Không Được Vãng Sinh

Chương 35: Cái bẫy của Triệu Lũy

Thời gian nghe tuyên huấn thì không dài, nhưng thời gian chờ đợi đến lúc được nghe thì không ngắn, mãi cho đến Hứa Bán Hạ và một vài người khác mất hết kiên nhẫn, đập bàn, phó huyện trưởng mới khoan thai tới muộn. Kẻ nào hôm nay có mặt ở đều là các hộ làm ăn lớn, mà đã gọi là làm ăn lớn, đương nhiên đều có dây mơ rễ má với quan chức chính phủ, cái người Phó huyện trưởng này, Hứa Bán Hạ rất quen thuộc, dự tiệc của cô rồi, thu lễ của cô rồi, đoán chừng những người khác cùng với vị phó huyện trưởng này cũng có quan hệ không cạn. Cho nên mặc dù phó huyện trưởng làm màu lôi một đống chính sách vào đe dọa, tất cả mọi người cũng chỉ qua loa ngoài mặt, chẳng có ai thật sự để tâm. Lên bục lượn một vòng, mỗi người phát biểu quyết tâm gì đó của bản thân, xong xuôi liền giải tán. Ngược lại là phí không ít thời gian đứng giao lưu móc nối quan hệ với nhau ở bãi đỗ xe bên ngoài cổnghuyện.

Qua một đợt này, cả buổi sáng không có thời gian rảnh gặp Triệu Lũy, Hứa Bán Hạ cùng Triệu Lũy thương lượng một chút, quyết định trực tiếp đi đến nhà hàng mà Ngũ Kiến Thiết đã đặt. Triệu Lũy đến sớm, Hứa Bán Hạ vừa qua cổng đã thấy BMW X5 của mình hùng dũng oai vệ đứng giữa một hàng xe con, cực kỳ bắt mắt. Nhìn đồng hồ, còn chưa tới 11:30, bụng tiểu nhân của Hứa Bán Hạ lập tức hoài nghi, Triệu Lũy có phải là ngủ quên không ăn sáng, cho nên đến giờ cơm trưa mới tích cực như vậy.

Được nhân viên đưa đến một phòng bao, quả nhiên thấy Triệu Lũy lẻ loi ngồi một mình xem cái gì đó, thấy Hứa Bán Hạ tiến đến, liền cười nói: "May quá cô đến rồi, nếu không tôi phải giả vờ đọc đi đọc lại tài liệu chính tay mình viết. Bàn Tử, của cô đây, hay là bây giờ xem qua một chút."

Hứa Bán Hạ hơi do dự, ngồi xuống chỗ cách Triệu Lũy một cái ghế, đưa tay nhận tư liệu lật xem, mới đọc mấy dòng đầu của tờ thứ nhất, cô liền cười nói: "Anh trình bày cho tôi ba hạng mục, tôi cũng đã nghĩ tới hai trong ba số đó. Đáng tiếc khi ấy tài chính không đủ, không dám cân nhắc. Có điều bắt đầu từ bây giờ hẳn cũng đã có thể xem xét. Tôi có thể mở đường bằng việc đầu tư vào các thiết bị ngoại vi giá rẻ, sau đó mới tính tới máy móc chính. Vẫn là nên xem xét phương án thứ ba này đi."

Triệu Lũy thần bí cười một tiếng, nói: "Tôi đề nghị cô xem từng cái một đi, chẳng qua tài liệu này tôi làm hơi dè dặt một chút, không ngờ được rằng mới nửa năm mà thực lực tài chính của cô có thể mạnh lên nhiều như vậy. Xem ra thời gian thực hiện thực tế sẽ ngắn hơn nhiều so với trên kế hoạch. Dù sao thì để cô tham khảo cũng được."

Hứa Bán Hạ đang muốn nói gì đó, nghe thấy có người cười to càn rỡ tiến đến. Cô giật mình, vội vàng nói với Triệu Lũy: "Triệu tổng, tối hôm qua đã giao hẹn rồi, chiều nay và buổi tối sẽ để dành để giúp tôi giải đáp nghi vấn, không được đổi ý đâu đó."

Triệu Lũy mỉm cười nói: "Tôi từ khi nào lại biến thành người hay lật lọng? Cô yên tâm đi, hơn nữa tối nay còn có chuyện quan trọng, sẽ không uống say."

Triệu Lũy đang nói, cửa phòng tiệc gần như bị phá tan, hai người xô xô đẩy đẩy đi vào, chính là Tần Phương Bình cùng Quách Khải Đông. Lý do bọn họ ầm ĩ cũng chẳng có gì, chỉ vì Quách Khải Đông muốn cướp mấy quyển tạp chí trên tay Tần Phương Bình. Hứa Bán Hạ nghe tiếng hai người nhốn nháo ở hành lang đã biết, lúc này chỉ thâm nho cười cười nhìn bọn họ giành giật như hai kẻ ngốc. Tần Phương Bình vạm vỡ, thân thể khoẻ mạnh, Quách Khải Đông vừa cao vừa gầy đương nhiên không phải là đối thủ, nhưng Quách Khải Đông cũng không có hề có ý dừng tay. Triệu Lũy cất cao giọng hỏi một câu: "Tranh cái gì đấy? Tạp chí gì trông đẹp mắt vậy?"

