Trần Vô Phương vừa dứt lời, bốn phía im lặng như có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, “Tình nghĩa” và “Tồn vong” giống như một sợi dây mờ ảo, cắt không đứt, càng gỡ càng rối.
Song, uy tín của hắn không bằng Đô chủ, dù có khiến lòng người xúc động, nhưng cùng lắm cũng chỉ nhận được một câu “Lòng dạ đàn bà” thôi.
Đô chủ: “Kết giới như vậy ngươi có thể duy trì bao lâu? Ngươi chỉ đang hy sinh tính mạng của mình một cách vô ích, không cứu được bọn họ, cũng không thay đổi được kết quả, còn sẽ khiến càng nhiều người uổng mạng!”
Trần Vô Phương không mở miệng, sống lưng thẳng tắp, bất kể kẻ nào cũng nhận ra sự kiên quyết của hắn.
Sau lưng hắn bỗng vang lên tiếng khóc rấm rứt thê lương, tiếng gọi “Đại tiểu thư” và “Thiếu Đô chủ”, dần dần vang khắp toàn thành.
Đêm dài chậm rãi qua đi, phía trước không cửa, quay đầu không đường, bọn họ chỉ có thể ôm sự chờ mong mỏng manh, chờ một bản tuyên án.
Lý Miên Khê nhìn mà nóng cả ruột, đi lòng vòng tại chỗ, lải nhải: “A Nghiên mau quay lại! Mau quay lại đi!”
Khương Hoàn mắt lạnh nhìn, không chút để ý nói: “Kẻ trong cuộc mê mang, kẻ bàng quan tỉnh táo, ngươi giống như tên nhóc kia, không suy nghĩ cẩn thận. Nếu như cô gái kia có thể trở về, mang đến không phải là cứu tinh mà sẽ chỉ là tuyệt vọng. Từ lúc bắt đầu, bọn họ đã rơi vào trong võng của Sơn quỷ, không nhận thức được kết cục đã được xác định.”
Lâm Yên Lam nhíu mày.
Lý Miên Khê: “Khương học trưởng, ta cảm thấy ngài nói không đúng! Không có cái gì gọi là đã được xác định, chỉ cần nỗ lực, kết quả sẽ thay đổi!”
Khương Hoàn cười nhạo, không có ý trào phúng, chỉ là rất nhiều năm rồi chưa từng nghe thấy lời nói ngây thơ như vậy, không khỏi nghiêng đầu: “Đạo Quân, bạn nhỏ Học Cung các ngươi đều là loại đức hạnh này sao?”
Phong Việt Từ: “Ta cảm thấy rất tốt.”
Khương Hoàn: “…… Được rồi, khá tốt, người trẻ tuổi mà, dù sao cũng phải mơ mộng thì mới biết tỉnh dậy.”
Lý Miên Khê muốn giải thích gì đó, nhưng không nói lại hắn, chỉ nhìn Phong Việt Từ, ánh mắt vô cùng đáng thương.
Tiểu Thanh Ngưu lúc lắc đầu, chạy tới xem náo nhiệt, Phong Việt Từ vỗ về sừng Thanh Ngưu, nói: “Nỗ lực chưa chắc có thể đạt được kết quả tốt nhất, nhưng có thể thay đổi cục diện tệ nhất.”
Lời nào y thốt ra cũng nhẹ nhàng nhàn nhạt thế này, gợn sóng bất kinh, nhưng lại khiến người ta không tự chủ được mà tín phục.
Lý Miên Khê ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy trong thành phát ra ánh sáng tận trời.
Là từ căn phòng A Nghiên rời đi tỏa ra!
Khuôn mặt Trần Vô Phương lộ vẻ vui mừng, vừa mở miệng đã hộc ra máu tươi, cơ thể lảo đảo, đã là nỏ mạnh hết đà: “Đô chủ, ngài nhìn xem, đại tiểu thư đã trở lại rồi.”
Mọi người mờ mịt luống cuống, ngũ vị tạp trần*, nhưng bọn họ giống như Trần Vô Phương, đều cho rằng kiếp nạn này sắp qua.
Trên tường thành, Đô chủ đưa ánh mắt lạnh nhạt trào phúng liếc nhìn, mang theo vài phần thương hại, dùng thanh âm chỉ ông có thể nghe được lầm bầm: “Trở về thì có thể làm gì đây?”
Ông ta vung tay lên, kết giới lung lay sắp đổ hoàn toàn vỡ vụn.
Đã không có ngăn cách, mùi phẫn nộ và hận thù đan xen nhuốm đẫm không khí, chỉ cần một mồi lửa là có thể dễ dàng châm ngòi nhóm người đang bị cảm xúc thao túng này.
