Không Được Vãng Sinh

Chương 34: Mở rộng lên phương Bắc

Hứa Bán Hạ cuối cùng cũng mượn được đủ tiền đi phương Bắc. Trước đó cô đã nói chuyện qua điện thoại với Triệu Lũy, nhưng cũng không nhắc đến chuyện Ngũ Kiến Thiết thu mua Hâm Thịnh, cô không đề cập tới, Triệu Lũy cũng không có nói gì, chỉ là bàn qua một ít hạng mục đáng chú ý khi đi phương Bắc. Triệu Lũy quen mặt với người ở phương Bắc, thường xuyên qua lại, cho nên lời nói ra rất có tầm nhìn, Hứa Bán Hạ gần như tiếp nhận toàn bộ. Nhưng cảm giác dường như lần đó Triệu Lũy giảng giải rất hệ thống, thậm chí có hơi lề mề chậm chạp kỹ càng quá mức, tựa hồ như là đã tốn thời gian suy nghĩ rất nhiều. Đối với những thứ này, Hứa Bán Hạ tương đối cảm kích.

Phương Bắc không phải Bắc Cực, đi phương Bắc cũng không phải là ngồi im ở bất động, mà là tới tới lui lui, hết bay đến chỗ này rồi lại bay đến chỗ khác. Nhưng việc mới mẻ nhất định phải tiếp xúc sâu, tự mình trải qua rồi mới hiểu được những khó khăn có thể gặp phải, cũng càng có thể chứng nghiệm hàm nghĩa trong lời của Triệu Lũy. Hứa Bán Hạ trong ngành là một người rất nhạy bén, nhưng nhạy bén đến mấy thì cũng chỉ là dân mới vào nghề, cho nên lần hoạt động đầu tiên, tuy cuối cùng một lượng lớn hàng hóa đều đã bán sạch sẽ, nhưng thời gian lại kéo dài ra gần hai tuần so với dự tính. Tuần đầu tiên, dưới áp lực của công ty, Lão Tống còn giúp Hứa Bán Hạ biên ra cái lý do tiền hàng không thể kết toán ngay. Sang đến tuần thứ hai, tổng giám đốc của Lão Tống đã nhìn ra mánh khóe, gọi điện thoại tới cảnh cáo Lão Tống, bảo ông ta nhớ kỹ công tư phân minh, Hứa Bán Hạ mặc dù có uy tín, trước kia cũng đã giúp bọn hắn rất nhiều việc, nhưng mà tiền ngâm lâu như vậy, không thể tiếp tục nhân nhượng. Lão Tống chỉ có thể nghiêm mặt sầu muộn nói với Hứa Bán Hạ, bảo cô tăng tốc lên một chút.

Hứa Bán Hạ mặc dù loay hoay chổng vó, thế nhưng tâm tình vô cùng vui vẻ, bởi vì từng giờ từng khắc đều có thể thấy lợi nhuận sinh ra. Không giống đầu năm ngoái, bận bù đầu rối tóc nhưng vẫn có cảm giác tương lai xa vời, đó mới là điểm đáng sợ nhất.

Bởi vì số lượng nhiều, Hứa Bán Hạ phải chạy Nam chạy Bắc, có nhiều lúc làm không xuể, nhân viên mới lại chưa quen việc, giao việc cũng không linh hoạt, Hứa Bán Hạ đành phải tìm cái một người bản địa trước kia là nhân viên tiêu thụ sắt thẹp, thay cô giục xưởng thép giao hàng. Người địa phương với nhau, nói chuyện thuận tiện hơn rất nhiều, từ sau đó Hứa Bán Hạ mới có tạm gác việc giục hàng sang một bên.

Lúc bắt đầu làm đơn thứ hai, tất cả mọi chuyện đều đã đâu vào đấy, không cần mò đá quá sông như lần đầu tiên, đáng mừng nhất là đã xây dựng được đường dây tiêu thụ, nhà dưới biết cô có hàng, giá cả hợp lý, lại dễ thương lượng, còn có thể thanh toán bằng ngân phiếu, thuận tiện mau lẹ hơn so với đi tới tận xưởng. Hơn nữa hiện tại xí nghiệp quốc doanh ít, xí nghiệp tư nhân nhiều, các ông chủ đều tự biết cân nhắc lợi hại, đương nhiên hiểu lấy hàng bên nào có lợi hơn, tháng thứ hai liền vội đem phương án hợp tác chủ động gọi cho Hứa Bán Hạ, để cô sớm chuẩn bị hàng. Những công ty như thế nay tuy không mua số lượng lớn, nhưng cát tụ thành đống, nước chảy thành sông, gom hết lại cũng không phải là con số nhỏ, hơn nữa báo giá với công ty nhỏ cũng cao hơn so với công ty lớn, cho nên mặc dù làm lắt nhắt, nhưng tiền kiếm được cũng không ít.

Tần Phương Bình mặc dù không lấy được quyền nhập hàng, nhưng tổng giám đốc mới của công ty bọn họ lên chức, thể nào cũng phải chiêu hiền đãi sĩ, hỏi thăm những người trước kia có quan hệ xuất nhập hàng hóa. Thế là Hứa Bán Hạ nhờ vào sự đề cử Tần Phương Bình mà tiếp xúc với giám đốc mới. Tổng giám đốc mới, đầu trọc mặt dầu, hình tượng kém hơn nhiều so với Triệu Lũy, làm cho Hứa Bán Hạ lúc nịnh nọt kết giao cũng không có niềm vui thú. Lần đầu tiên gặp mặt đã tặng một cây bút máy Montblanc, tổng giám đốc mới thế mà không hề khách sáo chút nào đã vui vẻ nhận, Hứa Bán Hạ âm thầm cảm thấy người này kém cỏi hơn Triệu Lũy. Không chỉ là về dáng dấp bên ngoài. Thế nhưng người như thế này lại càng thuận tiện choHứa Bán Hạ, chỉ cần hắn nhận lễ, sau này sẽ là huynh đệ bằng hữu, muốn nói gì cũng dễ hơn nhiều. Đơn hàng đầu tiên bên đó lấy số lượng không nhỏ.

Bến tàu đã xây xong, có thể đưa vào sử dụng, hàng hóa phát đi từ xưởng ở phương Bắc xuôi nam đều vào bến tàu nhà mình, A Kỵ quản lý xuất nhập, đỡ được không biết bao nhiêu là phí tổn, hoạt động cũng dễ dàng hơn. Chỉ là, Hứa Bán Hạ không đưa toàn bộ hàng chuyển về phía Nam, cô phát hiện tiêu thụ ngay tại Bắc có lợi hơn, chiếm dụng ít tài chính, chu kỳ nhanh, tuy mỗi đơn kiếm ít hơn bình thường một chút, nhưng tổng thể mà nói vẫn có lợi nhuận cao. Bởi vậy, cô dứt khoát chiêu mộ nhân viên nghiệp vụ, làm bao nhiêu trả bấy nhiêu. Những nghiệp vụ viên kia vốn làm trong ngành, trong tay ít nhiều đều có vài khách hàng cố định, ai có sữa là mẹ, Hứa Bán Hạ có hàng trong tay, thế là bọn họ giúp cô tiêu thụ. Cho nên, thương vụ thứ hai rất thuận lợi, giao tiền hàng cho công ty Lão Tống sớm hơn ba ngày.

Chỉ là, Hứa Bán Hạ ra tay dứt khoát, thủ đoạn mạnh mẽ, làm việc nhanh nhẹn, tựa như tiếng sét giữa trời trong, trong chốc lát đã đánh gãy rất nhiều phép tắc trong nghề, khiến cho những người lâu năm đắm chìm trong đó không biết phải làm thế nào. Đến lúc bọn hắn kịp phản ứng, tìm ra phương lược hành động của Hứa Bán Hạ, muốn bắt chước theo, nhưng nếu không phải đầu óc không đủ thì cũng không có can đảm như Hứa Bán Hạ, cũng có người ngại sức lực không đủ, không thể chạy tới chạy lui khắp nơi như Hứa Bán Hạ. Do dự chần chờ, Hứa Bán Hạ đã chiếm hết nửa giang sơn.

Thị trường như một miếng bánh gatô, người này ăn thì người kia đói. Hứa Bán Hạ một không bái sơn, hai không đốt hương, từ trên trời giáng xuống, chiếm mất bát cơm của người khác, thế là từ Bắc đến Nam, hễ là người làm cùng ngành với Hứa Bán Hạ đều ước ao ghen tị, âm thầm mắng chửi sau lưng, chỉ là đến khi gặp mặt vẫn phải khách khí, biết quỷ đã vào nhà, đuổi cũng đuổi không đi, đánh cũng đánh không được, chỉ có “kính quỷ thần viễn chi”, mong về sau tuy núi đứng yên nhưng nước vẫn chảy, gặp nhau trong ngõ hẹp có thể hạ thủ lưu tình.