Quách Khải Đông nhìn Hứa Bán Hạ một chút, trong lòng do dự không biết có nên nói hay không, Tần Phương Bình đã mở miệng: "Triệu tổng tới trước đấy à, không nhìn thấy, thật xin lỗi. Chỉ là mấy quyển tạp chí ‘Playboy’ [*], Quách tổng cứ một hai muốn lấy của tôi." Hứa Bán Hạ đã sớm biết, từ sau khi Triệu Lũy lại một lần nữa đứng trên đỉnh cao, Tần Phương Bình đã có không ít lần lên tận cửa xin lỗi nhận tội, thường ngày cũng rất nịnh bợ Quách Khải Đông, sống như một tên tiểu nhân. Nhưng tin rằng qua sóng gió lần ấy Triệu Lũy hẳn đã có sức miễn dịch với loại tiểu nhân đó. Tần Phương Bình thấy Hứa Bán Hạ đang ngồi, cười nói: "A Kỵ còn nói là Hứa tổng mang từ ngoại quốc về cho hắn, Quách tổng nếu muốn, cũng có thể nói trực tiếp với Hứa tổng?"

[*] Playboy là một tạp chí dành cho đàn ông của Mỹ được thành lập ở Chicago, Illinois bởi Hugh Hefner. Tạp chí này đã phát triển thành Công ty Playboy mọi thể loại nghe nhìn.

Hứa Bán Hạ chỉ cười, không nói. Chuyện này cũng không có gì to tát, chỉ là cô sợ A Kỵ đương lúc mèo hoang mang thai mà lầm đường lạc lối, hủy tiền đồ, khi ra nước ngoài thì mua về cho hắn mấy quyển để giải sầu. Nhưng nói ra trước mặt Triệu Lũy thì đúng là không hay.

Quách Khải Đông ghi hận Hứa Bán Hạ, đương nhiên sẽ không tình nguyện đi hỏi xin Hứa Bán Hạ, đem mũi tên hướng về phía Triệu Lũy: "Chú Lũy, chú thường ra nước ngoài, lúc nào trở về mang cho tôi mấy quyển, đừng để Tiểu Tần lên mặt thế."

Triệu Lũy cười nói: "Bàn Tử là nữ, mang loại tạp chí này không ai tra xét, nhưng hải quan lại rất kiểm tra nghiêm bọn đàn ông tụi mình, lúc khui ra rồi thì cũng rất ngượng ngùng."

Hứa Bán Hạ cười hòa giải cho Triệu Lũy, "A Kỵ lừa các anh đó, cái gì mà tôi mang về, tôi bây giờ đến cả thời gian về nhà còn không có, lấy đâu ra mà xuất ngoại. Còn không phải là do hắn làm mấy đơn vận chuyển giấy lộn nhập khẩu giấy, người bên kho bãi có quan hệ tốt với hay, mới lấy ‘Playboy’ tặng cho, các anh còn tưởng là thật. Cũng không phải thứ gì quan trọng, Quách tổng thích, gọi cho A Kỵ bảo người ta đưa đến mấy quyển là được rồi."

Tần Phương Bình nghe cười nói: "Cái cậu A Kỵ này, gạt tôi như thế. Được nha, Quách tổng, cho anh xem đến hết bữa cơm hôm nay, xem xong thì đưa cho tôi. Tôi cũng vừa mới cầm tới tay thôi đấy."

Quách Khải Đông nghe vậy lập tức giật lấy lật xem, Hứa Bán Hạ cười chế nhạo nói: "Quách tổng, lên mạng xem cũng được mà? Thậm chí còn có cả phim, tạp chí thế này có tính là gì. Có phải là do Quách tổng không hay lên mạng?"

Quách Khải Đông trong lòng xấu hổ, nhưng vẫn mạnh miệng cười: "Tôi lên mạng làm gì có thời gian xem những cái đó, cũng chỉ lướt Alibaba (một tập đoàn thương mại điện tử ©υиɠ cấp dịch vụ bán hàng), chẳng lẽ Bàn Tử thường xem phim?"

Hứa Bán Hạ cười nói: "Anh đưa địa chỉ email cho tôi, tôi gửi link cho anh. Nhưng có một ít trang web phải đăng nhập mới được, không biết Quách tổng có tiện không? Hay là cứ đi hỏi A Kỵ một tiếng đi, nhanh gọn hơn nhiều." Quách Khải Đông đã nhậm chức lại, lúc này sự tình đã vỡ lở, Hứa Bán Hạ có uy hϊếp hắn cũng không có tác dụng, bởi vậy nên hắn không còn làm ăn với Đồng Kiêu Kỵ. Hắn đương nhiên không thể tìm gặp Đồng Kiêu Kỵ, mà Hứa Bán Hạ cũng không muốn để hắn được tiếp tục tự do tự tại như hiện nay. Những lời này chẳng qua chỉ là những lời vô ích nói trên bàn cơm.

