Mặt trời lặn về Tây, sắc trời dần tối.
Gió đêm lạnh lẽo quất vào mặt, Lâm Yên Lam sợ thuốc lạnh, nhìn cửa phòng: “Khương công tử, Đạo Quân tỉnh chưa?”
“Khi đưa y trở về thì tỉnh.” Khương Hoàn hạ mi, nói: “Ta theo lời dặn của y sĩ, đáng tiếc có người không cảm kích, còn đuổi ta ra.”
Giọng hắn vẫn đều đều như thường, nhưng lại lộ ra vài phần bất mãn.
Lâm Yên Lam bỗng thầm nghĩ —— vị Khương công tử này bên ngoài khiêm tốn bên trong kiêu ngạo, không giống người có kiên nhẫn, làm khó cho hắn bị đối xử lạnh nhạt mà còn nguyện ý canh giữ ở đây.
Thật sự khiến người ta phải kinh ngạc.
Lâm Yên Lam bước đến khẽ gõ cửa phòng: “Đạo Quân, ta tới đưa thuốc, có thể vào không?”
“Làm phiền Lâm cô nương.” Cánh cửa rung một cái rồi mở ra, Phong Việt Từ ngồi ở bên cạnh bàn, bên tay đặt quyển sách, hình như y vừa mới tắm gội xong, chỉ khoác một cái áo mỏng, áo tơ không dính một hạt bụi, tóc dài đen nhánh vẫn tỏa hơi nước, mềm mượt như nhung lụa.
Lâm Yên Lam mỉm cười bước vào, không khỏi nhìn phía sau một cái, Khương Hoàn vẫn đứng trong sân, làm bộ làm tịch ngẩng đầu ngắm trăng, làm như thật sự chỉ đi ngang qua.
Phong Việt Từ rót hai ly trà, nói: “Ngoài phòng gió lớn, Khương công tử cũng mời vào.”
Khương Hoàn chỉ chờ câu này, nhếch môi: “Trí nhớ của ta không tốt lắm, lúc trước là ai đem lòng tốt thành lòng lang dạ thú, đuổi ta ra ngoài nhỉ?”
Phong Việt Từ trả lời: “Là mời, không phải đuổi.”
Ánh trăng như nước phủ kín ngoài cửa sổ, cũng rơi đôi mắt đen sâu thẳm của y, tỏa sáng rực rỡ.
Thanh thanh phong hoa, huy huy thần tú*.
Tuyệt sắc nhân gian đặt trước mặt, ai còn có thể nói gì?
Cổ họng Khương Hoàn bỗng khô khốc, liền ngồi xuống uống một ngụm trà, nói: “Được rồi được rồi, ta không so đo với người đẹp.”
Lâm Yên Lam buồn cười, đẩy chén thuốc: “Đạo Quân, uống thuốc xong rồi để ta bắt mạch cho ngài.”
Phong Việt Từ bưng thuốc uống cạn, ngay sau đó gian mày nhíu lại, che miệng ho khan.
Trong phòng rõ ràng ấm áp nóng cả người, ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt hắn, thế nhưng, tựa như băng cơ ngọc cốt, khuôn mặt ấy mãi chẳng có lấy một chút hồng hào.
Lâm Yên Lam trầm ngâm bắt mạch, đôi mày cau chặt lại: “Đạo Quân, bây giờ ngài cảm thấy như thế nào?”
Phong Việt Từ đáp: “Vẫn khỏe.”
“Vẫn khỏe?” Tuy Lâm Yên Lam tính tình dịu dàng, cũng không nhịn được cao giọng nói: “Ánh đèn trước khi dầu hết đèn tắt vẫn sáng như thường, ngài cứ hành hạ chính mình như thế, có biết rồi sẽ có hậu quả gì không?”
Phong Việt Từ nói: “Ta biết, Lâm cô nương bình tĩnh đừng nóng.”
Lâm Yên Lam hít sâu, muốn khuyên nhủ đôi điều, nhưng đối mặt với y lại không nói được một câu nặng lời hay một chữ “Không”.
Khương Hoàn buông chén trà, cười cười: “Vì sống mà sống, không có bất kỳ ý nghĩa gì, chẳng bằng tùy tâm sở dục, vui chơi tự tại. Có phải Đạo Quân nghĩ như vậy hay không?”
Phong Việt Từ không tỏ ý kiến, chỉ nói: “Chuyện mệnh số, không thể cưỡng cầu.”
