Sau khi Hứa Bán Hạ đưa tiễn Đồ Hồng thì liền để xe trong bãi đỗ xe của nhà khách, lên xe Cao Dược Tiến. Vừa lên liền hỏi: "Chưa say chứ? Nghe nói mấy người đã uống hơi xỉn xỉn như ông thì hay làm ra mấy chuyện không tưởng nổi, không sợ tôi kiếm chỗ nào đi lừa ông à?"
Cao Dược Tiến cười hì hì nói: "Khách khí đi nha, tôi cũng coi như là người có chút thân phận, làm sao có thể tùy tiện say đến mức làm trò cười cho thiên hạ như thế chứ? Cô nói đi, định cảm ơn tôi thế nào đây? Tôi bảo lãnh cho cô, nở mày nở mặt rồi nhé."
Hứa Bán Hạ duỗi tay, xòe năm ngón tay ra phất phất, le lưỡi một cái trả lời: "Mới năm trăm vạn, tôi còn có thể lấy ra số tiền lớn gấp đôi chừng này, mời sếp lớn như Cao tổng đi bảo lãnh một món nợ 500 vạn, đúng là bôi nhọ ông rồi. Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết, không làm ông mất mặt đâu."
Cao Dược Tiến nghe cười ha ha: "Mới năm trăm vạn, ít hơn với so với tôi nghĩ, tôi còn tưởng là chừng nào chứ, còn bày đặt đòi tôi bảo lãnh. Thế này vậy, chút tiền này tôi cũng không cần cô phải báo đáp. Bàn Tử, cái tay luật sư cô đưa tới hôm nay đúng là cho tôi một hướng suy nghĩ mới, tiếp quản ngược để niêm yết công ty là một ý kiến hay, tôi chỉ cần lợi ích thực tế, tiếp quản ngược có thể lách qua rất nhiều quy trình lằng nhằng. Tôi định mai tìm vài công ty xem xét xem cái nào hợp lý, có thể sẽ không làm với công ty luật sư Đồ của cô, cô không có ý kiến gì chứ hả?"
Hứa Bán Hạ cười hì hì trả đũa mấy lời mà Cao Dược Tiến nói lúc sáng: "Lão đại, ông hiểu cái luật sư đó bao nhiêu? Có phải đúng là người trong công ty kia không? Lỡ là tay nào đó phỉnh ông để ăn tiệc ké thì sao? Ôi, cũng đừng có để bị người ta lừa mất mèo hoang đi chứ."
Cao Dược Tiến cười to, nói: "Tôi còn đang nghi ngờ tại sao cô ân cần theo làm tùy tùng cho người ta như vậy, lại chẳng phải vì anh ta đẹp trai sao?"
Hứa Bán Hạ cười nói: "Quan hệ của tôi cùng luật sư Đồ chắc chắn ông không đoán ra được, nhưng tôi không nói đâu, chừa chút mặt mũi cho người ta, dù sao thì cũng là tôi thiếu ân tình của hắn. Tôi đã hứa mai đưa hắn đến sân bay rồi, Cao Tổng, có chuyện gì ông nói ngắn gọn thôi."
Cao Dược Tiến chỉ là cười đáp: "Không phải đã nói rồi sao? Mời cô đi nghe tôi thổi sáo."
Hứa Bán Hạ trợn trắng mắt, quyết định không thèm để ý tới ông ta. Dứt khoát ôm tay ngủ luôn.
Cao Dược Tiến chờ hồi lâu cũng không thấy Hứa Bán Hạ đáp lại, vừa nhìn qua đã thấy cô đã ngủ thật, đành phải lớn tiếng gào to: "Bàn Tử, Bàn Tử, đừng có mà không nể mặt tôi như vậy, sáo có thể thôi miên thì thôi, chẳng lẽ nói chuyện với tôi cũng chán đến thế à?"
Hứa Bán Hạ "Hừ" một tiếng, vẫn không đáp. Cao Dược Tiến ngàn dặm xa xôi đem cô chở đến biệt thự bên hồ đi, làm sao có thể không có việc gì? Chỉ là dường như cô càng tiếp lời lão gàn dở này, ông ta lại càng thích chọc tức cô, vậy nên dứt khoát không để ý tới, dù sao đến nơi thì ông ta cũng phải ngả bài.
Cao Dược Tiến làm sao có thể không biết Hứa Bán Hạ có ý đồ gì, nhưng cảm thấy như thế rất vui, cười nói: "Dậy đi, đừng ngủ, tôi lái xe mà cô lại dám ngủ à. Nói cho cô cũng được thôi, hiện tại anh em A Kỵ của cô đang ở biệt thự chờ tôi, tôi muốn gặp mặt hắn, thử xem đến tột cùng hắn là hạng người gì."
Hứa Bán Hạ nghe vậy nảy mình, suýt thì đứng lên, căng thẳng hỏi: "Nói thật? Không đùa?" Trọng đại như vậy, sao mà A Kỵ không nói với cô? Hứa Bán Hạ cố gắng nhớ kỹ lại, đúng rồi, buổi chiều lúc nghiên cứu email Triệu Lũy gửi cho, A Kỵ có gọi đến một cuộc điện thoại, hỏi cô bận hay rảnh, cô lúc đó đầy đầu đều là Hâm Thịnh, tính tới tính lui mấy con số dài ngoằng, cho nên lúc đó phun một từ “bận” liền đuổi A Kỵ đi, chẳng lẽ A Kỵ muốn nói chuyện này? A Kỵ hâm, người trong nhà còn cẩn thận như vậy làm gì.
