Ma Vương Và Kiều Hoa

Chương 15: Tâm ý

Thời còn trẻ, khi Khương Hoàn vẫn đi chơi ở thế giới luân hồi, được gọi là “Thần cản gϊếŧ thần, Phật cản gϊếŧ Phật”, nuôi ra tính tình tùy tiện phóng túng bừa bãi, bị vô số người coi là sự tồn tại ác mộng.

Mấy năm gần đây hắn đã thu bớt tính tình, nhưng bản chất vẫn không thay đổi.

Ví dụ như giờ phút này, rõ ràng là hắn lôi kéo người ta không bỏ, nhưng không có một chút ngượng ngùng, mủm mỉm cười, hỏi: “Đạo Quân có tức giận không?”

Thật ra hắn không muốn gì, chỉ là thấy Phong Việt Từ luôn mang bộ dáng lạnh nhạt, không nhịn được muốn đùa một chút.

Lớn lên xinh đẹp như vậy, lại không buồn không vui không khóc không cười, khó tránh khỏi khiến người ta ngứa ngáy.

Phong Việt Từ gợn sóng bất kinh nhìn hắn, ánh mắt lạnh nhạt không có một chút tức giận, nói: “Khương công tử, đừng nghịch.”

Ánh mắt này tựa như một vốc nước tuyết lạnh thấu, hắt cho người ta trong ngoài đều lạnh.

Khương Hoàn cười như không cười, kéo cổ tay y vẩy vẩy: “Xem ra Đạo Quân thích ta nắm tay ngươi.”

Tuy nói như vậy, tay Khương Hoàn vẫn chỉ đặt ở trên ống tay áo, không thực sự chạm vào da thịt.

Hắn rất ít chủ động trêu chọc người khác, Phong Việt Từ là một ngoại lệ, dù vậy, trong lòng Khương Hoàn cũng có chừng mực, đùa một chút thì thú vị, đùa quá trớn thì không hay.

Cổ tay Phong Việt Từ bỗng lật một cái, đầu ngón tay đánh vào khớp xương hắn, ép hắn buông tay.

Khóe miệng Khương Hoàn hứng thú nhếch lên, khẽ buông tay, nhưng vẫn bám sát theo cổ tay.

Bàn tay hai người tung bay, thay đổi liên tục, tốc độ nhanh đến mức chỉ còn đọng lại tàn ảnh trong ánh mắt.

Lý Miên Khê thấy vậy, ba bước rút thành hai bước chạy vội tới.

Hơi thở của Phong Việt Từ hơi ngừng lại, động tác dừng một chút, bỗng dưng ho khan vài tiếng, cơ thể hẫng một cái, ngã ngồi lên lưng Thanh Ngưu, cúi đầu nhẹ nhàng thở dốc.

Khương Hoàn vội vàng dừng lại, thu lại biểu cảm cợt nhả, vội vàng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Lý Miên Khê xông tới: “Khương học trưởng, sao ngài lại bắt nạt Đạo Quân! Quá đáng!”

Khương Hoàn: “……”

Trên thực tế, hắn còn chưa dùng nửa phần sức lực.

Khi Khương Hoàn thực sự ra tay với người khác, nhẹ nhất là làm gãy xương toàn thân, nào có từng so chiêu nhẹ nhàng như vậy, căn bản là đã cực kỳ nương tay.

Hắn đang muốn phản bác, bỗng nhiên mắt sắc mà liếc đến ống tay áo rũ xuống của Phong Việt Từ, lộ ra dấu vết ửng đỏ trên cổ tay tuyết trắng, lập tức “Xịttt” một tiếng, khó mà tin nổi —— rốt cuộc đây là dạng kiều hoa gì!!!?

“Ờm……” Khương Hoàn muốn nói lại thôi, lúc trước đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ thập phần quả quyết, lúc này lại hơi muốn thở dài, sờ mũi nói: “Ta có làm ngươi đau không?”

Phong Việt Từ ngừng một lát, buông tay, căn bản không quan tâm vết đỏ kia, lắc đầu nói: “Vẫn chưa. Khương công tử công phu tốt.”

“Đạo Quân mới khiến ta kinh ngạc.” Khương Hoàn thực lòng tán thưởng, từ trước đến nay hắn đều tự phụ mình là thiên tài, nhưng cũng phải trải qua vạn giới luân hồi mới có một thân tu vi hiện giờ.

Bây giờ Phong Việt Từ mới bao nhiêu tuổi? Lấy thân thể ốm yếu so chiêu với hắn nhưng hoàn toàn không rơi vào thế hạ phong. Nếu không có tai nạn bảy năm trước, y sẽ tài năng cỡ nào.

Cái tên “Đạo Quân” đúng là danh xứng với thực, nhưng không phải là lấy hy sinh đổi lấy thanh danh.

