Buổi sáng mát mẻ, ánh mặt trời ấm áp, nhưng Dương Sách lại ra một thân mồ hôi lạnh.
Ngày xưa, khi gã tiến vào thế giới luân hồi, vì tuổi còn nhỏ nên được khá nhiều đồng hương chiếu cố. Trong lúc trà dư tửu hậu, thường xuyên nghe người ta nói đến sự tích của Khương Hoàn.
—— Từ lòng bàn tay của đại Ma Vương tìm được đường sống trong chỗ chết, ta phải đi thắp nén hương!
—— nghe nói cục sát khí di động đang cực kỳ nóng tính, đồng hương bảo trọng!
——fff***, đoàn, đoàn trưởng lại tới hủy cp rồi! Đồ chó độc thân vạn năm không thể nhìn người khác khoe ân ái!
Trong đám người luân hồi, câu nguyền rủa ác độc nhất được công nhận chính là “Chúc thế giới sau bạn gặp Khương Hoàn”, sự khủng bố của cái tên này có thể thấy rõ ràng.
Lúc đó Khương Hoàn ở trong lòng Dương Sách chỉ là một cái nhãn, cho dù mọi người tận tình khuyên bảo gã, gã cũng chỉ chửi thầm bọn họ quá khoa trương. Mãi đến khi, có lần, gã đến một thế giới võ hiệp làm nhiệm vụ, theo motif cũ biến thành con trai minh chủ võ lâm, theo motif cũ thích tiểu yêu nữ tà giáo, và lại theo motif cũ bị tiểu yêu nữ lừa cực kỳ thê thảm.
Chính tà đại chiến, hai bên đánh nhau túi bụi, Khương Hoàn lạnh nhạt ngồi trên nóc nhà uống rượu xem kịch, xem một lúc lâu sau, nhanh gọn dứt khoát vung đao chém sạch sẽ mọi người, từ đầu tới đuôi không có bất kỳ biểu tình dư thừa nào.
Tiểu yêu nữ gã thích, mối tình đầu của gã, ở trước mắt gã bị một đao cắt thành hai nửa.
Dương Sách dựa vào thây sơn biển máu nôn đến mức u ám đất trời, khóc đến tê tâm liệt phế, cho rằng chính mình cũng phải chết thê thảm.
Khương Hoàn nhẹ nhàng liếc gã một cái: “Bạn nhỏ, ngươi dại dột rất có phong cách.”
Từ đấy, trong lòng Dương Sách tồn tại bóng ma không thể tiêu diệt.
Một đoạn thời gian rất dài sau đó gã vẫn còn gặp ác mộng, nghe thấy tên Khương Hoàn lập tức run rẩy.
Cũng may thời gian chảy trong các thế giới luân hồi khác nhau, mọi người liều mạng tìm thẻ lệnh muốn về nhà, chờ đến khi một đám bọn họ tìm đủ thẻ lệnh rời đi, Khương Hoàn vẫn chơi đùa qua lại ở các thế giới.
Sau khi đi vào nơi này, tiến vào Hoa Hạ Học Cung, Dương Sách vẫn tưởng rằng có thể rời xa ác mộng, không nghĩ tới quay đi quay lại, đại Ma Vương lại gϊếŧ đến!
“Dương học trưởng? Dương học trưởng sao ngươi cứ run rẩy mãi thế?” Lý Miên Khê đỡ lấy gã, hỏi: “Ngươi không sao chứ?”
Dưới tình thế cấp bách, Dương Sách trợn ngược hai mắt, trực tiếp giả bộ bất tỉnh.
Đám Khâu Lâm Hàn vội vàng đỡ lấy gã: “Chẳng lẽ vết thương lúc trước còn chưa khỏi hẳn? Đạo Quân, chúng ta mang Dương học đệ đi gặp Lâm cô nương trước!”
Phong Việt Từ khẽ gật đầu.
Khương Hoàn nhìn bóng lưng bọn họ, cực kỳ hứng thú cười cười, quay đầu thấy Phong Việt Từ thu sách đứng dậy, lập tức đè lại quyển sách: “Đạo Quân, tướng mạo ta hung dữ lắm sao?”
Phong Việt Từ: “Ta sẽ đề nghị với hiệu trưởng bổ sung một môn mài giũa tâm tính vào chương trình học. Khương công tử, buông tay.”
Khương Hoàn cố ý trêu y, không động đậy.