Cao Dược Tiến thế mà trả lời rất chân thành: "Đương nhiên là nói thật, hẹn tiệc tối với cô xong tôi liền hẹn hai người bọn họ, để chị Tu tiếp đón bọn họ. Dù sao sớm muộn cũng phải gặp mặt, còn không bằng gặp ngay bây giờ luôn."
Hứa Bán Hạ trầm mặc một hồi, quyết định, nói: "Cao Tổng, hi vọng ông đừng mang theo thành kiến mà đánh giá A Kỵ. Nếu như vừa đến nơi đã không có ý tốt, cho dù lời đồng ý bảo lãnh của ông hôm nay hết hiệu lực tôi cũng chịu."
Cao Dược Tiến không đáp, chỉ yên lặng xụ mặt lái xe. Hứa Bán Hạ len lén liếc ông ta vài lần, lần nào trông cũng cực kì nghiêm túc, trong lòng lo ông ta sẽ xả giận lên đầu A Kỵ, đành phải hạ thấp tư thái, hắng giọng, hỏi: "Cao tổng giận rồi? Chúng tôi thực sự cầu thị [*] mà."
[*]实事求是 là một thành ngữ, ban đầu dùng để chỉ chí hướng học tập, nghiên cứu, tìm kiếm bản chất vấn đề (cầu thị) từ những vấn đề xác thực (thực sự); sau này trở thành tư tưởng chính của chủ nghĩa Mao, Từ năm 1978, khẩu hiệu này tiếp tục được phổ biến như là một tư tưởng then chốt của Chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc, sau đó được áp dụng cho các cuộc cải cách kinh tế và chính trị.
Cao Dược Tiến hừ mũi, lạnh lùng thốt: "Đổi lại là con gái của cô, cô còn khách quan như vậy được hay không?"
Hứa Bán Hạ đàng hoàng nói: "Sẽ không. Nhưng mà. . ." Còn chưa nói ra nhưng cái gì đã bị Cao Dược Tiến cắt lời "Không có nhưng nhị gì hết, Tân Di là con gái của tôi, A Kỵ là anh em của cô, tôi hôm nay đã khách quan lắm rồi mới có thể gọi cô đến cân bằng thế lực đôi bên. Nếu không không cần biết A Kỵ ba đầu sáu tay thế nào, đã vào cửa nhà tôi rồi, hắn còn muốn thở sao?"
Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, ăn nói cái kiểu này… Cao Dược Tiến đúng là một tay tai to mặt lớn, nhưng cô lại chướng mắt kiểu phách lối đó của ông ta, nuốt không trôi cục tức này, chầm chập vừa nghĩ vừa nói: "A Kỵ là cổng sinh mệnh [*] của tôi, mèo hoang là cổng sinh mệnh của ông, chúng ta đều sẽ quan tâm tắc loạn. Nhưng so ra mà nói, nếu xảy ra xung đột, vậy thì tôi có tác dụng có tác dụng hơn so với ông nhiều, tôi ở đây có thể hòa giải làm dịu không khí. Tối nay ông gọi tôi đến bảo là cân bằng thế lực, nói trắng ra là ông không dám quá cứng rắn, sợ mèo hoang lại lần nữa trốn đi. Nhưng không cần biết điểm xuất phát là gì, cả hai chúng ta đều không muốn chuyện này làm quan hệ giữa mọi người trở nên căng thẳng."
[*] nơi tích trữ nguyên khí bẩm sinh, nguồn sinh hóa của cơ thể con người và là nền tảng của sự sống.
Cao Dược Tiến lại là buồn bực không nói lời nào, Hứa Bán Hạ nói không sai, ông ta không yên tâm về con gái, ông ta không xác định được, nếu ông ta cố tình làm khó Đồng Kiêu Kỵ, vậy thì con gái cuối cùng sẽ chọn bên nào. Thế nhưng là ông ta biết vậy, Hứa Bán Hạ cũng biết vậy, giống như hai đại cao thủ đối đầu với nhau, Hứa Bán Hạ đã biết điểm yếu của ông ta, vậy ông ta còn làm trò trống gì được? Ông ta dù sao cũng là người có tiếng, lúc nào cũng có thể chiếm thế chủ động, thế nhưng đến chuyện của con gái, quả thực là không cách nào xuất chiêu, chỉ có thể ngồi im chịu người khác sắp xếp.
Hứa Bán Hạ nhìn Cao Dược Tiến, trong lòng cảm thấy lo lắng, nếu hắn mang sự ngột ngạt đi gặp Đồng Kiêu Kỵ, dù không biết sẽ xảy ra loại chuyện nhưng người gặp bất lợi nhất định sẽ là Đồng Kiêu Kỵ. Phải làm sao hóa giải một chút thì mới tốt. Cô nghĩ nửa ngày, mới đặc biệt nói một câu: "Ngay từ nhỏ đã được tiếp xúc với nhiều tiền cũng không tốt, lấy ví dụ như Mèo hoang, giờ có đem tiền ra dẫn dụ chắc chắn cũng không thể làm em ấy lung lay được. Nếu là tôi, ông chỉ cần một câu, nếu tôi được lựa chọn giữa A Kỵ và một đống tiền, tôi đương nhiên sẽ không ngần ngại mà lấy tiền đâu. Cho nên, Cao Tổng à, việc ông chưa bao giờ cắt bớt tiền tiêu vặt của mèo hoang là một sai lầm đó."