Không biết là ai đã ra tay trước, rồi lập tức có người đánh trả, mọi thứ dần trở nên mất kiểm soát.
Trần Vô Phương có lòng muốn ngăn cản, nhưng hắn đã cạn kiệt sức lực, không chịu nổi khom lưng, vết máu từ kẽ ngón tay trào ra.
Thuật pháp hỗn loạn bay tứ tung, cố ý vô tình xẹt qua bên cạnh hắn, không chờ hắn cảnh giác tránh đi, trong giây lát, một tia thuật pháp sắc bén âm thầm xuyên qua cơ thể hắn.
“A ——”
Tiếng hét kinh ngạc của Lâm Yên Lam và tiếng thét chói tai của Trương Đóa Đóa đồng thời vang lên.
Trần Vô Phương hơi hé miệng, vươn tay về phía ánh sáng, đôi mắt bỗng ươn ướt, có vô số lời nói nghẹn trong cổ họng nhưng chẳng thể thốt nên lời, cuối cùng ngã xuống, đến chết cũng không thể nhắm mắt.
“Aaaaa ——” Trương Đóa Đóa từ phía sau chạy vội đến, trong lòng ngực còn ôm tã lót của đứa trẻ, bên trong có một cái trống bỏi phát ra tiếng vang lanh lảnh, hòa lẫn vào trong tiếng náo động ồn ào vô tận.
Cùng lúc đó, trong phòng bỗng có một bóng hình mặc áo đỏ lao ra—— hoặc là nói, nàng bò ra.
Quần áo tả tơi, cả người đầy vết thương, khuôn mặt rạng rỡ bị che kín bởi những vết sẹo bỏng rát, nàng giống như một người ăn mày, giống như một lệ quỷ.
Nàng nhổm dậy, lẩm bẩm: “Vô Phương ca ca, muội nghe thấy giọng huynh! Huynh ở đâu? Huynh ở đâu!”
Trương Đóa Đóa mở to mắt, tiếng khóc thét xuyên qua âm thanh đao kiếm hỗn loạn: “A Nghiên! Đại tiểu thư ——”
A Nghiên quay qua, máu tươi đầy đất hắt vào trong đáy mắt. Không biết nàng lấy sức lực từ đâu, đẩy mọi người ra, tiến đến, ôm chặt lấy Trần Vô Phương, đưa tay kiếm tìm hơi thở của người ấy, thoáng chốc ngây người tại chỗ, nước mắt rơi như mưa. Một hồi lâu sau, nàng mới run rẩy giúp người ấy khép hai mắt lại.
“Dừng tay…… Dừng tay!!!”
Tiếng hét tê tâm liệt phế vang vọng lên tận phía trên thành trì, linh lực tỏa ra khắp nơi, chấn động đến mức khiến mọi người ngã ngồi trên mặt đất.
Âm thanh huyên náo tản ra bốn phía, chỉ còn lại một vùng tĩnh lặng.
Đô chủ mở miệng: “Không tệ, thế mà còn có thể trở về.”
“Ngươi lừa ta, ngươi lừa ta! Không có Tứ Thời Hoa Quan! Không có Trận Dịch Chuyển nào cả! Nó dằn vặt ta suốt ba ngày, mặc ta khóc gào va chạm, mặc ta tuyệt vọng khẩn cầu…… Làm cách nào cũng không ra được, cũng chẳng thể trở về!”
Giọng A Nghiên sớm đã khàn, vừa chói tai vừa thê lương: “Ta không hiểu.”
“Trong lòng ngươi đã sớm rõ ràng, chẳng qua chính ngươi không muốn tin tưởng, trách ai được? Trở về cũng tốt, Bệ hạ đã dạy chúng ta, làm việc nên nhổ cỏ tận gốc, không được để lại tai họa về sau.” Đô chủ nhoẻn cười: “Đáng tiếc, cuối cùng vẫn không thể tìm được tín vật thật sự của Ma Vương.”
A Nghiên ngơ ngẩn nhìn Đô chủ ngã xuống, quỷ ảnh hiện lên, bỗng ngửa đầu phá lên cười, tiếng cười ghê rợn, âm u hơn cả quỷ.
“Ha ha, Khương Đế! Ha ha ha! Ngươi muốn tín vật của Ma Vương phải không? Được, ta cho ngươi!”
Nàng bỗng cong tay thành trảo, thọc vào ngực mình, móc ra trái tim máu chảy đầm đìa.
Tóc đen nhuốm sương trắng, khuôn mặt xinh đẹp dần trở nên già nua, khoảnh khắc tóc bạc xõa đầy vai, hồng nhan hóa thành bạch cốt.