Khương Hoàn nghĩ xong, nhịn không được tiếc hận, nói: “Để ta xem cổ tay ngươi, xin lỗi, vừa rồi là ta mạo phạm, ngươi…… tuyệt đối đừng trách ta.”

Sống lâu như vậy, Khương Hoàn chưa từng hạ mình trước bất kỳ ai, càng miễn bàn tới việc xin lỗi này. Nhưng lúc này hắn lại tự nhiên nói ra với Phong Việt Từ.

Chính mình cũng không cảm thấy chỗ nào không đúng.

Phong Việt Từ nói: “Không sao, ta biết tính tình Khương công tử như vậy.”

Khương Hoàn nghe vậy, khóe miệng lại nhếch lên, nở nụ cười chân thành, thầm nghĩ khó trách Phong Việt Từ khiến người ta yêu thích như thế, ngoại trừ khuôn mặt đẹp đẽ, tính nết không tốt lắm, khi ở chung cũng không khiến người ta có nửa phần khó chịu.

Lý Miên Khê nhịn không được hỏi: “Đạo Quân, ngài thật sự không có việc gì sao?”

Phong Việt Từ ngồi nghiêng trên lưng Thanh Ngưu, thấp giọng nói: “Không có việc gì. Ngươi đi đỡ Quý cô nương, cơ thể nàng chưa khỏe, mạo muội động thủ, tất nhiên bị thương không nhẹ.”

Lý Miên Khê vội đáp: “Vâng!”

Khi Lý Miên Khê đến, Quý Thời Nghiên đã thu lại toàn bộ cảm xúc.

Lý Miên Khê lo lắng: “Quý học tỷ, ngươi cảm thấy thế nào?”

Quý Thời Nghiên lắc đầu, mặc hắn đỡ, nhưng khi đi qua bên người Khương Hoàn, bước chân hơi ngừng lại, liếc hắn một cái.

Nàng là người từng trải, hiểu lúc rung động khi tình đến, hiểu sự khổ sở khi yêu thương.

Giờ phút này, ánh mắt Khương Hoàn nhìn về phía Phong Việt Từ khiến nàng nhớ tới bản thân trước kia —— đó là một quá trình dần dần đắm chìm mà không hay biết.

Giống như trong lòng nở một đóa hoa, cầm lòng không đặng tưới nước chăm sóc cho nó, chờ khi hoa nở cắm sâu vào trong máu thịt mới phát hiện ra không thể nhổ nó đi.

Quý Thời Nghiên bỗng nở nụ cười.

Lý Miên Khê: “Quý học tỷ, vết thương của ngươi đã thành như vậy, mà ngươi còn cười được?”

Quý Thời Nghiên gần như thành kính che ngực lại, ánh mắt đong đầy sự ấm áp ôn hòa, khi ngẩng đầu lại bình tĩnh như thường, nhẹ giọng nói: “Thế gian này có biết bao nhân vật lợi hại, nhưng vỏ quýt dày luôn có móng tay nhọn. Phiên vân phúc vũ* cũng được, danh truyền thiên cổ cũng thế, kiếp số đến rồi, ai cũng không trốn thoát.”

Lý Miên Khê hoang mang, hoàn toàn không hiểu: “Hả?”

Quý Thời Nghiên chọc trán hắn, nói: “Ngươi còn nhỏ, không cần phải hiểu.”

Lý Miên Khê cảm giác mọi người hôm nay đều quái quái, Dương học trưởng, Quý học tỷ, Khương học trưởng…… Mọi người sao lại thế này?

Sân sau của khách điếm bị tàn phá, bắt buộc phải bồi thường.

Lý Miên Khê nhìn các học trưởng học tỷ, vẻ mặt đau khổ giải thích tình huống, ai ngờ hỏi một vòng, tất cả mọi người không ai có tiền bạc.

Phong Việt Từ nhận thuốc Lâm Yên Lam đưa qua, nhẹ nhàng thổi.

Khâu Lâm Hàn nói: “Lúc trước mấy người chúng ta bị Âm Ma bắt đi, đánh mắt không ít đồ, cho nên……”

Hà Dự Lập đen mặt.

Quý Thời Nghiên nhìn ra ngoài cửa sổ, làm bộ không nghe thấy.

Lâm Yên Lam rất bất đắc dĩ, nhíu mày nói: “Ta ra cửa vội vàng, sao nhớ được phải mang tiền đi. Các ngươi đang yên đang lành sao lại đánh nhau ?”

Khương Hoàn chậm rãi dựa cửa, nói: “Người trẻ tuổi, máu nóng.”

Mọi người đều bị da mặt dày của hắn làm cho sợ hãi, Quản Đồng nói thẳng: “Khương học trưởng, người ra tay không chỉ có mỗi Quý học tỷ, còn có ngài nữa, ngài có đi bồi thường không…”

Khương Hoàn xoay trường đao: “Ta chính là người bốn biển là nhà, trời làm chăn đất làm giường, cần gì mang tiền bạc?”