Lại đến mùa thu, cây bạch quả hai bên đường ở phương Bắc được phủ lên một lớp lá vàng rực rỡ, đẹp không sao tả xiết. Các loại hoa quả cũng tấp nập bán ra thị trường, nho mẫu đơn đỏ tròn xoe, táo tươi thơm ngọt, ngô nếp dài hơn gang tay, đều là những thứ trước kia Hứa Bán Hạ chưa từng ăn qua, Hứa Bán Hạ ở phương Bắc như cá gặp nước. Thế nhưng là cô không thể không tiếc nuối về nhà, bởi vì bãi xếp của cô sau khi đổ cát lên thì để im không thi công, trong huyện muốn tìm cô, trong điện thoại không nói rõ, nhất định phải gọi cô tới nghe kỷ luật. Lại có con trai Cừu Tất Chính sắp kết hôn, mặc dù hắn đã nửa về hưu, thế nhưng vẫn còn mặt mũi, thϊếp mời phát ra không thể không đến góp mặt một chút. nhưng Hứa Bán Hạ chủ yếu đi là vì nghe nói đợt này có rất nhiều người trong ngành tụ hội, dù sao thì Cừu Tất Chính cũng đã làm cái nghề này nhiều năm.

Cao Tân Di đã thấy bụng, Hứa Bán Hạ đương nhiên không thể gọi em ấy lái xe đưa đón, đến sân ban rồi tự đón xe về nhà. Chỉ là thấy hơi quái quái, Cao Dược Tiến sao mà rất im ắng, đã qua lâu như vậy, lâu lâu ngẫu nhiên gọi điện thoại ông ta đều không nhắc đến chuyện hôn sự của Cao Tân Di cùng Đồng Kiêu Kỵ. Cao Tân Di dứt khoát đến ở chỗ mà Đồng Kiêu Kỵ thuê, không còn về nhà nữa, mỗi ngày được mẹ Đồng hầu hạ như công chúa, mà Cao Dược Tiến vẫn phớt lờ không quan tâm.

Việc làm ăn của Đồng Kiêu Kỵ luôn rất tốt, chỉ cần là thứ hắn đυ.ng đến thì không có người nào dám tranh với hắn, cũng không có người dám giở thủ đoạn hạ lưu. Chỉ là từ sau khi hắn bị Cao Dược Tiến xem thường, thì chỉ biết làm việc, kiếm được tiền là đi mở rộng quy mô, mà không lấy ra mua phòng ốc, hại Cao Tân Di ở nhà thuê. Hứa Bán Hạ nhìn ngứa mắt, bảo kế toán rút trong rút ra năm mươi vạn tiền mặt trong ngân khố công ty vận sách, mua cho hắn một căn nhà, số còn lại mua xe ô tô, là một chiếc Toyota mới rất xịn. Thế nhưng nhà mới còn đang sửa, đôi vợ chồng trẻ nhất thời không thể ở đó.

Ra khỏi sân bay, cô liền trực tiếp đi thăm hỏi Cao Tân Di. Bây giờ mẹ Đồng thấy Hứa Bán Hạ như thấy Bồ Tát, chào hỏi cực kỳ ân cần. Không ngờ mèo hoang mang thai thì vẫn là mèo hoang, bay nhảy theo một kiểu kỳ cục nào đó phi lại chỗ Hứa Bán Hạ, làm Hứa Bán Hạ luống cuống tay chân đỡ lấy, rất thắc mắc làm sao đứa bé này có thể bám rễ sinh chồi trong bụng mẹ, cũng coi như là mạng lớn phúc lớn. Lúc nhắc đến Cao Dược Tiến, Cao Tân Di bắt đầu thương cảm. Cao Dược Tiến thật sự mặc kệ em ấy, em ấy mới bắt đầu nhận ra cha mình trước kia tốt thế nào, nhưng cả hai người đều kiêu ngạo, ai cũng không chủ động gọi điện thoại cho người kia. Hứa Bán Hạ bất đắc dĩ, chỉ đành làm người trung gian, điện thoại cho Cao Dược Tiến hẹn thời gian ra gặp mặt. Cao Dược Tiến không hề khách khí, dặn Hứa Bán Hạ chín giờ rưỡi tối đi sân bay đón, gặp mặt nói chuyện.

Thời gian còn sớm, Đồng Kiêu Kỵ về nhà ăn cơm, Hứa Bán Hạ không ở thêm, càng lười hỏi Đồng Kiêu Kỵ làm ăn thế nào, huynh đệ làm việc cô không có chỗ nào không yên lòng, dù cho Đồng Kiêu Kỵ muốn nói cô cũng chẳng muốn nghe, đưa tay ngăn lại. Về nhà kéo Phiêu Nhiễm đi tìm Lão Tô. Nhà Lão Tô tắt lửa tối đèn, hiển nhiên không có ai, người đàng hoàng này ban đêm còn có thể đi đâu? Khẳng định lại là trực ca đêm. Hứa Bán Hạ cũng không thèm gọi, lái xe đến bệnh viện tìm. Vẫn là văn phòng lúc trước, nhưng Lão Tô đã đổi vị trí, ngồi vào bàn bên trong, chắc là đã được thăng chức rồi.

Lão Tô đang giảng giải cái gì cho một nữ bác sĩ trẻ tuổi, hắn tuy là đàng hoàng nghiêm túc, nhưng nữ bác sĩ kia hiển nhiên là ý không ở trong lời, đứng sau lưng Lão Tô, hơn phân nửa thời gian là nghiêng mắt nhìn mặt Lão Tô. Hứa Bán Hạ cũng không đi lên chào hỏi, chỉ đứng tại cổng không nói gì. Đứng một lát, hai người bên trong cũng không chú ý đến cô, ngược lại là sau lưng có người đến hỏi: "Này, cô tìm ai?"

Hứa Bán Hạ không nói, Lão Tô ngẩng đầu nhìn cô, lập tức đứng dậy vui vẻ lớn tiếng nói: "Bàn Tử, sao lại là cô?" Vừa nói vừa vòng qua nữ bác sĩ đi đến. Hứa Bán Hạ nhìn trong lòng không biết tại sao, rất ấm áp, nhiệt tình của Lão Tô chân thành hơn nhiều so với nhiệt tình của những khách hàng trên thương trường. Cô cũng nghênh đón, khoe quà với Lão Tô: "Lão Tô, anh nhìn nè, tôi lại mang thịt lừa đến cho anh đó, lần này khác lần trước nha, mua ở cửa hàng, vừa làm trong buổi sáng, anh có thể ăn liền luôn."

Lão Tô cũng rất vui vẻ, lâu ngày như vậy không gặp Hứa Bán Hạ, không ngờ cô ấy còn mua thịt lừa. Lão Tô mặc dù rất nhớ Hứa Bán Hạ, nhất là trong lúc một mình chạy bộ, thế nhưng thấy Hứa Bán Hạ rồi lại không biết nói cái gì, sẽ chỉ cầm thịt lừa cười, nửa ngày mới hỏi được một câu: "Cô không phải đi phương Bắc sao? Lại mập lên rồi nha."

Hứa Bán Hạ nghe mà cười không ngừng, cô hiểu rõ Lão Tô, biết Lão Tô không giỏi ăn nói, cười đáp: "Tôi thực ra vẫn luôn đi đi lại lại các nơi, chỉ là bởi vì khai thác nghiệp vụ mới nên bề bộn nhiều việc, không có thời gian ở nhà lâu. Đợt này tôi chuẩn bị ở lại mấy ngày, hôm nay tới thăm anh một chút. Vừa rồi đi đến nhà anh thấy không có người, tôi đoán chừng anh nhất định đang làm việc, quả nhiên không sai."

Lão Tô bỗng nhiên nghĩ đến, Hứa Bán Hạ nói thịt lừa là buổi sáng vừa ra lò, vậy không phải có nghĩa là cô hôm nay mới xuống máy bay? Mới xuống máy bay liền đến thăm hắn rồi? Lão Tô trong lòng rất ấm áp, nghĩ mãi đến mức quên cả mời Hứa Bán Hạ ngồi. Cũng may Hứa Bán Hạ không phải người khó chịu, tự tìm ghế ngồi vào bên bàn Lão Tô. "Bàn Tử, dạo này sắc mặt cô tốt hơn rồi. Mặc dù hơi mập một chút, nhưng trông rất khỏe mạnh."

