Ma Vương Và Kiều Hoa

Chương 3: Đạo Quân

Không biết là ai vừa mới thi thuật pháp, tạo một trận linh vũ tưới ruộng thuốc, khiến gió thổi khắp đồi núi trống, tràn vào trong rừng hạnh.

Ánh mặt trời mông lung, trong cơn mưa hoa có một người cầm dù đi tới, bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng mà thong thả, tựa như đang đạp lên hư không. Một bộ trường sam xanh nhạt như tuyết, họa tiết hoa sen trên tay áo rộng như sóng nước tỏa ra, khi bước đi toát lên vẻ siêu phàm thoát tục.

Thanh Ngưu chậm chạp theo một bên, vung sừng, bày ra hết dáng điệu thơ ngây. Đột nhiên, lỗ tai nó giật giật tựa như nghe thấy gì, quay đầu hắt xì một cái vang dội, vừa lúc phun trên bóng người đang đánh tới.

Ngô Song Nhai: “……”

Ngô nhị công tử khựng lại trong chớp mắt, ánh sáng trong mắt bỗng ảm đạm đôi chút.

Cùng lúc đó, mấy ngọn lửa cháy tựa như tên rời cung vọt đến, lại là do Lý Miên Khê vừa chạy vừa sử dụng thuật pháp gà mờ đánh tới. Ngô Song Nhai nhảy lên, tung người giữa không trung, phất tay áo quạt hắt lửa trở về.

Âm phong trợ lực, thế lửa theo gió cháy lan ra đồng cỏ.

Hai tên đệ tử Ngô thị chống đỡ thương thế, vất vả đuổi theo, đang muốn kêu “Đừng làm nhị công tử bị thương nhà ta”, thấy tình hình như vậy liền cả kinh hít hà một hơi.

“U hu huu, Hoa Hạ Học cung đừng đánh bậy!”

Lâm Tiêu kéo Lâm Nhược Dao ôm đầu chạy loạn, Lâm Đông Linh che mắt tránh trong ngực Lâm Thiếu Chước.

Ngô Song Nhai đáp xuống, móng tay sắc nhọn hung hăng chộp tới, nhưng mà người Lâm gia không một ai có thể đánh nhau.

Lý Miên Khê: “A a a xin lỗi! Hiện giờ tình thế cấp bách…… Khương học trưởng! Cứu mạng!”

Khương Hoàn nâng tay, không tiếng động đánh tan thế gió, đao chưa ra khỏi vỏ, chỉ mượn lực bay lên trời, tùy tiện gõ một cái, liền đánh Ngô Song Nhai bay ngược ra ngoài, ngã trên mặt đất đập ra một cái hố to.

Lâm Tiêu bấm pháp quyết, vừa chạy vừa hoảng loạn nói: “Lửa này là lửa gì? Sao lại không dập được?”

Lý Miên Khê nói: “…… Là Chu Minh Ly Diễm nhà ta!”

“Chu Minh Ly Diễm! Trời ạ, hóa ra ngươi là tên ‘Cóc phun lửa’ của Lý gia kia!”

Ngọn lửa tới gần, không kịp nói lời vô nghĩa, Lâm Tiêu đẩy Lâm Nhược Dao lăn một vòng trên đất, Lâm Đông Linh sợ hãi kêu lên. Trong nháy mắt, Lâm Thiếu Chước lấy thân che nàng lại, che khuất mắt nàng: “Nhị tiểu thư đừng sợ.”

“Thiếu Chước ca ca!”

Tiếng thét non nớt chói tai mang theo tiếng khóc nức nở, còn chưa nói xong đột nhiên im bặt.

Xuyên qua kẽ tay, Lâm Đông Linh thấy một tán dù căng tròn, như trời xanh phá mây mà ra, dập bớt ánh lửa, tóc dài như mực theo gió buông xuống, từng lọn vương trên cổ tay trắng ngọc.

Gió lặng, mưa tạnh, mây ngừng, nước ngưng.

Ồn ào náo động lắng xuống, xung quanh im lặng đến mức nghe thấy cả tiếng kim rơi.

