Phong Việt Từ ôm đàn đứng dậy, bước vào con sông phía trước.
Lâm Yên Lam và Lý Miên Khê một trái một phải ngăn y lại, trăm miệng một lời nói: “Ngài không thể đi!”
Trước mắt cách một lá chắn vô hình như tầng nước gợn, bước chân Phong Việt Từ không dừng, bóng hình tựa như ảo ảnh, đảo mắt đã xẹt qua hai người bọn họ, lập tức lướt qua.
Thanh sam áo trắng, tóc đen như mực.
Hoa Vô Sinh diễm lệ nở rộ dưới chân, y bước đi không nhanh không chậm, tựa như đang ở trong một bữa yến tiệc, tư thế điềm tĩnh tao nhã.
Lâm Yên Lam và Lý Miên Khê liếc nhau, đều thấy được sắc mặt lo lắng của đối phương.
Khương Hoàn duỗi tay chạm vào lá chắn, ai ngờ xuyên thấu qua, rồi trở về chỗ cũ, không khỏi “Chậc” một tiếng.
Âm Ma: “Ta đã nói rồi, trừ phi đạt tới cảnh giới ‘Đế Vương’ năm xưa, nếu không thì không người sống nào có thể đặt chân vào Vong Xuyên.”
“Gần trong gang tấc mà xa tận chân trời, thật kỳ diệu.” Khương Hoàn nhìn về phía Phong Việt Từ, hơi nhướng mày: “Nhưng ta càng tò mò hơn, cái gì gọi là chết đi sống lại?”
Âm Ma: “Phàm nhân chỉ có tuổi thọ trăm năm, mà người tu hành chúng ta, chỉ cần thần hồn không tiêu tan, phương pháp sống lại có trăm ngàn loại, đó đều không phải là chết chân chính, chỉ là đổi cách sống thôi. Chỉ có y, bảy năm trước, thần hồn tiêu tán trong trời đất, một lần nữa trở về cơ thể, sống lại.”
Khương Hoàn hỏi: “Vậy y là người sống hay người chết?”
Khóe môi Âm Ma mang ý cười lành lạnh, đáp: “Đương nhiên là người sống, còn có thể sống bao lâu thì không rõ ràng lắm.”
Lý Miên Khê tức giận nói: “Ngươi không được nguyền rủa Đạo Quân! Đạo Quân sẽ sống lâu trăm tuổi!”
Lâm Yên Lam mím môi, khuôn mặt dịu dàng nghiêm lại.
Thật ra Khương Hoàn không hề kinh ngạc, bởi vì từ ánh mắt đầu tiên hắn nhìn thấy Phong Việt Từ đã nhìn ra người này đã bước một chân vào quỷ môn quan.
Nhưng thần hồn kia mãi không tiêu tan, có lẽ cả cuộc đời chỉ có thể cứ dở sống dở chết như vậy, hoặc có lẽ ngày mai sẽ chết.
Chuyện mệnh số, không thể nói rõ được.
Luân hồi qua vạn giới, thứ đầu tiên Khương Hoàn xem nhẹ chính là sinh tử, vong hồn chết dưới đao của hắn đếm không hết, không nghĩ tới một ngày nào đó sẽ bởi ai đó mà gợn cơn sóng lòng.
Hắn ôm đao nghiêng đầu, nhìn bóng hình đã đến bờ sông phía trước, không nhịn được nghĩ, nếu năm đó thần hồn của Phong Việt Từ không vỡ vụn, yên ổn lớn lên trong Học Cung, sắc đẹp và tài năng trời phú có một không hai trong thiên hạ, hiện giờ nên mang phong thái như thế nào?
Vong Xuyên nước lạnh, vong hồn tán phách.
Phong Việt Từ vừa đến gần, khuôn mặt y đã bao phủ một tầng băng sương, y không hề do dự, hai chân bước vào trong nước, sau đó ngồi xuống chiếu, đặt đàn lên đầu gối.
Máu tươi cuộn trào lên yết hầu, làm động tác của y hơi khựng lại.
Khương Hoàn nhíu mày: “Y sẽ không sao chứ?”
Lâm Yên Lam tiến lên phía trước thăm dò, nắm chặt ống tay áo: “Cưỡng chế dùng linh lực, sao có thể không có việc gì? Đạo Quân cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm, phàm là việc y đã quyết, bất kể người khác có làm gì cũng không khuyên được.”
Lý Miên Khê tuy cũng sốt ruột, nhưng lại nhiều thêm vài phần tin cậy: “Đạo Quân luôn làm việc rất có lý. Hiệu trưởng đã nói, đừng nhìn Đạo Quân chưa trải việc đời, thật ra trong lòng đều có càn khôn*.
