Ma Vương Và Kiều Hoa

Chương 10: Hủy thành

Nhà cũ trống trải, một mảnh đen như mực, A Nghiên tay nâng hộp đựng tín vật Ma Vương, đứng ở chính giữa, một vầng sáng chiếu lên người nàng, phát tán theo bốn hướng, chiếu sáng Truyền Tống Trận to lớn phức tạp dưới chân nàng.

Trần Vô Phương đứng bên cạnh cửa, lo lắng trong mắt không che dấu được, thấp giọng nói: “A Nghiên, ngươi chỉ có ba ngày.”

“Truyền Tống Trận đi được vạn dặm, ta sẽ đi đến thành Lan Khê trước…… Vô Phương ca ca, ngươi đừng lo lắng, giúp ta chăm nom cha và mọi người. Ta là thiếu Đô chủ, ngoại trừ cha, chỉ có ta mới có thể đi gặp Khương Đế.”

Khi A Nghiên nói lời này, ôm ghì lấy hộp, môi mím thành chặt thành đường thẳng.

Trần Vô Phương chú ý tới xưng hô của nàng, từ nhỏ đến lớn nàng vẫn luôn gọi là “Khương tặc”, lần này lại gọi là “Khương Đế”.

Trần Vô Phương: “Ngươi……”

“Ngươi có nhớ rõ chúng ta khi còn nhỏ không?” A Nghiên cắt lời hắn, cất giọng nhẹ nhàng: “Ngươi luôn mang ta lén ra ngoài chơi, có đôi khi về quá muộn, phải ở lại khách điếm tại thành Nam. Ông chủ là người tốt, không thu tiền của chúng ta, nhưng không thể ăn đồ ăn của ông ấy, chúng ta liền chia bánh nướng ăn. Khi đó ta đã nghĩ, ta cũng muốn mở một khách điếm như vậy, làm bánh nướng ngon nhất, bán rượu uống tuyệt nhất, giúp đỡ toàn bộ người không nhà để về.”

Trần Vô Phương nghe tới xuất thần.

A Nghiên vẫn ôm ghì lấy cái hộp.

Từ bé đến lớn, Trần Vô Phương như cái bóng làm bạn cùng nàng, chưa bao giờ rời xa. Tựa như mới ngày hôm qua, hai người bọn họ còn ở bụi hoa đùa giỡn, nhoáng chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã trưởng thành.

Nàng vẫn quen xem hắn là bạn, cho đó là điều đương nhiên. Tận đến giờ khắc sắp chia lìa, quyến luyến và không muốn xa rời lấp đầy trái tim. Lúc này sắp phải đi trên một con đường xa lạ, không rõ sống chết, tình cảm trong lòng đột nhiên sáng tỏ.

A Nghiên nói: “…… Gọi là ‘khách điếm Vô Phương’, được không?”

Trần Vô Phương lập tức ngơ ngẩn.

Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai*.

Chút cảm tình ngày xưa ấy, sớm đã bén rễ nảy mầm.

Chỉ cần trong lòng còn chứa khoảng trống yên bình này, những sợ hãi và gánh nặng đều biến mất, A Nghiên nhoẻn miệng cười với hắn: “Vô Phương ca ca, chờ ta trở lại.”

Trong phòng thoáng chốc tỏa ánh sáng chói lòa.

Trần Vô Phương bỗng với tay, nói: “Chờ đã! A Nghiên, ta……”

Mà giữa căn nhà đã không một bóng người.

Trần Vô Phương lặng im hồi lâu, mới nhẹ giọng thì thầm: “Được, ta sẽ chuẩn bị khách điếm trước, chờ ngươi trở về, lập tức có thể khai trương rồi.”

Hắn ra ngoài, lướt qua đám người Khương Hoàn.

Lý Miên Khê đuổi theo hắn vài bước, huơ huơ tay, hắn không phản ứng gì.

Lâm Yên Lam thở dài: “Lý công tử, đừng phí sức nữa.”

Lý Miên Khê lẩm bẩm: “Ta chỉ nghĩ đến khách điếm và bà già hồng y đã thấy ngày hôm đó…… Được rồi, Đạo quân, ngài nói xem A Nghiên có thể nhanh chóng trở về trong ba ngày không?”

Phong Việt Từ khẽ lắc đầu, xoay người đi đến một hướng khác.

Lý Miên Khê: “Cái gì?”

Khương Hoàn và Phong Việt Từ sóng vai đi, nhìn phương hướng nói: “Ngươi muốn đi xem ông già kia sao? Cũng đúng, thời gian hắn tỉnh lại quá trùng hợp.”

