả kích một người, làm bọn họ ủ rũ cụp đuôi quay đi thử lại.
Ngày hôm đó, thuyền đã đi đến một vùng trời khác, mây đen tụ lại trên không, trời sắp đổ mưa.
Mọi người trốn vào trong thuyền, Lâm Yên Lam lấy thảo dược pha trà, Tần Văn Nhân ngẩng đầu cười nói: “Rốt cuộc cũng về rồi! Khi ở trong Học Cung thì không cảm thấy, nhưng vừa ra ngoài, ta luôn cảm thấy rất nhớ mọi người!”
Mọi người gật đầu, tràn đầy sự đồng cảm.
Hà Dự Lập giội cho hắn thau nước: “Đừng quên, trở về ngoại trừ thi lại còn có kỳ thi liên trường!”
Lý Miên Khê ôm đầu héo rũ ——Môn lịch sử đáng chết của hắn!
Khâu Lâm Hàn nói: “Ta và Quý học tỷ không có môn nào phải thi lại, Dương học đệ, ta nhớ hình như ngươi tạch môn nhiều nhất thì phải?”
Dương Sách khóc ròng: “Xin người đừng nói nữa!”
Làm một người xuyên việt chủ nghĩa hiện đại điển hình, cái khác thì thôi, lấy cái gì để cứu vớt được môn lễ nhạc chết tiệt? Hơn nữa có Khương Hoàn ở đây, mỗi ngày hắn đều lo lắng đến mất ngủ, tóc rụng gần hết, làm gì có tâm tư thi thố gì nữa!
Quản Đồng cũng buồn rầu hỏi: “Quý học tỷ, ngươi học thế nào mà các môn đều đạt loại ưu?”
Quý Thời Nghiên trả lời không chút do dự: “Bái Ma Vương Bệ hạ nhiều một chút.”
Không hề nghi ngờ, từ mấy ngàn năm đến nay, nàng chính là tín đồ trung thành nhất của Ma Vương.
Mọi người: “……”
Trước khi thi phải bái Ma Vương, gặp đề không biết viết Khương Đế —— bọn họ đều hiểu, nhưng cái này không phải nói chơi thôi sao!
Khương Hoàn nghe bọn trẻ thở ngắn than dài, cười đến nghẹt thở, đám bạn nhỏ thi cử nước tới chân mới nhảy này làm hắn nhớ tới cuộc sống đại học thật lâu trước kia, quả nhiên là bài tập quen thuộc, cảm giác quen thuộc.
Tuy còn chưa gặp vị hiệu trưởng kia, nhưng Khương Hoàn đã thầm cảm thấy đó là một nhân tài.
Không phải ai cũng có thể làm văn hóa Trái Đất tỏa sáng rực rỡ ở nơi đất khách quê người.
Việc không liên quan đến mình, Khương Hoàn thuận miệng nói: “Các ngươi rảnh rỗi thì lại tụ tập nói chuyện phiếm, không bằng học hỏi Đạo Quân của các ngươi, đọc sách nhiều một chút.”
Mọi người nhìn trời, Lâm Yên Lam ôn nhu cười: “Khương công tử, nếu ai cũng có thể làm được như Đạo Quân, chỉ sợ trong mơ hiệu trưởng cũng phải cười tỉnh.”
Khi bọn họ nói chuyện, bỗng có một con hạc giấy xuyên qua rèm châu, bay vào thuyền, sau khi dạo qua một vòng, đậu lại trên đầu ngón tay Phong Việt Từ.
Phong Việt Từ buông sách, chạm vào hạc giấy, hạc giấy giật giật rồi vang lên giọng đàn ông nhẹ nhàng: “Thanh Huy, gần đây có mạnh khỏe? Buổi thi liên trường xảy ra vấn đề, Lục quân đã đến thư viện, lần này ta nghi là hắn có chuẩn bị mà đến, trên đường về phải chú ý cẩn thận, nhớ lấy.”
Âm cuối cùng vang ra, hạc giấy hóa thành ánh sáng nhỏ tan đi.
Phong Việt Từ càng nghe càng tập trung, tựa như đang trầm tư.
