Triệu Lũy đưa ra đề nghị cùng đi đến hôn lễ của con trai Cừu Tất Chính, mà Hứa Bán Hạ suy đi nghĩ lại, quyết định từ chối, nói là đi đổi một bộ quần áo, để Triệu Lũy đi trước. Bởi vì lúc trưa cùng Triệu Lũy thảo luận ba phương án, hai người bởi vì muốn nhìn cùng một tập giấy tờ, không thể không ngồi rất gần, khí tức tương văn, Hứa Bán Hạ có cảm giác hít thở khó khăn. Huống hồ cô cảm nhận được Triệu Lũy cũng trăm phương ngàn kế chế tạo cơ hội tiếp cận cô, thỉnh thoảng lại thốt ra một câu ý vị sâu xa, khiến Hứa Bán Hạ cảm thấy tiếp thu không nổi. Tựa như một người trước giờ ăn chay trường kỳ, bỗng nhiên được một bữa thịt cá, dù cho ăn được, dạ dày cũng không biết cách tiêu hóa. Hứa Bán Hạ cần bắt chước trâu nước yên lặng ngồi một chỗ nhai lại. Hơn nữa, cùng Triệu Lũy xuất hiện cùng nhau một lần thì có thể nói là trùng hợp, nhiều lần xuất hiện nhau, rất dễ khiến người khác suy nghĩ. Những người khác mặc kệ, nhưng tuyệt đối không thể để cho Ngũ Kiến Thiết sinh nghi. Nếu không ông ta sẽ rất dễ cân nhắc lại.
Thêm vào đó, Hứa Bán Hạ còn có rất nhiều chuyện phải làm sau lưng Triệu Lũy. Đầu tiên, phải nhanh chóng gọi điện thoại cho Đồ Hồng, fax cho hắn phương án được nhất sau khi cô đã thương lượng với Triệu Lũy, hi vọng Đồ Hồng giúp cô để ý, có công ty nào ở ngành tương tự phá sản hoặc bị tập đoàn thoái vốn, để tiện cho cô mua lại với giá rẻ. Công ty Đồ Hồng chuyên làm môi giới, tin tức của bọn khá nhanh, ngốc hay gì mà không hỏi, có khi lại trúng được một mỏ vàng thật. Đồ Hồng mặc dù không ký được hợp đồng đưa công ty Cao Dược Tiến lên sàn chứng khoán, nhưng những lượng công việc nhận được sau đó cũng không ít, vì thế rất cảm tạ Hứa Bán Hạ hỗ trợ, mà Hứa Bán Hạ ngôn ngữ mạnh mẽ, lời nói ra thường thường trúng tim đen, hắn nghe vừa thấy đau vừa thấy vui, rất nghiện, thường ngày không có việc gì cũng sẽ gọi cho Hứa Bán Hạ một cuộc, chẳng có lý do gì, đơn thuần là nói chuyện phiếm.
Cuộc thứ hai là gọi cho Đồng Kiêu Kỵ, nói cho hắn tạp chí “Playboy” đã thuận lợi lọt vào mắt xanh của Quách Khải Đông, để hắn cho người chú ý hành tung của người họ Quách kia. Thuận tiện nói thêm Quách Khải Đông tối nay chắc chắn sẽ tham gia hôn lễ. Theo báo cáo của Đồng Kiêu Kỵ, sau bữa trưa Quách Khải Đông đến công ty với Tần Phương Bình, Hứa Bán Hạ trong lòng cười thầm, không phải nói, hai người nhất định ngồi trước máy tính lén xem phim. Giống như ăn cơm vậy, có người giành giật cùng mình ăn mới thấy ngon, nếu như không phải hai người Tần Quách tranh nhau, loại sách báo CD này chưa chắc đã vui mắt đến thế. Mà Cao Tân Di sau vài lần cứng miệng, đã cùng mẹ Đồng Kiêu Kỵ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị dọn đến biệt thự bên hồ. Đáng thương cho mẹ Đồng, thị hiếu khác với Cao Tân Di, hễ đυ.ng đến vấn đề nên thu dọn cái gì không nên thu dọn cái gì chỉ có thể nhịn cho qua.
Mọi chuyện đều đã thu xếp xong xuôi, Hứa Bán Hạ lúc này mới đi ra ngoài. Lúc vừa tới cửa, không nhịn được hơi do dự, lại quay lại nhìn tấm gương trước nhà tắm xem xét. Nữ tử Tùy Đường? Mà không phải mỹ nữ Tùy Đường? Hơn nữa lại còn mặt mũi hiền lành? Hứa Bán Hạ có phần không tự tin. Nhìn mình trong kính, làn da đương nhiên là đẹp, trắng trẻo mịn màng hiếm có, hai má ửng hồng tự nhiên. Về cái gọi là “trông rất hiền lành”, Hứa Bán Hạ chỉ biết đôi mắt mình trừng lúc lên rất nhiều người đều khϊếp sợ, cả lũ lưu manh đưa thép phế liệu đến còn sợ, nhưng lúc cười thì sao? Lúc đối mặt với Triệu Lũy mình tựa hồ vẫn luôn hòa ái dễ gần giống như hoa si.