Triệu Lũy chỉ biết nhìn Hứa Bán Hạ mà cười, làm gì có con gái nhà ai nói đến loại chuyện này còn muốn đứng trên cơ so với đàn ông. Mà Quách Khải Đông thì chỉ biết đáp "Được, được", lại không viết địa chỉ email, chỉ lật xem tạp chí trong tay. Hứa Bán Hạ nhìn bộ dạng vội vội vàng vàng kia của hắn, trong lòng cười lạnh một tiếng.

Bởi vì đã có người khác ở đây, Hứa Bán Hạ cũng không đọc tài liệu kia nữa, xếp lại gọn gàng bỏ vào túi xách. Hàn huyên vài câu, Ngũ Kiến Thiết cũng đến. Ngũ Kiến Thiết mang theo vài người, nhìn qua trông cũng có vẻ có thựcc lực, rất ra dáng phần tử trí thức. Tất cả mọi người đứng dậy làm quen, trao đổi danh thϊếp, Hứa Bán Hạ nhờ thế mới biết, hóa ra mấy phần tử trí thức này là kỹ sư công trình của chi nhánh Minmetals trong tỉnh. Xem ra là Triệu Lũy được báo trước là Ngũ Kiến Thiết sẽ mang mấy người này tới. Trò chuyện mấy câu xong, Hứa Bán Hạ rất tự nhiên ngồi vào bên cạnh Triệu Lũy.

Ngũ Kiến Thiết vừa an vị liền nói: "Bàn Tử, nghe nói cô phất lên rồi, quay về không chịu gọi điện thoại cho tôi, đợi Triệu tổng liên hệ mới bằng lòng đi ra ăn bữa cơm, chẳng nể mặt tôi tí nào."

Hứa Bán Hạ cười nịnh đáp: "Nào dám chứ, Ngũ tổng không tin cứ việc đi hỏi Triệu tổng, tôi đi phi trường đón người, gặp được Triệu tổng, vừa nghe nói mọi người muốn gặp mặt ăn cơm, tôi liền lập tức xin được gia nhập. Sợ Ngũ tổng xem thường người không có tên tuổi như tôi nên mới mặt dày mày dạn bám lấy để Triệu tổng ra mặt nói giúp tôi. Phen này tôi cực khổ như vậy Ngũ tổng không biết đã đành, nhưng không thể đổ oan cho tôi như thế. Đến cả anh Phùng tôi còn chưa kịp gặp nữa là."

Ngũ Kiến Thiết cười ha ha, đương nhiên không tin là Hứa Bán Hạ nói thật, chẳng qua trong tình cảnh này sẽ không ngốc mà gân cổ lên xem ai đúng ai sai, chỉ cần cái gì đối với mình có lợi thì cái đó đúng. Lúc này Ngũ Kiến Thiết biết thực lực của Hứa Bán Hạ đã tăng lên nhiều, lại còn có nhiều chuyện muốn hỏi, cho nên sẽ không khinh thường cô giống như trước kia, nhưng thực ra cũng chẳng tôn trọng Hứa Bán Hạ được đến bao nhiêu, mắt nhìn vỏ bao đũa, làm như vô tình hỏi: "Bàn Tử, lúc nào cô hỏi thăm cho tôi xem, nếu cô bán nguyên liệu ở phương Bắc cho tôi thì chừng bao nhiêu tiền là mua được?"

Hứa Bán Hạ trong lòng tự nhủ, cái này cho dù ông không hỏi, tôi cũng đã tìm hiểu kỹ càng, vốn định để tối nay đàm phán với ông, thế nhưng ông lại mở miệng hỏi, tôi tất nhiên phải làm bộ làm tịch, để ông mắc nợ tôi một món ân tình, chịu lép vế một chút cũng không sao. Thế là cười hì hì nói: "Được, tôi lát nữa cơm nước xong xuôi tìm mấy người bạn nơi đó hỏi thử, Ngũ tổng muốn biết chi phí gia công bên đó chứ gì? Tôi đoán hẳn là giá mềm hơn ở đây, bên đó than đá rẻ, lại gần nhà máy sản xuất, vòng quay tài chính khá nhỏ, chi phí tốn kém thấp hơn nhiều so với chỗ này. Nhân công thì khỏi phải nói, Luật lao động cũng không nghiêm ngặt, tăng ca nợ lương vẫn hay xảy ra. Ngũ tổng nếu như muốn đi qua đó nhập hàng, cứ nói với tôi một tiếng, tôi thay ông thu xếp."

