“Trận chiến Thiên Cảnh kéo dài chín trăm năm, kết thúc ba ngàn năm trước. Mà trước trận chiến Thiên Cảnh, Khương Đế tại vị hơn một ngàn ba trăm năm. Nghe bọn hắn nói chuyện với nhau, lúc này Khương Đế còn chưa thay thế được Ma Vương bệ hạ lên ngôi, vậy giờ hẳn là năm……”
Lý Miên Khê bị tuyến lịch sử rắc rối phức tạp khiến cho đầu óc choáng váng, bấm ngón tay tính được một nửa liền mắc kẹt.
Phong Việt Từ nói: “Là năm ‘Nguyệt Ảm Tinh Diệu’.”
Trải qua bao năm dài tháng rộng, Ma Vương là cô nguyệt, vô số thiên chi kiêu tử như chúng tinh bảo vệ xung quanh y, thần phục y, dưới ánh sáng của hắn mà ảm đạm phai màu.
Trời đêm có thể thiếu một ngôi sao, nhưng không thể thiếu một vầng minh nguyệt.
Đáng tiếc trăng tròn sẽ khuyết, sẽ có lúc trăng mờ sao tỏ.
“Đúng! Đúng! Ta nhớ rõ kiểm tra lần trước có một câu này,” Lý Miên Khê gãi đầu, ngượng ngùng: “Đề hỏi là ai làm chuyện gì, kéo dài đến hai ngàn năm Nguyệt Ảm Tinh Diệu. Trong sách nói thời kỳ đó xuất hiện rất nhiều nhân vật trứ danh, nhưng ngôi sao sáng nhất lại xuất hiện ở thời kỳ cuối, Khương Đế bệ hạ xuất thế ngang trời, cho nên ta ghi Khương Đế……”
Kết quả đề có hai mươi câu đúng hai câu, bị một vị sư trưởng sùng bái Khương Đế mắng: “Các ngươi xem Khương Đế là hiệp sĩ cõng nồi hả? Nước bẩn gì đều đổ lên đầu hắn!”
Cuối cùng, trước khi thi nhóm học sinh có truyền thống “Trước khi đi thi bái Ma Vương, gặp đề không biết viết Khương Đế”.
Phong Việt Từ liếc Lý Miên Khê một cái, nói: “Là tám mươi mốt sơn quỷ Lao Sơn bị người sai sử, lấy cờ hiệu Khương Đế tàn sát trăm thành.”
Lý Miên Khê liên tục gật đầu.
“Bọn họ vốn muốn dò tìm tung tích Ma Vương, đối mặt với thảm án trăm thành, Ma Vương bệ hạ vẫn mất tích, nhưng Khương Đế lại chém sạch tám mươi mốt sơn quỷ.” Lâm Yên Lam nhẹ giọng thở dài: “Năm ‘Nguyệt Ảm Tinh Diệu’ hạ màn như vậy, Ma Vương huy hoàng trở thành quá khứ, thế gian nghênh đón thời đại Khương Đế.”
Phong đỏ khắp thành không biết đã biến mất từ bao giờ, người đi đường đều bọc áo bông dày cộm, gió lạnh gào thét thốc từng mái nhà lên, tuyết lớn không tiếng động rơi.
Chỉ trong chớp mắt, thu đi đông tới.
Lý Miên Khê đột nhiên tiến lên vài bước, chỉ vào một hướng kêu lên: “Là Quý học tỷ!”
Có một y quán nơi ngã rẽ trên đường, ngoài cửa có một người phụ nữ ôm đứa trẻ mới sinh, người Lý Miên Khê chỉ chính là cô gái trẻ tuổi đối diện người phụ nữ.
Cô gái khoảng hai mươi, một thân hồng y, nổi bật hơn người, đang khom lưng, nghịch ngợm chọc chọc gương mặt đứa bé, tươi cười xán lạn nói chuyện.
“Không đúng,” Lý Miên Khê rất nhanh đã phản ứng, nói: “Đây là A Nghiên cô nương! Quý học tỷ chưa bao giờ cười như vậy.”
Khương Hoàn lười biếng quét mắt nhìn, rồi lại hạ mí mắt xuống.