Phong Việt Từ cũng không cố chấp, buông tay xoay người, bỏ lại sách trên bàn cho hắn chơi.
“Đạo Quân, ta bảo ngươi này……” Khương Hoàn bất đắc dĩ, cầm sách đuổi theo y, trả về: “Nếu ngươi cứ như vậy thì sẽ không có bạn bè đâu!”
Phong Việt Từ chậm rãi đi, mái tóc đen như mực phấp phới, mặt mày tĩnh lặng như một bức tranh sơn thủy.
Thanh Ngưu đạp chân đi bên cạnh y, lúc lắc đầu với Khương Hoàn.
Phong Việt Từ nói: “Duyên phận của con người rất mỏng , tán rồi tụ, tụ rồi tán. Không cần gọi bạn dẫn bè, nếu trên đường đời không cô độc đã là rất tốt rồi.”
Khương Hoàn ngửa đầu nhìn trời, cười nói: “Người đều có thất tình lục dục, nhưng ta thấy Đạo Quân, thật sự không giống con người. Quản gì duyên sâu duyên cạn? Nếu ta muốn cái gì, đó chính là của ta.”
Phong Việt Từ bước qua hành lang gấp khúc, thấy Quý Thời Nghiên đứng dưới tàng cây, nhàn nhạt nói: “Con người nếu có cố chấp, tất sẽ có lúc đạt được. Khương công tử như vậy, cũng rất tốt.”
Quý Thời Nghiên nghe tiếng, quay đầu hành lễ: “Đạo Quân.”
Thanh Ngưu bỗng bực bội đi loạn lên, kêu “Mu mu”.
Phong Việt Từ vuốt sừng Thanh Ngưu, xem như trấn an, hỏi: “Quý cô nương có khỏe không?”
Trên mặt Quý Thời Nghiên còn vương nước mắt, thấp giọng trả lời: “Ta rất khỏe, lần này cảm tạ Đạo Quân tương trợ.”
Khương Hoàn cười khẩy một tiếng.
Thanh Ngưu cọ lòng bàn tay Phong Việt Từ, kêu còn to hơn.
“Ngươi nên cảm tạ y chân thành vào.” Khương Hoàn vừa dứt lời, ý nhị gọi: “Âm Ma cô nương.”
Ánh mắt Quý Thời Nghiên khẽ giật, tựa như giông bão sắp tới, đầu ngón tay nàng khẽ run, rũ mắt nói: “Khương công tử nói cái gì? Ta nghe không hiểu.”
“Năm xưa tín vật lấy máu nhận chủ, tàn sát toàn thành Hoa Đô, mà nay tàn hồn ở bờ Vong Xuyên bên kia đã thoát ra hết, ngoại trừ Quý Thời Nghiên, còn ai có thể một lần nữa khởi động sức mạnh của Tứ Thời Hoa Quan? Ngươi lộ quá nhiều sơ hở, nơi có Âm Ma, hoa Vô Sinh nở khắp, chỉ vì ngươi đã sớm biết tàn hồn của bá tính Hoa Đô bị nhốt trong Tứ Thời Hoa Quan, trong Trận chiến Thiên Cảnh ngươi đã lấy máu thịt nuôi dưỡng bọn họ, lúc này theo như lời Lâm cô nương mới có truyền thuyết ‘hoa Vô Sinh có thể làm người chết sống lại’, không phải sao?”
Lưng Quý Thời Nghiên vã mồ hôi lạnh, ngón tay lẳng lặng siết chặt.
“Trong Vong Xuyên, tàn hồn mọi người đều tiêu tán, nhưng chỉ không có Trần Vô Phương, có lẽ……”
Cái tên Trần Vô Phương giống như tầng cấm kỵ nơi sâu nhất, đồng tử Quý Thời Nghiên co lại, dần nhuốm màu đỏ sậm, nàng chợt ra tay, linh lực cuồn cuộn xông thẳng tới Khương Hoàn.
Khương Hoàn phất tay áo, nghiêng người đối một chưởng với nàng.
Gió thổi cuồn cuộn, gian mày Phong Việt Từ nhíu lại, nhịn không nổi ho lên.
Động tác của Quý Thời Nghiên hơi khựng lại, Khương Hoàn lạnh mặt, cơ thể lóe lên như ảo ảnh: “Ta thấy ngươi thiếu giáo dục nhỉ!”