Tán dù hơi dời đi, lộ ra dung sắc thanh diễm của người tới, chung quanh rõ ràng bụi mù hỗn độn, chiếu qua nét mặt y, lại tựa như người đang ở Nguyệt Cung không vướng một chút khói lửa nhân gian.

Mà y mặt mày bình tĩnh nghiêm túc, khuôn mặt không vui không buồn, giống như trăng treo giữa trời cao, không giống sinh linh chốn nhân gian.

Đến ngay cả Khương Hoàn từng kinh qua bao nhan sắc thế gian, tự xưng là “bách độc bất xâm” cũng thất thần trong giây lát, khiến Ngô Song Nhai tìm được cơ hội giãy giụa, ngay sau đó lại bị một chân dẫm xuống.

Mọi người như mới tỉnh mộng, cuống quít sửa soạn lại bản thân, đứng dậy chỉnh trang, khuôn mặt nghiêm nghị, cuối cùng đồng loạt cung cung kính kính chào hỏi: “Đạo Quân.”

Phong Việt Từ thu dù lại, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng. Người sáng suốt vừa thấy liền biết thân thể y thật sự không tốt, sắc mặt trắng đến mức không còn chút màu máu, ánh mặt trời chiếu qua, gần như trong suốt, đẹp đến không gì có thể sánh được.

“Có bị thương không?”

“Không ạ.”

Lũ khỉ đột vừa mới nhốn nháo đồng loạt thay đổi, đỏ mặt nhẹ giọng trả lời, đứa nào đứa nấy ngoan ngoãn dễ bảo, thể hiện rõ phong phạm thế gia đoan chính.

Khương Hoàn: Hôm nay xem thế là đủ rồi…

Ngô Tòng Thiện nhìn Ngô Song Nhai bị Khương Hoàn đạp dưới chân, biểu tình một lời khó nói hết.

Ngô Tòng Anh: “Đạo Quân còn nhớ chúng ta không? Năm trước Ngô gia có yêu thú lẩn vào tác loạn, nhờ Đạo Quân tương trợ, mới không có một người thương vong, đáng tiếc lại khiến ‘Phù Quang Lưu Mộng Cầm’ của ngài bị tổn hại. Đại công tử tìm kiếm hỏi thăm danh thợ trong thiên hạ, đã tu sửa đàn hệt như ban đầu, đặc biệt lệnh chúng ta đến đây trả lại.”

Dứt lời, hai tay Ngô Tòng Anh liền dâng lên một cổ dao cầm.

Chỉ thấy thân đàn mượt mà, so với đàn cổ cùng loại càng lung linh hơn, dây đàn óng ánh, tựa như được làm từ huyền băng, vô cùng lạnh lẽo, tuy quang hoa nội liễm, nhưng ai cũng biết đây là trân bảo thế gian khó tìm.

“Đa tạ.” Phong Việt Từ tiếp đàn, đặt lên lưng Thanh Ngưu, thanh âm khinh đạm dị thường, cơ hồ nghe không rõ: “Miên Khê, lấy xích phù dẫn Chu Minh Ly Diễm, phong ấn đường Song Nhai, dìu hắn lên.”

“Vâng!”

Lý Miên Khê đi đến trước mặt Khương Hoàn, khẩn trương nói: “À, Khương học trưởng, ngài nhấc chân lên được không?”

Khương Hoàn không tỏ ý kiến, dịch sang bên cạnh.

Ngô Song Nhai không bị áp chế muốn nhảy lên, liền thấy Lý Miên Khê dùng linh phù dẫn ánh lửa, vỗ mạnh vào ấn đường hắn, lập tức làm hắn không thể động đậy nữa.

Lý Miên Khê nhẹ nhàng thở ra, đang muốn đi dìu hắn, trên tay bỗng nhiên lại nhảy ra mấy đốm lửa, sợ tới mức hắn lập tức buông tay. Hai tên đệ tử Ngô thị vội chạy đến nâng Ngô Song Nhai dậy, sợ Lý Miên Khê lại không khống chế được Chu Minh Ly Diễm, đốt nhị công tử nhà bọn họ thành cái sàng.