Nói rất dễ nghe, thật sự là do trong thế giới luân hồi ngoài trừ bản thân là tất cả, mọi thứ là hư vô, mọi người ở đây, chỉ sợ nghèo nhất chính là Khương Hoàn.

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Tần Văn Nhân ôm mặt, nhỏ giọng nói: “Những thời điểm như thế này ta luôn đặc biệt nhớ nhung Ngô nhị công tử!”

Mọi người vừa nghe, sâu sắc đồng ý. Thương Nam Ngô thị cái khác không nhiều lắm, chỉ có nhiều tiền.

Phong Việt Từ nghe bọn hắn ríu rít, ngoan ngoãn uống xong thuốc, cuối cùng lấy ra một viên dạ minh châu tỏa sáng lấp lánh đặt lên bàn, không nói một lời, ý đã tỏ.

Lý Miên Khê nhíu mày: “Đồ của Đạo Quân sao có thể……”

Phong Việt Từ: “Không sao, có rất nhiều.”

Mọi người: “……”

Lâm Yên Lam mím môi cười khẽ, nói: “Đây là đồ của Diệp đại công tử đưa đúng không? Trọng Lăng bốn bề đều là biển, thừa thãi minh châu. Nghe nói người Diệp gia ở trên biển, đi đường đều có minh châu chiếu sáng, kỳ mỹ tráng lệ, là nơi khiến tâm trí người ta hướng về.”

Quản Đồng lắc đầu, nói tiếp: “Đáng tiếc nhà bọn họ không thường quan hệ với nhà khác, cũng ít khi mời người ta làm khách, rất có ý vị ngăn cách với thế nhân.”

Hà Dự Lập ôm ngực, phản bác lại: “Thôi đi, bọn họ với người Khương gia đánh nhau có ít ỏi gì đâu? Mỗi lần hiệu trưởng thấy người hai nhà bọn họ đánh nhau đều phải uống hết một bình thuốc Trợ Tim.”

Mọi người sôi nổi che miệng cười.

“Cái này cũng chẳng ra gì.” Khương Hoàn tùy tiện cầm lấy minh châu tung hứng, nhìn về phía Phong Việt Từ, tùy ý hỏi: “Ngươi thích?”

Phong Việt Từ vén ống tay áo pha trà, không đáp.

Lâm Yên Lam cười nói: “Hạt châu này tuy kém với hải phách minh châu lúc trước Đạo Quân lấy ra, nhưng cũng là đồ chất lượng cao, chỉ trách ánh mắt Khương công tử quá cao.”

Khương Hoàn không tỏ ý kiến.

Quý Thời Nghiên nhìn qua, thâm thúy nói: “Ta thấy Khương học trưởng chỉ ghen ghét thôi.”

Đường đường là một trong bốn ma tướng, nàng giả làm thiếu nữ còn giả vô cùng tự nhiên.

Khương Hoàn nghe vậy, cười khẩy, vứt hạt châu ra ngoài: “Ghen ghét? Đừng nói viên minh châu nho nhỏ này, dù cho là toàn bộ Diệp gia, ta cũng không bỏ vào trong mắt. Cô bé, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên*.”

Nếu nói đến tuổi tác, Khương Hoàn đã trải qua vạn giới luân hồi, so với Âm Ma chỉ có lớn hơn không có nhỏ hơn, một tiếng “cô bé” nhẹ nhàng không áp lực .

Quý Thời Nghiên không cho là đúng, thầm mỉa khiến ngươi ghen tị đương nhiên không phải quyền thế phú quý của Diệp gia, rốt cuộc là cái gì, chỉ sợ chính ngươi còn chưa rõ.

Có một số chỗ nàng đoán không sai, Khương Hoàn thực sự khó chịu, mà hắn khó chịu, sẽ có người xui xẻo.

Dương Sách tránh ở đằng sau, lòng bàn tay nâng một con hạc giấy nho nhỏ, nhanh chóng nói: “Hiệu trưởng hiệu trưởng! Cấp tốc! Ta gặp phải Khương Hoàn, đại Ma Vương Khương Hoàn của vạn giới luân hồi!!! Không kịp nói chi tiết, có thể hắn sẽ cùng chúng ta về Học Cung, ngài phải chú ý đề phòng!”

Hạc giấy nhẹ nhàng lượn một vòng, mang theo truyền âm lên cao, bay ra ngoài.

Dương Sách nhẹ nhàng thở ra.

Đúng lúc này, phía sau gã đột nhiên phát ra một tiếng cười khẽ: “À, ta nhớ ra rồi, dại dột rất có phong cách…… Bạn nhỏ.”