Hứa Bán Hạ nở nụ cười với mặt gương, nụ cười này, là kiểu mà cô cười nhiều đến độ quen tay hay việc ngoài cười mà trong không cười, chỉ là khẽ động da mặt, mày hơi nhướn lên, miệng nhỏ cong cong. A, nhìn qua đúng là rất thoải mái. Nói mặt mũi hiền lành thì hơi cường điệu quá, nhưng vui tươi rạng rỡ, giống như tượng đất A Phúc bày bán đầy trên các cửa hàng ở Vô Tích, bởi vì đôi mắt cong lên mà che khuất ánh sáng của đồng tử. Hứa Bán Hạ tự mình nhìn mình mà còn không nhịn được muốn đưa tay lên nựng má. Chẳng lẽ gu của Triệu Lũy thay đổi rồi? Nhớ là kiểu phụ nữ mà hắn thích trước kia đều trẻ trung như thiếu nữ, Hứa Bán Hạ vừa nhìn thấy liền bạn gái cũ của hắn lập tức nhận định rằng đây là bé gái chứ không phải con gái. Triệu Lũy dạo này ăn nói mập mờ là có ý gì? Hứa Bán Hạ không dám xác định. Xem hắn thiết kế Ngũ Kiến Thiết là biết, người này tâm cơ thâm trầm, lời nói ra há là bóc một lớp vỏ liền có thể trông thấy thịt, bét ra cũng phải như măng xuân lột đến mấy tầng vỏ, mỗi tầng lại chỉ lộ một đoạn thịt. Nhưng Hứa Bán Hạ lại nghĩ, Triệu Lũy ái muội, Hứa Bán Hạ cô nghe thấy thích là được, đắn đo nhiều làm gì? Nhỡ đâu hắn tỉnh ngộ, giờ đây muốn thực sự đối xử tốt với Hứa Bán Hạ, mà mình lại quá đa nghi, thế không phải là mất đi cơ hội sao? Hứa Bán Hạ lo được lo mất lên xe, nhưng vẫn kiên định không thay đổi quyết định đi đến hôn lễ, bởi vì nơi đó có Triệu Lũy.
Đám cưới của con cái đại khái là nơi để bố mẹ đi giao thiệp với nhau, nếu không loại như Hứa Bán Hạ chưa từng thấy qua con trai nhà họ Cừu, làm sao cũng có mặt trong danh sách khách mời? Ở cổng tụ tập một đoàn người, còn cô dâu chú rể ăn mặc xúng xính thì lại bị gạt ra bên ngoài. Hứa Bán Hạ hơi nghển cổ, đã nhìn thấy Cừu Tất Chính cùng Triệu Lũy đứng ngay chính giữa đám người, những người này, Hứa Bán Hạ quen mặt vài vị, bọn họ khá có tiếng nói trong các cơ quan đơn vị, nhưng cũng không phải người đứng đầu. Đi gần lại nghe, Cừu Tất Chính rõ là to giọng giới thiệu Triệu Lũy với mọi người, đúng rồi, thân phận Triệu Lũy khá nổi bật, nhất là đối với những cán bộ đang có ý muốn thu hút đầu tư. Cừu Tất Chính làm sao có thể không nhân cơ hội này mà hưởng sái hào quang của Triệu Lũy. Có thể thấy Triệu Lũy cũng vừa tới, không biết lúc nãy là vòng đi đâu. Hứa Bán Hạ trông thấy một góc cổ áo sơ mi của Triệu Lũy từ giữa đám người mới yên tâm lại, hóa ra hắn cũng trở về thay quần áo.
Hứa Bán Hạ trông thấy Phùng Ngộ đang đứng ở một phía khác của đại sảnh, chuẩn bị đi qua, không ngờ bị Cừu Tất Chính đang hăm hở phấn chấn mắt sáng như mèo nhìn thấy. Cừu Tất Chính một điệu bộ nhiệt tình khác hẳn với bình thường chào hỏi Hứa Bán Hạ: "Ôi, Bàn Tử, đã lâu không gặp, nghe nói phát tài rồi ha."
Hứa Bán Hạ đau lòng nhìn quần áo bị Cừu Tất Chính kéo đến hơi biến dạng, cười hì hì nói: "Cừu tổng, chúc mừng chúc mừng, lần này ngồi chờ lên chức ông nội." Đang nói chuyện không nhịn được nhìn sang Triệu Lũy, không phải là hắn rất thích kiểu cười mặt mũi hiền lành này sao?
Vốn tưởng rằng lấy lệ một chút rồi thôi, không ngờ Cừu Tất Chính thế mà mặc kệ người khác, giới thiệu một mình Hứa Bán Hạ với tân lang tân nương, một hai muốn cô dâu chú rể gọi Hứa Bán Hạ một tiếng chị, làm Hứa Bán Hạ như đi vào sương mù, không biết ông ta tại sao đột nhiên lại ân cần đến vậy. Nhưng Hứa Bán Hạ cũng không người chưa thấy qua sự đời, nói đùa vài câu, khiến mọi người cùng nhau cười to. Cừu Tất Chính vẫn luôn đi theo, sau đó còn kéo cô đi chào hỏi những người khác.
Hứa Bán Hạ có quen với vài quan chức ở đây, cho nên nhịn không được cười nói: "Cừu tổng, làm việc của ông đi, mọi người cũng biết nhau cả, tôi tự lo được."