Khương Hoàn khẽ nhếch khóe miệng, ngón tay gõ gõ mặt bàn, cười nhẹ nhàng bâng quơ: “Chưa thử qua, sao biết là cưỡng cầu? Sao không thay đổi được? Đạo Quân có từng nghe câu ‘mệnh ta do ta không do trời’ chưa? Nếu trời định ra mệnh số, thì bổ trời, nghịch mệnh, ngại gì?”
Lâm Yên Lam nghe mà ngẩn ngơ.
Nếu người khác nói lời này, nàng chắc chắn chê cười là nói bậy nói bạ, nhưng từ trong miệng Khương Hoàn nói ra, còn tự nhiên như thế, kiêu ngạo như thế, khí phách như thế, tựa như hắn thật sự đã từng làm những chuyện như vậy.
“Khương công tử thật khí phách.” Phong Việt Từ thưởng thức loại người trời sinh không sợ này, như nắng gắt sáng ngời lóng lánh. Nhưng mà ba ngàn đại đạo, không có cái nào là sai, không có khả năng mỗi người đều đi cùng một đường.
Y lật một trang sách, trầm tĩnh như lúc ban đầu nói: “Tự tại không phải phóng túng, ta không cùng đạo với Khương công tử.”
Khương Hoàn không thấy tức giận, trái lại còn cười ra tiếng, huơ huơ ấm trà: “Đáng tiếc không phải rượu.”
Cùng quân đối ẩm*, say luận đạo, mới là chuyện vui sướиɠ nhất trên thế gian này.
Sắc đẹp thường thấy, phẩm tính khó nuôi, khí khái khó được.
Khương Hoàn nhìn bóng người sáng trong như trăng trước mắt, rõ ràng chưa uống một giọt rượu, nhưng đầu óc lại như ngấm men say.
“……”
Khuôn mặt Lâm Yên Lam vẫn treo nụ cười, cảm thấy chính mình cực kỳ thừa thãi —— không phải chúng ta đang xem bệnh sao? Đang yên đang lành sao lại quay sang luận đạo rồi? Hay là…… Đây là do chênh lệch cảnh giới?
Thôi thôi, cũng hiếm khi có người có thể nói chuyện được với Đạo Quân.
Nàng không quấy rầy bọn họ, nhẹ nhàng dọn đồ rời đi.
Mặt trăng lặn mặt trời lên, đêm qua bình minh đến.
Lý Miên Khê và hai người Ngô gia trông coi những người hôn mê, chăm sóc cả đêm, tới gần sáng sớm mới không chịu được cơn buồn ngủ, gục xuống bàn.
Rồi bọn họ bị tiếng khóc rưng rức đánh thức.
Lý Miên Khê dụi mắt, rồi bỗng nhảy dựng lên, đυ.ng phải chân bạn: “Xịtttt…… Quý học tỷ!”
Quý Thời Nghiên ôm đầu gối, vùi đầu vào trong cánh tay, nghẹn ngào run rẩy, tựa như nàng đang gắng sức nhẫn nhịn, nhưng vẫn không thể khống chế cảm xúc. Nghe thấy tiếng gọi, nàng vội vàng lau mặt, đứng dậy.
Dù không có một thân áo đỏ, phục sức xanh biển của Hoa Hạ Học Cung cũng không che được vẻ đẹp rạng rỡ, nàng hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Miên Khê.”
Lý Miên Khê hơi hoảng hốt, lắp bắp không biết nên nói cái gì, nghẹn ra một câu: “Quý học tỷ, ngươi…… Ngươi có khỏe không?”
Quý Thời Nghiên im lặng một lát, nói: “Ta rất khỏe, chỉ là mơ một giấc mộng rất dài.”
Lý Miên Khê vội vàng hỏi: “Vậy ngươi mơ thấy cái gì?”
“Mơ thấy hoa nở,” L*иg ngực Quý Thời Nghiên đau đớn khó nhịn, bật thốt lên: “Hoa nở, hoa nở thả Vô Phương, chờ được, chờ được……”
Hoa nở thả Vô Phương, chờ được Quý Thời Nghiên.
Nhưng Trần Vô Phương đến chết cũng không chờ được, hắn mang bao nhiêu tiếc nuối, Quý Thời Nghiên đau lòng bấy nhiêu.
“Quý học tỷ!”
Lý Miên Khê thấy nàng không quay đầu lại xông thẳng ngoài, lập tức muốn chạy theo, bị Ngô Tòng Anh kéo lại: “Để nàng một mình yên lặng một chút đi.”
Ngô Tòng Thiện thắc mắc: “Nói đi nói lại, cuối cùng thì Âm Ma có quan hệ gì với nàng?”
Trong đầu Lý Miên Khê vẫn loạn thành một nùi, chính mình còn không rõ ràng, làm sao có thể trả lời hắn.