Hứa Bán Hạ cười đấp: "Bà nội ơi, tôi không giảm béo, lần trước giảm tới mức thần hồn nát thần tính, suýt nữa là theo gót Tiểu Trần. Giờ mà có bị sốt nhẹ ho khan gì đó, chỉ cần ngủ một giấc là xong. Nhưng cấn là không có thời gian chạy bộ, giờ tôi một ngày phải làm việc của hai ngày, nhưng không thể ngủ ít đi, vậy nên dậy sớm không nổi, cùng lắm là bơi vài vòng trong bồn tắm lớn của khách sạn. Lão Tô, anh có còn tập thể dục không?"

Lão Tô vui vẻ cười nói: "Tôi đương nhiên là ngày nào cũng chạy bộ, mùa hè còn có thể thấy dì giúp việc của cô dắt Phiêu Nhiễm đi dạo, Phiêu Nhiễm hễ trông thấy tôi liền không nghe lời dì ấy nữa, nhất định phải đi theo tôi chạy bộ, nhưng rất ngoan."

Hứa Bán Hạ nghe cười ha ha, nói: "Tôi đã nói là anh phải làm bác sỹ thú y mà. Lần đầu dì ấy bị dọa sợ mất mật, gọi tôi bảo là có người muốn bắt cóc Phiêu Nhiễm, hỏi tôi có cần đưa Phiêu Nhiễm đi dạo nữa không, tôi nghĩ chắc chắn là anh rồi. Phiêu Nhiễm hiện tại đang ở dưới lầu, hay là đến thăm? Có khi nó thấy anh còn vui hơn thấy tôi." Đang nói chuyện, nữ bác sĩ trẻ tuổi kia vẫn không đi, ngồi một bên nhìn tài liệu, thế nhưng ánh mắt lại một mực hướng đến bên này. Hứa Bán Hạ không khỏi cảm thấy buồn cười. "Đúng rồi, Lão Tô, em trai anh năm 4 rồi hả? Có dự định xuất ngoại không?"

Lão Tô gãi gãi đầu, nói: "Thằng nhóc này không biết nghĩ thế nào, bỗng nhiên không muốn xuất ngoại, nói là đợi tự mình kiếm được tiền rồi mới ra nước ngoài sau, bây giờ chỉ muốn tập trung tinh thần tìm việc làm. Tôi bảo nó bớt tính quân tử đi, tiêu tiền của tôi thì cũng như tiêu tiền của cha mẹ, nó cứ không nghe. Về sau tôi mới nghĩ ra được, oắt con này nhất định là yêu đương, không nỡ rời xa bạn gái."

Hứa Bán Hạ nghĩ nghĩ, hỏi: "Lúc nào thay đổi ý định thế?" Cô cảm thấy không đơn giản như vậy, con trai đến tuổi này, còn chưa có tính có trách nhiệm đến mức tâm đến vì tình yêu từ bỏ lý tưởng. Mà thu nhập của Lão Tô cũng không cao, vừa phải lo sinh hoạt của mình vừa phải gửi tiền về nhà, còn chu cấp em trai học đại học, thời buổi giờ học hành tốn tiền như vậy, em trai hắn còn có thừa tiền yêu đương sao? Lừa gạt Lão Tô chứ gì.

Lão Tô nghĩ nghĩ, đáp: "Nghỉ đông đến đây ăn Tết là đổi ý, biết thế tôi đã không cho nó đi buổi tuyển dụng cho sinh viên mới ra trường của cục Nhân sự, đi xong nó liền vậy luôn."

Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, không thể nào, đi buổi tuyển dụng kiểu đó làm sao mà thấy nhiệt huyết sôi trào được, đại đa số sinh viên chỉ có chán ngán thất vọng. Chắc chắn là lúc Tết đến đây thấy Lão Tô sống cực khổ, đứa nhỏ này có lương tâm, không muốn tiếp tục dùng tiền của anh trai muốn kiếm tiền tự nuôi mình, thực ra lại là một đứa con ngoan. Nhưng Hứa Bán Hạ sẽ không đi vạch trần hắn, một đứa con trai có lương tâm, chỉ cần không hư hỏng, thì trong mắt Hứa Bán Hạ còn có tiền đồ hơn nhiều so với đi du học về. "Lão Tô, cuộc đời của nó thì để nọ tự chọn, anh thuận theo tự nhiên đi, xem ra em trai anh đầu óc khá linh hoạt. Nếu thế thì anh bớt chút thời gian đi sắp xếp lại chỗ ở, để nhỡ đâu bố mẹ anh tới ở thì cũng thoải mái hơn? Hoặc là để dành tiền đổi đến nhà mới lớn hơn." Đến đây, Hứa Bán Hạ đột nhiên cảm thấy có hơi nhàm chán, dường như ở cùng với Lão Tô không có mấy chuyện có thể nói.

Lão Tô không biết, còn vui vẻ cho rằng Hứa Bán Hạ đang suy nghĩ cho hắn: "Bàn Tử, cô nói không sai, em trai tôi nhanh nhạy hơn tôi, hiện tại còn là hội trưởng CLB sinh viên của trường, rất nhiều cô gái trẻ đều thích hắn. Nghỉ hè hắn cũng không về nhà, đi làm kiếm tiền học phí."

Hứa Bán Hạ cười hì hì đứng dậy, nói: "Tốt, Lão Tô, em anh chắc là đẹp trai hơn anh chứ hả? Thằng bé nếu như tìm không thấy chức vị lương cao thích hợp thì cứ gọi hắn đến chỗ tôi, tuy là hơi vất vả một chút, nhưng sẽ rèn luyện được hắn, thu nhập không tệ. Tôi thích em anh rồi đó. Lão Tô, tôi còn phải đến sân bay đón người, anh làm việc của anh đi, về sau có rảnh tôi lại tìm anh hàn huyên."

Thời gian còn sớm, Hứa Bán Hạ ở bãi đỗ xe dắt Phiêu Nhiễm chơi lòng vòng một lát liền đi vào bên trong mua quyển tạp chí xem. Cao Dược Tiến chín giờ rưỡi mới đến, nhìn màn hình, máy bay bị delay. Mà bây giờ mới là hơn tám giờ rưỡi hơn một chút. Tạp chí là «ELLE », Hứa Bán Hạ lật ra xem quảng cáo. Đúng lúc đang chảy nước miếng nhìn mấy lọ kem dưỡng ẩm mặt bên trong, một thanh âm quen thuộc đột nhiên vang lên trên đầu: "Bàn Tử, đừng nói là cô đến đón tôi đó?"

Hứa Bán Hạ kinh hãi, ngẩng mạnh đầu, chỉ thấy Triệu Lũy cười nhẹ nhàng đứng trước mặt, chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng, và bộ vest màu xanh đậm và cà vạt đơn giản, nhưng vẫn phi phàm như cũ. Hứa Bán Hạ lại như đồ ngốc thành thật nói hai chữ: "Không phải."

Triệu Lũy cười một tiếng, ngồi vào bên cạnh Hứa Bán Hạ, đem vali dựng một bên, lúc này mới nói: "Vừa tiện, tôi không gọi người tới đón, đi ké xe cô về vậy."

Hứa Bán Hạ lúc này mới như ở trong mộng tỉnh dậy, vội nói: "Được, có điều nếu anh muốn về thì phải chịu khó đợi một chút, từ đây đến chín giờ rưỡi còn gần một tiếng nữa. Thật ra nếu anh sớm nói một tiếng, tôi lập tức đến đón anh rồi. Còn tưởng rằng anh bận rộn sáng mai mới đến được."

Triệu Lũy cười nói: "Ban đầu cũng có ý định nhờ cô đến đón, nhưng nghĩ là cô không có thời gian, chắc là khó sắp xếp, cuối cùng quyết định không báo cho cô, đỡ mất công cô không tiện từ chối, chỉ vì đón tôi mà dở việc. Gần đây cũng tương đối bận rộn, ngủ không được đủ giấc, muốn tối nay đến sớm một chút, ngày mai có thể yên tâm ngủ nướng rồi. Còn cô, sớm như vậy mà còn đến sân bay, đón bạn trai sao?"

Hứa Bán Hạ bận bịu cười nói: "Không phải, anh cũng đừng làm xấu danh tiếng của tôi chứ. Tôi tới đón cha vợ của A Kỵ, quan hệ giữa hai người bọn họ không tốt lắm, tôi chỉ có thể giúp bọn họ làm người giảng hòa ở giữa thôi. Triệu tổng, Quách tổng mời anh tới ư? Kỳ quái, Cừu Tất Chính làm sao lại làm hòa với Quách tổng rồi?"

