Âm Đô, đất như tên, quanh năm mây đen tụ đỉnh, phạm vi trăm dặm không thấy một vạt cỏ xanh, người đi qua đều nói giống thành quỷ, thường cười đi vào, sợ vỡ mật đi ra, chỉ có Quý gia chủ tu đạo thi quỷ thích sống ở bên đó.
Lý Miên Khê khó hiểu hỏi: “Âm Đô năm đó…… Nghĩa là gì?”
Phong Việt Từ trả lời: “Là Âm Đô trước Trận chiến Thiên Cảnh.”
Màu đen xung quanh biến mất, đập vào mắt là trời xanh vạn dặm, ong bướm bay múa vòng quanh tường thành, những cô gái xinh đẹp đầu đội vòng hoa nhảy múa thành nhóm trong biển hoa, tiếng nói cười vui vẻ vang vọng khắp nơi.
Cánh hoa tán loạn bay, Lâm Yên Lam duỗi tay đỡ, khi mở lòng bàn tay ra lại trống không.
Lý Miên Khê thấy vậy, tiến lên muốn hỏi người qua đường, nhưng tất cả mọi người như không phát hiện ra bọn họ, lập tức xuyên qua cơ thể bọn họ mà đi.
Khương Hoàn đứng bên cạnh Phong Việt Từ, trêu đùa tiểu Thanh Ngưu đang nhào vào bụi hoa, nói: “Dù hoa lại nở, ngày hôm qua cũng không thể tái hiện.”
“Là ảo cảnh.” Lâm Yên Lam dạo một vòng chung quanh, nhịn không được lắc đầu nói: “Ta đã qua Âm Đô, thật sự khó có thể tưởng tượng nó từng mang cảnh tượng như vậy. Sau Trận chiến Thiên Cảnh, thế sự hoàn toàn thay đổi, chỉ sợ Đế Vương trở về, cũng không nhận ra cảnh tượng thế gian này.”
Lý Miên Khê âm thầm đồng cảm, gật đầu nói: “Đáng tiếc lúc ấy Ma Vương bệ hạ cùng Khương Đế bệ hạ đều không còn nữa, nếu không trận chiến này làm sao mà có.”
Đuôi lông mày Khương Hoàn khẽ nhếch: “Một bầu trời không thể có hai mặt trời, một nước không thể có hai chủ, sao sẽ không đánh nhau?”
“…… Thật ra vấn đề này, vẫn luôn có nhiều thuyết tranh luận, đặc biệt Hoa Hạ Học Cung và Tứ Quân Thư Viện tranh luận hung hăng nhất.” Lâm Yên Lam châm chước nói: “Rất nhiều ghi chép cho thấy, trước khi Khương Đế đăng đỉnh, Ma Vương bệ hạ đã không còn. Khương Đế lúc đó cũng không đánh gϊếŧ cấp dưới của Ma Vương, nếu không Tứ Ma Tướng tuyệt đối không thể sống đến trận chiến Thiên Cảnh, do đó Hoa Hạ Học Cung cho rằng giữa Đế Vương không có ân oán.”
“Trái lại, Tứ Quân Thư Viện cho rằng giữa Đế Vương thù sâu như biển, vì Khương Đế đập ‘Bích Không Cảnh’ của Ma Vương Bệ hạ, xây dựng ‘Vọng Phù Cung’ ở đó. Nếu không có ân oán, có chỗ nào không thể ở, lại đi phá chỗ ở của người khác?”
Khương Hoàn tựa như thấy được hình ảnh một đám lão già vuốt râu ôm sách, tranh luận đến mặt đỏ tai hồng.
“Nhóm sư trưởng tranh luận những chuyện này đều có căn cứ,” Lý Miên Khê nhỏ giọng nói thầm: “Các học tỷ mới đáng sợ, một hồi trước bỗng kêu gào Khương Đế bệ hạ với Ma Vương bệ hạ là chân ái, chọc cho người Khương gia và người Diệp gia đánh nhau ba ngày ba đêm!”
Khương Hoàn: “Khá tốt khá tốt, yêu hận tình thù đều đủ cả, thế mà nắp quan tài của hai vị kia còn chưa bật?”
Lý Miên Khê cười gượng, không dám tiếp đề này.
Khương Hoàn hỏi: “Đạo Quân, ngươi nghĩ ai nói đúng?”
