Mây đen cuồn cuộn đến, tia chớp như lưỡi dao sắc bén rạch giữa không trung, chỉ nghe tiếng sấm rền vang, mưa to liền rơi xuống tầm tã .
“Ôi, mưa tới nhanh quá!”
Mọi người cùng nhau chạy vào khách điếm, Ngô Tòng Thiện phẩy phẩy tay áo, Ngô Tòng Anh cẩn thận lau mặt giúp hắn.
Lý Miên Khê và Lâm Yên Lam tìm chưởng quầy nói chuyện, Ngô Song Nhai tìm chỗ ngồi, vẫy tay với bọn họ .
Vừa rồi Khương Hoàn đi cuối cùng, trên người dính mấy hạt mưa, không để ý lắm, lại thấy một bàn tay đẹp vươn tới, đưa cho hắn một chiếc khăn trắng như tuyết.
Khương Hoàn cười cười: “Đạo Quân, không phải Lâm cô nương vừa đưa cho ngươi cái khăn này sao?”
Phong Việt Từ ho khan hai tiếng, nói: “Ta vẫn chưa dính nước.”
Mới vừa rồi Khương Hoàn đứng sau y, cố ý giúp y chắn mưa.
Khương Hoàn nhìn chằm chằm y một lát, chợt thở dài.
Phong Việt Từ gọi: “Khương công tử?”
Khương Hoàn cảm thấy Phong Việt Từ có chút khí chất cổ quái, một đám người che chở thì thôi, thế mà nhiều lần hắn chưa kịp phản ứng, đã theo bản năng gia nhập hàng ngũ “mỗi người đều có trách nhiệm che chở kiều hoa”…… Chẳng lẽ thật sự bị sắc đẹp che mờ mắt?
Không đến mức, không đến mức.
Đầu óc Khương Hoàn rất tỉnh.
“Khương học trưởng, Đạo Quân đang chờ ngươi nhận khăn đó!” Lý Miên Khê từ phía sau nhảy ra, chọc bả vai hắn, khẩn trương nói.
Khương Hoàn nhận khăn, cười với Phong Việt Từ: “Ngại quá, ta hơi thất thần, cảm tạ Đạo Quân.”
Phong Việt Từ gật đầu, lúc đi qua, đem bàn ghế xô lệch giữa đường đi nhẹ nhàng xếp ngay ngắn về chỗ cũ, rồi sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Ngô Song Nhai, nhất cử nhất động, đoan chính tĩnh nhã, như đem hai chữ “giáo dưỡng” khắc vào trong xương cốt.
Trong khách điếm có không ít người tránh mưa, ồn ào ầm ĩ không ngừng, giờ phút này thanh âm lại dần dần nhỏ đi, tựa như sợ quấy nhiễu cái gì.
Khương Hoàn ngây ngẩn.
Lý Miên Khê gãi gãi đầu, thì thầm: “Khương học trưởng, tuy rằng Đạo Quân đẹp, nhưng ngươi cũng không thể nhìn trắng trợn táo bạo như vậy nha…… Chúng ta đều nhìn trộm thôi!”
Khương Hoàn vỗ đầu hắn, trầm tư nói: “Đạo Quân của các ngươi có phải luyện qua pháp thuật mê hoặc người gì hay không?”
Lý Miên Khê vừa nghe, tức khắc lên giọng: “Ngài nói cái gì!!!” Nói xong, hắn lại thì thầm một câu: “Khương học trưởng, Đạo Quân mê hoặc người ta còn phải dùng thuật pháp hay sao? Y chỉ cần cười một cái……”
Nhận ra mình lỡ mồm, Lý Miên Khê vội vàng che miệng rời khỏi.
Phong Việt Từ chưa bao giờ cười, cũng chưa bao giờ tỏ vẻ lạnh nhạt.
Chỉ là từ nhỏ tâm thanh tịnh, tu đến mức tính tình tự tại.
Tuổi nhỏ vào Học cung đã sớm sống ẩn dật mười sáu năm. Bốn mùa nóng lạnh, hoa nở hoa tàn, từ đứa trẻ ngây thơ biến thành thiếu niên phong hoa, y lẳng lặng lớn lên trong thư lâu, dựa vào sách vở để kinh qua thế tục mà không dính thế tục.