Lâm Yên Lam thở dài.
Khương Hoàn: “Cái gì mà đều có càn khôn, ta thấy y là ngại mạng quá lớn mới đúng!”
Tiểu Thanh Ngưu thở phì phì, từ phía sau đạp hắn một cái.
Khương Hoàn nghiêng đầu: “Gan to ra rồi?”
Tiểu Thanh Ngưu sải chân chạy đi, rất dứt khoát, rất sợ.
Gió đưa tiếng đàn bay bổng, như mây vừa lên, như tuyết tung bay. Có lẽ trong một khoảnh khắc, tiếng đàn hơi biến dạng, nhưng càng làm tăng thêm cảm giác phiêu diêu mù mịt huyền bí kỳ ảo.
Lý Miên Khê xoa đôi mắt, mờ mịt nói: “Tiếng đàn thật này thật là động lòng người, nhưng chẳng hiểu sao, ta cảm thấy càng nghe càng mệt mỏi……”
Lâm Yên Lam giơ tay châm cho hắn một châm tỉnh táo, bất đắc dĩ nói: “Đây là điệu an hồn, đàn cho người chết hoặc vong hồn nghe! Lý công tử, tập trung tĩnh tâm, dù thế nào cũng không được bước theo tiếng đàn.”
Dứt lời, nàng nhìn Khương Hoàn, thấy hắn nghe cực kỳ chuyên chú nhưng không chịu ảnh hưởng, không khỏi hơi kinh ngạc hỏi: “Khương công tử thông hiểu âm luật?”
Khương Hoàn: “Không dám dấu diếm, dốt đặc cán mai. Nhưng nghe nhiều, dù sao cũng có thể phân biệt một chút.”
Âm tùy theo người, người gảy đàn phẩm chất cao khiết, tâm tư trong sạch, không hề có ý muốn đả thương người khác, đương nhiên sẽ là âm điệu thanh nhã hiếm thấy.
Bên bờ sông, hoa hồng đầy đất không gió tự bay, phấp phới, vờn quanh tán loạn quanh thân Phong Việt Từ. Thoáng chốc, tiếng đàn bổng lên, trong nhụy hoa xuất hiện vô số hạt sáng màu trắng, tựa như những ngôi sao sáng nhờ.
Hạt sáng rơi xuống, hóa thành từng bóng người mờ ảo, nam nữ già trẻ, không tiếng động vây xung quanh.
Lý Miên Khê giơ tay chỉ, đầu ngón tay run rẩy: “Bọn họ! Bọn họ đều là bá tính Hoa Đô! Hai người phía trước kia, là Trương đại thúc mở y quán và con gái Trương Đóa Đóa! Còn có đó là bà Vương bán bánh nướng!”
Khương Hoàn: “Xem ra năm đó Quý Thời Nghiên mượn sức mạnh tín vật của Ma Vương gϊếŧ toàn thành, đồng thời cũng phong ấn tàn hồn của mọi người trong đó, không bị tiêu tán thực sự.”
Lâm Yên Lam: “Vậy chẳng lẽ hoa Vô Sinh chính là……”
Khương Hoàn gật đầu: “Tín vật Ma Vương – Tứ Thời Hoa Quan.”
Vong Xuyên nước đυ.c, lạc đường khó về.
Phong Việt Từ nâng mắt, nhẹ giọng nói: “Nên tỉnh giấc rồi.”
Tiếng đàn trầm xuống, hồng y lềnh bềnh trong nước, Quý Thời Nghiên ngủ say. Tất cả bóng hình nhạt nhòa trên bờ bỗng sáng lên trong nháy mắt, làm ra động tác nhất trí, đồng thời vươn tay về phía nàng, tựa như muốn hợp lực kéo nàng ra khỏi nước.
Không có thanh âm, nhưng loại ý niệm mãnh liệt này như đang xuyên thấu thời không, cùng tiếng gọi mấy ngàn năm trước âm ỉ vang rền.
—— Đại tiểu thư!
Lý Miên Khê nín thở, trong lòng dâng lên chấn động khó tả.
Bóng người trong nước chảy xuống một giọt nước mắt, sạch sẽ trong sáng, tẩy hết vẩn đυ.c quanh thân.
Nàng hé mắt, vừa mở miệng đã nức nở không thành tiếng: “Đều do ta hại mọi người! Do ta……”
Ánh sáng lan xa, hóa thành những hạt sáng, tiêu tán vào trong Vong Xuyên.