Hai bên cách nhau một khoảng, nhưng âm thanh nói chuyện của A Nghiên cùng và người phụ nữ không hề bị cách trở truyền tới.
“Đóa Đóa tỷ, ngươi mới vừa sinh em bé, cơ thể còn chưa khỏe, sao không ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt?”
“Ta nghỉ ngơi đủ rồi, cơ thể đã sắp cứng lại. Gần đây y quán bận rộn, quá nhiều việc cha lo không hết, ta tới giúp một chút.”
“Y quán bận rộn…… Đóa Đóa tỷ, gần đây có rất nhiều người bệnh sao?”
“Há chỉ là nhiều, nghe nói vì thời tiết rét lạnh, hơn phân nửa người thường trong thành đều bị bệnh, như người tu hành các ngươi thì tốt hơn một chút. Ta lớn như vậy, nhưng chưa bao giờ thấy Hoa Đô từng có mùa đông lạnh như thế này, ngay cả biển hoa cũng khô héo đến mức chỉ còn một nửa……”
A Nghiên ngơ ngẩn nhìn nàng, nụ cười dần nhạt đi, nhất thời cứng họng.
“Không thể phong thành, không chỉ mình ngươi khổ sở, đó cũng không phải là trách nhiệm của một mình ngươi.” Trương Đóa Đóa nhẹ nhàng giúp nàng xoa xoa tóc, ôn nhu nói: “Nghe tỷ tỷ khuyên một câu, đừng ỷ vào có cơ thể tốt thì làm bậy, nhìn ngươi mệt mỏi chưa kìa.”
A Nghiên cảm thấy trước mắt nhòe mờ, vội vàng ngẩng mặt.
Trong phòng vọng ra tiếng cười sang sảng cùng tiếng gọi: “Đóa Đóa, là đại tiểu thư tới sao? Bên ngoài lạnh, mau mời nàng tiến vào uống ly trà nóng đi!”
A Nghiên nghe tiếng, vội trả lời: “Không được, Trương đại thúc, ngài cứ lo việc của ngài đi! Vô Phương ca ca tới đón ta, ta phải trở về rồi!”
Trần Vô Phương từ trên cầu đi xuống, lễ phép chào Trương Đóa Đóa, đặt một cái trống bỏi tinh xảo lên tã lót của đứa trẻ, hàn huyên hai câu, mới đưa A Nghiên rời đi.
Quay người lại, bả vai A Nghiên như bị thái sơn đè nặng, những sống lưng vẫn thẳng tắp, cả người đều run rẩy.
Trần Vô Phương như làm ảo thuật, lấy ra một cái trống bỏi quơ quơ trước mặt nàng.
A Nghiên hơi nhoẻn miệng cười, nhưng ý cười chưa trọn, tâm trạng đã tụt xuống.
Trên đường thi thoảng có người chào bọn họ, thậm chí còn tặng một ít đồ, hai người đều nhận lấy, khó thể chối từ, khi đi lên cầu đã ôm không ít đồ.
Trần Vô Phương: “A Nghiên, ngươi nhìn xem, bọn họ thích ngươi như thế nào.”
A Nghiên tự giễu: “Ai bảo ta là con gái của Đô chủ, hiện tại lại là thiếu Đô chủ chứ.”
Trần Vô Phương rút tay ra, bóp mũi nàng: “Sai rồi, bởi vì ngươi tốt với họ, bọn họ sẽ tốt với ngươi.”
A Nghiên: “…… Nhưng ta lại cảm thấy rất có lỗi với bọn họ.”
“Ma Vương chi cảnh có ba ngàn thành lớn, có trăm vạn thành nhỏ, Ma Vương bệ hạ ưu ái nhất trăm thành, Hoa Đô chúng ta là một trong trăm thành, bệ hạ ban cho chúng ta tín vật tượng trưng cho quyền lợi và vinh quang, chúng ta cũng phải dâng lên tín ngưỡng thành kính nhất.”
“Mà nay đã có quá nửa thành trì đầu hàng Khương tặc, ngay cả tín vật của bệ hạ cũng rơi vào tay Khương tặc!”