Người như vậy, mỗi ngày đều nhớ nhung suy nghĩ cái gì?
Người khác không thể lý giải y, y cũng không thể lý giải người khác.
Nói gì đến buồn vui khóc cười?
Khương Hoàn đi tới, nghiêm túc gõ gõ bàn: “Aiii, Đạo Quân, hỏi ngươi một chút.”
Phong Việt Từ: “Chuyện gì?”
Khương Hoàn: “Ngươi có biết cười không? Ngươi cười lên trông như thế nào?”
Các bạn nhỏ “tạch” một cái mắt sáng lòe, kiềm chế kích động, giả vờ nói chuyện với nhau, thật ra đều đang nghía trộm bên này.
Khương Hoàn không phải là người đầu tiên tò mò, nhưng lại là người đầu tiên nói trắng ra như vậy.
Phong Việt Từ xoay người nhận nước trà tiểu nhị đưa tới, đặt lên bàn, giọng nhàn nhạt: “Khương công tử có biết khóc không? Khóc lên thì trông như thế nào?”
Khương Hoàn im lặng.
Trước khi hiểu chuyện thì không rõ ràng lắm, sau khi hiểu chuyện đến bây giờ, từng khó từng mệt từng khổ từng đau, hắn cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Phong Việt Từ hỏi lại như vậy, thật ra lại làm khó hắn.
Các bạn nhỏ dồn dập lấy chén trà che khóe miệng đang xẹp xuống—— lại một người chưa kịp xuất sư, lúc sinh thời còn có thể thấy Đạo Quân cười không?
Lâm Yên Lam cười nói: “Đi đường lâu như vậy, chắc mọi người cũng đã đói bụng, các ngươi muốn ăn gì? Không cần nhìn Đạo Quân, y tích cốc từ nhỏ, hiện nay thân thể cũng không tốt, cùng lắm thì uống một ít nước thuốc thanh mát là xong. Các ngươi tự mình chọn đi.”
Khương Hoàn tự đáy lòng cảm thấy ý đồng tình: “Ăn không ngon uống không tốt, cuộc sống quá thảm.”
“Ngươi thì biết cái gì! Đạo Quân biết làm tất cả sơn hào hải vị trong thiên hạ, chỉ không tham ăn tục uống!” Ngô Song Nhai cãi lại, thấy bị mọi người đồng thời nhìn chằm chằm, lập tức phản ứng, nói: “Là huynh trưởng của ta nói. Các ngươi bị ngu hả, Hoa Hạ Học Cung cất giữ ngàn sách vạn vở, đương nhiên có cả thực đơn!”
“……”
Khương Hoàn đã lâu mới nếm được cảm giác bị ánh sáng học thần bao phủ, vì thế hắn khiêm tốn hỏi: “Nếu cất giữ ngàn sách vạn vở, thế có xuân cung đồ không?”
“Phì…… Khụ khụ khụ!” Một bàn người cười sặc sụa, người sặc nước, thế gia phong phạm gì đều biến mất.
Ngô Song Nhai đỏ mặt, đứng lên đập bàn quát: “Hạng người vô liêm sỉ! Ta muốn đánh chết ngươi!”
Toàn bộ khách điếm đều bị giọng của hắn vang rung ba cái.
Khương Hoàn không chút để ý đỡ bàn, đầu không ngẩng, Ngô Song Nhai liền phát hiện một luồng lực đánh úp lại, mạnh mẽ ấn hắn ngồi xuống, ót “phịch” một tiếng đập lên bàn, làm hắn đau đến gớt nước mắt.
Trong lòng Ngô Tòng Anh căng thẳng, thậm chí hắn còn không thấy rõ Khương Hoàn ra tay khi nào.
Ngô Song Nhai che đầu lại: “Ngươi!”
Khương Hoàn uống trà, cười cười: “Bạn nhỏ này, ta khuyên ngươi nên thiện lương một chút.”
“……” Một đám người bị hắn dọa thoòng tim.
Phong Việt Từ im lặng nghe bọn hắn nô đùa, ánh mắt dừng trên bồn hoa hồng bị mưa xối lả tả ngoài cửa sổ.