Trong khi nói chuyện, những người khác dần dần tỉnh lại.
Ngô Song Nhai mở to mắt, ấn sau lưng, hét lên một tiếng, làm toàn bộ nhà ở đều rung lên: “Đau muốn chết! Lại là tên chó nào đánh ông đây!!! Khốn nạn! Không thể xuống tay nhẹ chút được hả!!!!!!!!”
“…… Nghe giọng khỏe thế ta biết ngay là Ngô gia nhị công tử!”
“Quá ồn!”
“Cũng phải, hiếm khi được ngủ ngon như vậy!”
Mọi người tỉnh lại, không nhịn được bàn luận sôi nổi, Lý Miên Khê vội tiến đến nói: “Khâu học trưởng, Quản học tỷ, Dương học trưởng, Tần học tỷ, Hà học trưởng.”
Khâu Lâm Hàn, Quản Đồng, Dương Sách, Tần Văn Nhân, Hà Dự Lập. Năm người này cùng Lý Miên Khê và Quý Thời Nghiên, đó là tiểu đội ra ngoài rèn luyện lần này của Hoa Hạ Học Cung.
Quản Đồng lanh lẹ, trực tiếp hỏi: “Miên Khê, sao đám Ngô nhị công tử lại ở đây?”
Tần Văn Nhân thận trọng, đầu tiên nhìn xung quanh một vòng, hỏi: “Miên Khê học đệ, Quý học tỷ đâu?”
Hà Dự Lập nhíu mày: “Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Dương Sách đang muốn nói chuyện, bị Khâu Lâm Hàn cắt ngang: “Trước tiên các ngươi đừng nói nữa, để Miên Khê nói đã.”
Lý Miên Khê lau mồ hôi, vội vàng kể hết việc đã phát sinh trong đoạn thời gian này một lần. Mọi người vừa nghe vừa sửa soạn quần áo, đứng dậy ra cửa.
Cách hành lang gấp khúc đầy cây cối, trong viện đang có người luyện đao, mỗi chiêu thức đều nhanh gọn đơn giản, thân hình tiêu sái, bước đi như gió, mỗi đường đao đều mang thâm ý, đẹp đến mức khiến cho mọi người khó có thể rời mắt.
Quản Đồng hiếu kỳ nói: “Đây là vị Khương học trưởng ngươi nói đúng không? Người thật đẹp trai, công phu cũng rất đẹp!”
Dương Sách nghe cái tên quen thuộc “Khương Hoàn” lập tức nhũn người, giờ phút này tập trung nhìn vào, suýt nữa sợ tới mức hồn bắn ra ngoài —— Trời xanh ơi!!!! Thật sự là tên đại Ma Vương kia! Hiệu trưởng cứu em!!!!!!
Khâu Lâm Hàn thấy Dương Sách mặt không còn chút máu, người rung như cái sàng, lo lắng hỏi: “Học đệ, có phải ngươi không thoải mái hay không?”
Dương Sách đang muốn tìm cớ trốn đi, bỗng nghe Tần Văn Nhân ngọt ngào cười gọi:
“Đạo Quân!”
Gió thổi cây động, tiếng lá xào xạc, Phong Việt Từ lẳng lặng ngồi bên bàn đá lật sách, thanh sam áo trắng, tay áo rộng như mây, khi giương mắt nhìn, tựa như mặt hồ bao la gợn sóng phản chiếu hàng tỉ ngôi sao.
Trong lúc ngẩn người, Dương Sách làm vuột mất cơ hội chạy trốn. Mọi người vui vẻ khôn kể, cất lời chào hỏi: “Xin chào Đạo Quân.”
Phong Việt Từ: “Chào mọi người.”
Khương Hoàn nghe thấy tiếng động, đi tới, tùy ý quét mắt nhìn. Dương Sách rụt cổ, lẩn ra phía sau.
Lý Miên Khê: “Đạo Quân, sau khi Quý học tỷ tỉnh lại vẫn khóc đến tận bây giờ, ta hơi lo lắng cho nàng.”
Khương Hoàn nghe vậy cười cười, nói: “Ta nghĩ ngươi không cần lo lắng cho nàng đâu.”
Lý Miên Khê: “Ơ?”
Khương Hoàn uống trà, không nói lời dư thừa.
Phong Việt Từ ho khan hai tiếng, nói: “Ta sẽ đi tìm nàng. Chuyện ở đây đã xong, ngày thi liên trường của Học Cung và Thư Viện sắp đến, các ngươi cũng không cần du lịch bên ngoài nữa, trở về chuẩn bị sớm chút.”