Cừu Tất Chính vẫn không đi, đứng bên người Hứa Bán Hạ cười ha hả hỏi: "Bàn Tử, cô nói xem chúng ta bao lâu không gặp rồi? Từ hè đến bây giờ, sắp nửa năm rồi nhỉ? Nửa năm nay nghe nói cô làm ăn tốt lắm, muốn tìm cô gặp mặt chúc mừng một chút cũng không tìm không thấy, còn may là thỉnh thoảng có vài cuộc điện thoại, nếu không đám anh em già này còn tưởng cô không muốn để ý chúng tôi nữa."
Hứa Bán Hạ nổi da gà khắp người, lúc mùa hè hai người gặp nhau, Cừu Tất Chính thậm chí còn có ý lột da ăn gan cô, mặc dù về sau hai người mỗi tuần một cuộc điện thoại, phần lớn là Cừu Tất Chính chủ động gọi, nhưng chủ đề cũng chỉ là giá cả xu hướng thị trường, Hứa Bán Hạ không hiểu, Cừu Tất Chính mời cô đến đám cưới của con hắn thì cũng thôi đi, xã giao mà thôi, việc gì lại đối xử với cô nhiệt tình như vậy? Trong lòng dấy lên hoài nghi nhưng trên mặt vẫn cười đáp: "Cừu tổng, đây không phải là ông mắng tôi sao? Tôi vẫn thường xuyên báo cáo hành động với tiền bối như ông đấy chứ. Không tin ông cứ đi hỏi anh Phùng, tôi không hề dấu giếm gì ông đấy nhé."
Cừu Tất Chính cười đến mức mặt nhăn thành một đóa hoa cúc, "Bàn Tử, nghe nói vợ Phùng tổng đầu tư chỗ cô 500 vạn (~17.8 tỉ VNĐ), có chuyện đó không?"
Hứa Bán Hạ chỉ là cười nói: "Anh Phùng nói tiền trong nhà để không, anh ấy lại không muốn mở rộng quy mô, gửi ngân hàng thì lãi quá thấp, đầu cơ cổ phiếu thì nguy hiểm quá lớn, cho nên biết tài chính tôi khó khăn thì giúp tôi một tay. Anh Phùng thích chơi lớn, giúp một lần giúp luôn 500 vạn." Lúc này mới mới hơi hơi hiểu, Cừu Tất Chính nhìn trúng lãi suất cao ở chỗ cô. Thảo nào lại đối xử với cô khách sáo như vậy, người đưa lễ đến, ắt có việc nhờ. Quần nhau cả buổi hóa ra là thế. Thực ra Cừu Tất Chính cần gì phải thế, Hứa Bán Hạ trước nay không có thù với tiền, tiền của cha cô cô còn giữ rịt lấy không trả, huống chi là tiền của Cừu Tất Chính? Tiền đối với Hứa Bán Hạ mà nói, như Hàn Tín dụng binh, càng nhiều càng tốt. Lúc này thấy Triệu Lũy bỏ đi, chào hỏi cùng người khác, đàn ông trung niên, hai bên tóc mai hơi trắng, xem ra lại là quan chức gì đó.
Cừu Tất Chính nhìn về phía Triệu Lũy, có hơi lo lắng nói: "Bàn Tử, lãnh đạo hội Hiệp thương Chính trị đến, tôi phải đi chào hỏi với ông ấy. Hay là để mai tôi đến công ty tìm cô, có chuyện quan trọng cần thương lượng, cô nhất định phải chờ tôi."
Hứa Bán Hạ gần như không chần chừ đáp lời: "Được, ông đi đi." Hứa Bán Hạ biết lý do Cừu Tất Chính ngày mai tìm cô, nhưng không biết sáng ngày mai mình có rảnh hay không, nếu như không có gì chuyện khẩn cấp, vậy thì đợi ông ấy, nếu không, với năng lực của Cừu Tất Chính bây giờ cũng không bỏ ra được bao nhiêu tiền, tiền của hắn hầu hết đều đến thì phí thầy nhà xưởng, cô bận việc gì thì vẫn nên đi làm việc ấy đi. Chờ Cừu Tất Chính đi ra, Hứa Bán Hạ lập tức liền tìm Phùng Ngộ. Mọi người trò chuyện vài câu, cùng nhau đi đến phòng ăn ngồi xuống.
So sánh với lúc ở Hàng Châu năm ngoái, bàn này thiếu đi Đồng Kiêu Kỵ, lại thêm Triệu Lũy và Tần Phương Bình. Cừu Tất Chính cũng không đi giành nhau với Ngũ Kiến Thiết nữa, hôm nay ngồi ghế cha của chú rể. Ngũ Kiến Thiết vẫn như xưa không chút khách khí ngồi vào chủ tọa, sau đó cười lớn mời Triệu Lũy ngồi vào bên trái mình, Phùng Ngộ ngồi bên phải. Cũng may Triệu Lũy đã dự đoán được trước, mà Phùng Ngộ quen có sao nghe vậy, cho nên hôm nay không có ai tranh với ông ta, không biết vậy ông ta có thấy mất hứng không.
Hứa Bán Hạ rất muốn đến ngồi cạnh Triệu Lũy, nhưng nghĩ lại cuối cùng vẫn ngồi cạnh Phùng Ngộ, chợt nhớ ra đây là hôn lễ, hỏi Phùng Ngộ: "Sao chị dâu không đến?"
Phùng Ngộ cười đáp: "Chị cô không thích rượu chè đầy bàn, không đến càng tốt, đỡ cho về nhà lại giận dỗi với tôi. Bàn Tử, hôm nay bà ấy bảo tôi nói với cô lần trước cô đưa tiền có dư ra một chút."
