Ma Vương Và Kiều Hoa

Chương 4: Âm Ma

Khương Hoàn không phải mấy bạn nhỏ kia, nói chuyện và hành sự đều tự nhiên không chút đoan chính nghiêm chỉnh, trái lại tản mạn tùy ý đủ mười phần.

“Đa tạ.” Phong Việt Từ nhẹ giọng lễ độ cảm tạ, rút tay về, dường như không quá quen thuộc đυ.ng chạm cùng người khác.

“Không cần.” Khương Hoàn nói.

Có lẽ cách quá gần, hắn bỗng ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt, như là lúc tới đây đã đi ngang qua một gốc cây linh thảo trên dược phố, lại tựa như một mạt tuyết đầu mùa trong lạnh nơi khe núi cao xa.

Thập phần thanh, thập phần nhã.

Khương Hoàn muốn hỏi, nhưng ngẫm lại sợ sẽ mạo phạm, liền ngậm miệng.

Lâm Thiếu Chước ngạc nhiên nói: “Khương công tử, đại tiểu thư từng nói thân thể Đạo quân suy yếu, linh lực khác với mọi người, sao khi ngươi chuyển vận linh lực lại không có vấn đề?”

Lâm Tiêu cùng Lâm Nhược Dao dựng lỗ tai, cũng muốn biết.

Khương Hoàn hời hợt đáp: “Có lẽ do ta tương đối lợi hại.”

Mọi người: “……”

Ngô Tòng Anh tri kỷ nói sang chuyện khác: “Đạo quân, vừa rồi ngài có điều tra được cái gì không?”

Phong Việt Từ: “Âm Ma.”

Ngô Tòng Thiện vừa nghe tức khắc trừng mắt, há to miệng: “Ngài nói không phải là ‘Âm Ma’ kia chứ? Chính là một trong Tứ Ma Tướng suất lĩnh Tứ Vô Kỳ Cảnh nghênh chiến Cửu Trọng Thiên Khuyết trong Trận chiến Thiên Cảnh—— Vô Sinh Âm Ma?”

Phong Việt Từ gật đầu.

“Chính là Tứ Ma Tướng sớm đã ngã xuống trong Trận chiến Thiên Cảnh” Ngô Tòng Anh nhớ lại sách sử, tính tính: “Cách nay đã ba ngàn năm!”

Lâm Nhược Dao lắc đầu, nhíu mày: “Sách sử nhìn thấy ghi lại chỉ là vài nét bút ngắn ngủi, ai biết được bọn họ thật sự đã chết hay chưa? Những năm gần đây, phong ấn hai nơi rung chuyển, trời cũng có thể bị rách ra mấy cái lỗ, còn có gì không thể xảy ra.”

Lý Miên Khê cũng gật đầu theo: “Đạo Quân đọc nhiều sách vở, thông hiểu cổ kim thế sự, y nói có quan hệ cùng Âm Ma, nhất định là đúng!”

Huynh đệ Ngô thị liếc nhau, Ngô Tòng Thiện nói: “Chúng ta không phải không tin Đạo Quân, chỉ là có vài điểm không nghĩ ra, nếu đúng là ma tướng tiếng tăm lừng lẫy quấy phá, vậy tại sao nàng lại tha cho chúng ta cùng Lý công tử, không hạ tử thủ với với nhị công tử? Nàng tiết lộ hành tung, chẳng nhẽ không sợ chúng ta liên hợp tiêu diệt nàng sao?”

“Có lẽ nàng muốn dẫn các ngươi qua đó, còn nguyên nhân sao,” Khương Hoàn nhìn chằm chằm Phong Việt Từ, phát hiện dáng vẻ người này thật là đẹp, lúc nào cũng mang một bộ dáng không nhiễm bụi trần, “Hỏi Đạo Quân ‘không gì không biết’ của các ngươi đi.”

Phong Việt Từ phất qua “Lưu Mộng cầm”, hóa nó thành chuông bạc, treo trên sừng Thanh Ngưu, Thanh Ngưu kêu hai tiếng “Mu mu”, vẫy vẫy đầu, lục lạc phát ra tiếng vang thanh thúy.