Cao Dược Tiến sâu kín hỏi một câu: "Ngoài chuyện tiền nong, cha cô nuôi cô nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cô không có chút tình cảm nào ư?"
Hứa Bán Hạ nghe vậy sửng sốt một chút, nói: "Người cha đó ư , ông ta chưa từng nuôi nấng tôi một ngày cả, cho nên giữa chúng tôi cũng không có cái gọi là tình cảm. Về phần ông và mèo hoang, chà, đúng là cũng có chút phức tạp. Nhưng từ khi mèo hoang yêu đương với A Kỵ đã nghĩ thông được một chút rồi."
Cao Dược Tiến vẫn không nói chuyện, chỉ chậm rãi lái xe, cuối cùng dừng ở ven đường, ngây người nhìn về phía trước. Hứa Bán Hạ lần này không dám nói lung tung, đành phải bực bội ngồi chung. Trong xe yên lặng làm cho lòng người cũng phát hoảng, chỉ có âm thành từ động cơ phát ra, ngay cả tiếng của điều hòa cũng có thể nghe rõ ràng.
Qua rất lâu, Cao Dược Tiến dường như lấy lại tinh thần, thở dài một cái, lấy điện thoại di động ra quay số điện thoại: "Chị Tu, tôi đi không được, gọi hai người bọn họ trở về đi, đừng chờ tôi." Nói xong cũng để điện thoại di động xuống, ô tô bắt đầu quay đầu.
Hứa Bán Hạ nhìn Cao Dược Tiến, nghĩ thầm, thì thôi, không gặp thì không gặp, gặp rồi còn làm lộ rõ điểm yếu của ông ta gặp làm gì? Cao Dược Tiến có thể quyết định nhanh chóng phanh xe, ghê gớm!
Cao Dược Tiến qua một hồi lâu, mới nói: "Bàn Tử, lát nữa tôi chở cô tới chung cư. Chắc cô sẽ không kể cho Tân Di nghe chuyện tối nay đúng không?"
Hứa Bán Hạ cười nói: "Tôi xưa nay không biết nói láo, cũng sẽ không giấu giếm quân tình, về thì về. Nhưng tôi nói trước một câu, Cao Tổng nên chuẩn sinh mấy đứa con trai đi, cẩn tắc vô ưu, sau này khỏi bị áp chế."
Cao Dược Tiến nghe xong, lại nhịn không được, đực mặt thối ra nửa ngày, cuối cùng mỉm cười, hậm hực nói: "Cô nói không sai, rất có lý, cứ đi nói cho Tân Di biết đi."
Hứa Bán Hạ chỉ là cười, không nói lại. Kỳ thật rất nhiều người sau khi nɠɵạı ŧìиɧ sẽ có vài đứa con riêng, Cao Dược Tiến giờ đến cả vợ cũng không có, hắn ở bên ngoài sinh cái mười đứa tám đứa, ai quản? Mèo hoang làm sao mà biết được? Cao Dược Tiến có thể chiều chuộng mèo hoang đến thế đã coi như là xứng chức với chức làm cha rồi. Thực ra mèo hoang đúng là không có đầu óc, chỉ biết tham lam đòi hỏi cái mình thích, cứ như thế mãi, cuối cùng sẽ có một ngày nào đó làm trái tim Cao Dược Tiến nguội lạnh. Đợi đến lúc phân chia tài sản rồi em ấy mới biết đau lòng. Thế nhưng Hứa Bán Hạ sẽ không đi lo cái chuyện bao đồng này, bởi vì mèo hoang quy nghe lời cha, thế Đồng Kiêu Kỵ thì làm sao? Nhìn hai người bọn họ bây giờ tình ý triền miên, cô tin rằng hai người thật sự yêu nhau. Hứa Bán Hạ bênh người thân không cần đạo lý, lúc hành sự cũng tự nhiên mà thiên vị huynh đệ của mình.
Cao Dược Tiến liếc Hứa Bán Hạ một chút, hỏi: "Tại sao lại không nói gì rồi? Muốn bênh vực kẻ yếu rồi? Chủ ý là của cô nha."
Hứa Bán Hạ không muốn lo thêm chuyện bao đồng, đây là việc của gia đình người ta, cô không nên nhiều lời. Coi như không có việc gì vươn mình một cái, nói: "Lần này cuối cùng cũng có thể trở về nhà đi ngủ, quả là Cao Tổng anh minh. Nhưng vẫn có một chỗ không được anh minh cho lắm, thực ra A Kỵ chỉ là bị cái người vào trước làm chủ [*] như ông yêu ma hóa thôi. Thực ra ông chỉ cần gặp qua A Kỵ, trong lòng nhất định sẽ bội phục con gái của mình mắt nhìn người tốt. Mới chỉ một năm, đội vận chuyển của A Kỵ đã mở rộng hai lần."
[*] 先入为主 Tiên nhập vi chủ: ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo (tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới)
Cao Dược Tiến không khách khí xen vào: "Đừng tưởng là tôi không biết, đều là cô nâng đỡ hắn."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Nếu là a Đấu thì Gia Cát Lượng cũng nâng đỡ không nổi [*]. Lại nói, anh hùng không kể xuất thân, A Kỵ có tiền án nhưng cũng không phải cái gì phi pháp. Cao Tổng, tôi nghĩ các người vẫn nên gặp một lần đi, thà là không nói gì với nhau, nhưng ít nhất cũng phải tận mắt thấy người chứ."