Triệu Lũy cười nói: "Cô không biết đâu, Cừu Tất Chính bây giờ chỉ có trông mong sao cho nhà máy mà A Quách nhận thầu quản lý sao cho thịnh vượng phát đạt, ông ta mới có thể mãi an tâm thu phí thầu, mới có thể nhàn nhã đi chơi. Nếu là A Quách có chút chuyện nào, Ngũ Kiến Thiết làm sao có thể tiếp nhận cái xưởng này được? Cừu Tất Chính đòi tiền của ai bây giờ? Cho nên bây giờ vụ A Quách chỉ cần tiền, Cừu Tất Chính không đi kể khổ khắp nơi, thì đến lúc đó mức hình phạt cũng sẽ không nặng, cùng lắm là án treo. Vậy thì hắn vẫn cứ quản lý nhà máy như thường."

Hứa Bán Hạ nghe, thảo nào lại thế, hóa ra Cừu Tất Chính đang tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Nhưng Hứa Bán Hạ lần này trở về rất có ý muốn đưa Quách Khải Đông vào tù, đương nhiên, lời này sẽ không nói cho Triệu Lũy biết. "Triệu tổng, anh ngược lại là không thay đổi gì, đáng ra, một công ty mới quy mô lớn như vậy đi vào vận hành thì việc cần làm sẽ tương đối nhiều."

Triệu Lũy nói: "Mấy chuyện như vậy làm từng bước từng bước là xong, chỉ sợ tinh thần không chống đỡ được, sau đó ngủ không yên, sau đó thành tâm lực lao lực quá độ. Bàn Tử, cô bận rộn như vậy, không phải cũng rất ổn sao? Còn mập thêm một chút."

Hứa Bán Hạ không khỏi duỗi hai ngón tay béo ra cười nói: "Hôm nay anh là người thứ hai nói tôi mập lên, tôi cũng cảm thấy mập một chút mới tốt, nếu không làm việc rất mệt, dinh dưỡng không đủ. Kỳ quái thật, các sao anh sao mà người nào người nấy vừa gầy vừa khỏe thế. Buổi sáng ngày mai cần xe không? Tôi lái Buick đến khách sạn cho. Nhưng không thể sung tôi làm tài xế cho anh đâu, ngày mai bị bên huyện gọi đi nghe giáo huấn rồi."

Triệu Lũy nghe xong, nghiêm túc hỏi: "Chuyện gì nghiêm trọng vậy? Tôi quen chủ tịch Hội nghị Hiệp thương Chính trị của huyện, không biết có giúp được không? Cô cứ đưa tôi chiếc Santana kia đi, cô cũng phải dùng xe mà."

Hứa Bán Hạ cười nói: "Tôi lại đổi xe rồi, dạo này đang dùng BMW X5, tôi thích xe thể thao. Tôi mấy ngày nay mê lắm, lát nữa anh có muốn lái thử không? Tôi nhớ là anh thích chơi xe. Chuyện của tôi không có gì quan trọng, bọn hắn giục tôi mau đem kia mảnh đất khai phát. Cũng không phải to tát gì, tôi xây một vòng tường bao lại qua loa là được. Nhưng mà tôi vẫn nghĩ không ra nên làm cái gì cho tốt. Bọn hắn giục tới đâu tôi làm tới đó là được."

Triệu Lũy nhìn Hứa Bán Hạ cười, dịu dàng nói: "Cô vẫn luôn tràn ngập sức sống, tốt, đợi lát nữa để tôi lái xe, chắc là vẫn còn nhớ đường. Mảnh đất kia của cô tôi cũng đã thay nghĩ mấy dự án, vừa khéo mang tài liệu đã chuẩn bị đưa cho cô, bây giờ đưa luôn hay mai đưa? Bây giờ đưa thì mở va li hơi phiền phức, hay là ngày mai đi, không vội. Ngày mai cô về thì liên hệ tôi. Bàn Tử, xem ra cô làm rất tốt. Tôi nghe phản ứng của người trong ngành cũng đoán ra giờ cô hẳn là khá khẩm lắm. Không ngờ, cứ như vậy xông ra mở đường, mối này gần như không ai xem trọng, cô cũng vất vả rồi."

Hứa Bán Hạ nghe mà ngạc nhiên giống như nghe sách trời, Triệu Lũy đang giúp cô suy xét? Triệu Lũy vẫn luôn chú ý tới cô? Dù là cô có cáo già đến mấy thì lúc này cũng là kinh ngạc nhìn chằm chằm Triệu Lũy một hồi lâu, vất vả lắm mới nói được: "Cảm ơn anh, tôi rất cần ý kiến của anh. Hay là lúc đến khách sạn anh đưa cho tôi đi, tối nay tôi xem, đến tiệc cưới ngày mai có thể thỉnh giáo." Lời này là lời nói thật, mặc dù đây không phải chuyên ngành của Triệu Lũy, nhưng hắn từ trước tới nay đều quản lý công ty cao cấp, cho nên đứng nơi cao thì nhìn được xa, chẳng hạn như việc phát triển lên phương Bắc của cô bây giờ, vốn là ý mà trước kia hắn đưa ra. Hứa Bán Hạ coi trọng năng lực của hắn.

Triệu Lũy mỉm cười nói: "Không vội, ngày mai trừ lúc ăn cơm với Ngũ Kiến Thiết thì thời gian khác đều giao cho cô, tôi không có lịch trình gì. Cô có thể vừa nhìn tài liệu vừa đặt câu hỏi, thế này càng tốt hơn."

Nói chuyện đến Ngũ Kiến Thiết, Hứa Bán Hạ liền nghĩ đến Hâm Thịnh, trong lòng sắp lên cơn thì lại câu sau lại dội đến, "Thời gian khác đều giao cho cô" ? Đây là ý gì? Cũng chỉ vì giải đáp nghi vấn dự án thôi sao? Hứa Bán Hạ có chút không dám tin, ngẩn người nói: "Được. Vậy mai tôi về sẽ tìm anh. Ừm, anh nghe thấy người trong ngành nói tôi thế nào?" Ánh mắt Triệu Lũy nhu hòa, Hứa Bán Hạ không dám nhìn nhiều, xoay người vuốt tóc nhìn về phía lối ra, hình như nhìn thấy Cao Dược Tiến đang đứng ở cửa. Không phải đã quyết định là không để ý đến ông ta rồi hay sao?

Triệu Lũy ý vị thâm trường nhìn Hứa Bán Hạ chớp chớp mắt quay mặt đi, mỉm cười nói: "Người trong ngành mắng chửi Hứa Bán Hạ liên thanh. Nhưng càng như vậy càng chứng tỏ là cô càng thành công, nếu không cũng sẽ không đến mức Nam Bắc nhất trí chửi rủa. Không phải sao, tôi vừa đến đã thấy cô một năm ba đổi xe, tôi đoán không sai chứ."

Hứa Bán Hạ nghe vậy, kinh ngạc quay đầu, ngạc nhiên nói: "Mắng tôi? Tôi trêu chọc đến bọn hắn rồi? Sẽ không có người đến gây chuyện chứ?"

Triệu Lũy cười nói: "Cô sợ bọn họ làm cái gì, đám người này chỉ biết nói cho sướиɠ miệng, nếu bọn hắn thật sự hung ác thì đã liên hợp lại đối phó cô, lúc đó mới đáng sợ. Đáng tiếc bọn hắn chia năm bè bảy mảng. Cô phát triển quá nhanh, đám người này phía sau mắng cái quên cả trời đất, trước mặt vẫn phải đến nịnh bợ cô, còn trông cậy vào cô phát cơm cho bọn hắn ăn đấy. Sao phải để ý? Chẳng lẽ cô còn lo bọn hắn cầm vũ khí nổi dậy với Hứa Bán Hạ cô?"

Hứa Bán Hạ lại ngạc nhiên, Triệu Lũy làm sao mà lại ăn nói cái giọng điệu rồi? Giống như là đã nhìn thấu không ít. Trước kia luôn tìm chỗ có thể khoan dung mà độ lượng, chẳng lẽ trước đó bị sa thải, luôn phải nhìn sắc mặt người khác, cho nên phương thức tư duy cũng phát sinh biến hóa? Không khỏi ghé lại gần hỏi một câu: "Ngày mai. . . Triệu tổng ở chỗ này có nhiều bạn bè như vậy, chỉ sợ chào anh một tiếng, thế là anh đành phải phân thân luôn nha."

Triệu Lũy quả nhiên hơi bĩu môi một chút, cười nói: "Bạn bè?" nhưng không nói thêm điều gì, đó có lẽ là giới hạn của Triệu Lũy.

Nhưng nhờ đó mà Hứa Bán Hạ cũng nhận ra, Triệu Lũy trải qua lần thất bại kia, ngã một lần khôn hơn một chút, tâm cảnh giờ đã khác xưa, thiết thực hơn rất nhiều. Trước kia, nói như thế nào nhỉ, có chút đắc chí ngông cuồng, hơi thích phô trương một chút. Nhưng những cái này đương nhiên không thể nói ra, Hứa Bán Hạ đổi chủ đề: "Nghe nói Ngũ Kiến Thiết tháng trước đã tiếp nhận Hâm Thịnh. Thế nhưng là khởi công có được không? Số tiền bán lớn như vậy hắn trả một lần hay trả góp?"