Khương Hoàn nhướng mày: “Đạo Quân, ngươi đọc nhiều sách vở, nói sách không phân đắt rẻ sang hèn, ngươi sẽ không bỏ qua xuân cung đồ chứ?”
Phong Việt Từ trả lời: “Người có thất tình lục dục, đều có thể nhìn thẳng, chỉ có phi lễ chớ nhìn.”
Y không mang tà niệm, mặt mày nghiêm túc trong sáng, tâm vô ngoại vật, dung tư cao triệt*.
Mọi người nhìn y, tâm tình bình tĩnh, nổi lòng tôn kính, hoàn toàn đem tâm tư hỗn loạn do sách cấm mang đến vứt ra sau đầu.
Khương Hoàn không nói gì —— đề tài này còn muốn nói như thế nào nữa?
Lâm Yên Lam là cô gái duy nhất ở đây, nhưng không có nửa phần ngại ngùng, vẫn luôn mỉm cười, còn bình tĩnh hơn mấy người thiếu niên, cuối cùng mở miệng dò hỏi: “Đạo Quân, ngoài cửa sổ có gì sao? Từ nãy đến giờ ngài luôn nhìn ra đó.”
Ngô Tòng Anh: “Hay là ngài phát hiện ra cái gì?”
Phong Việt Từ thu mắt lại: “Cơm nước xong xuôi, nghỉ ngơi sớm chút.”
Mọi người: “?”
Bóng đêm im lặng bao trùm, mưa to không biết khi nào ngừng, không trung le lói ánh sao, trăng cũng bị mây đen che mất, chỉ có gió vẫn gào thét không ngừng, thổi bung cửa phòng lỏng lẻo.
Phong Việt Từ ngồi cạnh bàn, vén ống tay áo, đổ ly trà, trên nước trà có hơi nóng bốc lên, lượn lờ như mây khói.
Trong ngoài phòng không một bóng người, y lại gọi: “Khương công tử.”
Trên nóc nhà truyền đến tiếng vang nhỏ, một bóng người nhẹ nhàng hạ xuống đất, trên mặt không dấu được vẻ ngạc nhiên. Khương Hoàn: “Ta tự nhận công phu ẩn nấp cũng không tệ lắm, sao ngươi phát hiện được?”
Há chỉ là không tồi, hắn theo dõi vô số người, chưa bao giờ bại lộ một lần.
Phong Việt Từ: “Cảm giác.”
Khương Hoàn: “Không tin.”
Phong Việt Từ đẩy chén trà qua: “Đêm dài gió lớn, chớ nên chạy loạn. Khương công tử nếu tới, mời ngồi chơi một lát.”
Khương Hoàn cúi đầu thoáng nhìn, tuy rằng hắn vừa mới ra ngoài đi dạo một vòng, nhưng trên giày cũng không có vết nước bùn, Phong Việt Từ làm sao thấy được?
Kinh ngạc trên mặt hắn biến thành suy nghĩ sâu xa, nghiêng người dựa góc bàn, nói: “Ta sợ giao tiếp cùng người đẹp nhất, đặc biệt là người đẹp còn thông minh, đây quả thực là tận thế.”
Phong Việt Từ không mở miệng, an tĩnh ngồi, tiếp tục nhìn quyển sách đang xem dở trong tay.
Khương Hoàn: “Được rồi, ta thêm một câu, người đẹp còn không thích để ý người khác.”
“Khương công tử,” Phong Việt Từ nhẹ nhàng nói: “Yên lặng.”
Quả nhiên đàn ông đều là động vật sống bằng thị giác, tại thời khắc này, Khương Hoàn lại cảm thấy —— bất kể Phong Việt Từ nói gì, hắn cũng sẽ không từ chối.
Phong Việt Từ đọc sách, Khương Hoàn nhìn chằm chằm người đọc sách.
Ước chừng qua nửa canh giờ, bóng đêm càng dày thêm, trong gió như lẩn khuất một mùi hương tanh ngọt sền sệt.
Khương Hoàn: “Mùi máu tươi.”
Phong Việt Từ khép sách lại: “Không, là hoa Vô Sinh.”