[*] A Đấu là con trai của Lưu Bị, A Đấu là người không có chí tiến thủ, cả ngày chỉ ham vui, không làm nên trò trống gì dù được Gia Cát Lượng đích thân dạy bảo, dẫn đến sau này giang sơn của cha mình rơi vào tay kẻ khác.
Cao Dược Tiến cả giận nói: "Vừa rồi tại sao cô không nói sớm? Nhất định phải đợi tôi gọi điện thoại để rồi mới nói. Phụ nữ các cô sao lại khó đối phó như vậy chứ!"
Hứa Bán Hạ chỉ là cười hắc hắc, cảm thấy Cao Dược Tiến nói mấy lời đó cũng đã có vẻ thả lỏng hơn nhiều so với trước đó, liền lấy điện thoại ra gọi cho Đồng Kiêu Kỵ, bảo bọn hắn quay lại đó chờ. Thế là đem đôi nam nữ bên kia ngơ ngác không hiểu gì.
Ban đêm, biệt thự bên hồ khu âm trầm, không có xe cộ qua lại, hơi đáng sợ. Cũng không biết đến tối dì Tu ở bên trong đó một mình cảm thấy thế nào. Bên vườn trúc thấp thoáng có chiếc Santana của Tiểu Trần trước kia. Hứa Bán Hạ đi theo Cao Dược Tiến đi vào, nhưng không gặp dì Tu ra đón, phòng khách đèn đuốc sáng trưng, nhưng cũng không thấy người. Chỉ thấy trên lầu có tiếng động.
Hứa Bán Hạ không tiện đi lên, nhìn Cao Dược Tiến lên cầu thang rồi, cô liền ngồi vào ghế mây, thấy trên bàn trà rất nhiều đồ ăn vặt, nhưng lại không phải là đồ kiếm được trong mấy cửa hàng, có vẻ là tự tay làm, chẳng lẽ là dì Tu cố ý lấy ra chiêu đãi Đồng Kiêu Kỵ? Nhưng có vẻ không khả thi lắm, người không để Cao Tân Di vào mắt như dì Tu thế mà lại đối xử tốt với Đồng Kiêu Kỵ ư? Không biết sự đối đãi của dì ấy với A Kỵ có thay đổi được sự phán đoán của Cao Dược Tiến không.
Hứa Bán Hạ đã ăn một bụng no nê, cũng không đυ.ng tới mấy đồ ăn vặt đó nữa, ngồi trên ghế suy nghĩ lời của Triệu Lũy, cái gì "Ngủ đủ rồi hẵng nói" ? Chẳng lẽ Triệu Lũy ý chỉ Hứa Bán Hạ cô đây đầu óc hồ đồ, không biết phân phải trái? Nói như vậy nghĩa là việc hắn làm còn có thâm ý gì sao? Hứa Bán Hạ lập tức tự phủ nhận, còn có cái gì ý đồ gì nữa, còn không phải là vì muốn moi ra 70 vạn chỗ Cừu Tất Chính. Nếu đã như vậy, Hứa Bán Hạ cũng mềm lòng một chút, quyết định khai ân, tạm không nhúng tay vào chuyện nộp tiền bảo lãnh của Quách Khải Đông, đỡ cho Ngũ Kiến Thiết không có phụ tá đắc lực lại đổi ý không muốn nhận thầu. Nghĩ được như vậy, Hứa Bán Hạ gọi cho Phùng Ngộ một cú điện thoại: "Đại ca, Ngũ Kiến Thiết muốn ăn một xưởng thép tấm Hâm Thịnh ở thành phố bên cạnh, không cần biết ra sao, tôi chắc rằng lượng tài chính đầu tư vào sẽ khá lớn, tôi nghĩ có hai khả năng, một là không có hứng thú với công ty Cừu Tất Chính nữa, một là dù cho nhận thầu công ty của Cừu Tất Chính thì cũng không có sức lực, không có hứng thú cải tạo dây chuyền sản xuất mới. Như thế thì là chuyện tốt."
Phùng Ngộ chắc là đang ở nhà, nghe lời này, hỏi: "Cô đang ở chung chỗ với Ngũ Kiến Thiết hả? Xem ra thực lực của Ngũ Kiến Thiết bị chúng ta đánh giá thấp rồi. Hắn dám chơi lớn như vậy?"
Hứa Bán Hạ đơn giản nói: "Tôi không biết. Nhưng có vẻ chuyện ở chỗ anh sẽ tạm ngừng biến động một thời gian. Hình như đúng là Ngũ Kiến Thiết và Quách Khải Đông tiếp nhận công ty Cừu Tất Chính, tôi đoán dường như Cừu Tất Chính cũng không phải là không biết, chỉ đang bịt tai trộm chuông mà thôi. Tôi không thể không nói, mạng lưới quan hệ của Ngũ Kiến Thiết rộng hơn nhiều so với Cừu Tất Chính, hôm nay tôi nhìn thấy hắn tùy tiện sai người của viện kiểm đi mua áo sơmi cho hắn, kiểu này không biết bình thường nhét vào bao nhiêu tiền mới khác. Hắn khẳng định vẫn còn tay trong bên công an, viện kiểm sát và tòa án, cho nên Quách Khải Đông mới có thể nộp tiền bảo lãnh ra ngoài được." Hứa Bán Hạ quyết định không nói chuyện mình chuẩn bị quấy nhiễu Quách Khải Đông với Phùng Ngộ, thêm một người biết là thêm một cái miệng, mình lặng lẽ xuống tay là được. Nếu không bị truyền ra ngoài chưa nói đến, còn phải tốn sức giải thích cho Phùng Ngộ.