Phong Việt Từ: “Năm xưa Khương Đế chinh chiến trăm thành, có được 92 tín vật, trong đó không có ‘Tứ Thời Hoa Quan’.”

A Nghiên mang tín vật đi tất nhiên có vấn đề.

Khương Hoàn rõ ràng không biết những việc này, lại có sự nhạy bén khác thường.

Phong Việt Từ rũ mắt khép áo lại, thấp giọng ho khan, bước đi nhẹ nhàng ổn định, tựa như đang đạp trên mây, khiến người nghĩ đến tư thế “Khinh vân tế nguyệt lưu phong hồi tuyết*”, hắn chính là như thế.

Khương Hoàn thu mắt lại, nghiêm trang nói: “Khương Đế ăn no rửng mỡ hả, sưu tầm lắm đồ chơi như thế.”

Phong Việt Từ không tỏ ý kiến.

Lâm Yên Lam hỏi: “Thứ cho ta kiến thức hạn hẹp, Đạo Quân, với số tín vật Khương Đế đoạt được, trên sách chưa bao giờ từng có ghi chép minh xác. Ngài đọc ở đâu mà biết có 92 tín vật?”

Phong Việt Từ đáp: “Tuy không có con số minh xác, lại có ký sự rải rác. Khi Khương Đế chinh chiến trăm thành, thường xây lầu cao, đoạt thành kỳ*, có toàn bộ 92 tòa thành đề cập đến chuyện bị bắt đổi cờ. Theo hậu nhân miêu tả ‘Vọng Phù Cung’ của Khương Đế, từng có câu ‘trong cung có rừng trân bảo, trồng trăm cây, treo kỳ trân, đủ số 92’. Nếu không có lỗi, kỳ trân treo trong rừng, chính là tín vật của Ma Vương, đủ loại suy đoán, đều có dấu vết để theo.”

Lâm Yên Lam: “……”

Lý Miên Khê hít một hơi, bấm ngón tay tính cái này nên đọc bao nhiêu sách, tra bao nhiêu tư liệu, cuối cùng, choáng váng ôm đầu: “Đạo Quân, cuối cùng ta cũng biết vì sao nhóm sư trưởng ra bài thi đều phải tìm ngài nhìn một cái!”

Theo lời của hiệu trưởng, đây là chính là Tàng Thư Lâu di động! Thật đáng sợ!

Thật ra Khương Hoàn không để ý lắm nội dung Phong Việt Từ nói, chỉ cảm thấy khi người này nói chuyện đặc biệt dễ nhìn, nhịn không được muốn nhìn thêm hai lần.

Đi đến căn nhà Quý phụ đang ở, Phong Việt Từ dừng lại.

Lý Miên Khê hoảng hốt: “Sao…… Sao lại có tận hai thành chủ!”

Chỉ thấy Quý phụ nằm trên giường, không thể động đậy, một người khác có khuôn mặt y hệt lão đang đứng bên mép giường. Nhưng trông không giống người, càng giống quỷ ảnh hơn.

Bệnh của Quý phụ như càng nặng thêm, còn ốm yếu hơn so với lúc trước.

Quỷ ảnh kia đột nhiên nói: “Ngươi không tiếc tiêu hết tính mạng để áp chế ta một lúc, chính là để đưa con gái ngươi đi gặp Khương Đế sao?”

Quý phụ không đáp, giọng khàn khàn: “Phong thành khiến Hoa Đô bốn mùa hỗn loạn, bùng phát dịch bệnh, nhưng không có khả năng lây bệnh nhanh chóng nghiêm trọng như thế, làm A Nghiên không có cả thời gian ứng phó! Có phải ngươi động tay chân sau lưng hay không?”

Quỷ ảnh: “Đương nhiên.”

Quý phụ thở khó nhọc, hổn hển nói: “Súc sinh! Ba năm trước đây, ngươi nhân lúc ta trọng thương bám vào người ta…… Đến tột cùng là ai phái ngươi tới hại Hoa Đô của ta?”

Quỷ ảnh bỗng nở nụ cười, châm chọc mỉa mai nói: “Đô chủ, trong lòng ngươi không phải đã sớm rõ ràng sao? Ta là người của Khương Đế bệ hạ! Các ngươi không chịu thần phục bệ hạ, bệ hạ không dễ ra tay ngoài sáng, liền ra lệnh cho ta tới diệt các ngươi…… Khó khăn cho ngươi phải đưa con gái đi chui đầu vào lưới rồi.”