Hứa Bán Hạ vội nói: "Không dư, cứ bảo chị ấy tính lại đi, đợt này hơi căng thẳng, chậm mất mấy ngày mới trả tiền cho chị dâu, cho nên lãi mấy ngày đó cũng phải tính. Tôi có thể ăn chặn của người khác, nhưng nhất quyết không ăn chặn của anh chị."
Phùng Ngộ nghe "Ờ" một tiếng, cười: "Bàn Tử, cô cũng cẩn thận quá rồi, lúc nào không lấy ra được tiền thì cứ nói với tôi một tiếng, nghiêm chỉnh như vậy làm gì? Chúng tôi cũng không thiếu chút tiền kia."
Hứa Bán Hạ đang muốn nói lại gì đó, Ngũ Kiến Thiết đã hét lớn một tiếng: "Bàn Tử, hôm nay ở đây cô nhỏ nhất, để cô nhận việc rót rượu. Hễ ai hết rượu thì cô phải rót. Chứ phục vụ ở tiệc cưới quá kém, có rượu uống mới thú, không có thì mất vui. Nói chung là Bàn Tử cô hôm nay phải lo đấy."
Hứa Bán Hạ bên miệng thì cười hì hì đáp "Còn cần phải nói sao, cho dù Ngũ tổng không nhắc, tôi cũng sẽ tự gánh chuyện này", thế nhưng trong lòng lại rất tức giận, cái khỉ gió gì, còn không phải thấy cô dạo này làm ăn tốt, trong lòng không ưa được. Cũng không biết bàn này có bao nhiêu người ôm ý nghĩ tương tự. Nhưng cũng chẳng có ai mở miệng kháng nghị Ngũ Kiến Thiết giúp cô.
Không ngờ Ngũ Kiến Thiết lại nói: "Bàn Tử à, mấy anh lớn tụi tôi khó khăn lắm mới có dịp ngồi chung một chỗ với nhau, nhất là Triệu tổng không dễ gì mới tới một lần, không thể ăn xong cơm rồi thôi, cô sắp xếp cho đàng hoàng, chúng ta ăn xong thì đi hát, hát xong lại đi ăn đêm, cho Triệu tổng một đêm vui vẻ mới được. Giao cho cô đó."
Hứa Bán Hạ gần đây thường ở ngoại tỉnh, mấy trò vui chơi giải trí gần đây trong thành phố, chuyện giao thiệp này đều để Đồng Kiêu Kỵ làm chân chạy, đành phải cười nói: "Đơn giản thôi, tôi mời khách. Vẫn là Cashbox (là một địa điểm giải trí cao cấp và lành mạnh)?" Sau khi đã quyết định, lập tức đi đến chỗ vắng người gọi điện cho Đồng Kiêu Kỵ, mà không phải gọi cho thư ký, "A Kỵ, giúp tôi tại đặt phòng ở Cashbox, đợi lát nữa Ngũ tổng Triệu tổng Phùng tổng Quách tổng Tần tổng đều đi. Bảo bọn họ bỏ sẵn 2 két bia vào. Chú theo kế hoạch sắp xếp vài cô, phải phóng túng một chút." Đồng Kiêu Kỵ tự nhiên biết rõ nên làm như thế nào.
Hứa Bán Hạ quen nhiều người, lại thêm Cừu Tất Chính thích sĩ diện, mời không ít quan viên chính phủ, Hứa Bán Hạ không thể không đi mời rượu hàn huyên. Cô thường đi kính vài lượt, rồi lại quay về bàn mình ăn một chút. Chỉ có điều mỗi lần về đến nơi, Ngũ Kiến Thiết luôn luôn vung ly rượu rỗng về phía cô hô to "Bàn Tử thiếu trách nhiệm quá" . Hứa Bán Hạ đành phải cầm chai rượu rót đầy cho hắn. Lần thứ ba ra ngoài mời rượu, vừa vặn gặp được Triệu Lũy mới quay về từ chỗ người đàn ông trung niên tóc mai trắng kia, Triệu Lũy nếu đi thẳng thì sẽ không đi con đường này, hắn khả năng chỉ là vì muốn nói một câu với Hứa Bán Hạ, một câu rất đơn giản: "Đừng nóng giận, cho ông ta ngông cuồng thêm mấy ngày." Hứa Bán Hạ đương nhiên hiểu Triệu Lũy nói tới ai, Ngũ Kiến Thiết. Mặc dù chỉ là mấy chữ ngắn ngủi, trong lòng cô vẫn giống như được ăn mật, cả người dễ chịu. Giống như đang chiến đấu một mình đột nhiên có quân cứu viện khua chiêng gõ trống đến, lo lắng bay sạch sành sanh, ý chí còn cao hơn bình thường. Hóa ra, một cộng một có thể lớn hơn hai.
Tiệc cưới vốn cũng không diễn ra quá lâu, mọi người lục tục đi về, mấy người cùng bàn Hứa Bán Hạ cũng đứng dậy. Ngũ Kiến Thiết trông thấy Triệu Lũy lái xe, tò mò nói: "Triệu tổng tự mình lái xe đến ư?"
Triệu Lũy cười nói: "Không phải, hôm qua gặp Bàn Tử đi xe này đến sân bay đón người, tôi nhìn rất thích nên cướp về đi." Triệu Lũy cũng cố ý giữ khoảng cách với Hứa Bán Hạ, tránh bị Ngũ Kiến Thiết hoài nghi.