Phùng Ngộ thở dài, nói: "Chỉ mong Ngũ Kiến Thiết không chú ý đến, tôi cũng có thể có an ổn qua ngày. Chẳng qua tôi vẫn cứ phải khai thác thêm khách hàng mới, phân tán nguy hiểm."
Hứa Bán Hạ để điện thoại xuống cũng thở dài, Phùng Ngộ sao mà lại không cầu tiến đến vậy, chẳng lẽ không biết đạo lý đi ngược dòng không tiến là lùi? Hoặc là đây là hắn kinh nghiệm tổng kết sau nhiều năm hoạt động của hắn cũng nên. Vốn là còn có ý cùng Phùng Ngộ thương lượng liên thủ đoạt lấy Hâm Thịnh, bây giờ xem ra không cần nữa rồi, Phùng Ngộ thích tiểu phú tức an [*], không muốn giống Hứa Bán Hạ cô thích chạy khắp nơi đυ.c nước béo cò. Giờ khắc này, Hứa Bán Hạ cảm giác chẳng có ai hiểu mình, cô là người thích chủ động xuất kích, không có khả năng vĩnh viễn chịu trói buộc với một người quen bị động, về sau mình nên làm cái gì thì làm cái đó đi. Gần đây từ phương Bắc trở về, đã lãng phí quá nhiều thời gian cho các mối quan hệ rồi.
[*] Chỉ những người thương nhân dễ hài lòng và không muốn tiếp tục cô gắng khi đã đạt được một số thành tựu nhỏ.
Đang suy tư, đầu cầu thang có tiếng người truyền đến, ngẩng đầu nhìn lại, bốn người theo đuôi nhau đi xuống, xuất hiện đầu tiên là Cao Dược Tiến, sau đó là Cao Tân Di kéo tay Đồng Kiêu Kỵ, cuối cùng là dì Tu. Hứa Bán Hạ đứng dậy tươi cười đón, mọi người đi gần, cô mới không nhanh không chậm nói "Dì Tu, xin chào". Dì Tu hiếm có một lần mỉm cười đối đãi, nhẹ nhàng nói một tiếng: "Cô tới rồi? Tôi rót nước cho cô." Nhưng trong lúc quay đi lại thân thiết vỗ vỗ vai Đồng Kiêu Kỵ bảo hắn ngồi xuống, mặt mày hớn hở, đối đãi rất khác biệt với mọi người. Hứa Bán Hạ thấy có hơi sững sờ, không khỏi nhìn về phía Cao Dược Tiến, lại thấy hắn không có biểu thị gì. Nhưng Cao Dược Tiến hôm nay mà biểu thị gì mới là lạ.
Còn may có Cao Tân Di cướp lời nói: "A, Bàn Tử, chị làm sao lại đến? Chị đến là tốt rồi."
Hứa Bán Hạ nghĩ thầm, Cao Dược Tiến nghe được lời này không biết có cảm tưởng gì, chuyện của nhà mình, con gái thế mà lại đi trông cậy vào một người ngoài đến mới thấy tốt, mặt mũi Cao Dược Tiến phen này mất hết. Một hồi sau dì Tu bưng trà đi lên, lúc này rất khách sáo nhẹ nhàng đặt trước mặt Hứa Bán Hạ trước mặt, đương nhiên trà Long Tỉnh thượng hạng, Hứa Bán Hạ không cần đoán cũng biết. Trong lòng Hứa Bán Hạ cũng thầm không thích dạng người như dì Tu này, tâm cơ quá sâu, quanh thân giống như mang theo gió lạnh thâm trầm. Hứa Bán Hạ cảm thấy còn không bằng giúp việc ngây ngô gì cũng không biết trong nhà mình. Nhưng Cao Dược Tiến muốn báo ân thì lại khác.
Cao Dược Tiến ngồi trong sảnh chỉ nhìn Đồng Kiêu Kỵ không nói gì, Đồng Kiêu Kỵ cũng không nói gì, Cao Tân Di đưa mắt nhìn cái này nhìn cái kia, thấy Hứa Bán Hạ không trả lời cô, thế là cô ấy cũng không nói gì. Hứa Bán Hạ đưng nhiên sẽ không xưng làm bà mối nói chuyện chọc cười. Ngồi một lúc, cảm thấy chẳng có gì vui, liền đứng dậy ra ngoài hiên. Bên ngoài mặc dù không có điều hoà, trong không khí còn lờ mờ mùi tanh của hơi nước bốc lên, còn liên tục bị muỗi cắn, nhưng nhìn mặt trăng tròn vành vạnh, tiếng nước nhẹ nhàng, ngắm một hồi liền thích. Bồng lai tiên cảnh thế này, Cao Dược Tiến và Cao Tân Di chẳng cũng chẳng biết hưởng thủ, uổng phí một nơi tốt như vậy. Bên ngoài có một chiếc ghế trúc con con, Hứa Bán Hạ ngồi lên hơi thấp, đoán chừng bình thường là dì Tu, bà ta ngồi đúng là rất vừa.
Chờ một lúc, sau lưng có tiếng kéo cửa, nhìn lại, không phải Cao Tân Di, mà là cha cô. Cao Dược Tiến bước ra đi đến đứng cạnh lan can, hồi lâu mới hỏi một câu: "Cô nói xem tôi biết được chuyện gì rồi?"