Phong Việt Từ nói: “Tàn hồn cũng có linh, trong lòng không oán không hận, mới có thể giúp ngươi.”
Quý Thời Nghiên khóc gào khản tiếng, nửa ngày mới lảo đảo đứng lên, cúi người bái hạ: “Cảm tạ Đạo Quân.”
Tiếng đàn càng nhẹ nhàng triền miên, trong dư âm, Phong Việt Từ cất giọng: “Trở về đi. Ngươi không phải Hoa Đô Quý Thời Nghiên, mà là Âm Đô Quý thị, Quý Thời Nghiên.”
Bóng hồng theo nước sông Vong Xuyên mơ hồ đi xa, hoa Vô Sinh tàn lụi, tiếng đàn ngừng nghỉ.
Đàn ngọc hóa thành lục lạc rơi trên mặt đất, Phong Việt Từ một tay chống đất, bỗng phun ra một ngụm máu, ngã xuống bên cạnh.
“Đạo Quân!” Lý Miên Khê và Lâm Yên Lam chạy như bay đến, nhưng còn có một bóng hình đã nhanh chóng xẹt qua bọn họ, đỡ được Phong Việt Từ.
Khương Hoàn cảm thấy người trong lòng ngực nhẹ đến bất ngờ, tưởng như không có trọng lượng gì, nhịn không được chau mày: “Ta đã nói y ngại mệnh mình quá dài! Lâm cô nương, ngươi mau đến đây nhìn xem!”
Không cần hắn nói, Lâm Yên Lam lập tức bắt mạch, tay nâng ngân châm hạ xuống: “Đạo Quân, đắc tội!”
Lý Miên Khê vội muốn chết: “Lâm cô nương, thế nào?”
Lâm Yên Lam biểu tình nghiêm nghị, không kịp trả lời, nhanh chóng thi châm, trên trán đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Phong Việt Từ nhắm mắt lại, người nhũn ra, cơ thể run rẩy, phun ra một búng máu, bắn tung tóe trên người Khương Hoàn.
Khương Hoàn đυ.ng phải cổ tay Phong Việt Từ, lần này không có quần áo ngăn cách, chỉ cảm thấy chỗ mà tay chạm vào vừa lành lạnh, vừa trơn bóng, trong lòng rung động, vội vàng bình tĩnh lại, vứt những suy nghĩ linh tinh sang một bên, nói: “Sao người y lại lạnh như vậy?”
“Từ khi tỉnh lại bảy năm trước, cơ thể Đạo Quân đã lạnh như băng…… Đôi khi ta rất bội phục Đạo Quân, ngày ngày phải chịu nỗi khổ mà người khác khó có thể tưởng tượng được, nhưng lại khiến người ta không nhìn ra một chút đau đớn.”
Giọng Lâm Yên Lam chua chát, thu ngân châm, thấy trên mặt Phong Việt Từ dính máu, định lấy khăn ra lau sạch sẽ cho y.
“Để ta.” Khương Hoàn không biết nghĩ như thế nào, một tay đem khăn lấy lại đây.
Lâm Yên Lam nhìn hắn một cái.
Khương Hoàn: “…… Khụ, ta là nói nam nữ thụ thụ bất thân.”
“Y giả mang tấm lòng cha mẹ, không thịnh hành thể loại này này,” Lâm Yên Lam lắc đầu, nhưng cũng không so đo với hắn nữa, ôn hòa nói: “Nghe nói Khương công tử từng chuyển linh lực cho Đạo Quân, có thể thử lại một lần không?”
Người trong lòng buông xuôi cánh tay, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt trắng bệch như tuyết khiến cho vết máu kia càng thêm chói mắt.
Khương Hoàn xưa nay đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ thô tay thô chân đã quen, lúc này lại cố gắng dùng lực nhẹ nhất để lau mặt cho người ấy.
Sau đó hắn ấn cổ tay Phong Việt Từ vận chuyển linh lực, nói: “Ta không sao, chỉ sợ y không chịu nổi.”
Lâm Yên Lam quan sát, nhẹ nhàng thở ra: “Đạo Quân mang thể chất đặc thù, bài xích linh lực chúng ta, không ngờ lại có duyên với ngài. Khương công tử, mấy ngày tiếp theo làm phiền ngài rồi.”
“Được.” Khương Hoàn lập tức đồng ý, thấy người trong lòng vẫn chưa tỉnh lại, liền thu trường đao, trực tiếp ôm người lên, “Y cần nghỉ ngơi, chúng ta rời khỏi đây đã.”