“Đây cũng không phải lần đầu Vô Sinh Âm Ma xuất hiện,” âm thanh lục lạc vừa dứt, giọng nói nhàn nhạt của Phong Việt Từ cũng vang lên: “Hai mươi năm trước, tàn hồn Âm Ma xuất hiện ở Âm Đô, Quý gia dốc hết sức lực toàn tộc cũng không thể diệt trừ nàng. Nhưng, tại lúc Âm Ma sắp đột phá chủ trạch Quý gia, bên trong truyền ra một tiếng trẻ con khóc nỉ non, hóa ra Quý phu nhân kinh động thai khí, sinh non một bé gái.”

Lâm Nhược Dao khẩn trương hỏi: “Sau đó thì sao?”

Phong Việt Từ: “Sau đó, Âm Ma rút lui.”

Lâm Tiêu: “Hả? Cứ như vậy mà rút lui? Chẳng lẽ bởi vì trẻ con khóc nỉ non nên Âm Ma sinh lòng thương hại, đại phát từ bi buông tha mọi người?”

Ngô Tòng Thiện: “Bậy bạ, không có khả năng! Nhất định có âm mưu!”

Ngô Tòng Anh chạm vào khuỷu tay hắn, ý bảo hắn nói chuyện đàng hoàng, chú ý giữ phong phạm đệ tử Ngô gia.

Ngô Tòng Thiện không hề phát hiện, nói: “Nghe nói hai mươi năm trước, Quý phu nhân sau khi sinh hạ con gái liền hương tiêu ngọc vẫn*, Quý gia chủ trong cơn bi thương, không thể chăm sóc con gái, liền đưa nàng vào Hoa Hạ Học Cung. Theo ta thấy, trên người Quý đại tiểu thư khẳng định có vấn đề, hay là các ngươi truyền tin hỏi nàng một chút.”

Lâm Tiêu không nhịn được, lẩm bẩm: “Đầu tiên là Lý công tử, sau là Quý cô nương, sao tin tức bát quái gì ngươi cũng phải hóng hớt nhỉ.”

Ngô Tòng Thiện thẹn quá hóa giận: “Ngươi quản được sao!”

Lý Miên Khê thở dài, cắt ngang trận khắc khẩu, giọng buồn buồn: “Lần này ra khỏi Học Cung cũng có Quý học tỷ, chỉ sợ Âm Ma thật sự đến vì nàng! Đạo Quân, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Lâm gia từ trên xuống dưới trầm mê y thuật, không am hiểu động võ, Hoa Hạ Học Cung và các thị tộc lại cách nhau khá xa, nếu truyền tin cầu viện, một chốc một lát cũng không đến kịp.

Huống hồ, Ngô nhị công tử cùng các đệ tử Học Cung mất tích sợ là không chờ được lâu như vậy.

Phong Việt Từ trầm thấp ho khan vài tiếng, hỏi: “Còn nhớ rõ trước khi đi vào thành trấn vô danh các ngươi đã từng qua chỗ nào không?”

Lý Miên Khê vội đáp: “Nhớ rõ ạ.”

Phong Việt Từ: “Vậy dẫn đường đi.”

Lý Miên Khê nghe y muốn tự mình đi trước, lập tức lắc đầu như trống bỏi, nghiêm mặt, ngay cả sợi tóc ngố trên thái dương cũng rủ xuống.

“Đạo Quân, ngài chỉ cần ra lệnh sai chúng ta đi là được! Thật sự, ta rất tin tưởng ngài, nhưng tuyệt không thể để ngài đặt mình vào nguy hiểm. Hiệu trưởng, sư trưởng, học trưởng học tỷ…… Mọi người sẽ đánh chết ta!”

Ngô Tòng Anh cùng Ngô Tòng Thiện vội vàng nói: “Đại công tử cũng sẽ đánh chết chúng ta!”

Lâm Tiêu cùng Lâm Nhược Dao đồng thời gật đầu: “Đại tiểu thư cũng sẽ đánh chết chúng ta!”

Khương Hoàn nghe vậy, nhịn không được lắc đầu bật cười: “Các ngươi có phải hơi quá khoa trương không?”