“Leng keng leng keng ——” Thanh Ngưu xuất hiện trong tiếng vang lục lạc, Phong Việt Từ ngồi lên lưng nó, để nó chạy ra ngoài.
Khương Hoàn vững vàng đuổi kịp, chỉ thấy hắn nhàn nhã cất bước, nhưng có thể đi ngang hàng với Thanh Ngưu, vừa đi vừa hỏi: “Hoa Vô Sinh, là hoa lúc ngươi ăn cơm nhìn sao? Ta vừa mới dạo qua bên kia một vòng.”
Phong Việt Từ đang muốn trả lời hắn, lại nghiêng đầu, không nhịn được ho khan, giọng càng ngày càng nhỏ, tựa như giây tiếp theo sẽ tắt thở.
Thanh Ngưu dừng bước chân, đầu lúc lắc, “Mu mu” kêu to.
Khương Hoàn thở dài, duỗi tay, kéo áo khoác lông cừu màu trắng vừa rơi xuống che lại cho y.
Có quỷ mới biết tại sao hắn lại thuận tay mang theo.
Phong Việt Từ thấp giọng nói cảm ơn, buộc kỹ dây cổ áo: “Năm xưa Ma Vương đến Tứ Vô Kỳ Cảnh, Khương công tử biết ‘Tứ vô’ là gì không?”
Khương Hoàn “chậc” một tiếng: “Đạo Quân, loại đề thi này nên cho các bạn nhỏ của Hoa Hạ Học cung mới phải.”
“Vô Thường, Vô Tướng, Vô Sinh, Vô Diệt.” Phong Việt Từ che miệng, ho khan hai tiếng, nói: “Cửu Trọng Thiên Khuyết cao không với tới, không cho người ta mơ ước. Tứ Vô Kỳ Cảnh lại gần trong gang tấc, bất cứ lúc nào cũng có thể ra vào.”
“Xem ra tính tình Khương Đế cùng Ma Vương hoàn toàn bất đồng,” Khương Hoàn thấy khuôn mặt bệnh tật của y còn trắng hơn cả tuyết đầu mùa, nhịn không được trong lòng nhói lên, dời mắt đi nói: “Ngươi là muốn nói, nơi này có thể đi vào Tứ Vô Kỳ Cảnh trong truyền thuyết?
“Khương công tử thông tuệ hơn người,” Phong Việt Từ ngẩng đầu nhìn bốn phía, nói: “Trong sách ghi lại, khi Âm Ma ngã xuống, tất cả Vô Sinh hoa nở rộ, không ai nhìn thấy xác chết cùng hồn phách của nàng. Mà nay đã cách ba ngàn năm, Vô Sinh hoa tái hiện, Âm Ma đã trở về rồi.”
Tâm tư Khương Hoàn xoay chuyển: “Ta hiểu, bọn Lý Miên Khê lúc trước vào nhầm Tứ Vô Kỳ Cảnh, không phải thành trấn vô danh gì đó!”
Vô thường nghĩa là không cố định, vô tướng nghĩa là không tướng mạo, vô sinh nghĩa là sinh sôi, vô diệt nghĩa là tiêu tán.
“Đúng vậy.” Phong Việt Từ khom lưng, đầu ngón tay tái nhợt nhặt lên cánh hoa đỏ tươi: “Đây là một tòa thành trong thành.”
Khương Hoàn càng ngày càng cảm thấy y tới nơi này là có mục đích khác, không chỉ vì tìm người, vì thế khóe miệng khẽ nhếch, hỏi: “Vậy Đạo Quân có biết cách để vào trong đó không?”
Phong Việt Từ không đáp, xa xa đã truyền đến tiếng hét: “Nhị công tử! Ngươi đừng chạy! Lâm cô nương, chưa tới ba ngày sao hắn lại phát điên? Ngươi mau nghĩ cách đi!”
Thiếu niên phục cam vàng giương nanh múa vuốt chạy như bay đến, hắn ngẩng đầu, ánh mắt đờ đẫn vô cảm, chỉ có tia sáng lập loè, âm trầm quỷ dị không nói nên lời!
.
.
.
Chú thích:
(*) Dung tư cao triệt: cái này chịu nhé :’D, bạn nào hiểu thì góp ý.