Phong Việt Từ: “Không biết.”
Khương Hoàn nhếch môi cười: “Ta thấy Đạo Quân mỗi khi hành sự đều tính sẵn trong lòng, còn có chuyện ngươi không biết?”
Phong Việt Từ nghiêng đầu ho khan, nói: “Có rất nhiều.”
Không phải khiêm tốn, không phải ngạo mạn, y tự nhiên trả lời như vậy, trong lòng cũng nghĩ như vậy.
“Ngươi……” Khương Hoàn vốn định nói hai câu, lại thấy đôi mắt y hơi rũ, hình như có ủ rũ, lời đến miệng liền sửa lại, nhíu mày hỏi: “Ngươi đang mệt mỏi đúng không? Thân thể yếu như vậy còn không nghỉ ngơi cho tốt, Âm Ma rốt cuộc muốn ngươi làm gì?”
Phong Việt Từ chưa mở miệng, Thanh Ngưu bên cạnh bụi hoa bỗng nhiên như bị hoảng sợ, “Mu mu” kêu loạn, bốn người nhìn lại, liền thấy một bé gái vài tuổi đang ôm lấy chân Thanh Ngưu, cười khanh khách muốn bò lên đầu nó.
“……”
Lý Miên Khê “A” một tiếng: “Đây, đây không phải ảo cảnh sao? Cô bé từ đâu tới?”
Lâm Yên Lam thấy đứa trẻ nhỏ như vậy, trong lòng mềm nhũn, vội vàng đi qua nhẹ nhàng bế nàng lên, dịu dàng dỗ mấy câu.
“A Nghiên, A Nghiên! Đừng chạy lung tung, ta không thấy ngươi!” Lúc này lại thấy một bé trai tuổi không lớn đẩy bụi hoa chạy ra, thấy một đám người thì sửng sốt, bắt chước người lớn chắp tay chào hỏi nói: “Vãn bối Trần Vô Phương, không biết các vị……”
Bé gái trong lòng ngực Lâm Yên Lam nhoẻn cười, ngọt ngào gọi: “Vô Phương ca ca!”
Lâm Yên Lam liền thả nàng xuống, Trần Vô Phương kéo tay “A Nghiên”, cẩn thận kiểm tra một lần, xác định nàng không có bất kỳ tổn thương gì mới nhẹ nhàng thở ra.
Phong Việt Từ ánh mắt khẽ động, bỗng nhiên hỏi: “Xin hỏi nơi đây là nơi nào? Cô bé này là người phương nào?”
Trần Vô Phương ngẩng đầu, thấy khuôn mặt y trắng như tuyết, tựa tiên giáng trần, nhất thời bị kinh sợ, nói không nên lời.
“A Nghiên” cắn ngón tay, vui vẻ nhảy nhót, ôm lấy Phong Việt Từ: “Xinh đẹp! Ca ca xinh đẹp! Là thần tiên!”
Phong Việt Từ hơi khom người, xoa xoa đỉnh đầu bé gái.
Trần Vô Phương lấy lại tinh thần, khi đáp lời liền mang theo ba phần kính ý: “Hồi tiên trưởng, nơi này là ‘Tứ Thời Hoa Đô’, A Nghiên là con gái Đô chủ, Quý Thời Nghiên.”
Lý Miên Khê cả kinh nói: “Cái gì!”
Bàn tay Phong Việt Từ dừng một chút, nhìn chằm chằm khuôn mặt bé gái, một lát sau, tựa như đã giải đáp hoang mang trong lòng, nhẹ giọng nói: “Được, ta biết rồi, đa tạ. Lần sau chớ trộm ra ngoài, rất nguy hiểm, trở về đi.”
Trần Vô Phương có chút ngượng ngùng, nắm tay Quý Thời Nghiên, giống ông cụ non nói: “Không sao, tất cả mọi người đều biết chúng ta! Đô chủ bận rộn, A Nghiên rất buồn chán, cho nên ta mới trộm mang nàng ra ngoài chơi. Nhưng ngài nói rất đúng, vậy…… Tiên trưởng, ta mang A Nghiên trở về đây!”
Phong Việt Từ nhẹ nhàng gật đầu.
Như lời Trần Vô Phương, lúc bọn họ trở về, không ít bá tính đều vây quanh hộ tống bọn họ, có người vỗ bả vai bé trai lải nhải không ngừng, có người bế bé gái đặt lên vai, chọc nàng cười hớn hở.