Ngũ Kiến Thiết nghe thế trên mặt chút mất tự nhiên, hận không thể đem câu "Tôi thay ông thu xếp" ném ngược trở lại, nhưng lại tự biết không thể không để Hứa Bán Hạ thu xếp, bởi vì mình gần đây tiếp nhận Hâm Thịnh, chuyện nhỏ chuyện lớn liên tục phát sinh, không có thời gian đi để ý mấy thứ đó, hiện giờ hàng đều nhập từ mối khách cũ. Lần trước nghe Tần Phương Bình nói chỗ Hứa Bàn Tử vừa rẻ vừa đẹp, ông ta cân nhắc chênh lệch giá cả thật lâu, cuối cùng ham muốn trục lợi cũng thắng, gửi một nhân viên nghiệp vụ ra phía Bắc nghe ngóng, thế nhưng kết quả nhận được lại rất khác so với những gì Tần Phương Bình nói, ông ta biết, không ai có thể làm bậy với đồ của Hứa Bán Hạ. Cho nên hôm nay mới bằng lòng mở miệng, không ngờ Hứa Bán Hạ không hề cảm thấy thụ sủng nhược kinh, lại còn bệ vệ quăng một câu "Tôi thay ông thu xếp", tưởng rằng trong tay có tí tiền là làm lão đại rồi? Thế nhưng là lại không thể không nhờ Hứa Bán Hạ "thu xếp", đành phải giở giọng sai bảo thủ hạ nói: "Được, cô báo giá kỹ càng cho tôi, tôi muốn phí gia công và giá nguyên vật liệu. Đợi lát nữa tôi sẽ bảo thư ký fax cho cô."

Hứa Bán Hạ nghĩ thầm: Nhảm nhí, giá nguyên vật liệu sao có thể đưa, ông muốn tôi ăn không khí mà sống à? Chẳng qua trên mặt thì vẫn như không có việc gì cười đáp: "Được rồi, tôi cơm nước xong xuôi liền về công ty xem xem. Đợi đến đám cưới con trai Cừu tổng tối nay sẽ đưa cho ông."

Ngũ Kiến Thiết không có tiếng, chỉ là “Ừm” một đơn giản, lúc này mới nâng mắt lên nhìn Triệu Lũy khách khí nói: "Vốn muốn cảm ơn Triệu tổng cho đàng hoàng, thế nhưng Triệu tổng trước nay không cho tôi cơ hội, đợi lát nữa tôi phải kính chú mấy chén mới được. Hôm nay tôi mời kỹ sư công trình của chi nhánh tỉnh, vừa khéo xin Triệu tổng và mấy vị kỹ sư giúp tôi cho lời khuyên, xem là tôi tiếp theo đây nên làm như thế nào. Cuối tuần trước, kỹ sư đã đi xem thiết bị của Hâm Thịnh, ai cũng nói thiết bị không có lỗi gì lớn, chủ yếu là trong lúc chạy thử bảo trì thì máy móc chưa đồng bộ kịp. Triệu tổng quen thuộc với bên đó, chú nói xem có phải là những vấn đề này không?"

Triệu Lũy mỉm cười nói: "Những thứ đó thực ra không quan trọng. Quan trọng là chất lượng sản phẩm của Hâm Thịnh quá kém, nguyên nhân là không có bước gia công mạ thép sau sản xuất. Đương nhiên tôi biết, yêu cầu kỹ thuật để mạ thép rất cao, đội ngũ kỹ thuật của bọn họ không mạnh, làm không được cũng là chuyện thường, Ngũ tổng tiếp nhận công ty rồi, nếu có thể làm bước này thật cẩn thận, thì chất lượng sản phẩm của ông phải nói là tăng lên hẳn một bậc, chi phí không hơn bao nhiêu, nhưng giá cả và sức mua sẽ lên rất nhiều."

Hứa Bán Hạ tìm kiếm trong ký ức, gia công sau sản xuất là làm cái gì? Ồ, hình như là đều là những quy trình gây ô nhiễm nghiêm trọng, thải ra khí bụi bẩn và nước thải ngậm ion Fe 3+ có tính axit. Không biết Hâm Thịnh đã được chứng nhận đạt tiêu chuẩn môi trường hay chưa, nếu như không có, Ngũ Kiến Thiết lại phải tốn công ngược xuôi đi chuẩn bị. Nhưng nhà máy đã đi vào sản xuất từ lâu, hẳn là phải có giấy chứng nhận rồi. Không biết Triệu Lũy nói những lời này là có ý gì, có dụng ý gì ở bên trong, Hứa Bán Hạ rửa mắt mong chờ.