Hứa Bán Hạ cười cười, nói: "Tôi không quan tâm, bởi vì lúc tôi học đại học có thảo luận với bạn cùng phòng rồi, người làm cha đều sẽ có lòng ham chiếm hữu đối với con gái do tình yêu thương cha con gây nên, cho nên trong lòng tất nhiên sẽ bài xích bạn trai của con gái. Cha tôi đương nhiên chẳng yêu thương gì tôi, cho nên cũng chẳng có lòng ham chiếm hữu gì, ha ha, ông thì khác."
Cao Dược Tiến nói: "Nói hươu nói vượn, đâu ra cái thứ đó. Nói hươu nói vượn."
Hứa Bán Hạ đứng dậy, cũng tựa lên lan can, nói: "A Kỵ tạm được chứ? Tôi chắc là ông nhìn thấy rồi không biết nói gì, không tìm ra nhược điểm."
Cao Dược Tiến oán hận nói: "Tôi tìm nhược điểm cái rắm, Tân Di nói với tôi con bé mang thai rồi!"
"Cái gì?" Lần này đến lượt Hứa Bán Hạ kinh hãi, "Ông… ông không giận chứ?" Không đợi Hứa Bán Hạ nói xong, cửa lại bị đẩy ra, Cao Dược Tiến không thèm quay đầu, chỉ hét lớn một tiếng: "Ngồi trong đó đợi." Hứa Bán Hạ cũng không quay đầu, ai đến cũng thế thôi, Cao Dược Tiến thế này đã tốt lắm rồi, không phát cáu đối với hai người trong cuộc mà ra tới tận bên ngoài trút giận, lúc này ai có mắt như mù còn đòi đi ra tranh luận với Cao Dược Tiến thì đúng là tự mình chuốc lấy cực khổ, mà Hứa Bán Hạ cô cũng sẽ mắng cho hắn một trận. Chưa kết hôn mà có con, mặc dù loại chuyện này nghe được không ít, thế nhưng rơi trúng nhà ai thì người đó cũng không vui lòng.
Thấy Cao Dược Tiến không muốn nói, Hứa Bán Hạ đi vào bên trong, nhìn chằm chằm Đồng Kiêu Kỵ và Cao Tân Di, nghiêm nghị nói: "A Kỵ, có thật hay không."
Đồng Kiêu Kỵ ngẩng đầu, kiên quyết nói: "Thật."
Hứa Bán Hạ quét tới quét lui giữa hai người họ, nửa ngày sau mới nói: "Đã đồng ý rồi, tại sao lại không giữ lời?"
Cao Tân Di chỉ ngập ngừng một chút, lập tức dứt khoát nói: "Cô hẳn phải biết, các biện pháp tránh thai vẫn sẽ có tỉ lệ thất bại, bọn em không cố ý. Chỉ là ngẫu nhiên trúng thưởng, em cũng chỉ mới biết được. Bàn Tử, đây là con của em và A Kỵ, em nhất quyết không phá đâu."
Hứa Bán Hạ bĩu môi, không nói gì.
Đồng Kiêu Kỵ cũng rất kiên định nói: "Hai người muốn xử lý thế nào thì mặc, nhưng đứa bé này chúng tôi sẽ giữ, Bàn Tử, cô không hiểu đâu. Lúc đầu tôi cũng muốn nói trước cho cô, nhưng lúc đó cô đang bận."
Hứa Bán Hạ "Hừ" một tiếng, nói: "Tôi đương nhiên không hiểu. Nhưng mấy người nghĩ tôi không muốn hai người có con là vì hắn thôi sao?" Nói rồi đưa tay chỉ chỉ Cao Dược Tiến phía ngoài, "Mấy người nên biết, A Kỵ đang trong thời gian tại tạm tha, thủ tục rất rườm ra, một tờ giấy hôn thú cũng phải chạy đến cục công an, chúng ta đều là người đàng hoàng, làm gì có chuyện kết hôn mà còn phải chịu thẩm vấn như phạm nhân? Hơn nữa, mấy người kết hôn lúc này không thể như khi bình thường, cô định để cha cô ăn nói với bạn bè thế nào? Tóm lại là không đúng lúc. Nhưng đã có thì thôi, cũng không phải trời sập. Về đi, tôi sẽ nói chuyện với Cao Tổng, mấy người ở lại cũng chẳng làm được gì. Mèo hoang dạo này chú ý sức khỏe."
Cao Tân Di nhíu mày, cả giận nói: "Em mang thai cũng đâu có làm phiền ai, không kết hôn em cũng sinh con được. Bàn Tử,chị sao mà giờ lại thích lải nhải thế. A Kỵ, bọn mình đi, không kết hôn thì làm sao?"
Đồng Kiêu Kỵ cũng đứng dậy, đưa tay cẩn thận ôm lấy Cao Tân Di, giống như cô ấy mang thai sáu tháng đến nơi, nghiêm mặt nói với Hứa Bán Hạ: "Bàn Tử, cô nói với cha mèo hoang chút đi, mà được thì cứ về là tốt nhất, không được thì cô cũng không cần hạ mình làm vui lòng hắn, quay đầu bước đi thôi. Cô đã làm rất nhiều vì hai chúng tôi, tôi và mèo hoang yêu nhau không động chạm đến người nào, cô cũng không cần vì bọn tôi mà phí công với hắn."