“Minh Hội trăm thành ba năm trước, cha có ý tốt khuyên bảo, nhưng lại bị hạng người vô sỉ gây thương tích, đến nay vẫn nằm trên giường không tỉnh. Ta thân là thiếu Đô chủ nhưng một chút tác dụng cũng không có, chỉ có thể phong thành để trốn tránh!”
Phong thành, tức là ngăn cách với bên ngoài, đóng cửa toàn bộ thông đạo giữa Hoa Đô với bên ngoài, mở ra kết giới che trời, nội bất xuất, ngoại bất nhập, như một nhà tù cô quạnh.
Nói đến chỗ kích động, A Nghiên hung hăng vung nắm tay đập lên cầu đá.
Trần Vô Phương vội vàng buông đồ xuống, nắm chặt tay nàng, ngăn nàng tự làm bị thương.
A Nghiên: “Khi đó ta thật ngu xuẩn, luôn oán trách cha không chăm sóc ta, hiện tại ta ngồi ở trên vị trí của người, mới biết được người đã phải gánh nặng như thế nào.”
Trần Vô Phương nghĩ ngợi, nắm lấy tay nàng như khi còn bé, nghiêm túc nói: “A Nghiên, đúng hay sai ta không thể phán xét, nhưng ta rõ ràng, ngươi đã dốc hết sức để làm những gì tốt nhất.”
Hắn lấy một cái bánh nướng đặt vào lòng bàn tay nàng, nhẹ nhàng lau đi bông tuyết trên mặt nàng.
“Bá tính Hoa Đô thật sự không yếu ớt như ngươi nghĩ, có lẽ bọn họ không giúp được ngươi…… Nhưng ít ra đều đồng tâm đồng lòng cùng thiếu Đô chủ ngươi, không sợ sống chết.”
Gió ngừng gào thét, dịu dàng và yên lặng, giống như ánh mắt bọn họ nhìn nhau tại giây phút này.
Dưới cầu, áo bạc bọc cây, gió tuyết đầy trời, bốn người một trâu thân trong gió tuyết, lại chưa dính một mảnh hoa tuyết.
Khương Hoàn duỗi cái eo lười: “Vừa không muốn phản bội Ma Vương, lại không chịu cúi đầu dưới trướng Khương Đế, phong thành đúng là một đường ra. Còn trẻ tuổi, nhưng cũng rất quyết đoán.”
“Không đúng, không đúng.” Lâm Yên Lam cau mày, nhìn bốn phía xung quanh, đột nhiên lui liền ba bước, nói: “Ta đã biết tại sao Tứ Thời Hoa Đô sẽ biến thành Âm Đô không một ngọn cỏ!”
Lý Miên Khê theo bản năng hỏi: “Cái gì?”
Lâm Yên Lam: “Là dịch bệnh! Phong thành đúng thật sẽ giúp cho bọn họ tránh khỏi tai hoạ bên ngoài, nhưng nơi này trồng hoa tươi khắp thành, mùi thơm hoa cỏ thường sẽ tương sinh tương khắc, phong thành khiến cho khí hậu biến hóa, mùi hoa lẫn lộn…… Sao có thể sẽ không xảy ra chuyện gì!”
Lý Miên Khê nắm chặt tay, mờ mịt ngẩng đầu, nhìn “Quý học tỷ” đang đứng trên cầu.
Băng tuyết khắp thành rút đi như thủy triều, đúng như lời Lâm Yên Lam, vào đầu mùa xuân, toàn bộ Hoa Đô mắc bệnh.
Mới đầu mọi người chỉ tưởng là bệnh lạ, chen đầy y quán, Trương Đóa Đóa giúp cha nàng cứu người, chính mình không sao, đứa trẻ lại bắt đầu sốt cao không giảm.
Ngay sau đó, bắt đầu có người chết.
Đứa con của Trương Đóa Đóa chỉ chống chịu được ba ngày liền tắt thở.
Sau khi A Nghiên nghe tin, như phát điên chạy đến y quán, chỉ thấy Trương Đóa Đóa đầu tóc rối bù ôm đứa trẻ, đôi mắt đỏ bừng nhìn nàng.