Chỉ nghe một kỹ sư nói: "Triệu tổng nói không sai, nếu không làm gia công sau sản xuất, vậy thì hàng xuất ra chỉ là hàng lậu, giá cả không cao, loại sản phẩm này vốn cũng đầy người làm, cạnh tranh khá là gay gắt. Có bước này rồi, chỉ cần bảo đảm chất lượng, vậy thì đồ làm ra là chính quy. Tôi thấy máy móc hiện tại cũng không tệ, cùng lắm chỉ cần nâng công suất động cơ lên là được. Về việc này, Quách tổng hẳn là người trong nghề."

Quách Khải Đông chính lòng còn tơ tưởng mấy quyển tạp chí kia, hơi không tập trung, đột nhiên nghe người khác gọi tên mình, ngẩng đầu thấy Ngũ Kiến Thiết mặt mày ra ý hỏi mà nhìn hắn, vội đáp: "Đúng là như thế, sau khi mạ thép giá thành sẽ tăng, thêm quy trình thì kiếm thêm tiền, nhưng còn cần có người giỏi làm việc, chứ nhỡ đâu không điều chỉnh nhiệt độ tốt, vậy thì sản phẩm làm ra được cũng chỉ là hàng thứ cấp. Nhưng mà Ngũ tổng, tôi cũng chỉ là biết chung chung, những máy móc kia có tính chuyên nghiệp cao, nếu đổi động cơ có công suất lớn hơn thì e là tôi không quá quen thuộc, cần chuyên gia vào cuộc mới được."

Kỹ sư kia trả lời: "Quách tổng khách sáo rồi, Quách tổng nói đúng, công đoạn gia công sau sản xuất yêu cầu kỹ thuật cao, làm không tốt liền hỏng. Không giống như những công đoạn trước, cho dù dùng phương pháp sản xuất thô sơ thì vẫn làm ra được hàng, cho dù là tệ thì vẫn cứ dùng được."

Triệu Lũy cười nói thêm: "Ngũ tổng thế là nhặt được món hời rồi, mấy thứ máy móc này cho dù ông có đi hỏi chi nhánh Minmetals của tỉnh cũng chưa chắc mua được. Mà mà máy móc của chi nhánh tỉnh còn có phần cũ kỹ. Thiết bị mạ của Hâm Thịnh mặc dù bị ném trong một đống hổ lốn không ai nhìn, nhưng giờ đem ra lau chùi một lát, thế là kiếm thêm được không biết bao nhiêu là tiền."

Quách Khải Đông có chút lo lắng mà nói: "Nhưng sau khi mạ thì sẽ gây ô nhiễm khá nghiêm trọng." Lúc nói còn nhìn nhìn Triệu Lũy.

Hứa Bán Hạ cười đáp: "Ô nhiễm? Bãi xếp của tôi bên kia không rõ là bị ai đổ dầu thải lên, đến nay chưa điều tra ra, tôi dùng xỉ than đổ lên trên đó, chính phủ lại vẫn cứ bán giá cao với tôi như thường. Cái gọi là ô nhiễm này, chỉ cần trấn an được người dân, thế thì nhà nước cũng không thèm quan tâm anh làm gì, mắt nhắm mắt mở kiếm sống, dù sao đất đai khan hiếm, ô nhiễm nữa cũng sẽ không ảnh hưởng chính phủ bán đất. Không cần quá lo lắng. Phía trên có muốn gõ đầu, chúng ta lại đem chứng nhận môi trường ra, thế thì còn nói được gì. Lúc khởi công phải cứng một chút, nếu cứ chờ được duyệt được tra, tới lúc khởi công được thì hoa hiên thái cũng lạnh rồi [*]." Bỗng nhiên nghĩ tới, Ngũ Kiến Thiết mua Hâm Thịnh ở nơi đất khách, ở đó ông ta không còn thế lực như bên đây, không biết có thể giải quyết dân bản xứ hay không? Nếu như giải quyết không được, coi như có trò vui xem. Chẳng lẽ kế mà Triệu Lũy nói muốn dùng là kế này?

[*] Câu “hoa hiên thái cũng lạnh rồi” là một câu thường dùng để chế giễu ai đó đến muộn hoặc làm gì đó muộn.

Triệu Lũy cười: "Bàn Tử cô hơi bị to gan rồi đấy, nhưng người làm sản xuất khác với người làm buôn bán như cô, thương nhân bán chỗ này không được thì đi chỗ khác, mà thiết bị nhà máy của xí nghiệp sản xuất đâu chuyển đi đâu được, chính phủ không nhắm vào đối tượng như vậy thì biết nhắm vào ai nữa? Có chuyện không hay là xử phạt, tìm một phát là ra, không giao tiền phạt lập tức niêm phong, khiến cô không thể sản xuất, đâu ai dám làm loạn. Nếu không tại sao ngân hàng không chịu cho công ty mậu dịch như cô vay, trong khi đối với các xí nghiệp sản xuất lại có ưu đãi đặc biệt? Cũng tương tự thế thôi."