Hứa Bán Hạ không phản bác được, tính khí hai người sao mà lại bốc đồng không biết trước sau như thế, chỉ sợ Cao Dược Tiến làm ầm ĩ lên thì đôi đó lại còn thân mật hơn không biết chừng, lại chẳng thế sao, giờ cái giọng điệu nói chuyện cũng không khác nhau là bao. Bọn họ không biết nghĩ cho tương lai sao? Thế nhưng nghĩ lại, A Kỵ có lẽ cũng không hẳn là không biết trước sau, nhưng tính cách hắn cương liệt, sau khi ra ngoài nhanh chóng đã thu phục lại giang sơn của mình, khắp nơi đều được người kính trọng gọi Lão đại, đột nhiên giờ lại bị Cao Dược Tiến bắt bẻ, đến cả Hứa Bán Hạ cô cũng cảm thấy khó chịu với Cao Dược Tiến, lâu lâu còn thích mở miệng châm chọc, huống hồ là A Kỵ? Chỉ sợ hắn đã sớm nén đầy một bụng tức. Hai người hôm nay không xung đột tại chỗ , không chỉ mỗi Cao Dược Tiến nhịn, A Kỵ chẳng lẽ không nhịn? Mà như tính khí của mèo hoang có lẽ em ấy cũng đang cố nhịn. Nghĩ tới đây, Hứa Bán Hạ cảm thấy mình trước kia dường như có hơi thiên vị Cao Dược Tiến một chút, rất là áy náy, liền khua tay nói: "Về đi, việc gì hai người làm được cũng đã làm rồi, tôi làm anh em đương nhiên sẽ giúp anh em đoạn hậu."
Cao Tân Di thế mà lại giẫm lên bàn trà xông tới ôm lấy Hứa Bán Hạ, kêu lên: "Đây mới là Bàn Tử, cảm ơn cô, cha tôi giao cho cô vậy, cô chắc chắn có cách."
Hứa Bán Hạ sợ hãi, cuống quýt đỡ lấy mèo hoang, nhìn về phía Đồng Kiêu Kỵ, quả nhiên thấy A Kỵ uy phong lẫm liệt cũng kinh khϊếp, đá văng ra bàn trà ra phi đến ôm Cao Tân Di vào ngực, nói tạm biệt với Hứa Bán Hạ , gần như ôm mèo hoang ra ngoài.
Nhìn bọn hắn đi, Hứa Bán Hạ chỉ thấy kỳ quái, dì Tu không biết có nghe được không, tại sao không ra ngoài? Bọn hắn vừa rồi ở trên lầu làm gì? Chẳng qua những cái này đều không quan trọng, quan trọng nhất vẫn là giải quyết Cao Dược Tiến đang hậm hực ngoài sân thượng.
Hứa Bán Hạ kéo cửa, vừa đẩy ra liền nghe giọng Cao Dược Tiến quát: "Bước vào!"
Hứa Bán Hạ bình tĩnh mà nói: "Là tôi. Tôi để hai người bọn họ về trước rồi."
Cao Dược Tiến cả giận nói: "Cô dựa vào cái gì mà để bọn hắn đi? Bọn hắn còn chưa nói rõ ràng với tôi, đi là thế nào? Hứa Bán Hạ, cô đừng có quá đáng, từ trước tới nay cô vẫn luôn giúp bọn hắn giấu tôi, nếu không có cô tôi chắc chắn có thể phát hiện sớm hơn. Cô có phải là làm quân sư chó trong cái trò này không, có phải là để Đồng Kiêu Kỵ dùng mỹ nam kế lừa gạt con gái của tôi, để tôi cho các người đãi ngộ cao hơn? Các người cũng quá nóng vội rồi, lập mưu để Tân Di mang thai, trông cậy vào một đứa bé trói buộc Tân Di? Nói cho cô biết, cái này chiêu đối với tôi vô dụng. Cô cũng không cần làm bộ làm tịch ở lại làm người tốt, thấy lừa người như vậy chưa đủ à? Đi mau, tôi không muốn nhìn thấy cô."
Hứa Bán Hạ mặc dù đã sớm chuẩn bị kỹ càng, nếu đã là đoạn hậu thì chắc chắn sẽ phải chịu vài câu không ra gì của Cao Dược Tiến, nhưng đến lúc nghe vẫn nổi giận, nhưng lúc này cô không thể chọc thêm Cao Dược Tiến, nếu không hắn bộc phát rồi thì không phải cỡ thường thường như Ngũ Kiến Thiết nữa."Thế nhưng tôi không có xe, không tiện về."
Cao Dược Tiến quay đầu quát: "Còn muốn tôi đưa cô về nhà? Nói hay lắm. Gọi cái người anh em tồi đó của cô tới mà đón."
Hứa Bán Hạ nhìn Cao Dược Tiến thế này lại cảm thấy buồn cười, là ông chủ của một công ty lại bởi vì chuyện riêng của con gái mà sứt đầu mẻ trán, lại không dám trút giận lên con, chỉ có thể phụng phịu kiềm chế trong lòng. Đúng là hiếm thấy mà. Xem ra đóng băng ba thước, không phải do lạnh một ngày, cái tính kia của mèo hoang rõ ràng là do Cao Dược Tiến chiều quá mà thành. "Người anh em tồi đó hiện tại trong mắt chỉ có vợ mà thôi, bạn bè cũng chẳng để tâm nữa đâu. Nhưng nếu ông giận thì cứ việc giận, tôi không quấy rầy nữa, tôi không tin đi ra ngoài không có xe taxi. Xe chui thì tôi cũng đi được."