Triệu Lũy cười một tiếng, nhìn Hứa Bán Hạ đáp: "Tôi là người môi giới, cô nghĩ tôi có thể để hắn trả góp sao? Cô đến tận nay vẫn chưa nghĩ thông. Hiểu lầm tôi gần nửa năm rồi đó." Nụ cười này, ý tứ sâu xa, bên trong rất nhiều nội dung, cũng không đơn thuần là mỉm cười xã gião.

Chẳng lẽ là hiểu lầm? Nghe Triệu Lũy nói, dường như hắn có tính toán gì với Ngũ Kiến Thiết. Hứa Bán Hạ chỉ biết mắt chữ O miệng chữ A chỉ vào Triệu Lũy, nói: "Anh hôm nay khiến tôi giật mình vô số lần, chẳng lẽ anh muốn gây bất lợi với Ngũ Kiến Thiết? Thế nhưng bên ngoài thì Ngũ Kiến Thiết cũng không gây bất lợi gì cho anh."

Triệu Lũy cười một tiếng, nói: "Tôi cũng là không phải có thù tất báo, nhưng nếu không qua hắn tay một phen, theo thực lực của cô thì hơi khó ăn Hâm Thịnh. Cô cứ để hắn đi giày vò, tốt biết bao nhiêu, giày vò ch*ết rồi, cô nhanh tay tiếp nhận lại với giá thấp, đến lúc đó mà nói còn là giúp hắn."

Hứa Bán Hạ nhìn thẳng về phía trước, nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra được, sững sờ nói: "Tôi hiểu rồi, anh hôm đó cố ý không nói cho tôi, lại còn gửi tin nhắn tới giới thiệu với tôi, để tôi ngồi trên bàn tiệc tỏ vẻ rất tha thiết hứng thú. Bởi vì anh biết Ngũ Kiến Thiết có thói hiếu chiến hiếu thắng, thích giành đồ của người khác, anh lấy tôi làm mồi dụ, hợp tình hợp lý nhử Ngũ Kiến Thiết mắc câu. Đồng thời một một mũi tên trúng hai con nhạn, để Ngũ Kiến Thiết không thể không nhớ kỹ chỗ tốt của anh, trả lại tiền mà Cừu Tất Chính nợ anh. Anh tính toán quá chuẩn, tôi phục anh rồi. Đây chính là cải tiến của cách làm việc “không phân chính phụ” anh nói đó hả? Thế nhưng anh chỉ cần nói trước cho tôi là được, tôi cũng không phải đồ ngốc, nhất định sẽ phối hợp thật tốt, khiến tôi hiểu lầm anh."

Triệu Lũy mỉm cười nhìn Hứa Bán Hạ, nói: "Nói trước cho cô cô còn có thể nổi giận tự nhiên như vậy? Ngũ Kiến Thiết cũng là một tên cáo già đó. Nhưng tôi rất tủi thân đó, cô không tin tôi đến vậy sao, tôi cho tới bây giờ đều chưa từng kể tâm sự gì với ai, chỉ có tối hôm đó nói với cô nhiều như vậy, mới qua hôm sau cô đã nghi ngờ thành ý của tôi rồi, cô bảo tôi phải nói gì đây." Vừa nói vừa nhìn Hứa Bán Hạ cong môi lắc đầu, làm ra dáng vẻ “đứa trẻ này không dạy được”. "Tôi chỉ còn cách chờ cơ hội đối mặt giải thích với cô, bởi vì nói trong điện thoại thì quá hời hợt rồi, con hồ ly tinh như cô nhất định sẽ không tin tưởng. Thế nhưng cô trốn cũng nhanh lắm, ngày nào cũng ở lì phương Bắc không chịu gặp người. Làm hại tôi không thể không bớt thời gian tới tham gia đám cưới của con trai Cừu Tất Chính. Chậc chậc, quá đáng."

Hứa Bán Hạ bị Triệu Lũy gật gù đắc ý nói đến mức đỏ mặt lên, trong lòng lại nổi tà tâm. Nhưng có một cuộc điện thoại gọi đến: "Bàn Tử, còn nói đến đón tôi, làm sao không gặp người đâu hết? Còn đang trên đường à?"

Một câu bừng tỉnh người trong mộng, Hứa Bán Hạ xem đồng hồ, lúc này mới phát hiện Cao Dược Tiến đã tới, lần nữa chứng minh Hứa Bán Hạ cô là người thấy sắc quên bạn. Vội vàng đứng lên, lại không quên tương thêm một câu: "Có thể thấy là rất vất vả, hai thái dương Triệu tổng có tóc trắng rồi." Nói xong cũng vội vàng nghênh tiếp Cao Dược Tiến, nhưng đi được mấy bước, lại nhịn không được quay đầu nói với Triệu Lũy đang đuổi theo nói: "Thật muốn lập tức biết anh muốn đối phó Ngũ Kiến Thiết ra làm sao, thế nhưng tôi hôm nay đã hẹn đàm phán với Cao tổng rồi."

Triệu Lũy nhịn không được đưa tay sờ sờ tóc mai, cười một tiếng, nói: “Không vội, cho cô hai lựa chọn, rửa mắt trông đợi, hoặc là tối mai toàn bộ đều giao cho tôi."

Hứa Bán Hạ mỉm cười một cái: "Tối mai chúng ta còn có thể sống bước ra ngoài sao? Chắc chắn là phải uống đến say mèm. Bọn hắn đối với anh, là bạn cũ gặp lại, đối với tôi, là g*iết không được tôi rót rượu ch*ết tôi."

Triệu Lũy ở phía sau cười hì hì nói: "Ma men Bàn Tử cũng không sao." Lát sau liền trông thấy một tên mập khác đón Hứa Bán Hạ đang đi tới, hóa ra Cao Dược Tiến nổi tiếng khí thế ngất trời là một người như vậy, trông còn hơi quen mặt. Nhìn dáng vẻ lời nói của ông ta dường như rất thân thiết với Hứa Bán Hạ. Xem ra quan hệ giữa hai người không phải chỉ đơn giản là cha vợ tương lai của Đồng Kiêu Kỵ. Nhưng cái cô người rừng Hứa Bán Hạ logic rất thô, ngũ hồ tứ hải đều là huynh đệ, đây là chuyện mà Triệu Lũy đã sớm biết, quen được một nhân vật cá biệt như Cao Dược Tiến cũng không có gì lạ.

Không đợi Hứa Bán Hạ nói chuyện, Cao Dược Tiến liền lớn tiếng hét lên: "Tôi sớm biết cô chắc chắn là bị trai đẹp ngăn trở, quả nhiên không sai." Vừa nói vừa đưa mắt dò xét Triệu Lũy, còn không phải là anh đẹp trai mà Hứa Bán Hạ tương tư đơn phương trước kia sao. Không thể không nói, soái ca nay so với Đồ Hồng xuân lan thu cúc, các thiện kỳ trường [*]. Có thể thấy được nam nam nữ nữ đều có bản chất háo sắc, Hứa Bàn Tử sau này mà còn nói ông ta háo sắc, ông ta đã có chỗ để trả đũa rồi.

[*] Xuân lan thu cúc, các thiện kỳ trường: đây là hai câu tách biệt nhưng có ý nghĩa khá tương tự nhau, tức là mùa xuân có hoa lan mùa thu có hoa cúc, mỗi người có một vẻ đẹp, thế mạnh riêng, không ai giống ai.

Hứa Bán Hạ nhìn sang Triệu Lũy, không vội độp lại câu chế nhạo của Cao Dược Tiến, chỉ cười nói: "Sếp lớn như Triệu tổng bị người ta nói thành soái ca, không biết là cảm giác gì? Nhưng tôi trước nay chỉ xem Clinton là soái ca thôi."

Triệu Lũy chỉ là cười cười, không nói lời nào. Hắn vốn là người không nói nhiều.

Cao Dược Tiến đi theo Hứa Bán Hạ đi ra ngoài, lại nói: "Bàn Tử gần đây ch*ết ở đâu thế? Lần nào cũng chỉ biết đưa giấy cho thư ký bắt tôi ký tên, tôi bảo lãnh cho cô bao nhiêu lần rồi? Báo đáp thế nào đây?"

Hứa Bán Hạ cười hì hì nói: "Tôi không dám đi gặp ông, sợ ông lại ném tôi vào khu đất lậu, thế là tôi lại phải sợ hãi bò ra tìm xe." Vừa nói vừa nhìn xem Triệu Lũy có đuổi theo không.