Trong mắt không có bi thương, không có phẫn hận, không có dịu dàng, cái gì cũng không, lại khiến lòng người như dao cắt.
Trên đường trở về, nàng liền thấy cửa hàng bánh nướng của bà Vương đóng cửa, cửa hàng điểm tâm nhà Triệu đại ca cũng đóng.
Hoa tươi trong Bách hoa viên toàn bộ héo tàn.
A Nghiên đứng giữa con đường vắng lặng, không biết suy nghĩ gì, ngơ ngác đứng. Cho đến khi Trần Vô Phương tìm thấy, dùng sức ôm chặt nàng: “A Nghiên, Đô chủ tỉnh rồi!”
Đầu óc A Nghiên trống rỗng, bị kéo về nhà. Khi nhìn thấy phụ thân mở mắt nằm trên giường, nàng mới hồi hồn, mắt thoáng đã nhòe mờ.
Quý phụ hỏi: “Khóc cái gì?”
A Nghiên quỳ trước giường, nghẹn ngào không thành tiếng, khản giọng nói: “Là ta sai rồi! Ta sai rồi! Ta sai rồi!”
Liên tiếp ba tiếng sai, tiếng sau nặng nề hơn tiếng trước.
Cây cối ngoài phòng xào xạc, lá cây rụng như mưa. Phong Việt Từ hơi cụp mắt, giơ tay gạt nhánh cây cong lạc, cho dù chỉ là ảo giác.
Khương Hoàn nhìn hắn chằm chằm: “Đạo Quân, ngươi đang cảm thấy bi thương sao?”
Phong Việt Từ: “Vẫn chưa.”
Tư thái y đoan chính, tay áo rộng buông xuống, trên khuôn mặt không vui không buồn, giống như trăng treo trên trời cao chiếu xuống nhân gian vạn vật, tất cả vui buồn hờn giận cũng chỉ là mây bay, sẽ không vương lại, sẽ không nhuộm nhòe.
Là một người đứng xem tốt nhất.
Trái ngược với y, Lý Miên Khê và Lâm Yên Lam sớm đã đỏ hốc mắt, như đang đắm chìm trong Hoa Đô mấy ngàn năm trước.
Khương Hoàn sờ ngọc phù bên hông, cười cười, không nói gì nữa.
Trong phòng, A Nghiên không ngừng khóc, Quý phụ cũng không an ủi nàng, chỉ sai Trần Vô Phương đưa cho nàng một cái hộp, thấp giọng nói: “Hộp này chứa tín vật Ma Vương bệ hạ ban cho Hoa Đô chúng ta, tượng trưng cho quyền lợi và vinh quang ‘Tứ Thời Hoa Quan’. Khương Đế chinh chiến hơn phân nửa Ma Vương Cảnh, chính vì muốn toàn bộ tín vật của Ma Vương bệ hạ ……”
A Nghiên nắm chặt tay, Trần Vô Phương kéo tay nàng, mở lòng bàn tay đã be bét máu thịt của nàng ra, cẩn thận bôi thuốc, rồi nhẹ nhàng đưa hộp cho nàng.
Quý phụ thở hổn hển, tiếp tục nói: “Con mang theo tín vật này đi gặp Khương Đế……”
A Nghiên lập tức lau sạch nước mắt, nói: “Cha! Không thể! Mọi người còn có thể cứu chữa, con sẽ đi đến thành Lan Khê tìm y tiên, bọn họ có ‘Ngọc Hồ Hạnh Lâm’ mà Ma Vương bệ hạ ban cho ……”
“Ba năm trước, ‘Ngọc Hồ Hạnh Lâm’ của thành Lan Khê đã rơi vào tay Khương Đế!”
A Nghiên như gặp sét đánh, tựa như toàn bộ gánh nặng trong khoảnh khắc sụp đổ, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ sấp trên mặt đất.
Quý phụ khép mắt lại, nói: “Cô nguyệt không xuất hiện, chúng tinh tỏa sáng. Khương Đế có thể nuốt trăng tỏ che sao sáng, thời sao, mệnh thế.”