Nhưng những bá tính đó hoàn toàn không chú ý tới đám người Phong Việt Từ. Lý Miên Khê thấy rất kỳ quái: “Đạo Quân, tên của cô bé này sao lại giống Quý học tỷ như đúc? Bọn họ còn có thể thấy chúng ta! Ta mụ cả đầu rồi, sao Âm Đô lại biến thành Tứ Thời Hoa Đô?”
Khương Hoàn ngẩng đầu nhìn không trung.
Phong Việt Từ: “Ảo cảnh chia làm hai loại, một loại là hoàn toàn hư cấu, vì người khác mà tạo. Một loại khác lại là thành lập dựa trên ký ức chân thật, vì chính mình mà tạo.”
Lâm Yên Lam như suy tư gì: “ Ý Đạo Quân là, ảo cảnh này là tàn lưu ký ức của Quý Thời Nghiên và Trần Vô Phương, cho nên hai người bọn họ là thứ chân thật duy nhất ở nơi này?”
Phong Việt Từ: “Đúng vậy.”
Lý Miên Khê nghe xong, vẻ mặt mờ mịt: “Vậy A Nghiên chính là Quý học tỷ sao? Nhưng cũng không đúng, Âm Ma nói nơi này là Âm Đô trước Trận chiến Thiên Cảnh, ít nhất phải hơn ba ngàn năm, khi đó Quý học tỷ còn chưa sinh ra mà……”
“Đầu óc linh hoạt chút đi,” Ngữ khí Khương Hoàn mang theo cảm xúc lạ lùng, không chút để ý nói: “Kiếp trước kiếp này, luân hồi có cuối, Quý học tỷ của ngươi chính là A Nghiên sau khi chuyển thế, Tứ Thời Hoa Đô đó là đời trước của Âm Đô. Đạo Quân, ta nói có đúng hay không?”
Phong Việt Từ gật đầu, rồi xoay người ho khan, dây buộc của áo khoác trên người buông ra, lỏng lẻo chực rơi.
Tâm tư của phụ nữ luôn cẩn thận, lúc Lý Miên Khê còn đang vội vã hỏi han ân cần, Lâm Yên Lam đã tiến lên một bước muốn giúp y chỉnh lại quần áo, nhưng lại có một đôi tay khác đồng thời duỗi đến.
Lâm Yên Lam thoáng kinh ngạc, không tự chủ được khựng lại một khắc.
Khương Hoàn bắt lấy dây buộc cột một cái nút thắt xiêu vẹo xấu xí: “Buộc quần áo ừ thì đẹp thật đấy, đẹp có thể cản gió không? Đến phục các ngươi.”
Lý Miên Khê: “Khương học trưởng, ờm, ngài buộc cũng rất khó nhìn……”
Cách quá gần, Khương Hoàn lại ngửi được mùi hương nhàn nhạt ấy, tuyết đầu mùa trong lạnh sạch sẽ, hắn thoáng ngẩng đầu, đối diện mặt mày tĩnh nhã của Phong Việt Từ, không khỏi nhướn mày: “Có gì quan trọng.”
Lớn lên đẹp như vậy, quấn bao tải cũng là tiên trên trời.
“Làm phiền Khương công tử.” Phong Việt Từ lui lại mấy bước, đảm bảo hai người ở khoảng cách không gần không xa, vừa không có vẻ ái muội, lại không quá phận thất lễ.
“Đạo Quân không phải muốn mời ta uống rượu sao, ta hiện tại xun xoe một chút, có phải có thể thêm một bữa cơm hay không?”
Bộ dạng Khương Hoàn trời sinh anh tuấn tiêu sái, có thể khiến những cô gái thích nhất, là cái loại cho dù nói lời vô sỉ, cũng khiến người ta không thể tức giận được.
Đáng tiếc Phong Việt Từ không để mình bị trêu đùa, nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Không thể.”
Khương Hoàn: “……”
Lâm Yên Lam và Lý Miên Khê rầu rĩ bật cười.
“Đám Diệp công tử tặng nhiều đồ như vậy còn chưa bao giờ được Đạo Quân chủ động mời qua, Khương học trưởng ngài là đặc biệt nhất rồi!” Lý Miên Khê: “Đúng rồi, Đạo Quân, để Thanh Ngưu đưa ngài đi, ta thấy phía trước sẽ tiếp tục đi đó!”