Ngũ Kiến Thiết bưng chén rượu vừa mới rót đầy lên, cụng ly xong liền nghiêm túc nói với Triệu Lũy: "Bảo vệ môi trường cũng chỉ là chuyện tức nước vỡ bờ, làm gì có xí nghiệp nào nghiêm túc tuân thủ? Cũng chỉ là mấy anh trí thức đi cãi nhau. Chúng tôi khi còn bé đã theo người lớn đi phun thuốc trừ sâu Lindan DDVP đủ kiểu, cũng không thấy có ai hẹo sớm, người ta hay nói phun thuốc nhiều côn trùng sẽ nhờn, con người cũng vậy thôi phải không? Người trong thành đến nông thôn uống chút suối nước sẽ tiêu chảy, chúng tôi uống nước dưới ruộng cũng chẳng sao, đều là vấn đề về sức đề kháng của mỗi người. Hôm nay thế là cũng được rồi đấy, tôi và Bàn Tử dân phàm phu tục tử, chúng tôi biết phải làm gì. Phần tử trí thức Triệu tổng và A Quách nghĩ nhiều rồi. Tại sao lại nói tú tài làm phản mười năm cũng không thành? Còn không phải là mấy người các anh lo lắng quá nhiều, suy nghĩ quá nhiều, mất đi cơ hội tốt. Tôi biết mấy người ngồi nghe tuy không nói ra miệng nhưng trong lòng phản đối, không sao, trăm hoa đua nở, trăm nhà đua tiếng, ha ha."

Triệu Lũy cười phụ họa, lại thầm nghĩ, tay Ngũ Kiến Thiết không hề nghĩ tới việc Hứa Bán Hạ cũng là phần tử trí thức, có thể thấy năng lực đi với phật mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy của Hứa Bán Hạ đúng là siêu tuyệt.

Ngũ Kiến Thiết là người thực tế, trừ mấy câu mời rượu ông ta cũng không nói nhảm nhiều, mọi chủ đề đều xoay quanh Hâm Thịnh. Liên quan tới thiết bị, liên quan tới thị trường, nhưng tuyệt không nói gì đến bảo vệ môi trường. Đến Hứa Bán Hạ còn cảm nhận được nhiệt tình như lửa của Ngũ Kiến Thiết. Ăn xong một bữa cơm, giải quyết được không ít chuyện. Có thể thấy, mấy kỹ sư của chi nhánh tỉnh được Ngũ Kiến Thiết đánh tiếng rất khá, nói năng thẳng thắn, biết gì thưa nấy, Ngũ Kiến Thiết cũng liên tục bảo muốn bọn họ gia nhập “liên minh”. Nhưng những chuyện như vậy đều được liệt vào vấn đề nhân sự đặc biệt phải bàn bạc riêng với sếp, Ngũ Kiến Thiết với mấy kỹ sư kia một bên thì quay đầu vẫy đuôi, một bên thì để lộ ra miếng ngọc phỉ thúy to như thẻ mạt chược đi dụ dỗ, tự ngầm hiểu với nhau.

Hứa Bán Hạ tin tưởng cuộc làm ăn này chắc chắn có thể đàm phán thành công, bởi có thể thấy rằng Ngũ Kiến Thiết đã hạ quyết tâm thêm công đoạn gia công sau sản xuất, vậy nên ông ta vô cùng cần những kỹ sư công trình có kinh nghiệm thực tế của chi nhánh tỉnh này về phe mình. Mà chi nhánh tỉnh trong mấy năm gần đây thể chế cứng nhắc, sản xuất sa sút, thu nhập của công nhân viên không cần nói cũng biết. Ngũ Kiến Thiết là loại người chịu dốc hết vốn liếng để có thể đạt được mục đích, thậm chí là loại người không từ thủ đoạn, ông ta đã bỏ ra một món tiền lớn như vậy để mua Hâm Thịnh, không có khả năng không ôm mộng tưởng dùng Hâm Thịnh đẻ trứng vàng. E là dụ dỗ kỹ sư giỏi của chi nhánh tỉnh mới chỉ là bước đầu tiên, đến lúc thực sự khởi động thì ông ta còn có thể nẫng luôn cả công nhân tay nghề cao của họ. Rất nhiều xí nghiệp tư nhân đều dùng cách đào góc tường của chế độ xã hội chủ nghĩa để đi vào sản xuất.

Sau bữa ăn, Triệu Lũy đi theo sau xe Hứa Bán Hạ, đến công ty của cô. Bà chủ Hứa Bán Hạ ngàn năm không chịu công ty, lần này xuất hiện suýt chút nữa là gây oanh động lớn. Vừa mới ngồi xuống, nhìn Hứa Bán Hạ đóng cửa lại, Triệu Lũy liền cười hỏi cô: "Bàn Tử, cô có phải muốn lừa để Ngũ Kiến Thiết gây ô nhiễm môi trường, sau đó bị chính phủ ép ngừng hoạt động?"