“Nghe nói Lý Tam công tử tuổi nhỏ ham chơi, dẫn nhầm Chu Minh Ly Diễm nhập thể, suýt nữa bỏ mạng, lại cũng nhờ họa có phúc, luyện kỳ diễm chí dương chí liệt này thành chân hỏa hộ thể, chỉ là tu vi không đủ, phóng hỏa đốt nhà, mới bị đưa đến Hoa Hạ Học cung tu tĩnh hỏa chú.” Ngô Tòng Thiện vốn đang nén giận, nói chuyện rất không khách khí: “Sao đã học nhiều năm như vậy mà chẳng thấy tiến bộ chút nào nào?”

Lý Miên Khê tức khắc đỏ mặt.

Lâm Tiêu nghe không nổi nữa, nói: “Sao ngươi lại nói như vậy, Lý công tử vì ai mới phải dùng Chu Minh Ly Diễm? Còn không phải do nhị công tử nhà các ngươi gây họa.”

Ngô Tòng Thiện: “Ta nói cái gì? Ta đây là ăn ngay nói thật!”

Ngô Tòng Anh đen mặt trách mắng: “Tòng Thiện, không được vô lễ.”

Lâm Nhược Dao bất đắc dĩ: “Lâm Tiêu, bớt tranh cãi.”

Lý Miên Khê cũng không biện giải, chỉ nói: “Là do ta thiên tư ngu dốt……”

Phong Việt Từ thấp giọng ho khan, mọi người cả kinh, đồng loạt im lặng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.

“Sao không cãi nữa?” Khương Hoàn xoay qua, cắn một miếng trái cây không biết hái từ đâu, chỉ sợ thiên hạ không loạn nói: “Người trẻ tuổi ríu rít, nghe rất có sức sống, tiếp tục đi.”

Phong Việt Từ nghe vậy nghiêng đầu, biểu cảm nhàn nhạt nghiêm nghị, chỉ lẳng lặng nhìn thôi là khiến người ta tự biết xấu hổ, hận không thể hóa thành bụi bặm.

“……” Khương Hoàn sặc: “Vị Đạo Quân này, làm phiền ngươi đừng nhìn ta như vậy.”

Phong Việt Từ tựa như vừa phát hiện có một người như vậy, hỏi: “Ngươi là người phương nào?”

“Khương Hoàn, đi ngang qua. Nửa đường gặp được bạn nhỏ kia, thấy hắn đáng thương, cùng hắn tới tìm ngươi.” Khương Hoàn chỉ Lý Miên Khê: “Đệ tử Học cung các ngươi hình như gặp phiền toái rồi.”

Phong Việt Từ nói: “Phiền toái?”

Lý Miên Khê vội trả lời: “Là thế này, không lâu trước đây, ta cùng học trưởng học tỷ cùng nhau ra ngoài rèn luyện, trước khi ra cửa, các sư trưởng nghe nói ngài làm khách ở Lâm gia, sai chúng ta đến đón ngài trở về. Một đường đi tới không có chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ là khi đi qua một thành trấn vô danh, buổi chiều nghỉ ngơi ở đó, ai ngờ…… Sau khi ta tỉnh lại liền phát hiện chung quanh không còn chút dấu vết, một mình ngủ ở dã ngoại, không chỉ mất liên lạc với các học trưởng học tỷ, còn không tìm được đường trở về thành trấn.”

Ngô Tòng Anh nói: “Khoan đã! Lý công tử, chỗ ngươi nói có phải dân cư thưa thớt, khắp nơi mọc đầy hoa hồng không? Trên thành trấn có phải có một cái ‘khách điếm Vô Phương’, chưởng quầy là một bà già mặc hồng y, trên mặt có rất nhiều sẹo bỏng không?”

Lý Miên Khê: “…… Kỳ lạ, sao ngươi biết rõ vậy?”

Ngô Tòng Anh: “Bởi vì nhị công tử nhà ta cũng xảy ra chuyện ở đó!”

Mọi người nghe vậy, hai mặt nhìn nhau.

“Tình huống của Ngô nhị công tử đúng là tà ám nhập thể”, Lâm Thiếu Chước dắt Lâm Đông Linh, châm chước nói: “Chỉ sợ nguyên nhân còn ở thành trấn cổ quái các ngươi vừa nói đến.”