Quý phụ cũng cười ha hả, máu tươi trong miệng trào ra: “Khương Đế! Ha ha! Hay cho một tên Khương Đế! Sao ta lại có thể để ngươi như nguyện!”

Ánh sáng trong mắt lão dần dần ảm đạm, giống như cọng rơm cháy tàn lụi.

Quỷ ảnh tiến lên xem hơi thở lão, lão đã tắt thở.

Lý Miên Khê trơ mắt nhìn quỷ ảnh bám lên người Quý phụ đã chết, trơ mắt nhìn “Quý phụ” một lần nữa mở to mắt, không khỏi hoảng sợ.

Lâm Yên Lam: “Khương Đế bệ hạ tuy được cho là hỉ nộ vô thường, nhưng tuyệt không phải hạng tiểu nhân âm quỷ! Đoạn thời gian này, chẳng lẽ là…… Tám mươi mốt sơn quỷ Lao Sơn!”

Phong Việt Từ nhẹ nhàng gật đầu.

Lý Miên Khê tức run người, nói: “Quá kinh tởm!”

Phong Việt Từ ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trăng xuống mặt trời lên, ba ngày đã qua.

Đêm khuya, tiếng chiêng trống vang lên, ngọn đèn dầu của vạn nhà vẫn chưa tắt, lung linh lấp lánh như ánh sao, tựa như chờ mong và hy vọng mong manh trong lòng mọi người.

Nhưng A Nghiên vẫn không trở về.

“Đô chủ! Không hay rồi! Không chỉ bá tính bình thường …… Có tu giả cũng không chịu nổi mà ngã xuống rồi!”

“Quý phụ” đứng trên tường thành, trên mặt mang theo sự lạnh nhạt khác thường, nói: “Trong thành tu giả chiếm ba phần, người thường chiếm bảy phần, lại là nguyên nhân lây bệnh! Trước mắt chỉ có thể…… Tàn sát hàng loạt dân trong thành – cứu thành!”

“Cái gì!”

“Ta không muốn làm vậy, nhưng vì Hoa Đô, ta nguyện ý làm tội nhân thiên cổ! Để mọi người cùng chết, hay để ba phần người còn lại kéo dài huyết mạch Hoa Đô? Chúng ta không có lựa chọn!”

Lâm Yên Lam mím chặt môi.

Lý Miên Khê vừa sợ vừa giận, nói: “Sao lão có thể làm như vậy? Đó là tính mạng của bao nhiêu người! Đạo Quân, ngài mau nghĩ cách……”

Khương Hoàn trào phúng, lắc đầu: “Bạn nhỏ, đừng nhập diễn quá sâu. Ngươi xem Đạo Quân của các ngươi là thần sao? Dù có là thần, cũng không chịu nổi cái giá của nghịch chuyển thời gian. Chuyện đã xảy ra, không thể cứu vãn.”

Phong Việt Từ chỉ lẳng lặng đứng, không nói một từ, ống tay áo buông xuống, không gió mà bay, đôi mắt trắng đen rõ ràng phản chiếu đầy trời máu đổ.

Lý Miên Khê tuổi vẫn còn trẻ, dù biết rằng trước mắt là ảo cảnh, nhưng vẫn không thể nhìn cảnh gϊếŧ chóc vô biên này, hắn vội chạy đến, liều mạng ngăn cản: “Không thể! Mau dừng tay! Các ngươi đang gϊếŧ hại lẫn nhau! Không thể!”

Đứng trước sống còn, người thân, bạn bè, người yêu, hết thảy đều trở thành trò cười.

Lý Miên Khê tận mắt nhìn thấy một người tu hành khóc lóc bóp gãy cổ cha già, hắn như gặp sét đánh, dưới chân lảo đảo, té ngã trên mặt đất.

Phong Việt Từ đi qua, hơi khom lưng, vươn tay về phía hắn.

Lý Miên Khê giật mình, giữ chặt tay hắn, ngơ ngác: “Đạo Quân, ta không hiểu.”

Một hồi tai hoạ, vài lời ít ỏi, đã làm thế ngoại đào nguyên này sụp đổ.

Khóe miệng Khương Hoàn nhếch lên, mang vẻ lạnh lẽo kỳ lạ, nói: “Rất đơn giản, gϊếŧ người hủy thành là hạ sách, gϊếŧ người lấy công tâm là thượng sách. Nhân tâm tan, thành tự đổ.”

Lý Miên Khê không khỏi lạnh run cầm cập.

Phong Việt Từ liếc Khương Hoàn một cái, nhàn nhạt nói: “Khương công tử am hiểu sâu đạo lý trong đó.”