Ngũ Kiến Thiết lúc này trong người vẫn chưa nhiều hơi men, nói chuyện vẫn biết phải trái, hiện tại hắn còn muốn ỷ vào Triệu Lũy một số việc, cho nên chỉ cười "Ha ha" với Hứa Bán Hạ rồi tiến vào xe của mình. Lái xe cho hắn là người quản lý tài vụ, Hứa Bán Hạ trước kia đã từng gặp qua người này.
Đi vào phòng riêng Đồng Kiêu Kỵ đã đặt, mấy mỹ nữ được sắp xếp sẵn lũ lượt ùa ra, tự mỗi người chặn đường một vị khách nam. Tất nhiên bên cạnh Triệu Lũy cũng có một cô. Hứa Bán Hạ mặc dù biết rõ đây là sắp xếp của Đồng Kiêu Kỵ, nếu là ngày thường, Hứa Bán Hạ chắc chắn sẽ thấy rằng Đồng Kiêu Kỵ làm ăn có đầu có đuôi, thu xếp chu đáo, nhưng giờ phút này nhìn Triệu Lũy bên người phụ nữ khác, trong lòng cô rất khó chịu. Ngũ Kiến Thiết còn hô lớn: "Của Bàn Tử đâu? Tại sao Bàn Tử không có? Mau gọi cho Bàn Tử một anh."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Mọi người cứ vui vẻ đi, để tôi đi chọn bài hát. Ngũ tổng vẫn là “Hảo hán ca” (nhạc phim “Thủy Hử”)?" vừa nói vừa chọn các bài hát mà mọi người yêu thích. Thấy đâu vào đấy rồi mới chuyển bia lên bàn. Lúc hướng tới chỗ Quách Khải Đông, thấy cô gái bên cạnh Quách Khải Đông có vẻ nóng vội hơn mấy người khác rất nhiều, chưa ngồi được bao lâu, một tay đã luồn vào áo trong của Quách Khải Đông. Hiển nhiên đây cũng là do A Kỵ thu xếp.
Tần Phương Bình giơ ly rượu lên kính Hứa Bán Hạ một ly, hiện tại quan hệ của hai người cực kì tốt. Nhưng Hứa Bán Hạ vẫn đề nghị: "Quách tổng hẳn là uống chung với Tần tổng một chai, lỡ may Tần tổng uống say đầu óc mụ mị, đem toàn bộ tạp chí tặng cho anh đấy."
Quách Khải Đông không hề khách sáo ôm người đẹp, cười nói: "Không bằng gọi Đồng Kiêu Kỵ đến, tôi kính rượu hắn đàng hoàng mới được."
Hứa Bán Hạ nói: "A Kỵ hôm nay chuyển nhà, sợ là không được. Quách tổng hỏi Tần tổng là biết, hai người bọn họ bây giờ lúc nào cũng dính lấy nhau, anh em ruột có khi còn không bằng. Vợ A Kỵ lão bà mà nghe nhắc đến Tần tổng là ăn dấm."
Ngũ Kiến Thiết thấy không ai để ý đến hắn, trong lòng không vui vẻ, hét lớn: "Tiểu Tần, đồ gì hay thế."
Tần Phương Bình vội nói: "Sách đen, đều để trong công ty, lúc nào đến chỗ Ngũ tổng thì tôi đem qua cho ông."
Quách Khải Đông nghe thế không vui, giữ tay Tần Phương Bình kêu to: "Tiểu Tần, chú đúng là không có nghĩa khí, Ngũ tổng nói chú liền cho, tôi nài chú đến trưa chú cũng không cho, chú xem thường anh em quá thể."
Tần Phương Bình biết mình lỡ miệng, vội mời rượu đền tội. Ngũ Kiến Thiết chờ Quách Khải Đông uống xong, vỗ vai Quách Khải Đông, nói: "Chú đương nhiên không thể so với tôi, nhưng chú thì vẫn mạnh hơn tên ngu ngốc Cừu Tất Chính. Đi theo tôi, chú kiểu gì cũng có chỗ tốt, nào, cạn." Nói xong tự mình uống trước. Quách Khải Đông chỉ có thể uống cùng. Hứa Bán Hạ ngồi vừa nhìn vừa nghe, cảm thấy dựa vào tính khí của Quách Khải Đông, chỉ e đã sớm bị mấy lời của Ngũ Kiến Thiết làm cho tức giận đến đến độ chảy máu nội tạng, chỉ có điều hiện tại hắn còn phải dựa vào Ngũ Kiến Thiết, cho nên rắm cũng không dám thả.
Lửa đã nổi lên, Hứa Bán Hạ rất vui vẻ nhìn bọn họ bắt đầu cụng ly, thấy Phùng Ngộ vẫy tay, liền đi qua nói chuyện với hắn. Cái Phùng Ngộ hỏi là giá thị trường, thuận tiện nâng chén uống mấy ngụm. Nhưng trời lạnh uống bia không thoải mái, lạnh bụng khó tiêu, được hai ba chai, Hứa Bán Hạ đành vào nhà vệ sinh nhổ ra. Trở về, trong phòng bao chỉ còn lại Triệu Lũy và Ngũ Kiến Thiết. "Ể, bọn họ đi đâu rồi?"
