Ma Vương Và Kiều Hoa

Chương 5: Gió nổi

Ngô nhị công tử tính tình hung bạo từ nhỏ, ai cũng không quản được, nhưng hắn chỉ sợ mỗi hai người —— một người là anh ruột của hắn Ngô Nhất Ngạn, một người khác chính là Thanh Huy Đạo Quân Phong Việt Từ.

So với Ngô đại công tử động chút là nghiêm khắc bắt người ta quỳ từ đường, Phong Việt Từ lại không nặng lời lấy một câu, y chỉ dùng ánh mắt không chút nóng giận nhìn ngươi là có thể khiến người táo bạo nhất cũng phải an tĩnh.

Ngô Song Nhai ủ rũ trừng Khương Hoàn một cái, hiển nhiên đem khoản nợ bị đánh và mất mặt đều tính trên người Khương Hoàn.

Khương Hoàn dùng ánh mắt yêu thương của ông nội nhìn đứa cháu thiểu năng trí tuệ đáp lại.

Ngô Song Nhai: “……”

Lâm Yên Lam ôn nhu nói: “Được rồi, Song Nhai, đừng đùa nghịch với Khương công tử nữa. Nhờ đại bàng nhà các ngươi mang chúng ta một đi đoạn.”

Ngô Song Nhai không tình nguyện quay đầu, giơ tay huýt một tiếng vang dội, một lát sau, chỉ thấy một bóng hình khổng lồ từ trời cao đáp xuống, tiếng gió phần phật, khí thế áp người.

Lâm Đông Linh hai tay nâng mặt: “Oa!”

Ngô Song Nhai đang muốn khoe khoang hai câu, Thanh Ngưu đã vui sướиɠ kêu lên hai tiếng, cõng Phong Việt Từ, dưới chân hóa mây, lộc cộc chạy lên.

Bóng hình Khương Hoàn nhoáng một cái, không chờ mọi người thấy rõ đã nằm trên người chim đại bàng.

Ngô Song Nhai: “Hừ!”

Chim đại bàng giương cánh bay lên không, đám người Lâm Thiếu Chước đứng bên dưới vẫy tay, Lâm Đông Linh hô: “Đi đường cẩn thận nha!”

Bầu trời xanh ngăn ngắt, mây bồng bềnh lững thững trôi, phong cảnh núi sông rộng lớn hùng vĩ chậm rãi hiện ra trước mắt.

Lâm Yên Lam lấy ra một cái áo khoác lông cừu trắng như tuyết, nhẹ nhàng giũ giũ, khoác lên người Phong Việt Từ.

Chưa kịp nói lời cảm tạ, Phong Việt Từ đã ho khan.

“Thật sự giống một đóa kiều hoa!” Khương Hoàn chống tay sau đầu, trong lòng thầm nghĩ, ngay sau đó gõ gõ lên không trung, giây lát dựng lên một tấm chắn vô hình, ngăn cách gió thổi.

Lâm Yên Lam thấy vậy cười : “Khương công tử thật là mặt lạnh tim nóng.”

Khương Hoàn nói: “Ngươi nói rất đúng, thật ra ta rất hòa đồng.”

Lâm Yên Lam chỉ cười, nghe thấy Ngô Tòng Anh gọi nàng, liền đi qua xem thương thế cho Ngô Song Nhai.

“Khương công tử.” Phong Việt Từ gom quần áo lại, nói: “Đa tạ ngươi.”

“Đạo Quân, ngươi cảm tạ ta rất nhiều lần,” Khương Hoàn: “Không bằng chúng ta nói chuyện khác?”

Phong Việt Từ: “Khương công tử muốn nghe cái gì?”

Khương Hoàn cười cười: “Giọng Đạo Quân dễ nghe, kể chuyện xưa chắc cũng rất dễ nghe.”

Phong Việt Từ rũ mắt, lấy ra một quyển sách dày cộp đưa cho hắn: “Trong sách đều viết lại chuyện xưa, đầy đủ hơn xa lời của một mình ta. Nếu Khương công tử buồn chán, có thể xem thử.”

Khương Hoàn thấy quyển sách kia còn dày hơn một bàn tay, lập tức nhắm mắt lại, giả vờ ngủ say.