A Nghiên cúi đầu, hôn lên khóe miệng người trong lòng, nước mắt nhỏ lung tung trên ấn đường người ấy: “Khắp thành đều mang tội nghiệt! Vô Phương ca ca, huynh đừng ghét muội, muội không có cách nào khác.”
Bốn mùa đảo điên, trải qua đêm dài bất tận, nhưng không chờ được bình minh rạng rỡ.
Cánh hoa đỏ tươi im lặng bay lên, nuốt lấy tiếng kêu thảm thiết và máu thịt cả thành, tiếng máu nhỏ tí tách, nhuộm khắp xó xỉnh trong thành.
Tòa thành trì này, rốt cuộc cũng có được sự yên lặng chân chính.
Nhìn cảnh tượng máu tanh thê thảm như thế, Lý Miên Khê cuối cùng cũng không chịu đựng nổi, chạy đi nôn khan. Lâm Yên Lam đi qua vỗ vỗ lưng hắn, lặng lẽ an ủi.
Tiếng nứt “răng rắc” vang lên, cùng với mặt đất lung lay, ảo cảnh bỗng mơ hồ, vỡ thành ngàn vạn mảnh.
Khương Hoàn bắt được một mảnh nhỏ, nghiền thành tro, nói: “Trái tim nàng mới là tín vật Ma Vương chân chính? Thật ra ta không ngờ được, còn trẻ mà nàng đã có khí phách tàn sát toàn bộ dân trong thành. Xem ra, căn bản là cha nàng không muốn đưa nàng đi gặp Khương Đế, mà là trong lòng biết đã không còn đường lui, muốn nàng mang theo tín vật rời đi. Đáng tiếc Trận Dịch Chuyển bị quỷ ảnh động tay chân, người tính không bằng trời tính.”
Lâm Yên Lam đưa tay xoa khóe mắt, khi ngoảnh lại hốc mắt còn hơi đỏ, nhẹ giọng nói: “Nếu như bá tính toàn thành trên dưới một lòng, không bị mê hoặc, chắc sẽ không khiến nàng tuyệt vọng như thế. Ban đầu ta thấy nơi này giống như thế ngoại đào nguyên*, hóa ra cũng chỉ là giả dối.”
Khương Hoàn thổi khói bụi trên tay, nói: “Có thể là khi Ma Vương tại vị, thiên hạ thái bình. Có câu ‘sinh tại gian nan khổ cực chết bởi yên vui’, những thứ quá tốt đẹp thường đều không chân thật.”
Ánh mắt Phong Việt Từ khẽ động, nhìn hắn một cái.
Khương Hoàn nhếch khóe môi, nhìn khuôn mặt tuyệt đẹp của người trước mắt, có ý ám chỉ: “Đạo Quân, có phải cảm thấy ta nói rất có lý hay không?”
Phong Việt Từ rũ mắt, tựa như không nghe ra thâm ý trong lời hắn nói, giơ tay vẫy Thanh Ngưu, lắc vang lục lạc, hóa thành dao cầm Phù Quang, đầu ngón tay khẽ động, gảy một sợi dây đàn.
Chỉ nghe tiếng đàn trong sạch, xa xưa khoáng đạt, gột rửa tâm hồn.
Lý Miên Khê chấn động, phiền muộn và bi phẫn đầy bụng không thể nói dường như nhạt dần, thoát khỏi mấy ngàn năm chuyện cũ.
Giọng Âm Ma bỗng vang lên, không biết từ đâu truyền đến: “Thanh Huy Đạo Quân, những gì ngươi muốn biết đều đã biết, đã đến lúc thực hiện lời hứa.”
Phong Việt Từ giương mắt, cất giọng nhàn nhạt: “Còn có một chuyện. Hai mươi năm trước, Quý cô nương mạnh mẽ chuyển sang kiếp khác, nhưng thần hồn mang chấp niệm quá nặng, sa vào Vong Xuyên, cơ thể khó chứa nổi, hai mươi tuổi chính là đại nạn. Trừ phi có người có thể đặt chân vào Vong Xuyên, tẩy sạch thần hồn cho nàng, mới có thể khiến nàng trọng sinh chân chính. Ta biết các hạ tìm ta là vì việc này, chỉ là lo lắng cố sức cứu nàng như thế, mục đích là gì?”
Âm Ma trầm mặc.
Lý Miên Khê gãi đầu, đột nhiên giật mình: “Lúc trước Đạo Quân nói ngươi và Âm Ma có quan hệ sâu xa, chẳng lẽ ngươi cũng là người Hoa Đô năm đó?”