Triệu Lũy ngạc nhiên nói: "Không phải từng người theo cô ra ngoài sao? Còn tưởng là mấy người tìm được trò gì vui, vứt lại tụi tôi."
Ngũ Kiến Thiết đĩnh đạc đáp: "Tôi còn tưởng rằng chúng tôi ngồi có đôi có cặp, Bàn Tử cô cũng không nhịn được đi tìm trai. Có phải không gặp được hàng ngon?"
Hứa Bán Hạ cười nói: "Ngũ tổng anh minh nha, tôi đi xem một lượt, nguyên phòng chỉ toàn là gái, chẳng có anh nào, đành phải sầu muộn trở về. Chẳng lẽ dạo đây bọn họ không làm chỗ này nữa?"
Triệu Lũy nhìn Hứa Bán Hạ cười: "Bàn Tử cô đừng có mà chém gió." Lại cùng Ngũ Kiến Thiết nói: "Bọn họ hẳn là không về được ngay, chúng ta không đợi nữa, ra ngoài ăn khuya đi, thuận tiện nói chuyện một chút."
Ngũ Kiến Thiết nghe vậy lập tức đứng dậy, cười gian hà hà nói: "Bọn họ nào phải là không về được ngay, tôi thấy là bọn hắn sẽ không về, vừa khéo, chúng ta đi ăn đi, cũng yên tĩnh một chút. Bàn Tử, chuyện lúc trưa tôi hỏi cô cô đã giúp tôi thăm dò được chưa?"
Hứa Bán Hạ trả lời: "Xong rồi, chuyện mà Ngũ tổng ông phân phó, tôi làm sao dám thờ ơ. Chỗ này ồn ào, chúng ta vừa ăn bữa khuya vừa nói đi." vừa nói vừa định đưa tiền boa, Triệu Lũy nhanh nhẹn trả trước. Hứa Bán Hạ thực ra thấy một cô gái như cô giao tiền boa cho gái làng chơi thì cũng không có gì không bình thường, dù sao trước kia cô cũng thường làm vậy. Nhưng Triệu Lũy giúp cô trả tiền boa mà đáng ra cô phải trả, trong lòng vẫn thấy rất vui vẻ.
Trên đường đi đến quán ăn khuya, Hứa Bán Hạ nhận được một cuộc điện thoại từ Đồng Kiêu Kỵ: "Bàn Tử, không hay rồi, Phùng tổng cũng ở đó."
Hứa Bán Hạ thấy Phùng Ngộ cùng Quách Khải Đông cùng Tần Phương Bình biến mất chung một lượt, cũng từng lo rằng bọn họ sẽ ở chung một chỗ, nhưng lại nghĩ rằng lúc mọi người có hứng thì Phùng Ngộ chạy đi gặp Tiểu Lý của hắn, cho nên cũng không quá để ý. Lần này đau đầu rồi, chẳng lẽ một ngày nay mình vất vả dụ Quách Khải Đông vào tròng, cuối cùng bởi vì Phùng Ngộ mà từ bỏ hành động? Thế nhưng, nếu lần này cho qua, cơ hội tốt như vậy sau này biết tìm ở đâu ra? Quan trọng nhất chính là, theo dõi Quách Khải Đông tiêu tốn biết bao nhiêu là nhân lực tiền tài. Từ trưa nay đến giờ bám theo hắn vẫn không có kết quả gì. Hứa Bán Hạ chần chừ một lát, nói: "Anh Phùng nếu như không cùng phòng với bọn họ thì chú bỏ ra ít tiền kéo ra."
Đồng Kiêu Kỵ trả lời: "Không được, mấy con này đều là gà từ cùng một ổ."
Hứa Bán Hạ đặt di động lên đầu gối, một lúc sau mới dứt khoát cầm điện thoại lên nói: "Việc này không nên chậm trễ, chú hành động đi. Nhưng nói trước với anh em một tiếng, đừng thông báo cho người nha. Chú cũng cẩn thận một chút, đừng để người khác biết là chú tố giác."
Đồng Kiêu Kỵ cười nói: "Ngươi yên tâm, tôi chỉ nói với duy nhất với phó trưởng đồn công an, không nói với bất cứ ai, hắn anh em tốt nhất của tôi, sẽ không làm bậy."
Để điện thoại xuống, Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, may là Triệu Lũy không đi, đáng tiếc là Ngũ Kiến Thiết không đi. Nhưng nếu Triệu Lũy cũng đi, cô còn có thể nhanh chóng quyết định để Đồng Kiêu Kỵ xuống tay hay không? Hứa Bán Hạ nghĩ rằng cô sẽ làm vậy, mà thậm chí còn có thể gọi thêm phóng viên cho việc này lộ ra ánh sáng.
Chỉ là thấy có lỗi với Phùng Ngộ, nhưng đợi lát nữa cô sẽ đi trả tiền chuộc. Sẽ không để cho chị Phùng biết, cũng sẽ không để hắn chịu khổ.
Quán ăn và Cashbox khá gần, để điện thoại xuống không bao lâu liền đến. Hứa Bán Hạ mới xuống xe, Triệu Lũy bước tới nói nhỏ: "Uống rượu mà còn suốt đường đi gọi điện thoại, đúng là không sợ có chuyện."