Cao Dược Tiến nói: "Hôm nay tại sao lại dám gặp tôi rồi? Tôi nói trước cho cô nghe, không nói với tôi chuyện mèo hoang A Kỵ, tôi coi như không có đứa con gái này."

Hứa Bán Hạ ra vẻ giật mình, nói: "Lão đại, đừng nói là ông sinh con trai thật đấy nhé? Không cần con gái rồi à? Thế lại vui đấy, cháu trai ông chỉ hơn con trai ông có một tháng tuổi. À, bọn hắn lãnh giấy hôn thú rồi."

Cao Dược Tiến buồn bực nói: "Biết, gửi tin nhắn cho tôi rồi." Lập tức quay người về phía Triệu Lũy nói " Anh là ban của Hứa Bàn Tử, anh sẽ không ra ngoài nói hươu nói vượn chứ?"

Hứa Bán Hạ kháng nghị: "Cao tổng, chớ nói lung tung, Triệu tổng cũng không phải Bát Quái phóng viên." Lập tức báo cáo thân phận của Triệu Lũy bây giờ, "Cũng không kém ông."

Cao Dược Tiến lần này đứng lại, quan sát tỉ mỉ Triệu Lũy lần nữa, mới khách khí nói: "Hiện tại so với tôi còn kém một chút, nhưng tiền đồ vô lượng, còn trẻ như thế mà. Đáng giận nhất là còn đẹp trai như vậy, chỗ tốt đều bị một mình chú chiếm hết."

Hứa Bán Hạ nghe cảm giác mình được hưởng ké hào quang, chợt nhớ tới, vội móc chìa khóa xe đưa cho Triệu Lũy, lúc này Triệu Lũy cũng rất khách khí nói với Cao Dược Tiến: "Nghe đại danh Cao tổng đã lâu, rất vinh hạnh hôm nay có thể. . ."

Hứa Bán Hạ cười hì hì ngắt lời: "Rất vinh hạnh hôm nay có thể thấy Cao tổng còn sống, ha ha."

Cao Dược Tiến hừ hừ nói: "Tiểu Bàn Tử cô chỉ có lúc muốn tôi bảo lãnh mới chịu im miệng, nói cô trong mắt chỉ có tiền không sai chút nào."

Hứa Bán Hạ cười nói: "Tôi thành thật thế còn gì, thích tiền cứ việc nói thẳng. Ây dà, tôi ngồi đằng sau, ghế sau còn có một con chó của tôi đang ngồi, Cao Tổng sẽ sợ đó."

Cao Dược Tiến vội vàng dừng bước, làm bộ làm tịch cười: "Bàn Tử, cô thật đúng là mỗi ngày đi ra ngoài đều mang theo chó, sau chắc phải học chiêu này của cô." Không thể không nhớ tới mình từng bị Hứa Bán Hạ chỉ huy chó nhào tới hôn khủng bố tinh thần hắn.

Hứa Bán Hạ nói: "Đúng nha đúng nha, trong bãi xếp của tôi còn có một con chó đi theo mèo hoang không rời, cũng là chó chăn cừu Đức. ông thấy tôi có chu đáo không?"

Triệu Lũy âm thầm khởi động xe lái ra ngoài. Không được mấy mét liền tăng tốc. Vừa lẩm nhẩm nói: "Xe tốt, biết vậy tôi đã mua loại xe này. Bàn Tử cô cũng không biết đường nhắc nhở tôi."

Cao Dược Tiến hỏi: "Lúc nào đổi xe thế? Tôi cũng muốn đổi loại xe này đi, chắc chắn là chống va chạm tốt."

Hứa Bán Hạ khinh khỉnh nói: "Cái gì mà chống và chạm, nói gì thế. Chức vị của Triệu tổng đã định rằng anh phải dùng xe cà tàng, ch*ết tâm đi."

Cao Dược Tiến nói: "Tôi biết rồi, Bàn Tử, hôm nay cô quyết sống mái với tôi rồi, đúng, Triệu tổng anh đưa tôi về nhà đi, anh là bạn của Bàn Tử, hẳn là biết tên Bàn Tử này xấu xa đến mức nào."

Triệu Lũy cười, cái tên Bàn Tử này xấu xa đến mức nào hắn đã sớm biết, không có gì là không làm được? Nhưng tốt đến mức nào, Cao Dược Tiến hẳn là chưa biết đi. Nhưng nhìn Cao Dược Tiến và Hứa Bán Hạ nói chuyện tự nhiên tùy tiện như vậy, trong lòng không thể không phục người tinh quái như Hứa Bán Hạ, trình độ lôi kéo quan hệ đỉnh cao như vậy, hơn nữa cũng không thấp kém."Không được, đưa ông về nhà tôi liền phải một mình đối mặt với Bàn Tử, nhiệm vụ gian khổ như thế, vẫn là để người chuyên nghiệp đi làm. Đợi tôi đến khách sạn liền bỏ xe đi luôn, không thể thương lượng."

Cao Dược Tiến không thể chịu được việc cứ Phiêu Nhiễm ngửi ngửi hít hít, muốn hét lớn một tiếng, lại sợ bị chó cắn, đành phải nhịn xuống, âm trầm nói: "Hứa Bàn Tử, giữ chó đi! Muốn ngửi ngửi thì đi mà ngửi trai đẹp."

Hứa Bán Hạ cười hì hì ôm lấy Phiêu Nhiễm, xoa đầu, Phiêu Nhiễm đi làm phiền Cao Dược Tiến là do cô âm thầm giật dây. Mặc dù cô muốn nghiêm túc cùng Cao Dược Tiến thảo luận chuyện của mèo hoang và Đồng Kiêu Kỵ, nhưng cô cũng biết biết, mình mà nghiêm túc nói chuyện thì chắc chắn không phải đối thủ của Cao Dược Tiến, người nhiều năm là bá vương, dù có là A Đấu thì cũng sẽ có vài câu mã ngoài, huống hồ là Cao Dược Tiến. Chỉ có cách nói tình cảm. Cô ôm Phiêu Nhiễm, chầm chậm nói: "Con người muốn biết chỗ tốt của người khác thì phải biết đặt mình vào hoàn cảnh của họ. Giống như tôi với Phiêu Nhiễm vậy, ban đêm đi ra ngoài nhất định phải đưa nó theo, mặc dù lá gan tôi lớn, thế nhưng từ khi có Phiêu Nhiễm, thì đã quen nương tựa lẫn nhau, đến phương Bắc không có Phiêu Nhiễm liền thấy vắng vẻ trong lòng. Cao Tổng chưa từng nuôi chó đương nhiên là sẽ không biết chỗ tốt của Phiêu Nhiễm. Đợi sang năm Phiêu Nhiễm sinh con, tôi giữ cho ông một con."

Cao Dược Tiến và Triệu Lũy gần như đồng thời đều biết, Hứa Bàn Tử nói lời này chắc chắn không đơn giản là ý trên mặt chữ, hẳn là có ẩn ý bên trong, cũng không biết là bẫy rập gì. Nhưng Triệu Lũy sẽ không xen vào, hắn nghĩ, Hứa Bán Hạ nhất định là đang nói chuyện của Cao Dược Tiến. Mà Cao Dược Tiến cũng không đáp lại, chỉ là đờ đẫn nhìn ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nghĩ đến, Hứa Bán Hạ nói cô rời xa Phiêu Nhiễm đến phương Bắc mới biết chỗ tốt của Phiêu Nhiễm, có phải là ý chỉ con gái Tân Di xa người cha như ông ta mấy ngày mới biết chỗ tốt của ông ta? Không phải là không có khả năng, nhưng Cao Dược Tiến quyết định không tiếp lời. Tân Di chưa kết hôn mà có con, tự tiện kết hôn, đã làm hắn thấy lạnh lòng, hắn không phải là không cần con gái nữa, chỉ là không muốn hồi tâm chuyển ý nhanh như vậy. Hứa Bán Hạ muốn làm thuyết khách, vậy thì cứ để cô làm đi, xem cô ấy có thể nói được cái gì.

Hứa Bán Hạ mặc dù không thể xác định Cao Dược Tiến đang nghĩ gì, nhưng cũng đại khái đoán được hắn sẽ liên tưởng đến chỗ nào, bởi vì hôm nay mọi người đều tỏ tường cần nói chuyện gì gì, cho dù là nói mấy thứ không liên quan đến mèo hoang thì có khi Cao Dược Tiến cũng sẽ nghĩ đến mèo hoang. Cho nên Cao Dược Tiến không lên tiếng, đó là đương nhiên. Thế là biết mà còn hỏi: "Ơ, sao im lặng thế? Tôi nói không đúng sao?"

Triệu Lũy thấy Cao Dược Tiến vẫn không đáp, đành phải cười đỡ lời: "Bàn Tử, cô nói không phải không đúng, chỉ là dường như không đến lượt cô nói."