Khương Hoàn: “Rất rõ ràng.”
Lý Miên Khê “A” một tiếng, gấp gáp nói: “Vậy ngươi là ai? Chẳng lẽ ngươi là Trần công tử? Hay ngươi là Trương cô nương?”
Âm Ma lạnh lùng nói: “Ai cũng không phải! Ta chỉ là tiểu tốt vô danh, năm xưa nhận ân đức của đại tiểu thư, hiện giờ tàn hồn còn sót lại cũng sắp tan biến, chỉ muốn trước khi chết trả lại một tâm nguyện thôi. Thanh Huy Đạo Quân, chỉ cần ngươi tới Vong Xuyên mang nàng về, ta lập tức thả đám bạn nhỏ Học Cung kia của các ngươi.”
“Vong Xuyên? Chẳng lẽ là bờ Vong Xuyên bên kia?” Lâm Yên Lam cuối cùng cũng nghĩ đến, nhíu mày: “Tương truyền người sau khi chết chấp niệm không tiêu tan, không nhập luân hồi được, hồn phách sẽ chìm vào Vong Xuyên, vĩnh viễn không được siêu thoát, là thật vậy chăng?”
Âm Ma: “Đương nhiên là thật. Bờ Vong Xuyên bên kia là cấm địa, đề cập tới bí mật siêu thoát luân hồi, chỉ có đạt tới cảnh giới ‘Đế Vương’ mới có thể đặt chân tới một vài lần. Mà đương kim Tứ Quân, còn xa mới bằng được ‘Đế Vương’.”
Lý Miên Khê nghe xong, đầu óc choáng váng: “Đạo Quân, nàng, nàng đang nói cái gì vậy?”
Thật ra Khương Hoàn nghe đến mấy chữ “siêu thoát luân hồi”, ánh mắt khẽ động, bàn tay chậm rãi mơn trớn chuôi đao.
Lâm Yên Lam vội la lên: “Nếu thật sự là Vong Xuyên, người sống không thể đi vào, người vào không sống nổi! Đạo Quân có thể vào bằng cách nào?”
Âm Ma: “Ngươi sai rồi, chỉ có y mới có thể vào. Bởi vì trên đời này y là người duy nhất đã qua bờ bên kia, vượt qua Vong Xuyên, chết đi sống lại! Chẳng lẽ ngươi cho rằng, bảy năm trước thật sự do y thuật của các ngươi thông thiên cứu y về sao? ‘Đá Vá Trời’ yêu cầu sử dụng thần hồn, Tứ Quân cũng có thể làm được, chỉ là bọn hắn trong lòng biết chắc chắn phải chết, không dám hy sinh thôi!”
Chắc chắn phải chết…… Chắc chắn phải chết!
Cơ thể Lâm Yên Lam thoáng chốc đã run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Bảy năm trước, Điện Tứ Quân liên hợp các thị tộc để chế tạo ‘đá Vá Trời’, chỉ vì thiếu một bước mấu chốt mà do dự rất lâu, cha nàng cũng chết trong vụ tai nạn ấy.
Cho dù Thanh Huy Đạo Quân kinh tài tuyệt diễm, cũng không thể đặc biệt hơn Tứ Quân. Tuổi tác đám người Tứ Quân gấp hắn mấy lần, sớm đã trước y một bước đặt chân vào “Đạo cảnh”, chẳng lẽ bọn họ thật sự bất lực sao?
Âm Ma nở nụ cười thâm thúy, không rõ cảm xúc, lẩm bẩm: “Lòng người vẫn thế, mấy ngàn năm vẫn chưa thay đổi. Hi sinh vì đám người này, căn bản là không đáng.”
Nàng như đang nói với Phong Việt Từ, nhưng tựa như đang nói với ai đó.
Đầu ngón tay Phong Việt Từ vẫn động, tiếng đàn theo gió vang vọng, nói: “Hỏi không hối hận, không thẹn với lương tâm. Đâu ra hy sinh? Đâu ra không đáng giá?”
Tiếng đàn không nghỉ, ánh sáng lay động, hoa hồng trên mặt đất bỗng bay lên, trước mắt xuất hiện một dòng sông vẩn đυ.c, trong nước loáng thoáng một bóng người, hồng y rực rỡ, tựa như khoảnh khắc gặp mặt tại Hoa Đô, vẫn là cô gái tươi cười xán lạn kia.
.
.
.
—–
Chú thích:
(*) Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn.
Nguồn: leosansutu wp
(*)Thế Ngoại Đào Nguyên: là nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, nơi không có tranh đua, ganh ghét, chỉ có thiên nhiên và những con người hiếu khách.