Khương Hoàn dựng thẳng ngón tay lắc lắc: “Đạo Quân, đừng nói khéo châm chọc ta, ta chỉ thích nghe ca ngợi thôi”

Lý Miên Khê: “……”

Lâm Yên Lam nói: “Những người đó chưa chắc không muốn cùng bảy phần bá tính đồng sinh cộng tử, chỉ là quỷ ảnh dùng cái gọi là ‘đại nghĩa’ mê hoặc bọn họ! Bọn họ không thèm để ý sự sống chết của chính mình, cũng không thể không để bụng sự tồn vong của Hoa Đô! Bọn họ cho rằng tất cả những điều mình làm đều vì Hoa Đô!”

Đáng sợ nhất chính là, nàng đứng ở góc độ của bọn họ tự hỏi, thế mà lại cảm thấy sự tình tàn nhẫn nhất này là lựa chọn duy nhất.

“Khó trách tám mươi mốt tên hèn sơn quỷ có thể huỷ hoại gần trăm tòa thành!”

Trên sách sử vài lời ít ỏi, lại mai táng biết bao oan hồn.

“Dừng tay!”

Một tiếng huýt gió cực giận xen lẫn tiếng đao kiếm vang lên, Trần Vô Phương huy kiếm quét ngang ra một mảnh đất trống, phía sau có vô số người đi đến cùng một chỗ.

Tu giả động thủ từ bốn phương tám hướng vây lại đây, lại bị hắn cứng rắn tách ra thành một con đường.

Nhưng hắn cố kỵ, không làm thương tổn lấy một người.

“Quý phụ” đứng trên tường thành, mặt vô biểu tình nói: “Vô Phương! Lui lại!”

Trần Vô Phương nghiêm mặt đáp: “Đô chủ, thứ cho Vô Phương không thể lui.”

“Quý phụ” quát: “Ngay cả lời ta nói ngươi cũng không nghe sao?”

Trần Vô Phương nói: “Đô chủ, ngài đã quên rồi sao? Ta là hộ vệ ngài tự mình chọn lựa cho đại tiểu thư, ta từng ở trước mặt ngài thề, cả đời này không sợ trời đất, không sợ quỷ thần, chỉ duy nghe lệnh đại tiểu thư!”

Hắn ném kiếm xuống đất, đất bằng tung bụi mù, dựng lên kết giới che trời.

Trước hôm nay, không ai nghĩ được Trần Vô Phương như một cái bóng bên cạnh Quý đại tiểu thư sẽ có thực lực như vậy.

Sắc mặt “Quý phụ” khẽ biến, trầm giọng: “Ba ngày đã qua, A Nghiên không trở về! Ngươi đây là muốn khiến mọi người cùng chết!”

Trần Vô Phương nói: “Nàng đã đáp ứng, nhất định sẽ trở về. Đô chủ, mệnh lệnh tàn sát hàng loạt dân trong thành tru tâm thế nào, cho dù những người này còn sống, cũng phải đeo trên lưng tội nghiệt khắp thành! Cho dù tương lai huyết mạch kéo dài, Hoa Đô khôi phục phồn hoa ngày xưa, cũng không rửa sạch được máu tươi đêm nay! Ngài đây là đang cứu thành, hay là đang hủy thành?”

“Làm càn!”

“Sự tồn vong của Hoa Đô, chưa bao giờ là người tồn tại. Dù cho nơi đây biến thành một tòa thành trống, cũng còn hơn chất đầy xác chết không hồn! Ngài muốn tàn sát hàng loạt dân trong thành, vậy ngài phải bước qua thi thể Vô Phương trước đã, nếu không ta sẽ gắng hết sức bảo vệ mọi người, chờ đại tiểu thư trở về!”

.

.

.

Chú thích:

(*) Thành kỳ: cờ thành.

(*) “Lang kỵ trúc mã lai

Nhiễu sàng lộng thanh mai”

Nghĩa là:

“Chàng cưỡi ngựa tre lại

Chạy quanh giường nghịch ném quả mơ xanh”

Trích “Trường Can hành kỳ 1” của Lý Bạch.

(Nguồn: thivien.net)

(*) “Khinh vân tế nguyệt lưu phong hồi tuyết”

Câu đầy đủ là:

“Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyệt,

Phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết”

Nghĩa là:

“Phảng phất như mặt trăng bị mây nhẹ che lấp,

Phiêu diêu như tuyết bị gió thổi cuốn lên.”

Trích từ bài “Lạc thần phú” (Bài phú về nữ thần sông Lạc) của Tào Thực.

(Nguồn: thivien.net)