Hứa Bán Hạ cười nói: "Tôi không lừa, chỉ muốn xem xem ý ông ta thế nào. Ngũ Kiến Thiết gây ô nhiễm ở khu vực lân cận nhà máy, ông ta giải quyết hết từ trên xuống dưới, không sứt mẻ gì. Ông ta quản lý xưởng từ hồi đó đến nay đã lâu như vậy, bởi vì có cái ô dù là nhà máy tập thể, xưa giờ không phải lo lắng về vấn đề ô nhiễm, chắc chắn ông ta không quá để tâm đến chuyện đó. Quả nhiên ở Hâm Thịnh cũng làm ẩu."

Triệu Lũy nhìn Hứa Bán Hạ cười: "Bàn Tử, cái này còn cần thăm dò sao? Ngũ Kiến Thiết hám lợi, ông ta chỉ cần thấy được chỗ tốt của công đoạn gia công sau sản xuất, tất nhiên sẽ để Hâm Thịnh gây ô nhiễm, đó là bản năng của ông ta rồi. Mà giữa chạy quan hệ bịt miệng nhân viên so với một bộ máy xử lý chất thải chi phí thấp, cô nói thử xem ông ta sẽ làm thế nào? Cho nên cô chỉ cần ngồi đợi, không cần xen vào quá nhiều."

Hứa Bán Hạ nghĩ nghĩ, cũng đúng. Triệu Lũy dựa theo tính tình của Ngũ Kiến Thiết dẫn ông ta tới Hâm Thịnh, mình còn phải lo Ngũ Kiến Thiết không làm loạn? Trước kia nghĩ rằng Triệu Lũy hẳn là sẽ không từ bỏ ý đồ sớm như vậy, xem ra Triệu Lũy vốn đã nghĩ ra cách gậy ông đập lưng ông từ lâu rồi. Nhưng có mấy điểm không rõ, cô muốn hỏi rõ ràng: "Thế nhưng, Ngũ Kiến Thiết bởi vậy mà đưa vào một lượng lớn nhân viên kỹ thuật tương ứng, Hâm Thịnh trước kia hẳn cũng có máy xử lý chất thải, nếu không lúc trước cũng không thông qua được khảo sát tiêu chuẩn môi trường. Những nhân viên kỹ thuật kia vì tính mạng của mình, cũng có thể sẽ yêu cầu khởi động máy. Nhưng. . . Khó nói, sếp luôn lớn nhất, lại nói chất ô nhiễm suy cho cùng là đổ ra ngoài xưởng, không phải trong xưởng, mà con người Ngũ Kiến Thiết rất cứng rắn, những nhân viên kỹ thuật kia có chịu khuất phục hay không cũng không biết chừng."

Triệu Lũy cười nói: "Bàn Tử, cô chưa làm thực tế bao giờ, mặc dù đã đọc qua không ít , thế nhưng là chưa từng có thực nghiệm, không biết được điểm mấu chốt trong đó. Tiền mua tiền lắp đặt thiết bị xử lý chất thải mới chỉ là một chuyện, cau mày nhịn xuống thì coi như xong. Thế nhưng nếu như khởi động máy móc, thế thì mỗi ngày sẽ cần phí vận hành đều như nước chảy. Số phí vận hành kia nếu một năm một mười tính vào chi phí sản phẩm,ảnh hưởng đến lợi nhuận của Ngũ Kiến Thiết, ông ta sẽ chịu cắt ra một miếng thịt như thế sao? Tôi nghĩ trong điều kiện không có ngoại lực áp chế, ông ta sẽ không nỡ đâu, cô nhìn con sông đυ.c vàng bên cạnh công ty của ông ta cũng đủ biết ông ta bảo vệ môi trường kiểu gì."

Hứa Bán Hạ nghĩ kỹ, không thể không bội phục mà trả lời:"Anh đúng là tìm hiểu rất rõ Ngũ Kiến Thiết. Thế nhưng, tôi cảm thấy chỉ cho Ngũ Kiến Thiết khởi công gia công sau sản xuất là một con dao hai lưỡi, điều đó khiến ông ta phải đưa vào người tài tinh anh, khiến cho sản phẩm thu được danh tiếng tốt trên thị trường, bán được giá cao, đứng vững không dễ rung chuyển. Đồng thời, ông ta cũng có thể đột nhiên có lương tâm khởi động máy xử lý chất thải. Những kỹ sư nghiêm chỉnh lề lồi này là một biến số không nhỏ."

Triệu Lũy mỉm cười nhìn Hứa Bán Hạ, bỗng nhiên lại nói một câu không liên quan, "Bàn Tử, dung mạo cô thật giống Tùy Đường nữ tử trên bức bích họa Đôn Hoàng, trông rất hiền lành."

Trong lòng Hứa Bán Hạ rung rinh một hồi, sau đó liền đáp lời: "Có phải còn nửa câu sau anh chưa nói hết đúng không? Để tôi nói giúp anh, vế sau chắc là "Ai ngờ tâm địa lại đen như mực" chứ gì."