Mọi người quay đầu liếc hắn, trăm miệng một lời: “Ngươi không hiểu!”

Khương Hoàn: “Hửm?”

Phong Việt Từ liếc bọn họ một cái, cầm lấy thanh dù, gõ đầu một đám, động tác lực đạo nhẹ nhàng, nhưng mang mười phần chấn áp, các bạn nhỏ bị gõ rụt đầu rụt cổ, không dám nói thêm nửa câu.

Mắt thấy dù sắp chuyển qua đây, Khương Hoàn lanh lẹ né sang bên cạnh, dựa vào đại thụ phía đối diện.

Phong Việt Từ cũng không muốn gõ hắn, chỉ nhìn đám người Lý Miên Khê, nói: “Đi thôi, người Lâm gia lưu lại.”

Các bạn nhỏ: “……”

Đương lúc mọi người không biết nên làm thế nào cho phải, cách đó không xa, một người phụ nữ trẻ tuổi dắt Lâm Đông Linh chậm rãi bước đến, tố y trâm gỗ, dung mạo tú lệ, ngữ khí ôn nhu như hồ nước xuân: “Đạo Quân đây là muốn đi đâu?”

“Đại tiểu thư!” Ba người Lâm Thiếu Chước nhẹ nhàng thở phào.

Lâm Yên Lam đi tới, nàng kiến lễ với mọi người, rồi giơ tay, bưng một cái khay qua, trên khay có một chén thuốc, đưa về phía Phong Việt Từ. Lâm Nhược Dao lon ton chạy qua, nói với nàng chuyện vừa rồi.

“Đa tạ.” Phong Việt Từ bưng thuốc lên uống cạn, thả chén trở về.

Lâm Yên Lam thu khay, thở dài: “Năm trước là loạn Thương Nam, năm kia là nạn nước lũ, năm kia nữa là bình sơn chi hoang…… Hiện giờ lại xảy ra chuyện, ta xem ngài đây, là không muốn chăm sóc thân thể.”

Phong Việt Từ: “Lâm cô nương quá lời, ta biết chính mình đang làm gì.”

“Đúng vậy, nếu Đạo Quân tham sống sợ chết, năm đó đã không bước ra khỏi Tàng Thư Lâu,” Lâm Yên Lam nhìn y, cười dịu dàng ôn hòa, “Ta biết tính tình ngài, cho nên không định khuyên ngài, mà là muốn đi cùng ngài. Thiếu Chước bọn họ tuổi còn trẻ, ta tự mình đi một chuyến, trong lòng cũng dễ chịu.”

Lâm Đông Linh ngẩng mặt: “Trưởng tỷ?”

“Đông Linh, ngươi ở nhà ngoan ngoãn nghe lời mẹ và Thiếu Chước.” Lâm Yên Lam xoa đầu nàng, sau đó đi đến trước mặt Ngô Song Nhai, cầm ngân châm đâm xuống, một lát sau, Ngô Song Nhai nghiêng người ngã xuống.

Ngô Tòng Anh: “Lâm cô nương, đây là……”

Lâm Yên Lam cười nói: “Ta dùng ngân châm thi thuật, giúp Ngô nhị công tử sau khi tỉnh lại duy trì ba ngày thanh tỉnh.”

“Thật tốt quá!” Hai người Ngô gia liếc nhau, vội chắp tay cảm tạ.

Có đại tiểu thư Lâm gia cùng đi, cảm giác an toàn lên rất nhiều, nhưng Lý Miên Khê vẫn chau mày, nghiêng đầu nhìn Khương Hoàn, không nhịn nổi đi qua nhỏ giọng hỏi: “Khương học trưởng, ngài cũng đi sao?”

Lâm cô nương cho dù lợi hại bao nhiêu, cũng là y giả, có thể giao chiến chính diện với Âm Ma được sao?

Trong lòng tiểu thiếu niên vẫn cảm thấy Khương học trưởng đáng tin cậy nhất.

Khương Hoàn lười biếng dựa lên cây, ngáp một cái: “Cái này phải xem tâm tình đã.”