Phong Việt Từ đem quyển “Tổng quát lịch sử xưa và nay” kia đặt bên cạnh hắn, lại lấy ra một quyển “Khương Đế truyện” lật xem.

Khương Hoàn hé một con mắt nhìn nhìn, nhìn thấy tên sách liền cảm thấy hứng thú, ngồi dậy đến bên cạnh y cùng xem, thuận tiện đạp cuốn sách có tên rất đứng đắn “Tổng quát lịch sử xưa và nay” ra xa.

Trên sách viết “Sau khi xây xong Cửu Trọng Thiên Khuyết, Khương Đế bệ hạ sống một mình tại Vọng Phù Cung, có người dâng người đẹp, bị bệ hạ tức giận gϊếŧ chết. Người đương thời đoán rằng trong lòng bệ hạ có người, nhưng suốt cuộc đời không có lấy một người thê thϊếp……”

Khương Hoàn: “Ta còn tưởng rằng Đạo Quân sẽ không xem loại dã sử này.”

Phong Việt Từ: “Sách không thể phân đắt rẻ sang hèn.”

Khương Hoàn: “Người thì sao?”

Phong Việt Từ: “Cũng thế.”

Khương Hoàn nở nụ cười, “Ai, Đạo Quân, ngươi nói chuyện thật sự rất dễ nghe.”

Lý Miên Khê ở một bên nghe, nhịn không được liền nhắc nhở: “Khương học trưởng, quyển “Khương Đế truyện” này chính là của Vọng Xuyên Khương thị, là quyển sách ghi lại cuộc đời Khương Đế bệ hạ toàn diện nhất từ trước đến nay. Không phải dã sử đâu!”

Khương Hoàn vắt chéo chân, bộ dáng cà lơ phất phơ đối lập rõ ràng với Phong Việt Từ tư thái đoan chính bên cạnh. Hắn thuận miệng nói: “Nếu ta là Khương Đế, biết hậu bối sắp xếp cho bản thân như vậy, không chừng đã chết cũng phải giận đến mức bật nắp quan tài.”

Phong Việt Từ nâng mắt: “Khương công tử, nói cẩn thận.”

Đôi mắt y cực kỳ xinh đẹp, không diễm lệ như hoa đào, không rực rỡ như minh châu, lại đặc biệt trong suốt minh bạch, tựa như mang thần tính, khiến người ta sa vào trong đó, không khỏi quên mất thế tục ưu sầu.

Người đẹp hạ phẩm bề ngoài động lòng người, người đẹp thượng phẩm mang cả cốt tướng, người đẹp cực phẩm tự thành phong vận, một thế hệ họa thủy khuynh quốc khuynh thành.

Mà nay, Khương Hoàn không thể không cảm thán: Phía trên họa thủy, có Phong Việt Từ.

Hắn hắng giọng: “……Được, ta không nói cái này nữa, so với Khương Đế, ta càng hứng thú với vị Ma Vương trong truyền thuyết kia hơn, có sách viết về y không?”

“Không có!” Ngô Song Nhai trừng mắt liếc qua, trong lòng Ngô Tòng Anh kiêng kị Khương Hoàn, sợ nhị công tử nhà mình nói linh tinh chọc giận người ta, vội nói: “Khương công tử, Ma Vương bệ hạ thần bí khó lường, là cấm kỵ lớn nhất thế gian, nên ít đề cập tới thì tốt hơn.”

“Hơn nữa người Diệp gia có tiếng thanh cao cao ngạo, chính mình không viết thì thôi, lại còn không cho người khác viết!” Ngô Tòng Thiện nói tiếp liền cáu: “Thấy một quyển xé một quyển!”

Khi bọn họ còn nhỏ, luôn có thể nghe thấy danh tiếng Ma Vương và Khương Đế trong miệng trưởng bối. Cho dù bách gia thị tộc phát triển lớn mạnh như thế nào, cho dù Tứ Quân quyền thế ngập trời như thế nào, đều không thể thay thế được truyền kỳ năm xưa.

Quang huy “Đế Vương” sáng như nhật nguyệt, dù muôn đời cũng khó tiêu tan.