Phong Việt Từ: “Ừ, đi thôi.”
Bốn người đi về phía trước, không bao lâu đã tới cổng thành, lúc này, cảnh tượng bốn phía lại biến hóa, tựa như đã vào thu, mây tía nhuộm nửa bầu trời, trên thềm đá tường thành đều phủ kín lá phong đỏ, trên cây vang từng trận tiếng ve.
Lâm Yên Lam đột nhiên kêu lên: “Các ngươi nhìn xem!”
Nàng ngẩng đầu, trỏ lên trên tường thành, chỉ thấy nơi đó có hai thiếu niên hơn mười tuổi ngồi song song, một nam một nữ, giống như Trần Vô Phương và Quý Thời Nghiên đã lớn hơn một chút.
Chỉ nghe A Nghiên nói: “Ta ghét cha! Ta biết cha bận, ngày thường hơn mười ngày không thấy bóng là chuyện thường, nhưng ít ra mỗi năm đều nhớ rõ sinh nhật ta. Mà hôm nay ta đã chờ từ sáng đến tối, chờ đến mặt cứng đờ, cười cũng không nổi mà vẫn không thấy cha tới! Mẹ mất sớm, ta chỉ có một người thân là cha, vậy mà từ trước đến nay cha lại không để đứa con gái này trong lòng!”
Trần Vô Phương ngồi cạnh nàng, khuyên nhủ: “A Nghiên, ngươi không nên trách Đô chủ, hiện giờ thế cuộc căng thẳng. Khương Đế tự lập đạo thống, đã có thành tựu, mũi đao hướng thẳng vào ‘Bích Không Cảnh’, Ma Vương bệ hạ đã lâu không thấy tung tích, mà nay rất nhiều thành trì đã phản bội, nhập vào dưới trướng Khương Đế, Tứ Thời Hoa Đô chúng ta ở vào đầu sóng ngọn gió, Đô chủ tất nhiên sẽ phiền lòng không thôi.”
A Nghiên tuổi còn nhỏ, thanh âm lộ ra vẻ non nớt, nói: “Khương Đế cái gì, đều là người khác gọi, rõ ràng là Khương tặc! Sao cha phải phiền lòng, chủ nhân của trời đất này chỉ có một, chính là Ma Vương bệ hạ! Bệ hạ thích nhất nơi hoa nở bốn mùa này, ngài sẽ bảo hộ chúng ta!”
Trần Vô Phương xoa đầu nàng, nói: “A Nghiên, ta cũng nghĩ như ngươi, nhưng bệ hạ thật sự đã lâu không có tin tức. Chúng ta có thể nói đơn giản như vậy, nhưng trên lưng Đô chủ gánh trăm vạn tính mạng trong thành, không chấp nhận được một chút sai lầm!”
“Ngươi nghĩ đến bánh nướng nhà bà Vương ngươi thích ăn nhất, nghĩ đến Đóa Đóa tỷ tỷ nhà Trương đại thúc thường chơi với ngươi, nghĩ đến Bách Hoa viên ngươi thích đi khiêu vũ nhất…… Chỉ cần một ý nghĩ sai lầm, tất cả những điều đó đều có thể sẽ không còn. Đô chủ đang nỗ lực bảo vệ chúng ta, cũng đang bảo vệ ngươi, nếu ngươi còn không thông cảm cho ngài, ngài sẽ đau lòng đến mức nào chứ?”
Người thiếu niên nói, ngữ khí ôn hòa kiên nhẫn, từng chút từng chút giảng giải đạo lý cho cô gái.
“Được rồi,” A Nghiên trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng cũng bị hắn thuyết phục, đứng lên kéo góc áo hắn nhỏ giọng nói: “Vô Phương ca ca, vừa rồi ta mới cãi một trận cùng cha, khiến cha tức giận. Đợi lát nữa ngươi cùng ta đi mua bánh nướng nhà bà Vương được không, cha cũng thích ăn.”
Cô gái mang giọng điệu đáng thương, biểu tình lại thập phần quật cường, Trần Vô Phương lập tức nở nụ cười, nắm tay nàng nói: “Được! A Nghiên, ngươi yên tâm, bất kể thế nào, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi!”