Hứa Bán Hạ thuận thế cười ha ha, đáp: "Bị anh nhìn ra rồi, tôi hôm nay đúng là đầy cảm khái, một người mang thai sao có thể có biến hóa lớn như vậy, bụng vừa nhô liền biết trước kia mình sai lầm cỡ nào, lời cha mẹ trước kia đúng đắn cỡ nào. Con người khi suy xét vấn đề đúng là cần thay đổi góc độ, đứng trên lập trường của người khác để suy nghĩ." Kỳ thật, mèo hoang nào có loại giác ngộ này, mặc dù nhớ hca, nhưng cũng chỉ dừng lại tại giai đoạn sơ cấp, những cái gì gì lâu ngày không gặp thấy hối lỗi còn chẳng phải là do Hứa Bán Hạ thêm mắm thêm muối sao?

Cao Dược Tiến lạnh lùng thốt: "Nói như vậy, Hứa Bán Hạ cô chuẩn bị thông cảm cha cô rồi?"

Hứa Bán Hạ cười ha ha một tiếng, nói: "Tôi sớm biết Cao Tổng sẽ hỏi vấn đề này, hắn không giống, dù có thay đổi góc độ thì cũng không có khả năng đối đến góc độ của người khiếm khuyết nhân cách, nếu không chỉ tội hại mình. Tôi nói là nói người bình thường thôi."

Cao Dược Tiến không trả lời, trong lòng nghi hoặc, sự thật đúng như Hứa Bán Hạ kể sao? Tân Di đầu óc sáng láng như vậy từ khi nào? Chỉ sợ trong lời nói bơm đầy nước. Cho nên lựa chọn không đáp, xem Hứa Bán Hạ còn muốn diễn ra sao.

Hứa Bán Hạ thấy Cao Dược Tiến không đáp lời nói, trong lòng hơi chán, không thèm để ý tới hắn, quay qua nói chuyện với Triệu Lũy: "Triệu tổng, hay là xe này để chỗ anh, tự tôi lái Buick. Đỡ mất công sáng mai tôi phải đưa xe đến khách sạn, mất một tiếng đồng hồ không được ngủ."

Triệu Lũy nghĩ nghĩ, nói: "Được, cảm ơn cô. Bàn Tử, tiệc trưa mai với Ngũ Kiến Thiết cô có tham gia không?"

Hứa Bán Hạ lập tức lắc đầu nói: "Người này tôi thấy là muốn đấm, có thể không gặp thì không gặp. Thế nhưng có trò gì hay để xem không? Anh bật mí chút đi."

Triệu Lũy cười nói: "Đương nhiên là có trò hay, nhưng bây giờ vẫn chỉ là giai đoạn đặt bẫy, không quá sôi động, nhưng rất đáng suy ngẫm."

Hứa Bán Hạ nghe thấy buồn cười, hiếm khi nào Triệu Lũy lại khôi hài như thế, trả lời: "Chưa từng thấy qua người nào mèo khen mèo dài đuôi như anh, được rồi, ngày mai tôi đi theo anh xem, tiện thể giả vờ giận dữ nói mấy câu."

Triệu Lũy cười hì hì nói: "Thái độ của cô mới đúng chứ, cô chịu khổ từ chỗ Ngũ Kiến Thiết nhiều, tôi không lo cô diễn không tốt."

Cao Dược Tiến không đáp, trên mặt cũng nhìn không ra tâm tình gì, chỉ ngồi chỗ ấy nhắm mắt yên lặng. Tựa như một người ngoài cuộc.

Hứa Bán Hạ thấy Cao Dược Tiến quyết định trầm mặc, trong lòng mặc dù hơi nản chí, nhưng trước khi đến cũng đã đoán ra, Cao Dược Tiến không phải người hay xúc động, quan hệ giữa hắn và mèo hoang đi đến bước đường hôm nay, chắc chắn lo nghĩ của hắn, có sự bố trí của hắn. Hứa Bán Hạ muốn dăm ba câu đã cảm hóa hắn, cái này dường như quá coi thường trí thông minh của Cao Dược Tiến rồi. La Mã không phải xây trong một ngày, xem ra muốn làm tan băng giá trong quan hệ giữa hai cho con còn phải đợi một thời gian.

Đưa Triệu Lũy đến khách sạn, Cao Dược Tiến và Hứa Bán Hạ cũng xuống xe luôn, ngồi trong sảnh chờ nói chuyện. Thế nhưng là một người nghĩ không ra nên nói cái gì, một người lấy bất biến ứng vạn biến, rất không tự nhiên. Nhưng Hứa Bán Hạ tin tưởng, nếu trong lòng Cao Dược Tiến không có đưa con gái này, chắc chắn sẽ không thu xếp gặp mặt với Hứa Bán Hạ cô. Hắn chịu ra đây, đơn giản là hi vọng thông qua Hứa Bán Hạ tìm hiểu tình hình gần đây của con gái.

Qua một hồi, Hứa Bán Hạ cuối cùng cũng nhớ tới một chuyện mà mình đã suy nghĩ rất lâu, liền hỏi Cao Dược Tiến: "Cao Tổng, dì Tu hình như rất tốt với A Kỵ, có phải là do ngày hôm đó hắn lên lầu giúp dì Tu làm cái gì?"

Cao Dược Tiến ngẩn người, nói: "Hôm nào? À, hôm đó. Cửa sổ trên mái nhà không được tốt lắm, cần một người cao to một chút mở mới dễ. Gọi người quản lý tài sản đến làm giúp cũng được. Thời buổi này trong nhà có thiếu người khỏe mạnh bưng bình ga thì cũng chẳng sao." Trong lúc nói chuyện từ đầu đến cuối đều không đề cập tới A Kỵ.

Hứa Bán Hạ "Ờ", dừng một lát mới nói: "Vậy không rõ tại sao dì Tu trông thấy A Kỵ lại cười mập mờ đến vậy, tôi còn tưởng rằng bà ấy sẽ cao ngạo như thế mãi." Câu sau là "Hóa ra cũng sẽ xuân tâm dập dờn" thì không nói, tin rằng Cao Dược Tiến tự nghĩ tới được. Cô luôn cảm thấy trong chuyện này nhất định có duyên cớ gì, nhưng trực tiếp hỏi chắc chắn là hỏi không ra, chỉ có cách dùng hắc liệu (tài liệu đen, tương tự như mấy kiểu tung phốt trong showbiz) đi kí©ɧ ŧɧí©ɧ Cao Dược Tiến.

Cao Dược Tiến bị câu nói của Hứa Bán Hạ làm cho sặc đến mức muốn tắt thở, nhưng bây giờ nghĩ lại, hình như ngày đó chị Tu thế mà lại tự tay làm một bàn điểm tâm, đây quả thật là đãi ngộ hắn chưa được hưởng qua lần nào. Thật sự có gì đó mập mờ ư? Nực cười, Hứa Bán Hạ đây là đang nói bậy. Thế nhưng. . . Cao Dược Tiến nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông, nhưng hắn vẫn quyết bênh vực chị Tu, nói: "Bàn Tử cô đừng nói bậy, khách đến nhà chị Tu đối đãi khách sáo lễ nghĩa là đương nhiên, hơn nữa còn giúp chị ấy chút chuyện, người ta trả ơn thôi."

Hứa Bán Hạ thấy hỏi cũng không được gì, không tiếp tục nữa, cô tin rằng Cao Dược Tiến cũng đã bắt đầu đề phòng. "Cao Tổng, công ty lên sàn chứng khoán rồi?"

Cao Dược Tiến nói: "Đúng vậy, vòng qua được Phát Thẩm Ủy [*], đỡ được không biết bao nhiêu là việc. nhưng tôi không làm chung với công ty của người bạn kia của cô, bọn họ cũng khá là nghiêm túc quy phạm đấy, có điều hậu đài chưa đủ cứng, thủ đoạn chưa đủ cay độc. Nhưng tôi sẽ không bạc đãi bọn họ, chuyện sau này sẽ giao cho công ty đó làm về sau cô có gặp thì giúp tôi đánh tiếng, phải làm thật tốt cho tôi đấy."

[*] Phát Thẩm Ủy: tên đầy đủ là “Ủy ban Xét duyệt Phát hành Cổ phiếu”, là một bộ phận do Ủy ban Điều tiết Chứng khoán Trung Quốc quản lý và chịu trách nhiệm chính về việc xét duyệt phát hành cổ phiếu.