“Ngươi đúng là quá kiêu ngạo!” Quý Thời Nghiên ngả người ra sau, xoay người tung lên, vài sợi tóc tung bay rơi xuống đất, cây cối phía sau gãy ngang đổ xuống, phát ra tiếng vang thật lớn.
Nhưng tất cả dao động khi đến gần xung quanh Phong Việt Từ đều lặng lẽ tan đi.
Hiển nhiên là do hai người giao thủ cố ý tránh đi.
Thanh Ngưu phải chịu áp lực khổng lồ dậm chân, run bần bật.
Phong Việt Từ thấy vậy, đưa tay rung lục lạc, đầu ngón tay bắn ra ánh sáng màu bạc, lóe lên giữa hai người đang giao chiến, vừa đảo mắt đã tạo thành một tầng ngăn cách linh lực, tách bọn họ ra.
Quý Thời Nghiên chống thân cây, lau vết máu tràn ra khóe miệng, ôm ngực thở dốc, trên trán đổ một lớp mồ hôi lạnh.
Khương Hoàn chưa tổn hại chút nào, đao cũng chưa rút, đứng bên cạnh Phong Việt Từ, lập tức cầm cổ tay của y, giọng hơi dồn dập: “Có phải ngươi ngại cơ thể mình quá khỏe mạnh hay không? Còn dám ra tay!”
Phong Việt Từ vốn không đứng vững, bị lôi kéo liền ngã vào trong lòng ngực hắn.
Tay áo bay bay, tóc dài phấp phới, mang theo hương thơm thoang thoảng. Suy nghĩ của Khương Hoàn bay biến trong chớp mắt, hơi hé miệng, bỗng quên mất kế tiếp mình muốn nói gì.
“Xin lỗi.” Phong Việt Từ nhanh chóng đứng vững, lùi lại mấy bước, nói: “Trong khách sạn có bá tính, không thể quấy nhiễu. Quý cô nương, thần hồn của cô vừa trở lại, ra tay lúc này, khó tránh khỏi kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
Một câu sau, là nói với Quý Thời Nghiên.
Quý Thời Nghiên cứng đờ, khuôn mặt ẩn dưới bóng cây, nửa ngày mới mở miệng: “Đạo Quân tâm tư thông suốt, chuyện hắn có thể nghĩ đến, sao có thể giấu diếm được ngươi? Một khi đã như vậy, tại sao không vạch trần ta?”
Lời này, đó là cam chịu thân phận của mình.
Phong Việt Từ lẳng lặng nói: “Mọi người đều có chuyện không thể nói. Từ nhỏ ngươi vào Học Cung, tôn lễ thủ quy, kính thầy yêu bạn, chưa gây ra sai lầm gì, thế là đủ rồi.”
Quý Thời Nghiên siết chặt tay, ngẩng đầu hỏi: “Dù cho ta từng làm nhiều việc ác?”
Phong Việt Từ hỏi ngược lại: “Ngươi có sao?”
Quý Thời Nghiên lại im lặng một lúc lâu, sau đó nhìn Khương Hoàn, hơi cảnh giác bước tới, thấp giọng nói: “Chuyển sang kiếp khác, ta cũng không biết mình có còn là Vô Sinh Âm Ma hay không, Đạo Quân, ta cũng không phải là cố ý lừa gạt, nhưng……”
Phong Việt Từ cũng không có ý trách cứ, nói: “Ta biết ngươi là vì người trong lòng kia.”
Quý Thời Nghiên ôm ngực, cười tự giễu: “Đạo Quân là người như thế nào thiên hạ đều biết, ta cũng không có gì để giấu. Việc Hoa Đô năm xưa không thể cứu vãn, ta vốn định, không thể cùng sống, chi bằng cùng chết, ai ngờ trời không dứt mệnh ta, để ta mở ra sức mạnh thực sự của Tứ Thời Hoa Quan.”
Phong Việt Từ nhẹ giọng nói: “Ngươi có từng gặp Ma Vương không?”
Quý Thời Nghiên lắc đầu, nói: “Trong bốn ma tướng, chỉ có Vô Diệt Thiên Ma từng gặp Bệ hạ. Ba người chúng ta đều do Thiên Ma dẫn đường, trấn thủ Tứ Vô Kỳ Cảnh vì Bệ hạ.”
Vô Thường Mộng Ma, Vô Tướng Huyễn Ma, Vô Sinh Âm Ma, Vô Diệt Thiên Ma.