Hứa Bán Hạ vừa nói nói, vừa nhìn phản ứng của Cao Dược Tiến, nhưng nói xong rồi Cao Dược Tiến cũng chỉ nhả được một tiếng "Hừ" trong bóng tối, còn không thèm quay đầu lại. Không còn cách nào, nói cũng nói rồi, đâm lao thì phải theo lao, đành đi ra ngoài.
Bên ngoài đều có đèn đường, mỗi một cái khu biệt thự này cũng khiến Hứa Bán Hạ quay tới quay lui rất lâu. Đi đến được đường chuyên dụng bên ngoài, gần như không có xe nào đi qua, bên cạnh đều là hàng cây đen thui, đèn đường ảm đạm, nguy hiểm giờ mới bắt đầu. Nhưng Hứa Bán Hạ ỷ có bản lĩnh trên người, không quá e ngại, nhưng cũng tự giác đi ra giữa đường, đỡ cho cách lùm cây quá gần, thứ gì xông tới tránh không kịp.
Con đường này lại là rất dài, Hứa Bán Hạ vừa đi vừa phiền muộn, trong lòng đem tổ tông mười tám đời của Cao Dược Tiến điểm danh một lượt. Nhưng ở đây còn đỡ, bởi vì Hứa Bán Hạ biết, ra con đường này rồi thì các đường khác không có đèn đường. Không biết ở cái chốn hoang vắng có gọi được xe hay không, trong lòng mặc dù hối hận, nhưng bảo cô đi về hỏi mượn xe Cao Dược Tiến, không. Cùng lắm thì gọi điện thoại cho Đồng Kiêu Kỵ là được.
Đang đấu tranh tư tưởng, đèn xe sáng như tuyết sau lưng chầm chậm chiếu tới. Hứa Bán Hạ lười quay đầu nhìn, chắc chắn là Cao Dược Tiến, nếu không sẽ không đi chậm như vậy. Cao Dược Tiến cũng đang tức giận, nhưng nghĩ tới bên ngoài tối tăm mù mịt như thế, không thể bỏ mặc Hứa Bán Hạ, người là ông ta đưa tới, đành phải nén giận lái xe ra, thế mà lại thấy Hứa Bán Hạ đang chắp tay sau lưng tung tẩy đi, lại muốn quay đầu trở về, cuối cùng lề mà lề mề dừng sát bên cạnh Hứa Bán Hạ, hạ cửa xe quát một tiếng: "Đi lên! Bớt diễn đi."
Hứa Bán Hạ chống hai tay ghé vào trong, phải làm một cái mặt quỷ cho Cao Dược Tiến rồi mới vào. Cười hì hì nói: "Cao Tổng đừng áy náy, tôi đã chào hỏi hết ông vải bà vải của mèo hoàng rồi, chúng ta hòa nhau. Nhưng thời gian gấp gáp, quên chưa chào hỏi ông." Cao Dược Tiến đã đến, tức là chuyện này vẫn còn đường lui, Hứa Bán Hạ nghĩ cũng thấy vui. Thật là, nhiều chiêu như thế, sao có thể thiếu khổ nhục kế được.
Cao Dược Tiến có chút dở khóc dở cười, chỉ có thể bực mình nói: "CMN, đồ ma nhà cô, ác ch*ết đi được."
Hứa Bán Hạ vẫn cười hì hì nói: "Trước kia đọc qua một chuyện cười, kể rằng tu nữ và một người phàm chơi bóng, phàm nhân ném bóng ra ngoài, không trúng, nói câu "CMN, không trúng", tu nữ liền khuyên nhủ phàm nhân phải chú ý văn minh lịch sự trật tự môi trường, không thể nói lời thô tục, nếu không Thượng Đế sẽ báo ứng người đó. Sau đó người phàm lại ném bóng không trúng địch, lại mắng câu "CMN, không trúng", trên trời quả nhiên sét đánh sấm rền giáng xuống, thế nhưng người chết lại là tu nữ. Có thể thấy chuyện báo ứng này không linh đâu, Thiên Lôi trừng phạt, thế nhưng lại đánh đến chỗ cách đầu sỏ 3 mét, thần quỷ sợ ác nhân, người ta đã không còn lương tâm rồi, ông trời còn có thể làm gì hắn. Cao tổng vừa mở miệng đã là "CMN", cùng một người ác từ trong bụng mẹ ra như tôi, chúng ta đều là người mà ông trời tránh, thế có tốt không."
Cao Dược Tiến nhịn không được phanh lại, liếc nhìn Hứa Bán Hạ nửa ngày, mới lẩm bẩm cười nói: "Hứa Bàn Tử, cô còn ghê gớm hơn tôi, làm chuyện xấu cũng lý luận cao cấp. Hừ, hậu sinh khả uý."
Hứa Bán Hạ lúc này mới dám thở ra, Cao Dược Tiến chưa hẳn là tán thành cái đôi Đồng Kiêu Kỵ và Cao Tân Di, thế nhưng ít ra sẽ không làm gì bất thường. Sợ nhất kìm nén bực bội không nói, chỉ cần nói ra, không cần biết là nói cái gì, tỉ lệ bộc phát chắc chắn sẽ giảm.
____________________
Dịch: Tiêu Tương Phi Tử • 潇湘妃子