“Là Tô sư trưởng!” Lý Miên Khê kinh ngạc nói: “Tứ Quân Thư Viện tuy thuộc sở hữu Điện Tứ Quân, nhưng Tứ Quân quyền cao chức trọng, sao lại đi quản buổi thi liên trường nho nhỏ này?”
Quản Đồng gõ đầu hắn: “Ngốc ạ, dùng mũi nghĩ cũng biết vì Đạo Quân mà tới!”
Tần Văn Nhân nhỏ giọng nói: “Học Cung chúng ta bên trái có Vọng Xuyên Khương thị, bên phải có Trọng Lăng Diệp thị, cố tình còn đối diện với Tứ Quân Thư Viện ở xa xa, theo Dương học đệ nói chính là tràng Tu La! Khó trách Tô sư trưởng lo lắng, ta cũng phải sợ.”
Ngày thi liên trường sắp diễn ra, các thị tộc thân cận với Học Cung chắc chắn sẽ phái người đến, việc này mà đi sai một bước thì chính là hỗn chiến tứ phương.
Khương Hoàn nhướng mày, hỏi: “Tình huống Lục Quân là thế nào?”
Quản Đồng: “Thấy sắc nảy lòng tham!”
Hà Dự Lập: “Ỷ thế hϊếp người!”
Tần Văn Nhân: “Điên cuồng độc đoán!”
Khâu Lâm Hàn: “Âm hồn không tan!”
Dương Sách: “Cường thủ hào đoạt*!”
Lý Miên Khê: “Tu, tu vi rất cao!”
Quý Thời Nghiên: “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!”
Một loạt thành ngữ nói xong, đám học sinh hai mặt nhìn nhau, ngay sau đó nhất trí gật đầu, trăm miệng một lời tức giận nói: “Chính là như vậy!”
Thanh Ngưu: “Mu mu!”
Khương Hoàn: “……”
Phong Việt Từ ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua bọn họ, mọi người lập tức mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Khương Hoàn khóe miệng nhếch lên tạo một độ cong lành lạnh: “À, hóa ra là kẻ ái mộ Đạo Quân.”
Phong Việt Từ: “Cũng không phải là như thế.”
Các bạn nhỏ chỉ nhìn thấy bề nổi của sự việc, nào biết rằng trong đó quanh co khúc khuỷu như thế nào.
Nhưng chuyện Lục Quân, thực sự rất phiền toái.
Phong Việt Từ bóp ấn đường, bỗng nghe Khương Hoàn ôm đao cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nếu là Đạo Quân không thích, ta sẽ giúp ngươi gϊếŧ gã, cũng có thể đấy.”
Phong Việt Từ giương mắt nhìn hắn, thế nhưng phát hiện hắn thực sự nghiêm túc, không phải đang nói đùa.
Mọi người nghe vậy hít một hơi khí lạnh.
Quản Đồng trừng mắt nói: “Khương học trưởng! Đó chính là Lục Quân đấy! Ngài lợi hại như thế nào mà đánh lại gã?”
Quý Thời Nghiên nhớ tới lúc trước giao thủ cùng Khương Hoàn, cảm thấy người này sâu không lường được, chưa chắc là đang mạnh miệng.
Tứ Quân thua xa “Đế Vương”, tuy Khương Hoàn luôn luôn phủ nhận bản thân là truyền nhân Khương Đế, nhưng dưới cái nhìn của Quý Thời Nghiên, công phu của hắn đích xác là cùng một mạch với Khương Đế.
Khương Hoàn còn chưa nói gì, Tần Văn Nhân bỗng nhiên nhìn chằm chằm bên ngoài, ôm mặt kêu sợ hãi: “Mau nhìn kìa, lại có một cái linh thuyền!”
Mây mù cuồn cuộn, mưa rơi như trút, đằng xa xuất hiện một chiếc linh thuyền rẽ mưa đi đến, dần dần tụ lại một chỗ với bọn họ.
Khâu Lâm Hàn nhìn kỹ, mặt biến sắc: “Thật là ghét của nào trời trao của nấy! Cờ Tứ Long Trùng Tiêu, là Tứ Quân Thư Viện!”
.
.
.
—–
Chú thích:
(*) Cường thủ hào đoạt: cưỡng ép, chiếm đoạt.