Người đời gọi họ là “Tứ Ma Tướng”, nghĩ bọn họ là cấp dưới đắc lực của Ma Vương Bệ hạ, nhưng Quý Thời Nghiên thấy rằng, bốn người họ chỉ là người thủ vệ.
Giọng Quý Thời Nghiên gần như nỉ non: “Thiên Ma nói cho ta, bá tính Hoa Đô không phải đã chết thật sự, tàn hồn bọn họ bị phong ấn trong Tứ Thời Hoa Quan, khi đó ta có chấp niệm mới, ta muốn hồi sinh bọn họ, nên đã biến thành Âm Ma. Nhưng ta quá ích kỷ, ta không cứu được nhiều người như vậy…… Chỉ có Vô Phương ca ca, đó là nơi lòng ta hướng về, ta không thể không có người ấy.”
Khi nói lời này, trong mắt nàng có bi thương, có áy náy, có thống khổ, chỉ không có hối hận.
“Hiện giờ Tứ Thời Hoa Quan đang ở trong cơ thể ta, dưỡng tàn hồn của Vô Phương ca ca.” Quý Thời Nghiên bỗng quay sang Khương Hoàn, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi muốn cướp, gϊếŧ ta trước.”
Khương Hoàn nghe vậy, trào phúng: “Ai bảo ngươi rằng ta muốn cướp tín vật của Ma Vương? Ta không thừa sức rảnh rỗi như thế.”
Quý Thời Nghiên lạnh lùng nói: “Truyền nhân Khương Đế đều đang tìm nơi tín vật Ma Vương rơi xuống, ngươi……”
Khương Hoàn cắt lời nàng, gõ gõ trường đao, nói: “Tuổi còn trẻ sao tai đã lãng rồi? Nói một lần cuối cùng, ta không phải truyền nhân Khương Đế, còn nói bậy bạ, đừng trách ta không thương hương tiếc ngọc.”
Đối với người khác, Khương Hoàn từ trước đến nay không có nhiều kiên nhẫn, gái xinh trai đẹp cũng không ngoại lệ, làm phiền hắn, chém một đao là im lặng.
Hắn còn chưa dứt lời, Phong Việt Từ muốn mở miệng, nhưng có lẽ là đứng lâu, thể lực không chống đỡ nổi, vịn lưng Thanh Ngưu, cúi đầu ho khan.
Khương Hoàn nhíu mày, xoay người đỡ lấy. Không cho từ chối ấn vào cổ tay y truyền linh lực qua.
Phong Việt Từ: “Không cần……”
“Không cần cái gì mà không cần!” Khương Hoàn nhìn chằm chằm sắc mặt trắng đến không còn màu máu của y, trong lòng giống nghẹn một cục đá, nói: “Lâm cô nương từng dặn riêng ta rồi. Đạo Quân của ta, ngoại trừ ba câu ‘không cần’ ‘đa tạ’ ‘ta không sao’, ngươi còn có thể nói cái khác không?”
Phong Việt Từ im lặng một lát, biết nghe lời phải, nói: “Buông tay.”
Khương Hoàn cười một tiếng, hắn phát hiện Phong Việt Từ không thích tiếp xúc với người khác, luôn luôn có thể tránh thì tránh, cũng không biết do thói ở sạch hay là lý do khác.
“Ta không buông đâu nhá?” Khương Hoàn làm lại trò cũ, thầm nghĩ đây cũng không phải là sách, ngươi còn có thể băm tay của mình được sao.
Hắn không nghĩ tới động tác nắm cổ tay người khác không bỏ này lưu manh như thế nào.
Quý Thời Nghiên: “……”
“Đạo Quân, Lâm cô nương vừa nấu thuốc xong, nhờ ta gọi ngài……” Lý Miên Khê từ phía sau đi tới, ngẩng đầu nhìn thấy, lập tức há to miệng, sợ tới mức nói năng lộn xộn: “Sao sân sau lại biến thành thế này? Không phải, Khương, Khương học trưởng, ngài, ngài đang định làm gì Đạo Quân đấy!? Ngài đừng có xúc động!”
Bạn thiếu niên thấy sân sau đổ nát, khóe miệng Quý Thời Nghiên rướm máu, mà Khương Hoàn lại cười mím chi nắm cổ tay Đạo Quân …… Trong nháy mắt bỗng cảm thấy cả người đều không khỏe.