Lời vừa ra, mọi người đồng thời nhăn mặt.
Hoa Hạ Học Cung và Tứ Quân Thư Viện là đối thủ truyền kiếp, người trước xây dựng sớm có gốc rễ vững chắc, người sau lưng dựa Điện Tứ Quân, thanh danh rộng khắp, hàng năm hai nhà vì mời gọi học sinh mà tranh cướp đến đầu rơi máu chảy.
Mà “thi liên trường” ba năm một lần nói dễ nghe chút là giao lưu văn võ, liên hệ cảm tình, thật ra chính là cạnh tranh tỷ thí, cố hết sức chèn ép đối phương.
Năm gần đây Tứ Quân thế mạnh, người ngoài cho rằng, Hoa Hạ Học Cung khó tránh khỏi yếu hơn một bậc, cũng may xuất hiện một vị Thanh Huy Đạo Quân. Tuy Đạo Quân vẫn còn trẻ, nhưng địa vị có thể ngang với Tứ Quân, nhưng dù sao cũng không thể cùng đám học sinh lên tỷ thí, lúc này phải dựa vào chính bọn họ.
Hà Dự Lập nói: “Đương nhiên chúng ta không sợ Tứ Quân Thư Viện, người thắng lần trước chính là chúng ta!”
“Hừ!” Ba người Ngô gia từ phía sau đi tới, Ngô Song Nhai liếc bọn họ một cái: “Ta nghe huynh trưởng nói, năm nay đồ đệ Lục quân sẽ tham gia thi liên trường, các ngươi đừng lật thuyền trong mương*!”
Bách gia thị tộc có không ít người vào học ở Học Cung và Thư Viện, nhưng đều chỉ ở một hai năm, xem như “dự thính”, sẽ không tham gia thi liên trường, như Lý Miên Khê, Quý Thời Nghiên xuất thân thị tộc, nhưng vẫn có thể ở lại Học Cung.
Ngô đại công tử từng học ở Hoa Hạ Học Cung, bởi vậy Ngô Song Nhai ngoài miệng trào phúng, trong lòng lại đứng ở bên bọn họ.
Ngô Tòng Anh sợ tính tình ngang ngược của hắn lại chọc tức người khác, vội mở miệng nói: “Đạo Quân, đàn đã mang đến rồi, chúng ta phải trở về báo tin cho đại công tử. Có cần chim đại bàng đưa mọi người một đoạn hay không?”
Phong Việt Từ đáp: “Cảm tạ ý tốt, không cần.”
Ngô Song Nhai gật đầu, rất quyến luyến: “Đạo Quân, chờ lần sau ta chuồn ra, sẽ đến Học Cung chơi với mọi người!”
Đám đệ tử Học Cung bên cạnh nhất trí lộ ra “vẻ mặt cự tuyệt”, những vẫn lễ phép chắp tay: “Ngô nhị công tử, đi thong thả.”
Ngô Song Nhai hừ bọn họ một cái, quay đầu đi.
Mọi người hôn mê mấy ngày, lúc này bụng đói rền vang, muốn dùng cơm trước.
Dương Sách nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ cuối cùng cũng tránh được một kiếp.
“Bạn nhỏ mặt tròn phía sau kia,” Khương Hoàn bỗng nhiên khóe miệng nhếch, cười cười nhìn chằm chằm Dương Sách đang rụt đầu thành đà điểu: “Ta thấy ngươi hơi quen mắt đấy.”
Dương Sách như bị sét đánh, thiếu chút nữa khóc thét lên: “Ta không phải, ta không biết! Học trưởng ngài là ai!!!?”
Thầy hiệu trưởng trên cao ơi, không biết “tên Phong Linh” của Đạo Quân có thể phong ấn Khương đại Ma Vương không!
.
.
.
—–
Chú thích:
(*) Thanh thanh phong hoa, huy huy thần tú (by Lim): Hào hoa phong nhã rõ ràng (thanh thanh = rõ ràng), thần thái đẹp đẽ / xuất sắc / ưu tú (“huy” và “tú” đều là xinh đẹp, đẹp đẽ). Ai có bản dịch tốt hơn thì góp ý nhé.
(*) Đối ẩm: Ngồi trước mặt nhau, hướng vào nhau mà uống trà, uống rượu.
(*) Lật thuyền trong mương: thành ngữ TQ, thuyền đi trong mương chắc chắn không thể bị lật nhưng thế mà lại lật, hàm nghĩa chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, ám chỉ xui xẻo, xúi quẩy. Sự cố vốn dĩ không nên xảy ra – sự cố phút chót.