Nhưng tư liệu lịch sử của hai vị này rất ít, Khương Đế còn có người Khương gia sáng tác sự tích cuộc đời, Ma Vương thì chỉ có thể dựa theo trí tưởng tượng của mọi người để biên soạn. Nhưng người Diệp gia cực kỳ phản cảm thứ đồ viết linh tinh của người khác, cho rằng việc này tổn hại đến danh dự của Ma Vương bệ hạ, cho nên thấy một người đánh một người, đánh đến mức không ai dám viết.

Ví dụ như Ma Vương tiểu truyện Ngô Tòng Thiện đọc khi bảy tuổi, đến nay vẫn không có phần sau, làm hắn oán niệm đến tận bây giờ.

Ngô Song Nhai vốn muốn nói chút gì đó, ngẩng đầu, dõng dạc bình bình tĩnh nói: “Người Khương gia cũng chẳng tốt đẹp gì, thổi phồng Khương Đế đến mấy ngàn năm, còn muốn mặt mũi gì nữa! Áuu —— Yên Lam tỷ nhẹ chút!”

Ngô Tòng Anh chỉ xin hắn mau câm miệng.

Khương Hoàn nghe bát quái đến vui vẻ, ý bảo bọn họ tiếp tục. Chỉ là mọi người đều không định nói tiếp, Khương Hoàn liền ngồi trở lại, cùng Phong Việt Từ xem “Dã sử” giải buồn.

Tốc độ của chim đại bàng rất nhanh, một ngày bay lượn bằng nửa tháng đi bộ của người thường, Lý Miên Khê theo ký ức chỉ đường cho nó, rất nhanh đã dừng lại ở một ngọn núi hoang vu.

Mọi người xuống dưới đánh giá bốn phía, chỉ thấy cỏ dại nhiều mà tươi tốt, dài đến cổ chân, gần như không có chỗ đặt chân. Cây cối già cỗi khẳng khiu, liếc vào trong khe lá có thể nhìn thấy chi chít mạng nhện.

Rất đổ nát hoang vu.

Ngô Song Nhai vẻ mặt chịu không nổi, nói: “Chỗ quỷ quái gì đây?”

“Ngày đó, khi ta tỉnh lại thì nằm ở chỗ này,” Lý Miên Khê chỉ chỉ: “Ta đã tìm kiếm trong phạm vi trăm dặm, phía trước có một tòa thành nhỏ, ba ngày trước khi tiến vào thành Vô Danh, ta cùng với đám Quý học tỷ từng đi qua chỗ này, dùng cơm trưa ở tửu lầu trong thành.”

Dứt lời, hắn ngó ba người Ngô gia.

Ngô Song Nhai: “Cái nơi hoang sơn dã lĩnh đổ nát này, chúng ta chắc chắn chưa từng đi qua!”

Ngô Tòng Thiện: “Đúng vậy!”

Ngô Tòng Anh rầu thúi ruột, hoà giải: “Lý công tử, chúng ta cần vào trong thành nhìn xem thì mới có thể xác định có từng qua đây hay không.”

Lý Miên Khê gật đầu.

Lâm Yên Lam dạo xung quanh một vòng, dùng ngân châm đâm mọi thứ một lần, nói: “Nơi này cũng không có dị thường.”

Phong Việt Từ chưa nói gì, mặc bọn họ thương thảo. Đa số thời điểm, y đều chìm trong trạng thái an tĩnh vi diệu.

Khương Hoàn đứng bên cạnh y, tùy ý nhìn ngó, bỗng nhiên duỗi tay, bắt lấy một mảnh lá khô sắp hạ trên đầu vai của y.

Phong Việt Từ nghiêng đầu nhìn qua, Khương Hoàn ném lá khô dính nước bùn, như không có việc gì nói: “Đi thôi.”

Một đường xuống dốc, đến tận chân núi, mới nhìn thấy có người đi lại, bên đường có mấy quán trà, bên ngoài dựng lều gỗ đơn sơ, mọi người không dừng lại, trực tiếp vào thành.