Lâm Yên Lam thấy vậy ngẩn ra, bỗng nghe Lý Miên Khê nói: “Mọi người, nhìn!!!”
Cảnh vật xung quanh lập tức biến hóa, như xoáy nước thu nhỏ lại, vừa đảo mắt đã biến mất, khi mọi người ý thức được, bản thân đã đứng trên đường phố quen thuộc.
Thanh Ngưu ngậm lục lạc, kêu hai tiếng “Mu mu”.
Lý Miên Khê quay đầu lại, phát hiện trên mặt đất xuất hiện một đám người nằm tứ tung ngang dọc, vội vàng chạy tới, kích động nói: “Là nhóm Quý học tỷ!”
Lâm Yên Lam nhìn qua một lần, nói: “Không sao, không có vấn đề gì cả, tà ám trong cơ thể Ngô nhị công tử cũng biến mất rồi.”
Cuối phố, Ngô Tòng Anh và Ngô Tòng Thiện nhanh chóng chạy tới.
Ngô Tòng Anh: “Mọi người đi ba ngày rồi, ta với Tòng Thiện luôn ngồi canh ở chỗ này, vừa rồi ta thấy có ánh sáng hắt ra bên này, lập tức vội chạy tới! Tốt quá…… Đạo Quân làm sao vậy?”
Hai người nhìn thấy Phong Việt Từ nằm trong lòng Khương Hoàn, lập tức lo lắng sợ hãi, nhị công tử đang nằm trên mặt đất cũng bỏ qua.
Khương Hoàn liếc bọn họ một cái, ôm Phong Việt Từ xoay người đi: “Các ngươi sắp xếp người, ta đưa y đến khách điếm nghỉ ngơi.”
Sắc mặt của Ngô Tòng Thiện cực kỳ cổ quái: “Ngươi, ngươi cũng dám ôm……”
Ngô Tòng Anh lấy khuỷu tay huých hắn một cái, ý bảo hắn nhanh chóng câm miệng.
Chờ Khương Hoàn đi khuất bóng, Ngô Tòng Anh mới nhả lời đang nghẹn ra: “Từ xưa đến nay, Đạo Quân không thích gần gũi với người khác, ta thấy vị Khương công tử này chẳng lẽ là muốn thử ‘tên Phong Linh’ của Đạo Quân! Chuyện Lục quân năm đó……”
“Người có người this người that, sao Khương công tử có thể giống Lục quân được? Được rồi, đừng nói bậy nữa, mau tới giúp!”
Mấy người hợp lực, mang một đám người hôn mê dọn về khách điếm sắp xếp ổn thỏa, Lâm Yên Lam chẩn trị cho một đám người, dặn dò ba người Lý Miên Khê chăm sóc rồi đi sắc thuốc, vội vàng chạy tới chỗ của Phong Việt Từ.
Lúc này sắc trời đã tối, khi Lâm Yên Lam bưng chén thuốc đi vào sân, lập tức thấy một người nằm nghiêng trên mái nhà, áo đen trường đao, dựa trăng đón gió, tư thái tản mạn khinh cuồng, tuấn mỹ tiêu sái.
Lâm Yên Lam mỉm cười, nói: “Đã muộn rồi, sao Khương công tử vẫn còn nằm ở đây?”
Khương Hoàn thả người nhảy xuống, vết máu dính trên người đã biến mất, có lẽ đã thay quần áo, nhưng vẫn không yên tâm chạy tới.
Hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Chỉ là tùy ý dạo lung tung thôi.”
Lâm Yên Lam buồn cười: “Ta hiểu rồi. Thật ra mỗi lần có chuyện liên quan đến Đạo Quân tất cả mọi người đều sẽ cực kỳ vội vàng xúc động, Khương công tử chưa thấy bọn Diệp đại công tử thôi, còn khoa trương hơn ngài rất nhiều!”
Khương Hoàn: “……”
.
.
.
—–
Chú thích:
(*) Càn khôn:
1. Lời sớ của Trình Di nói: Càn là đầu muôn vật cho nên là trời, là dương, là cha… Khôn là quẻ đối nhau với Càn. Càn lấy chính bền làm trinh, không thì mềm thuận làm trinh. Việc làm của người quân tử mềm thuận mà lợi… Lợi cho muôn vật đều chủ ở khôn. Vì cuộc sinh thành đều là công của đất cỏ, nên khôn là đất, là âm, là mẹ.
Nguồn: vtudien.com
2. Chỉ thế cục, đại cục.
Nguồn: thivien.net