Triệu Lũy cười nói: "Cô nghĩ nhiều quá rồi, tôi không hề có ý đó, chỉ là tôi nhìn thấy cô bỗng muốn nói như thế." Lập tức liền chuyển chủ đề, "Cô nói không sai, những kỹ sư này là biến số lớn nhất, nhưng không phải là kiểu biến số như cô nói, biến số mà bọn hắn sinh ra so với biến số gây ô nhiễm môi trường còn lớn hơn. Bọn họ mới là nguyên nhân lớn nhất khiến tôi xúi giục Ngũ Kiến Thiết thêm công đoạn gia công sau sản xuất, so ra thì việc Ngũ Kiến Thiết khiến Hâm Thịnh gây ô nhiễm môi trường cũng chỉ có thể xếp sau lý do đó, thực ra tôi cũng không muốn nhìn thấy Hâm Thịnh ô nhiễm nghiêm trọng, thế thì tạo nghiệt quá rồi."

Hứa Bán Hạ đang bị câu trước của Triệu Lũy hươu chạy trong lòng, không ngờ tới câu thứ hai lại quay về đề tài cũ, cô đành phải thu hồi tâm tư, ngẫm nghĩ lại một lượt mấy lời của Triệu Lũy, mới hiểu ra hắn đang nói gì. Nghe Triệu Lũy bảo ô nhiễm nghiêm trọng thì quá tạo nghiệt, không khỏi nhớ đến chuyện tốt mà mình làm trên bãi đất bồi ven biển, trái tim bỗng dưng nhói lên một phát, hóa ra Triệu Lũy rất không thích ô nhiễm. Nhưng trên mặt vẫn cười hì hì nói: "Đừng vòng vo Tam quốc, nói nguyên nhân của anh đi. Theo ý của anh, chẳng lẽ mấy kỹ sư kia là một quả bom nổ chậm?"

Triệu Lũy mỉm cười đáp: "Theo tình báo đáng tin cậy, bởi vì hiệu suất và lợi nhuận của chi nhánh tỉnh không tốt, cấp trên đã có quyết tâm đổi tướng soái. Tướng soái mới bất kể là thân phận bối cảnh hay tính cách đều oách không khác nào Chu Du, tiếc là bây giờ đang học tập ở nước ngoài, bởi vậy cấp trên vẫn luôn che dấu tin tức. Người này là con ông cháu cha, có hậu đài, không sợ giày vò; đầu óc tốt, biết đổi mới; quan trọng nhất là, người này ham mê quyền lực, hắn muốn dùng chi nhánh tỉnh làm sân khấu cho hắn thể hiện tài năng, thứ nhất là giúp hắn đạt được thành tựu thực tế, thứ hai là lên được vị trí cao hơn. Không thể nghi ngờ, người này nếu như được tung ra, chắc chắn sẽ mạnh mẽ kích hoạt được chi nhánh tỉnh"

Hứa Bán Hạ thấy Triệu Lũy mới nói một nửa lại bỗng im lặng, biết hắn lại bắt đầu lấp lửng, lúc này nếu Hứa Bán Hạ cô bắt Triệu Lũy phải nói tiếp, thì không có khí khái, không cần biết như thế nào cũng phải tự mình nghĩ ra được. Nhắm mắt trong chốc lát, Hứa Bán Hạ lập tức thông suốt, "Tôi hiểu, người này sau khi lên đài cần người lại không có người, bởi vì những người có thể dùng đều đã bị Ngũ Kiến Thiết đào đi, cho nên không có cách nào thực hiện hoài bão. . ." Hứa Bán Hạ cũng học Triệu Lũy chỉ nói một nửa, úp mở, không nói tiếp, "Thế nhưng anh làm sao lại biết được?"

Triệu Lũy biết Hứa Bán Hạ đã hiểu rõ ý đồ của hắn, trong lòng vui vẻ, cười hì hì đáp: "Bẩm Bàn Tử, người này học cùng trường đại học với tôi, tuy rằng trước kia cũng chỉ quen biết sơ sơ. Hơn nửa năm trước trước khi hắn xuất ngoại đã thông qua tôi tìm hiểu chi nhánh tỉnh, cho nên nhờ đó mà tôi mới nhận ra."

Hứa Bán Hạ bỗng nhiên tỉnh ngộ. Triệu Lũy, dùng hiểu biết của hắn đối với tính cách của Ngũ Kiến Thiết, dùng hiểu biết của hắn đối với biến động của chi nhánh tỉnh, thiết kế cái bẫy phức tạp quanh co ấy. Mà chính hắn thì làm như không có việc gì, không đếm xỉa đến, thờ ơ lạnh nhạt đứng xem tình thế phát triển. Thủ đoạn cao minh, tâm cơ thâm trầm, kiên trì nhẫn nại, đều có thể xưng tuyệt đỉnh.

____________________

Dịch: Tiêu Tương Phi Tử • 潇湘妃子