Lông tơ trên người Dương Sách dựng thẳng lên, sợ tới mức cả người run lẩy bẩy, luống cuống tay chân xoay người lập tức chạy, kết quả đâm vào tường, tự ngã chổng vó.

Khương Hoàn: “Vẫn ngu ngốc như cũ.”

Hắn không hiểu nổi, cùng được giáo dục như nhau, tại sao trẻ con ở Khởi Nguyên đứa nào đứa nấy thông minh chững chạc, mà đám đồng hương Trái Đất thì đứa này càng biết tìm đường chết hơn đứa kia, sống lâu kiểu gì mà sống đến mức người chó cả đi.

Dương Sách lắp bắp: “Khương, Khương, Khương……”

Khương Hoàn: “Nói tiếng người.”

Dương Sách bị dọa choáng váng, khóc lóc gào: “Khương học trưởng! Ta sai rồi, ngài buông tha ta đi! Đừng gϊếŧ ta!”

Khương Hoàn lười biếng dựa cây, nói: “Được rồi đừng gào, ta hỏi ngươi đáp. Hoa Hạ Học Cung là thế nào?”

Dương Sách thầm nghĩ không ổn, đại Ma Vương muốn gϊếŧ sạch bọn họ!!! Tuyệt đối không thể bán đứng mọi người!

Gã cẩn thận trả lời: “Thì…… Chính là trường học bình thường.”

Khương Hoàn mặt vô biểu tình quét mắt liếc gã.

Dương Sách rụt cổ, vẻ mặt đau khổ nói: “Ta cũng vừa tới Khởi Nguyên hơn hai năm, chỉ biết bây giờ chúng ta không thể trở về quê nhà, còn cái khác thì không rõ ràng lắm.”

Khương Hoàn hỏi: “Vậy thì ai rõ ràng?”

Dương Sách: “Đương nhiên là hiệu trưởng. Hiệu trưởng tới sớm nhất, Học Cung do ông ấy xây dựng, chúng ta là người luân hồi, lúc mới đến, đa số đều nhận ân huệ của ông ấy, cũng thông qua ông ấy mới có thể tập trung ở một chỗ.”

Khương Hoàn ngạc nhiên nói: “Các ngươi tin tưởng vị hiệu trưởng kia như vậy?”

Dương Sách liên tục gật đầu: “Hiệu trưởng rất tốt!”

Khương Hoàn nhìn gã vẫn còn run, biết gã dù có dấu diếm, cũng không dám nói dối.

Dương Sách lặng lẽ dịch sang bên cạnh một bước, rồi dịch hai bước, thấy hắn không muốn ngăn cản, tức khắc hiểu rằng mình đã tránh được một kiếp, vội lau mồ hôi, té ngã lộn nhào chạy đi.

“Đạo Quân! Đạo Quân!” Dương Sách một đường chạy thẳng vào sân, khi bước qua bậc cửa vấp một cái, suýt nữa lại lấy đầu hạ cánh.

Phong Việt Từ nhẹ giọng hỏi: “Hoảng loạn cái gì?”

Những người khác đang bàn bạc chuyện trở về, thấy gã vội vàng, mồ hôi đầy đầu, đều kinh ngạc nhìn qua.

Dương Sách muốn nói lại thôi.

Tựa như Phong Việt Từ hiểu rõ tâm tư gã, ngẩng đầu bảo mọi người ra ngoài, chỉ chừa một mình gã.

Vừa rồi Dương Sách ở chỗ Khương Hoàn như rơi xuống vực sâu, lúc này nhận được sự săn sóc của Phong Việt Từ, trong lòng cảm thấy ấm áp, càng ấm ức và cảm động, nếu Khương đại Ma Vương có một nửa thiện lương của Đạo Quân thì tốt biết bao nhiêu!

Phong Việt Từ phất tay áo châm trà, áo tơ trắng tóc dài, khuôn mặt trắng mịn, tư thái trầm tĩnh đoan mỹ, chưa nói một lời đã khiến lòng người ổn định.

Dương Sách nghiêm túc nói: “Vị Khương công tử kia cũng không phải là đệ tử Hoa Hạ Học Cung chúng ta, Đạo Quân biết không?”

.

.

.

—–

Chú thích:

(*) Thành ngữ “Phiên vân phúc vũ” là dạng rút gọn của “Phiên thủ vi vân, phúc thủ vi vũ”. Ý nghĩa của thành ngữ này là chỉ sự thay đổi như chong chóng, không biết đâu mà lần. Nghĩa bóng chỉ những người hay thủ đoạn, phản phúc, lèo lái, đảo điên. Dịch nghĩa: Nghiêng bàn tay làm mây, úp bàn tay làm mưa.

Nguồn: saimonthidan.com

(*) Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: bên ngoài bầu trời có bầu trời khác, người tài có người tài hơn.