Hứa Bán Hạ đang rắp tâm làm chuyện xấu, nghe vậy giật nảy mình, vội vàng lấy lại tinh thần, cười nói: "Một cái khách hàng ở phía Bắc gọi điện thoại đến hỏi giá cả, lải nha lải nhải không rõ ràng gì cả." Nói xong mới nghĩ đến, Triệu Lũy đây không phải quan tâm cô chứ? "Triệu tổng làm sao anh biết tôi gọi điện thoại? Cũng điện thoại cho tôi hả?"
Triệu Lũy cười một tiếng, nói: "Tôi đi trước cô, nhìn gương chiếu hậu liền biết. Cô đừng hòng chối."
Hứa Bán Hạ cười, trong lòng rất dễ chịu, đây có phải nghĩa là Triệu Lũy vẫn luôn quan tâm cô? Chỉ là, hắn là quan tâm kiểu anh em với nhau, hay là kiểu khác? Hứa Bán Hạ không dám xác định, sợ mình quá mạnh bạo lại khiến mình đến cả làm bạn với Triệu Lũy cũng không được, lo được lo mất, không còn dứt khoát mạnh mẽ như của bình thường, trở nên thận trọng từng bước.
Hứa Bán Hạ bởi vì nhớ đến chuyện chỗ Đồng Kiêu Kỵ, có chút không yên lòng, chẳng qua cũng may ai cũng uống rượu, mà uống không ít, bởi vậy không ai chú ý sự khác thường của Hứa Bán Hạ khác thường. Ngũ Kiến Thiết là người buôn bán, cho dù say vẫn có thể hỏi thăm Hứa Bán Hạ chi tiết tất cả những chi tiết liên quan đến phí gia công, mà lúc ăn nói lại không hề vấp váp, cho nên Hứa Bán Hạ hoài nghi, Ngũ Kiến Thiết không theo Quách Khải Đông Tần Phương Bình đi ra, có phải là bởi vì hắn còn nhớ món hời ở đây.
Trong lúc hàn huyên, Triệu Lũy không nói lời nào, chỉ đưa mắt nhìn cái này cái kia. Hắn bảo rằng bình thường cũng không nói nhiều, đúng là vậy, cho dù là lúc cả một bàn rôm rả với nhau, hắn vẫn mỉm cười nhiều hơn là nói. Nhưng hắn có nhận được một cuộc điện thoại cổ quái, không đứng dậy đi nơi khác nghe, chỉ rất lãnh đạm xụ mặt nói chuyện: "Ừm, đúng vậy, tôi đổi điện thoại rồi… Rất xin lỗi, tôi đang ăn khuya cùng mấy người bạn, không tiện rời đi… Rất xin lỗi, sáng sớm mai tôi lại bay về rồi… Cảm ơn, cô không cần tới tiễn tôi… Ừm, cảm ơn, hẹn gặp lại" giọng điệu lạnh nhạt, đến cả Ngũ Kiến Thiết còn phải nhìn chằm chằm Triệu Lũy. Triệu Lũy để di động xuống, lại cười cười, hỏi: "Sao lại nhìn tôi cả thế?"
Hứa Bán Hạ cười đáp: "Trên mặt Triệu tổng có đóa hoa."
Ngũ Kiến Thiết không chút ý tứ nói: "Ai? Bạn gái cũ hả? Gặp thì cứ gặp thôi, dù sao thì tối nay chú cũng một mình." Hứa Bán Hạ mà nghe trong lòng run rẩy.
Triệu Lũy cười nói: "Ngũ tổng không phải đã nói phải vui vẻ một đêm với tôi sao? Bây giờ sao lại muốn đẩy tôi đi thế?"
Ngũ Kiến Thiết nói: "Đừng khách sáo, nếu chú có chuyện cá nhân thì chú cứ đi giải quyết." Đang nói, điện thoại của Hứa Bán Hạ cũng reo vang, "Gì đấy? Bạn trai Bàn Tử cũng tìm tới à? Mấy người phiền phức thật đấy chứ."
Cuộc gọi mà Hứa Bán Hạ nhận được là từ Đồng Kiêu Kỵ: "Bàn Tử, rất thuận lợi, đều vào lưới hết. Tôi đã nói với phó đồn trưởng, hắn cố gắng hết sức không thông báo cho người nhà." Hứa Bán Hạ nghe chỉ là "Ừ ờ" liên thanh, không nói gì, cuối cùng mới đáp một câu: "Được, biết rồi." Liền cúp máy.
Ngũ Kiến Thiết nghe xong cười nói: "Tôi đã bảo là Bàn Tử làm sao mà tìm được bạn trai, quả nhiên là điện thoại công việc, há há, bị tôi đoán trúng rồi."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Ngũ tổng có khi nào nhìn lầm không, nhỡ đâu người ưu tú như Triệu tổng lại chính là bạn trai tôi đấy, Triệu tổng, đúng không nào? Giúp tôi lên mặt một lần đi." Trong lòng thấp thỏm, nhưng bề ngoài lại ra vẻ không đứng đắn nháy nháy mắt.
Không đợi Triệu Lũy nói, Ngũ Kiến Thiết đã kênh kiệu lên tiếng trước: "Bàn Tử, loại người như cô đàn ông vừa thấy liền sợ, ai còn dám muốn cô nữa? Trừ khi cô dùng tiền nuôi mấy anh tiểu bạch kiểm. Tôi và Triệu tổng thì không sợ cô, nhưng là chúng tôi cũng sẽ không thích loại người như cô. Đúng không, Triệu tổng?"