Hứa Bán Hạ cười nói: "Đồ Hồng nhắc qua chuyện đó với tôi, còn làm ra vẻ tủi thân lắm, nhưng chuyện này cũng không có cách nào khác, đổi lại là tôi cũng sẽ tìm một công ty tay chân nhanh nhạy làm việc lưu loát đến hỗ trợ, lên sàn sớm ngày nào bớt tốn tiền ngày ấy, tiền lãi cũng đủ trả phí tư vấn giá cao rồi. Lúc mọi người mở tiệc chúc mừng lên sàn chứng khoán thành công, tôi còn tự hỏi không biết ông có mời tôi không, kết quả thật đáng thật vọng, hóa ra… Hừ hừ."

Cao Dược Tiến nghe chỉ biết cười ngượng ngùng, lúc ấy đúng vào dịp ông ta đang chiến tranh lạnh với Cao Tân Di, không muốn để Cao Tân Di và Đồng Kiêu Kỵ có ảo tưởng gì, thế là cuối cùng bút sa gà chết, gạch luôn tên của Hứa Bán Hạ. Dứt khoát giễu cợt Hứa Bán Hạ, cho cô ấy khỏi truy vấn: "Đồ soái ca tìm cô rồi? Bàn Tử sao không biết chọn soái ca nào thực tế một chút mà xuống tay chứ? Một cô gái xông pha nhanh nhẹn như cô đây, thấy trai đẹp liền rối rắm cả lên, đầu óc cũng hồ đồ, tôi ở ngoài xem trò mà còn thấy khó chịu. Cô muốn tìm trai đẹp, sao lại không biết tìm loại tiểu bạch kiểm có thể dùng tiền nắm giữ kia? Triệu soái ca vừa rồi và Đồ soái ca hôm nọ, làm gì có ai dễ tán, cô có thấy mệt hay không vậy? Bằng nấy sức lực mà dùng để kiếm tiền thì tiền kiếm được liền đủ cho cô nuôi vô số trai đẹp. Tỉnh mộng đi."

Hứa Bán Hạ cực kỳ xấu hổ, nghiến răng nghiến lợi thật thật giả giả nói: "Tôi không đem Triệu soái đoạt tới tay thì tôi thề không làm người."

Cao Dược Tiến cười nói: "Bàn Tử, người như cô tửu sắc tài vận đều đủ, điểm này tôi rất thích. Nhưng cô háo sắc đến mức gian nan như thế, cuối cùng cũng vô dụng. Tôi năm 20 tuổi thì xem như có thể yêu đương một chút, còn cô đã lăn lộn giang hồ lâu như vậy, cũng trưởng thành rồi, nếu cứ mãi hành sự theo cảm tính thì đúng là có hơn gàn dở. Thích trai đẹp làm gì, còn không bằng thích tôi, nhiều chỗ tốt, tiền sắc đều có cả."

Hứa Bán Hạ nghe mà suýt nữa thì đập bàn, nhịn một chút mới nói: "Chú Cao mập à, ông nếu là già đi 20 tuổi, tôi miễn cưỡng còn có thể đi theo ông, hầu hạ mấy năm rồi chia tài sản. Trẻ lại mười năm cũng qua loa được, mặc dù ông không đẹp trai, nhưng dù sao cũng có chút dáng vẻ nam nhân. Nhưng cái tuổi nửa vời như bây giờ của ông thì không được, đi theo ông không có thời gian làm việc, làm tùy tùng cho ông mệt muốn chết, không có hứng chơi nữa, tiền nhiều đến mấy cũng vô dụng. Mèo hoang anh minh vĩ đại, em ấy bây giờ không nhận người cha này là đúng đắn lắm, nói thế nào thì tiền của A Kỵ cũng không ít, đủ em ấy dùng. Đợi sau này đến trước giường bệnh nhận cha cũng được."

Cao Dược Tiến nghe thế nghẹn họng hết lần này đến lần khác, ho đến mức hít thở không thông, vất vả lắm mới mở miệng được: "Hứa Bàn Tử cô nói cái gì?"

Hứa Bán Hạ cười đáp: "Tôi gọi ông là Cao Bàn Tử, bởi vì so với tôi thì ông còn béo hơn. Cứ thế đi, trước mặt mọi người thì tôi nể mặt ông, gọi ông là Cao tổng, còn lại bất kể chuyện gì xảy ra tôi cũng gọi ông là Cao Bàn Tử."

Cao Dược Tiến chỉ vào Hứa Bán Hạ, hơn nửa ngày không thốt ra tiếng nào, kìm nén đến mức mặt đỏ bừng bừng rồi lại thu tay lại, vỗ mạnh mặt bàn, nói: "Hứa Bàn Tử, đồ quỷ nhà cô! Sắc quỷ! Chúc cô đi theo quỷ đẹp trai si ngốc cả đời đi."

Nhìn Cao Dược Tiến bị mình chọc giận, Hứa Bán Hạ không biết tại sao, trong lòng rất vui vẻ, xoay mặt đi chỗ khác nhịn cười. Cao Dược Tiến nếu thực sự giận quá mất khôn thì đã sớm đứng dậy cầm ly nước hắt vào người cô, bây giờ chỉ là nhất thời không biết làm sao để vớt vát mặt mũi, bị cô nói đến mức quá xấu hổ rồi.

Cao Dược Tiến nhìn Hứa Bán Hạ buồn cười nhưng phải nén lại, trong lòng thật sự là tức giận muốn nhào tới đánh một trận, thế nhưng lại nghĩ lại mấy lời của Hứa Bán Hạ, nhận ra là cô cố ý, mình thế mà lại bị cô chọc cho đến mức khó thở, cô nhóc này bây giờ không biết đang thầm đắc ý đến nhường nào, khó trách tại sao lại cười đến đỏ cả mặt. Cao Dược Tiến không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, buồn bực rất lâu, thấy Hứa Bán Hạ vẫn quay đi chỗ khác hai bả vai run run, hận không thể vỗ bàn, nhưng lời đến khóe miệng rồi lại thôi, bật cười. Có tiếng cười này của ông ta, Hứa Bán Hạ càng yên tâm mình có chỗ dựa chắc, không còn giấu ở trong họng nữa, dứt khoát cất tiếng cười to. Hai người ôm bụng cười thống khoái. Đám người xung quanh cũng ghé mắt nhìn.

Cao Dược Tiến cười xong, lúc này mới nói: "Hứa Bàn Tử, lúc cô ở cùng với mấy anh đẹp trai kia có cười thoải mái được như lúc ở với tôi không?"

Hứa Bán Hạ nghĩ nghĩ, dường như, mình ở trước mặt Triệu Lũy và Đồ Hồng đều khá thận trọng, mỉm cười nhiều, chỉ có duy nhất buổi tối ở Bắc Kinh xông ra đấm đá với Đồ Hồng được tính là làm càn, khoan đã nào, hai chuyện này có thể đem ra so sánh sao? "Không giống mà, tôi có ý đồ với ví tiền của ông, nhưng lại có ý đồ với sắc đẹp của bọn họ, đương nhiên sẽ có sự khác biệt trong đối xử."

Cao Dược Tiến cười nói: "Chỉ cần có ý đồ, không có gì khác biệt hết, do cô không hiểu rõ mà thôi. Được rồi, tôi không thảo luận vấn đề thâm ảo như vậy với con nít như cô. Hôm nay cô để tôi cười vui như vậy, cũng làm tôi tức giận đến như vậy, thôi thì tôi cho cô một con đường sống. Mèo hoang bây giờ đang ở đâu, một nhà ba người chen vào cái phòng bé tí như vậy, cô bảo con bé đến biệt thự bên hồ đi, dù sao thì tôi cũng không thường đến đó."

Hứa Bán Hạ chỉ cười cười đáp: "Vậy cũng tốt, bọn hắn đến đó thì tôi cũng có cơ hội hưởng ké biệt thự bên hồ, nếu không chỉ có mỗi dì Tu ở đó, tôi cũng không dám đi qua. Ở đó ngắm tuyết đầu mùa chắc là đẹp lắm."

Cao Dược Tiến cố ý nói: "Tôi cũng đâu có nói là cho cô đến."

Hứa Bán Hạ đương nhiên không để tâm lời ông ấy nói: "Thôi đi, tôi còn muốn đến bơi lội chèo thuyền, trừ phi ông thổi sáo đại vương khai đao thì tôi không đi."

Hai người tán phét một hồi, bầu không khí cùng cũng dịu xuống, lúc này mới ai về nhà nấy, trở ra cửa chờ taxi, Cao Dược Tiến luôn miệng oán trách Hứa Bán Hạ không nên trọng sắc khinh bạn cho người ta mượn xe. Hứa Bán Hạ còn phiền muộn hơn, lấy chìa khoá sơ cua mở cửa thả Phiêu Nhiễm ra, đi một đoạn đường đêm dài mới về tới nơi.

____________________

Dịch: Tiêu Tương Phi Tử • 潇湘妃子