Lý Miên Khê vội hỏi: “Vậy tâm tình ngài hiện tại thế nào?”

“Tâm tình ta sao……” Khi đang nói chuyện, Phong Việt Từ nghiêng đầu nhìn lại đây, gió thổi loạn mái tóc đen dài của y, vài cánh hoa tuyết trắng lẫn vào lọn tóc trên đầu vai y.

Trong chớp mắt, đầu Khương Hoàn bỗng nhiên trống rỗng: “Tốt.”

Ánh mắt hai người vừa lúc giao nhau, Phong Việt Từ gật đầu thăm hỏi, lại quay đi, tiếp tục nói chuyện cùng đám người Lâm Yên Lam.

“Đạo Quân các ngươi…… Tên là gì?” Khương Hoàn dường như thuận miệng hỏi.

“Phong, Việt, Từ.” Lý Miên Khê duỗi tay viết nét bút giữa không trung cho hắn xem, trên mặt mang vẻ ngưỡng mộ, “Nghe nói là hiệu trưởng tự mình đặt cho Đạo Quân đó!”

Khương Hoàn như suy tư gì, gật gật đầu.

Lâm Yên Lam cùng Lâm Thiếu Chước dặn dò xong mọi việc, Ngô Song Nhai bên kia đột nhiên phát ra vài tiếng hít khí, Ngô Tòng Anh vội đỡ người, kêu lên: “Nhị công tử!”

Mới lúc trước, Ngô nhị công tử giương nanh múa vuốt, hoàn toàn không thấy rõ dáng vẻ, lúc này an phận, có thể nhìn ra tuổi hắn và Lý Miên Khê xấp xỉ nhau, một khuôn mặt đường hoàng tuấn tiếu và tràn đầy quý khí, trắng trắng mềm mềm, như là công tử nhỏ được nuôi trong ổ vàng ổ bạc.

Lý Miên Khê vội vã, hai tay bịt lỗ tai lui lại mấy bước.

Ngô Song Nhai chậm rãi mở to mắt, còn chưa thấy rõ mình đang ở đâu đã “Áu” một tiếng, che lưng gào lên, tựa như sấm dậy đất bằng, khiến mọi người phải vội vàng bịt tai lại:

“Đau quá! Tên khốn nạn nào đánh ông đây! Cút ra đây nhận lấy cái chết!”

Hai người Ngô gia: “……”

Lý Miên Khê lầm bầm: “Ta biết ngay mà.”

Khương Hoàn ngoáy ngoáy tai: “Đứa trẻ này giọng thật lớn.”

Lý Miên Khê khẽ bảo: “Mỗi người Ngô gia khi thành niên sẽ hiện ra thú linh hộ thể, thú linh dựa theo tính tình bọn họ mà hiện hóa. Thú linh của Ngô nhị công tử là một con rồng lửa hình thù kỳ quái, đặc biệt hung dữ!”

Ngô Song Nhai: “Lý Miên Dương! Đừng cho là ta không nghe thấy!”

Lý Miên Khê: “Ngô nhị công tử! Ta đã nói rất nhiều lần, là Lý Miên Khê! Miên là……”

Ngô Song Nhai không kiên nhẫn cắt ngang hắn, khí thế bùng nổ chỉ vào Khương Hoàn, quát: “Chính là ngươi đã dẫm ông đây! Đánh lén sau lưng sao có thể xem là đàn ông đích thực! Lại đây! Có giỏi thì đánh một trận!”

Khương Hoàn còn chưa nói gì, Ngô nhị công kiêu ngạo cuồng bạo đã bị người không nặng không nhẹ gõ đầu.

Phong Việt Từ động cán dù, gọi: “Song Nhai.”

Ngô Song Nhai vừa nghe giọng, đột nhiên quay đầu, sau đó lùi lại mười bước, khuôn mặt lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đỏ thấu tới cổ, xấu hổ và giận dữ đan xen: “Đạo Đạo Đạo…… Đạo Quân! Sao ngài lại ở đây!”

.

.

.

Chú thích:

(*) Hương tiêu ngọc vẫn: hương tan ngọc nát, thường chỉ người con gái đẹp nhưng yểu mệnh.