“Đúng vậy”, Lâm Tiêu gật đầu: “Lúc trước bốn người chúng ta định bức tà ám trong cơ thể hắn ra, không những vô dụng mà còn làm hắn phát điên lên, hại người hại mình.”

Phong Việt Từ nghe bọn hắn ngươi một lời ta một câu, chỉ im lặng đứng một bên, không nói gì.

Mãi cho đến khi bọn họ đều nói xong, y mới đưa Thanh Ngưu ra, ôm đàn đặt lên đầu gối, nghiêng người ngồi lên lưng Thanh Ngưu, cụp mi rũ mắt, tiện tay gảy dây đàn, họa tiết hoa sen trên tay áo xô lại, mỗi nét đều đẹp như tranh vẽ.

“Thật đẹp mắt.” Sự vật tốt đẹp luôn có thể khiến tâm tình người ta vui vẻ, trước mắt Khương Hoàn sáng ngời, cầm lòng không đặng khẽ nói.

Có lẽ do vốn từ nghèo nàn, chỉ có thể nói ra một câu “Đẹp”.

Trên đàn hắt ra tia sáng li ti, nhạc cùng âm thanh lượn vòng múa lên, đám bạn nhỏ mở to hai mắt, nín thở, chăm chú nhìn, miệng ngậm chặt, chỉ sợ phát ra một chút tiếng vang.

Chỉ có Ngô Song Nhai vẫn lắc lư, trên đỉnh đầu xuất hiện một mặt kính, trong mặt kính nhanh chóng xẹt qua một loạt hình ảnh, rõ ràng là cảnh tượng ba người Ngô gia tiến vào thành trấn vô danh đó!

“Vấn mộng hồi ức? Chỉ sợ phí không ít sức lực……” Khương Hoàn đang nghĩ ngợi, liền nghe tiếng đàn đột nhiên im bặt.

Phong Việt Từ lấy tay áo che miệng, ho khan dữ dội.

“Đạo Quân!”

“Đạo Quân ca ca!” Lâm Đông Linh kéo tay Lâm Thiếu Chước, nôn nóng hô: “Thiếu Chước ca ca, ngươi mau nhìn xem!”

Không chờ nàng nói, ba người Lâm gia đã đồng thời tiến lên.

“Không được”, Lâm Thiếu Chước muốn hạ châm, lại không dám động tay: “Thân thể Đạo Quân từ trước đến nay đều là đại tiểu thư tự mình chăm sóc.”

Lâm Đông Linh xoay người chạy đi, nói: “Ta đi tìm trưởng tỷ!”

Phong Việt Từ nằm trên lưng Thanh Ngưu, trong chốc lát liền buông tay, nói: “Không sao, lòng ta hiểu rõ.”

So với bộ dáng mọi người khẩn trương lo lắng, y đều trầm tĩnh chậm rãi, không hề lúng túng, chỉ nói một câu vô cùng đơn giản, liền làm người ta tin phục và tôn kính.

Trong lúc ba người Lâm gia do dự, một bóng người liền lướt qua bọn họ, nhẹ nhàng đè cổ tay Phong Việt Từ lại.

Lâm Tiêu hô: “Từ từ! Đại tiểu thư đã nói không thể tùy ý vận linh lực cho Đạo Quân…… Hả?”

“Xoắn xuýt cái gì, một chân đã thò vào hòm rồi.” Đầu ngón tay Khương Hoàn ấn trên ống tay áo y, vẫn chưa chạm da thịt, cà lơ phất phơ nói: “Dù ta không hiểu y thuật, những vẫn biết cách cấp cứu.”

Phong Việt Từ vốn định thu tay lại nhưng không sao tránh thoát được, ngay sau đó liền nhận thấy một luồng sức mạnh ôn hòa theo cổ tay chảy đến, lưu chuyển khắp người, đau đớn mấy ngày qua đều tiêu giảm rất nhiều.

Khương Hoàn cười giả lả: “Mỗi ngày làm một việc thiện.”

Mỗi ngày làm một việc thiện, là nói phét.

Khương Hoàn nghĩ, đại khái là hôm nay trời đẹp, tâm tình tốt đi.