Triệu Lũy mỉm cười nói: "Bàn Tử quá xuất sắc, chỉ cần liếc nhìn đã thấu được tâm địa người khác, có mấy người đàn ông được ngang hàng với Bàn Tử?" Ngũ Kiến Thiết nghe được chỗ này, to giọng chen vào "Đúng, nhưng so với chúng tôi thì cô còn hơi kém một chút". Triệu Lũy cười một tiếng, tiếp tục nói: "Ngũ tổng trong nhà đã có chủ, hiển nhiên sẽ không để ý Bàn Tử. Nhưng tôi thì khác, Bàn Tử là một người tốt biết bao cơ mà."
Ngũ Kiến Thiết nghe xong, "Phụt" một tiếng, toàn bộ nước trong miệng đều bị phun ra ngoài, mưa móc giăng đều một lượt lên thức ăn. Sau đó cười đến suýt thì ngã ngửa. Hứa Bán Hạ hạ quyết tâm sẽ không ăn bất cứ món nào trên bàn nữa, quá bẩn. Ngũ Kiến Thiết cười xong, đang định nói Triệu Lũy đùa rất hay, không ngờ điện thoại di động kêu lên, hắn nghe xong, mắng chửi "Mẹ nó, tôi đến liền", liền đen mặt cúp máy. Nói với Triệu Lũy và Hứa Bán Hạ: "Ba người bọn họ quá xui, chơi gái mà còn bị bắt vào cục cảnh sát. Mẹ nó, Cái thằng trộm ngu ngốc Quách Khải Đông này, đã bảo hắn chút kiềm chế một chút, cứ không nghe. Tôi đi đồn công an thành phố phía Tây một chuyến, hai người…"
Triệu Lũy đứng dậy, trả lời: "Chúng tôi cùng đi, xem có thể giúp được gì hay không. Nhất là A Quách, hắn hình như đang trong thời kỳ bảo lãnh thì phải?"
Hứa Bán Hạ vừa gọi tính tiền, vừa đã biết mà còn thích hỏi: "Chuyện của Quách tổng không phải đã điều tra xong rồi sao? Sao mà vẫn chưa xét xử? Tôi còn tưởng hắn được hoãn thi hành án nữa chứ."
Triệu Lũy đưa mắt nhìn Hứa Bán Hạ, ý bảo cô đừng lên tiếng. Mà Ngũ Kiến Thiết đã nhanh chân xông ra ngoài. Chờ Hứa Bán Hạ thanh toán xong, đi ra cùng với Triệu Lũy, xe Ngũ Kiến Thiết đã phóng mất dạng. Triệu Lũy lúc này mới nói: "Chúng ta cùng đi đi, xe của cô để ở chỗ này hẳn là không có vấn đề."
Hứa Bán Hạ lên xe liền hỏi: "Quách tổng tại sao vẫn luôn không mở phiên tòa? Án kiện của hắn tính chất đơn giản, đáng ra không nên kéo dài lâu như vậy."
Triệu Lũy nói: "Ngũ Kiến Thiết dùng quan hệ bảo lãnh A Quách ra ngoài, nhưng hắn cũng dùng quan hệ ép vụ này xuống không xét xử. A Quách nói Ngũ Kiến Thiết sợ nếu phải thi hành án thì sẽ không có người thay Ngũ Kiến Thiết quản lý xưởng, cho nên vẫn luôn vận dụng quan hệ chống đỡ giúp A Quách. Nhưng tôi hoài nghi ý của Ngũ Kiến Thiết không phải như vậy, với năng lực của ông ta, tiền của A Quách vẫn còn đó, bị hại Cừu Tất Chính lại không truy cứu, muốn cho xin hoãn thi hành án cho A Quách rất dễ dàng. Chủ yếu là do ông ta sợ sau khi A Quách thật sự được hoãn rồi, A Quách không còn bị ràng buộc, không còn làm không công cho ông ta nữa. Ngũ Kiến Thiết biết A Quách xảo trả, hắn không thể không vận dụng quan hệ đè ép bản án xuống, A Quách thì lo lại phải vào trại tạm giam điều tra lại, không thể không dựa vào lấy ông ta, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo ông ta. Không biết A Quách đã đoán được chưa, nhưng tôi nghĩ tên yêu quái như hắn cũng không đến mức đoán không được."
Triệu Lũy nói thẳng như vậy, Hứa Bán Hạ nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không dám kể ra chuyện mình tính kế Quách Khải Đông, chỉ là trả lời: "Nếu bị cáo xảy ra chuyện như vậy trong thời gian tại ngoại chờ xét xử, e là cũng không mấy khả qua?"
Triệu Lũy gật đầu, nói: "Không biết Ngũ Kiến Thiết bây giờ có còn đủ khả năng chuộc A Quách ra không, mà cho dù được thì đến lúc tuyên án hẳn cũng sẽ cân nhắc lại mức hình phạt."
Hứa Bán Hạ làm bộ làm tịch đáp: "Cũng tại A Kỵ, đang yên đang lành còn đưa cái gì mà “Playboy” ra, nếu không cũng sẽ không có chuyện gì. Thôi vậy, vừa hay chung một chỗ để tôi bảo lãnh cho anh Phùng, nếu không chuyện truyền đến tai người trong nhà cũng khó nói."
Triệu Lũy chỉ thở dài, kết cục của Quách Khải Đông coi như đã định.
____________________
Dịch: Tiêu Tương Phi Tử • 潇湘妃子