So với Thương Nam, Lan Khê và các thị tộc, nơi này tương đối cũ nát, nhưng hai bên đường có người bán hàng rong rao hàng, trong thành có bá tính lui tới, phần lớn đều trông giản dị hiền lành, an cư lạc nghiệp ở nơi này.

Ngô Tòng Anh đánh giá một lát, bỗng nhiên nói: “Chúng ta đã tới đây rồi! Nhị công tử, ngài còn nhớ rõ không, hôm đấy chim đại bàng bay một ngày nên hơi mệt mỏi, ngài liền nói muốn tìm chỗ nghỉ chân. Vì trời đã tối, chúng ta cũng không quá chú ý cảnh tượng chung quanh. Nhưng ta vẫn nhớ rõ Tòng Thiện bị mèo đêm dọa, đυ.ng vào đình bên kia.”

Ngô Tòng Thiện lập tức nói: “Ta không bị dọa!”

Ngô Song Nhai ngắm bốn phía, “Hừ” một tiếng, cam chịu.

Lý Miên Khê: “Nơi này nhất định có vấn đề.”

Ngô Song Nhai: “Thằng ngu cũng biết! Lý Miên Dương!”

“Là Lý Miên Khê! Ngô nhị công tử, ngươi còn như vậy, ta thật sự sẽ tức giận!”

“Ta sợ ngươi sao!”

Khương Hoàn thấy bọn họ càng cãi càng hăng, cười rộ lên.

Ngô Tòng Anh có ý đồ khuyên can: “Khương công tử, ngươi cười cái gì?”

Khương Hoàn nói: “Tuổi trẻ rất tốt, ngươi nhìn ta xem, muốn đùa cũng đùa không nổi.”

Các bạn nhỏ này lớn lên trong tháp ngà voi, luôn làm hắn nhớ tới những năm tháng sinh sống trên Trái Đất. So với rất nhiều đồng hương liều sống liều chết muốn trở về, thật ra hắn cũng không quá hoài niệm cuộc sống đó.

Chỉ là ngẫu nhiên nhớ tới, cảm thấy đó là một đoạn thời gian không tệ.

Ngô Tòng Anh không biết hắn đang nghĩ gì, nhịn không được thầm nghĩ: Ta trông ngài cũng không giống người biết cãi nhau mà giống người sẽ cầm đao chém chết người ta luôn!

Trên người Khương Hoàn có một loại khí chất khiến người ta phải kính sợ, tựa như một thanh yêu đao lẳng lặng ngủ say, ra khỏi vỏ tất thấy máu. Dù cho hắn biểu hiện tản mạn bất kham, nhưng không cho phép người khác xem thường.

Có lẽ đám bạn nhỏ không nhìn thấu tâm tư hắn, nhưng luôn có bản năng xu cát tị hung*.

Thanh Ngưu lúc lắc đầu, “Mu mu” kêu hai tiếng.

Phong Việt Từ: “Gió lên.”

Hai tên phía trước vừa nghe liền không rảnh cãi nhau nữa, Lý Miên Khê vội nói: “Ngài lạnh sao? Ta lập tức tìm khách điếm!”

Ngô Song Nhai nghẹn giọng, lầm bầm: “Vốn muốn đem cái áo lông tuyết trong nhà mang đến đây, đáng tiếc huynh trưởng đã thúc giục lâu rồi nhưng vẫn chưa kịp làm xong.”

Nếu nói bọn họ “kính” Khương Hoàn là xuất phát từ sợ hãi và kiêng kị, thì “kính” đối với Phong Việt Từ bắt nguồn từ chân tình thật lòng ngưỡng mộ.

Khương Hoàn nhìn trên người Phong Việt Từ còn khoác áo khoác trắng lông cừu Lâm Yên Lam mang tới, cảm thấy nhóm người này thật điên rồ, cung kính tổ tông cũng không cẩn thận như vậy: “Nhấc đầu các ngươi lên, nhìn sắc trời xem. Y đang nhắc các ngươi gió lên đó, trời muốn mưa mẹ muốn lấy chồng. Dẫn đường, nhanh lên, muốn làm gà rớt nồi canh sao.”

.

.

.

Chú thích:

(*) Xu cát tị hung: theo lợi tránh hại.